Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 6


M thân mến,

Có lẽ ngài nghĩ rằng từ lúc ngài quay lại trường, em sẽ rơi vào trạng thái ennui[1] liên miên (lưu ý việc sử dụng tiếng Pháp), nhưng ngài hoàn toàn sai lầm. Nỗi phấn khích dường như tràn ngập quá mức.

[1] Từ mượn của Pháp, có nghĩa là “buồn chán”.

Chú bò đã sổng khỏi đồng cỏ của ngài Langford hai đêm trước, và chú ấy (con bò, không phải ngài tử tước) đã có khoảng thời gian thỏa chí húc ngã một loạt hàng rào cũng như làm quen với đàn bò trong rừng cho đến khi bị ông Bullworth bắt lại sáng nay.

Em cá là ngài ước gì mình đang ở nhà, đúng không?

Mãi mãi – P

Trang viên Needham, tháng Chín, 1815

***

P thân mến,

Ta tin em cho tới đoạn Bullworth bắt giữ được con vật trùng tên ông ta. Bây giờ thì ta đã bị thuyết phục rằng em đơn thuần chỉ đang nỗ lực dụ dỗ ta về nhà bằng những câu chuyện ảo mộng cường điệu về công việc chăn nuôi bất thành.

Tuy vậy, ta sẽ là kẻ dối trá nếu nói với em là việc đó không hiệu quả. Ta ước chi mình đã ở đó để nhìn thấy vẻ mặt của Langford. Và nụ cười trên gương mặt em.

– M

Tái bút: Ta rất mừng khi thấy nữ gia sư của em đã dạy em được điều gì đó. Très bon.[2]

[2] Nghĩa là “Giỏi lắm”.

Trường Eton, tháng Chín, 1815

Trời chỉ vừa rạng đông khi Bourne dừng chân trước cửa phòng nơi anh đã bỏ rơi Penelope đêm trước, cái lạnh và những suy nghĩ cùng nhau góp sức khiến anh mất ngủ. Anh đã đi tới đi lui quanh ngôi nhà, bị ám ảnh bởi những kí ức về các căn phòng bỏ trống, chờ đợi mặt trời mọc vào ngày anh chứng kiến Falconwell và quyền sở hữu nó được hoàn trả lại cho chủ nhân đích thực.

Trong thâm tâm Bourne không nghi ngờ gì về chuyện hầu tước Needham và Dolby sẽ giao quyền sở hữu Falconwell lại cho anh. Người đàn ông đó không phải gã ngốc. Ông ta có ba cô con gái chưa chồng, và thực tế là đứa con gái lớn đã trải qua buổi tối với một người đàn ông trong ngôi nhà bị bỏ hoang – với Bourne trong một ngôi nhà bị bỏ hoang – sẽ khiến các tiểu thư vẫn còn độc thân của nhà Marbury không được những kẻ cầu hôn tiềm năng mến mộ nữa.

Giải pháp là hôn nhân. Kết hôn mau lẹ.

Và cùng với cuộc hôn nhân đó là việc chuyển nhượng Falconwell.

Falconwell, và Penelope.

Một người đàn ông khác sẽ cảm thấy ân hận vì vai trò bất hạnh mà Penelope bắt buộc phải đóng trong trò chơi này, nhưng Bourne biết rõ hơn. Chắc chắn là anh đang lợi dụng cô tiểu thư ấy, nhưng không phải đó là cách hôn nhân hoạt động sao? Không phải tất thảy các mối quan hệ vợ chồng đều được sáng tạo ra dựa vào chính giả thuyết đó – giả thuyết về lợi ích chung – hay sao?

Cô sẽ có được đặc quyền sử dụng tiền bạc của anh, đặc quyền không bị anh kiểm soát, và bất cứ thứ gì khác mà cô mong muốn.

Còn anh sẽ giành lại được Falconwell.

Thế là xong. Họ không phải cặp đầu tiên kết hôn vì đất đai, cũng không phải cặp cuối cùng. Đó là một lời đề nghị đặc biệt mà anh đã bắt ép cô. Anh rất giàu và có nhiều mối quan hệ với những người quyền thế, anh đang mang đến cho cô một cơ hội đổi đời – từ một gái già không chồng thành một nữ hầu tước. Cô có thể sở hữu bất cứ thứ gì mình muốn. Anh sẽ sẵn lòng trao tặng cho cô.

Xét cho cùng thì cô sẽ trao tặng anh thứ duy nhất mà anh thật sự muốn.

Không hẳn vậy. Không ai trao tặng Bourne cái gì cả. Anh sẽ chiếm lấy nó.

Chiếm lấy cô.

Một ảo ảnh chợt hiện ra, đôi mắt xanh biếc mở to tròn xoe trên khuôn mặt mộc, niềm khoái cảm và còn gì đó hơn thế nữa đang tỏa sáng rực rỡ ở đấy. Điều gì đó quá gần với xúc cảm. Quá gần với việc quan tâm.

Đó là lý do tại sao anh đã rời khỏi cô, theo mưu đồ. Đầy lạnh nhạt. Đầy tính toán.

Để chứng minh rằng hôn nhân sẽ là một thỏa thuận kinh doanh.

Chứ không phải vì anh muốn ở lại.

Không phải vì dứt miệng và rút tay khỏi người cô là một trong những việc khó khăn nhất mà anh từng làm. Không phải vì anh đã bị cám dỗ muốn làm đích xác điều ngược lại – muốn đắm chìm và hưởng lạc trong cô, dịu dàng ở những chỗ cần dịu dàng và ngọt ngào ở những chỗ cần ngọt ngào. Không phải vì những tiếng thở dài nho nhỏ thoát ra từ cổ họng cô trong lúc anh hôn cô là thứ gợi tình nhất mà anh từng nghe, hoặc cô có vị ngây thơ, trong trắng.

Anh ép mình đi xa khỏi cánh cửa. Không có lý do gì phải gõ cửa cả. Anh sẽ quay lại trước khi cô thức giấc, sẵn sàng đem cô đến chỗ của vị cha sở gần nhất, đưa ra giấy phép đặc biệt mà anh đã chi trả một khoản tiền lớn cho nó, và biến cô thành người phụ nữ có chồng.

Sau đó, họ sẽ trở về London và sống một cuộc sống tách biệt.

Anh hít vào một hơi thật sâu, tận hưởng cảm giác buốt nhói của khí trời buổi sớm hanh lạnh trong phổi, hài lòng với kế hoạch của mình.

Đó là lúc cô hét lên, âm thanh kinh hãi ấy lồng vào tiếng thủy tinh vỡ tan.

Anh phản ứng theo bản năng, mở khóa cửa và suýt nữa giật phăng nó ra khỏi bản lề. Anh bất thình lình xông vào và chưng hửng, tim đập thình thịch.

Cô đứng bên cạnh mé cửa sổ bị vỡ, vẫn bình yên vô sự, lưng dựa vào tường, đôi chân trần, áo bành tô của anh quấn quanh người, nhưng vẫn để lộ chiếc áo đầm dài bị phá hỏng, phơi ra một vùng da trần màu đào.

Trong một giây thoáng qua, Bourne bị lôi cuốn bởi làn da ấy, bởi một lọn tóc vàng óng cắt ngang qua đó, thu hút sự chú ý của anh tới một nụ hồng đáng yêu đang vểnh cao và kiêu sa trong căn phòng lạnh lẽo.

Miệng anh trở nên khô khốc, rồi anh ép mình hướng anh mắt trở lại khuôn mặt cô, đôi mắt cô đang mở rõ to, chớp chớp vì sốc và hoài nghi khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ bằng kính lớn sát bên mình, giờ đây đang thiếu một tấm kính, bị vỡ tan bởi…

Một viên đạn.

Anh băng ngang qua căn phòng bé tí chỉ trong vài giây, che chắn cho cô bằng cơ thể mình và đẩy cô đi từ phòng ra hành lang phía bên kia. “Ở yên đây.”

Penelope gật đầu, cú sốc hình như khiến cô trở nên dễ thương hơn anh mong đợi. Anh trở lại căn phòng và đến bên cửa sổ, nhưng trước khi anh có thể thanh tra thiệt hại, một phát súng thứ hai đập vỡ thêm một tấm kính khác, xém sượt qua Bourne trong một khoảng cực ngắn, điều đó làm anh không hề cảm thấy thoải mái chút nào.

Cái quái gì thế?

Anh chửi thề một tiếng, đầy cay nghiệt, và áp sát mình dựa lưng vào tường, ngay cạnh cửa sổ.

Ai đó đang nhắm bắn vào anh.

Vấn đề là, Ai?

“Hãy cẩn thận…”

Penelope thò đầu vào trong phòng, và Bourne đã di chuyển về phía cô, ném cho cô cái nhìn từng khiến những thành phần bất hảo xấu xa nhất của tổ chức bí mật ở London phải rút lui. “Ra ngoài.”

Cô không nhúc nhích. “Anh ở lại trong này không an toàn đâu. Anh có thể bị…” Một tiếng súng khác phát ra từ bên ngoài, ngắt lời cô, và anh lao vào cô, cầu nguyện mình có thể tới được chỗ cô trước khi một viên đạn bay đến. Anh đâm bổ vào cô, đẩy cô lùi xa khỏi cửa cho đến khi cả hai đều bị ép sát vào bức tường đối diện.

Họ đứng bất động khoảng một phút trước khi cô tiếp tục nói, giọng bị bóp nghẹt bởi tầm vóc của anh. “Anh có thể bị thương!”

Cô ấy mất trí rồi sao?

Anh ghì chặt vai cô, không để ý rằng tính khí nóng giận thường được kiểm soát sít sao của mình đang bắt đầu bùng nổ. “Cô ngốc này! Tôi đã bảo sao hả?” Anh đợi cô trả lời. Khi cô cứ nín thinh, anh không thể kiềm chế được mình. Lắc vai cô một cái, anh nhắc lại, “Tôi đã bảo sao hả?”.

Mắt cô mở to.

Tốt. Cô nên sợ anh.

“Trả lời tôi đi, Penelope.” Anh nghe giọng mình gầm gừ giận dữ. Chẳng quan tâm.

“Anh…” Lời nói bị nghẹn trong cổ họng. “Anh đã nói tôi nên ở yên đây.”

“Và vì lý do gì mà em không thể hiểu được một mệnh lệnh đơn giản như thế?”

Ánh mắt cô nheo lại. “Phải.”

Anh đã sỉ nhục cô. Một lần nữa, anh không thèm quan tâm. “Ở yên. Chỗ. Chết tiệt này.” Anh mặc kệ cái cau mày của cô và quay trở vào phòng, đi lần lần vòng quanh đến chỗ cửa sổ.

Anh chỉ vừa mới liều nhìn xuống mặt đất để thử lướt qua người định ám sát mình thì tiếng nói vọng lên từ phía dưới. “Ngươi có chịu đầu hàng không?”

Đầu hàng?

Có lẽ Penelope đã nói đúng. Không chừng quả thực có hải tặc ở Surrey.

Anh không có nhiều thời gian để xem xét kỹ câu hỏi, vì Penelope la lên, “Ôi trời ạ!” từ ngoài hành lang và hối hả chạy vào phòng, giữ chặt áo choàng của anh quanh người và hướng thẳng đến cửa sổ.

“Đứng lại!” Bourne bất thình lình xông tới chặn đường cô, tóm lấy cô quanh eo và lôi cô trở ngược ra cửa. “Nếu em tiến đến nơi nào gần cửa sổ đó thì tôi sẽ lấy cây đánh em đấy. Em có nghe rõ không?”

“Nhưng…”

“Không.”

“Đó chỉ là…”

“Không.”

“Đó là cha tôi.”

Lời nói chạy vụt qua anh, vẫn còn mơ hồ trong khoảng thời gian lâu hơn anh muốn thừa nhận.

Không thể như những gì cô nói được.

“Ta đến vì con gái mình, đồ lưu manh! Và ta sẽ rời đi cùng với nó!”

“Sao ông ta biết được phòng nào mà nhắm bắn chứ?”

“Tôi… tôi đang đứng ở ngay cửa sổ lúc nãy. Chắc ông ấy nhìn thấy có người di chuyển.”

Một viên đạn nữa làm cho kính vỡ tan, vương vãi khắp căn phòng, và Bourne xáp lại gần cô hơn, lấy cơ thể mình làm tấm chắn bảo vệ cô. “Em có nghĩ rằng cha em nhận thức được mình có thể bắn trúng em không?”

“Xem ra điều đó không hiện ra trong đầu ông rồi.”

Anh chửi thề lần nữa. “Ông ta đáng bị phang vào đầu bằng khẩu súng trường của mình.”

“Tôi nghĩ có thể ông đang bị tác động mạnh mẽ bởi việc đã bắn trúng mục tiêu của mình. Cả ba lần. Tất nhiên, xét về mục tiêu là một ngôi nhà, nếu nãy giờ ông không bắn trúng nó thì xem ra sẽ hơi kỳ cục đó.”

Cô ấy đang khoái trá chuyện này sao?

Không thể nào. Thêm một phát súng vang lên, và Bourne cảm thấy sợi dây cuối cùng kiểm soát tính khí nóng nảy của mình đứt cái rụp. Anh sải bước tới cửa sổ, không cần biết mình có thể bị trúng đạn trong lúc đó hay không. “Mẹ kiếp, Needham! Ngài có thể giết chết cô ấy!”

Hầu tước Needham và Dolby không ngước lên khỏi chỗ mình đang đứng, cây súng trường thứ hai chĩa lên, trong lúc một người hầu ở gần đó đang nạp đạn lại vào cây thứ nhất. “Ta cũng có thể giết chết được cả ngươi nữa! Ta thích khả năng đó!”

Penelope tiến đến sau lưng anh. “Nếu điều này có thể là một niềm an ủi nào thì tôi hồ nghi ông ấy có thể giết được anh. Ông ấy là một tay súng rất kém.”

Micheal chiếu một cái nhìn vào cô. “Tránh khỏi cửa sổ này. Làm ngay.”

Thần kỳ trong những điều thần kỳ, cô làm thế thật.

“Lẽ ra ta nên biết ngươi sẽ xuất hiện vì con bé, quân vô lại. Lẽ ra ta nên biết ngươi sẽ làm chuyện gì đó cho xứng với cái danh tiếng bẩn thủi hôi hám của ngươi.”

Bourne bắt mình phải tỏ ra bình tĩnh. “Thôi nào, Needham, có cách nào khác để nói chuyện với con rể tương lai không?”

“Bước qua xác ta đã!” Cơn thịnh nộ làm ông khản cả cổ.

Bourne nói lớn, “Chuyện này có thể được dàn xếp.”

“Ngươi đưa con bé xuống đây. Ngay lập tức. Nó sẽ không lấy ngươi đâu.”

“Sau tối qua thì hầu như chắc chắn cô ấy sẽ lấy tôi, Needham.”

Khẩu súng trường lên cò ở phía dưới, và Bourne né người khỏi cửa sổ, ép Penelope lùi vào trong góc tường khi viên đạn bay xuyên qua một tấm kính khác.

“Thằng đểu cáng!”

Anh đã muốn trách cha cô vì đã để lộ sự thiếu cẩn trọng đối với con gái mình. Nhưng thay vì thế, anh quay người đi về hướng cửa sổ, giả bộ tạo một âm thanh thể hiện vẻ hoàn toàn thờ ơ, và nói to, “Tôi tìm ra cô ấy. Tôi sẽ giữ cô ấy”.

Một khoảng lặng trôi qua, lâu đến nỗi Micheal không thể chịu được mà phải ngóc đầu quanh khung cửa sổ để xem thử vị hầu tước đã bỏ đi chưa.

Ông ta vẫn ở đó.

Một viên đạn bay đến cắm vào bức tường bên ngoài, chỉ cách đầu của Micheal vài phân. “Ngươi sẽ không có được Falconwell đâu, Bourne. Ngươi cũng đừng hòng có được con gái ta!”

“Được rồi, tôi sẽ nói thẳng, Needham… Tôi đã làm con gái ngài…”

Lời nói bị cắt ngang bởi tiếng gầm rống của Needham. “Đồ khốn!”

Penelope chợt hít vào thành tiếng. “Anh không thể cứ thế mà đi nói với cha tôi là anh đã làm chuyện đó với tôi chứ.”

Đáng lý anh nên nhận ra hậu quả tiềm tàng đó. Đáng lẽ nên biết chuyện này sẽ không dễ dàng gì. Toàn bộ buổi sáng nay đang trở nên tồi tệ ngoài tầm kiểm soát, mà Bourne lại không thích bị rơi vào tình trạng đó chút nào. Anh hít một hơi dài, chậm rãi, cố gắng kiên nhẫn. “Penelope, chúng ta ẩn nấp bên trong một ngôi nhà khi người cha đang điên tiết của em dùng đến mấy khẩu súng trường bắn vào đầu tôi. Tôi cho rằng em sẽ tha thứ cho tôi vì phải làm bất cứ việc gì để đảm bảo hai ta đều sống sót qua chuyện này.”

“Còn thanh danh của chúng ta? Cũng sống sót luôn phải không?”

“Thanh danh của tôi phần nào bị bắn bỏ mẹ rồi”, anh nói, ấn lưng mình vào tường.

“Ơ, của tôi thì không!”, cô la lên. “Anh bị khùng rồi hả” Cô khựng lại. “Và cách ăn nói của anh thật đáng sợ.”

“Em sẽ phải làm quen dần với lối ăn nói của tôi, cưng à. Về phần còn lại, khi chúng ta kết hôn, thanh danh của em cũng sẽ bị đem bắn bỏ luôn. Cha em giờ chắc có lẽ cũng biết rồi.”

Anh không thể ngăn mình quay mặt lại nhìn cô, để nhìn xem lời nói của mình tác động đến cô thế nào… Ánh sáng tắt lịm trong mắt cô… Cả người cô trở nên cứng đờ như thể anh vừa tẩn cho cô một quả. “Anh thật tàn nhẫn”, cô chỉ nói đơn giản. Chân thật.

Ngay khoảnh khắc đó, khi cô nhìn anh, với lời buộc tội hoàn toàn bình tĩnh, anh thấy căm ghét bản thân thay cho cả hai. Nhưng anh là một bậc thầy trong việc che đậy cảm xúc. “Có lẽ là thế.” Câu nói đầy sỗ sàng. Gượng gạo.

Vẻ khó chịu của cô thể hiện ra mặt. “Hà cớ gì mà anh lại làm chuyện này?”

Chỉ có một lý do duy nhất – thứ duy nhất đã luôn chi phối hành động của anh. Chỉ một thứ duy nhất đã biến đổi anh thành người đàn ông lạnh lùng, đầy tính toán này.

“Falconwell có ý nghĩa với anh lắm sao?”

Bầu im lặng bao trùm ở bên ngoài, có cái gì đó u ám và khó chịu cư trú tận sâu trong lòng anh, cảm giác quá đỗi quen thuộc. Trong chín năm ròng, anh đã áp dụng mọi phương sách để giành lại mảnh đất của mình. Để lập lại lịch sử của mình. Để bảo đảm cho tương lai của mình được an toàn. Và anh không định dừng lại ngay lúc này.

“Dĩ nhiên là như vậy rồi”, cô nói với một tiếng cười ngắn ngủn tự coi rẻ mình. “Tôi là phương tiện cứu cánh.”

Trong mấy tiếng đồng hồ vừa qua kể từ khi tình cờ gặp Penelope ở bên hồ, anh đã thấy cô cáu tiết, bị lăng nhục, và bị kích thích mãnh liệt… nhưng anh chưa thấy cô như thế này.

Anh chưa từng thấy cô cam chịu.

Anh không thích điều đó.

Lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian cực dài – suốt chín năm trời – Bourne cảm thấy thôi thúc muốn xin lỗi một người mà mình lợi dụng. Nhưng anh tôi luyện mình chống lại khuynh hướng ấy.

Anh quay mặt về phía cô, không đủ để nhìn được ánh mắt cô, chỉ vừa đủ để quan sát cô từ khóe mắt. Đủ để thấy đầu cô cúi xuống, hai tay nắm chặt áo bành tô của anh khép kín quanh người. “Lại đây”, anh nói, và một phần nhỏ trong anh ngạc nhiên khi cô làm thế.

Cô băng ngang căn phòng, và tâm trí anh bị âm thanh từ cô choán hết – tiếng váy lướt khẽ, tiếng bước chân nhè nhẹ, những hơi thở ngắn thoát ra không đều chứng tỏ cô đang lo lắng và đề phòng.

Cô dừng lại sau anh, chần chừ, trong khi anh chơi hết các nước cờ tiếp theo của trận đấu trong trí óc mình. Anh đắn đo, trong phút chốc, xem có nên thả cô ra hay không.

Không.

Chuyện gì xong cũng đã lỡ rồi.

“Hãy lấy tôi, Penelope.”

“Anh biết đấy, không phải vì anh diễn đạt theo cách như thế mà tôi được quyền lựa chọn.”

Anh muốn mỉm cười trước kiểu nói bực tức của cô, nhưng anh không cười. Cô nhìn kỹ anh hồi lâu và anh – một người đàn ông đã trở nên giàu sụ nhờ đọc hiểu được sự thật trên gương mặt của những người xung quanh mình – không thể biết được cô đang suy nghĩ điều gì. Trong khoảng thời gian dài ấy, anh nghĩ chắc cô sẽ cự tuyệt, và anh chuẩn bị tinh thần đón nhận sự phản đối của cô, liệt kê trong đầu từng vị mục sư còn nợ tiền anh và Thiên Thần, đủ để làm lễ cưới cho một cô dâu bướng bỉnh – chuẩn bị tinh thần làm những việc cần làm để đảm bảo cô phải kết hôn.

Sẽ thêm một hành vi sai trái nữa được liệt vào danh sách liên tục mở rộng của anh.

“Anh sẽ giữ lời hứa tối qua của mình chứ? Thanh danh của các em gái tôi sẽ vẫn còn nguyên vẹn và không bị ảnh hưởng bởi cuộc hôn nhân này?”

Ngay cả lúc này đây, thâm chí đối mặt với việc gắn bó cả đời với anh, cô vẫn nghĩ đến các em gái mình.

Cô quá tốt để dành cho anh.

Anh lờ đi ý nghĩ đó. “Tôi sẽ giữ lời.”

“Tôi cần có bằng chứng.”

Cô gái thông minh. Đương nhiên là không có bất cứ bằng chứng nào rồi. Và cô có lý khi hoài nghi anh.

Anh thọc tay vào túi mò tìm và lấy ra một đồng ghi-nê bị chà xát gần như bong tróc mà anh đã giữ bên mình suốt chín năm. Anh đưa nó cho cô. “Vật tượng trưng của tôi.”

Cô cầm lấy đồng tiền vàng. “Tôi sẽ làm gì với cái này đây?”

“Em trả lại nó khi các em gái của em kết hôn.”

“Một ghi-nê ư?”

“Đối với đàn ông khắp nước Anh từ đó đến giờ, vậy là đủ rồi cưng.”

Cô nhướng mày. “Vậy mà người ta nói đàn ông là giới thông minh hơn đấy.” Cô hít một hơi dài, đút nhanh đồng tiền vào túi mình, khiến anh mong mỏi lại được cảm nhận trọng lượng của nó. “Tôi sẽ kết hôn với anh.”

Anh gật đầu một cái. “Còn vị hôn phu?”

Cô ngập ngừng, ánh mắt chớp chớp qua vai anh trong khi cân nhắc lời nói. “Anh ấy sẽ tìm được một cô dâu khác thôi’, cô nói nhỏ nhẹ, trìu mến. Quá trìu mến. Tức thì, Bourne cảm thấy một cơn giận dữ nóng nảy với người đàn ông đó, người đã không bảo vệ cô. Người đã để cô một mình, hoàn toàn cô độc. Người đã để anh can thiệp và chiếm lấy cô quá dễ dàng.

Thình lình xuất hiện chuyển động ở trước cửa ra vào phía bên kia vai cô. Cha cô. Needham rõ rãng đã phát chán vì phải chờ đợi bọn họ ra khỏi ngôi nhà, nên đã đi vào tìm kiếm và lôi họ ra.

Bourne coi việc đó như là tín hiệu để ra đòn cuối cùng nhằm tiêu diệt mọi nghi ngờ về cuộc hôn nhân này, dù biết rằng mình đang lợi dụng cô. Rằng cô không đáng bị như thế.

Rằng việc đó không quan trọng.

Anh nâng cằm Penelope lên và đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ, cố không để ý khi cô ngả vào cái đụng chạm ấy, lúc cô buông một tiếng thở dài nho nhỏ khi anh ngẩng đầu lên một chút…

Một tiếng cò súng phát ra ngay trước cửa, làm nổi bật lời nói của Hầu tước Needham và Dolby. “Quỷ tha ma bắt, Penelope, nhìn xem bây giờ con đã làm gì kìa.”

M thân mến,

Cha của em nghĩ rằng chúng mình nên ngừng viết thư cho nhau. Ông chắc chắn “những đứa con trai như cậu ta” (ý nói ngài) không có thời gian dành cho “những bức thư ngốc nghếch” từ “những cô gái ngốc nghếch” (ý nói em). Ông ấy nói ngài viết thư hồi âm chỉ vì ngài được nuôi dạy tử tế và ngài cảm thấy có bổn phận phải làm vậy. Em nhận thấy ngài sắp bước qua tuổi mười sáu rồi, và có vẻ ngài có nhiều thứ thú vị để làm hơn là viết thư cho em, nhưng hãy nhớ: Em không có những thứ thú vị như thế. Em phải xoay sở để quen với sự thương hại của ngài thôi.

Đồ ngốc nghếch – P

Tái bút: Ông ấy nói sai rồi, phải không?

Trang viên Needham, tháng Giêng, 1816

***

P thân mến,

Điều cha em không biết là thứ duy nhất đập tan tình trạng đơn điệu của việc học tiếng La tinh, Shakespeare và việc lảm nhảm đều đều về những trách nhiệm mà một ngày nào đó những đứa con trai như ta sẽ gánh vác trong Thượng nghị viện chính là những bức thư ngốc nghếch từ những cô gái ngốc nghếch. Em trong tất thảy mọi người nên biết rằng ta luôn được nuôi dạy rất tồi tệ, và ta hiếm khi cảm thấy có bổn phận phải làm gì hết.

– M

Tái bút: Ông ấy nói sai rồi.

Trường Eton, tháng Giêng, 1816

“Đồ khốn nạn.”

Bourne ngước nhìn khỏi cốc rượu whiskey trong quán Chó săn và Gà mái, bắt gặp ánh mắt sa sầm của cha vợ tương lai. Ngả lưng vào ghế, anh giả vờ ra vẻ thích thú lơ đãng – kiểu thái độ từng tống khứ được một lượng lớn đối thủ uy quyền hơn Hầu tước Needham và Dolby rất nhiều, phất một bàn tay về chiếc ghế trống bên kia bàn rượu. “Chào cha”, anh giễu cợt, “xin mời, hãy ngồi cùng con”.

Bourne đã ngồi trong một góc khuất u tối của quán rượu trong nhiều giờ liền, đợi chờ Needham xuất hiện với các giấy tờ để trả lại Falconwell. Trong khi buổi chiều tà dần tối, và căn phòng sôi nổi hòa cùng với tiếng cười nói huyên thuyên, anh đã chờ, những ngón tay ngứa ngáy muốn ký vào đống giấy má đó, mơ tưởng về việc xảy đến kế tiếp.

Về việc báo thù.

Cố gắng hết sức để không nghĩ đến thực tế là anh đã đính hôn.

Thậm chí còn cố gắng hơn nữa để không nghĩ đến người phụ nữ mà anh đã đính hôn cùng – cực kỳ đứng đắn, ngây thơ và hoàn toàn là kiểu vợ không dành cho anh.

Làm như anh có bất kỳ ý niệm gì về kiểu vợ thích hợp dành cho mình không bằng.

Chẳng liên quan. Anh đã không có lựa chọn nào.

Cách duy nhất anh có khả năng lấy lại Falconwell là thông qua Penelope. Điều ấy biến cô thành kiểu người vợ vô cùng thích hợp dành cho anh.

Và Needham biết rõ điều đó.

Vị hầu tước đẫy đà ngồi xuống, vẫy bàn tay to lớn gọi một cô hầu tới. Cô ta đủ nhanh trí để đem đến một cái cốc và chai rượu whiskey theo cùng, nhanh chóng đặt xuống bàn và vội vàng quay lại với những xứ sở tươi sáng và thân thiện hơn.

Needham nốc một hơi và dằn mạnh cốc xuống bàn gỗ sồi cứng cáp. “Tên khốn. Đây là tống tiền.”

Bourne làm ra vẻ chán chường. “Thật nực cười. Tôi đang trả cho ngài rất hậu hĩnh. Tôi đang mang cô con gái lớn chưa chồng ra khỏi tay ngài.”

“Ngươi sẽ làm con bé khổ sở.”

“Có lẽ vậy.”

“Con bé không đủ mạnh mẽ để lấy ngươi đâu. Ngươi sẽ hủy hoại nó mất.”

Bourne cố gắng dằn lại để không chỉ ra rằng Penelope mạnh mẽ hơn đa số phụ nữ mà anh từng tình cờ gặp. “Đáng lý ra ngài nên cân nhắc điều đó trước khi trói cô ấy vào đất đai của tôi.” Anh gõ gõ lên tấm gỗ sồi đầy vết xước. “Chứng thư, Needham. Tôi thấy bản thân mình không muốn cưới cô gái nào không có nó trong tài sản của mình. Tôi muốn có nó ngay bây giờ. Tôi muốn giấy tờ được ký sẵn sàng trước khi Penelope đứng trước cha sở.”

“Nếu không?”

Bourne xoay người trên ghế, duỗi đôi giày ống dưới bàn, vắt chéo một chân lên chân kia. “Bằng không thì Penelope sẽ không đứng trước một vị cha sở nào cả.”

Cái nhìn chằm chằm của Needham trở nên bất động. “Ngươi sẽ không làm thế. Việc đó sẽ hủy hoại con bé. Mẹ của nó. Các em gái của nó.”

“Vậy thì tôi đề nghị ngài thật sự cân nhắc bước hành động tiếp theo. Đã chín năm qua rồi, Needham. Tôi đã mong mỏi giây phút này suốt chín năm ròng rã. Mong mỏi Falconwell. Và nếu ngài tưởng rằng tôi sẽ để ngài cản trở việc hoàn những mảnh đất đó về với tước hầu thì ngài nhầm to rồi. Tình cờ tôi khá thân với chủ tờ báo Tai tiếng. Một lời từ tôi thôi, và không ai trong giới thượng lưu tốt đẹp sẽ dám đến gần những tiểu thư nhà Marbury đâu.” Anh tạm ngừng và tự rót cho mình một cốc nữa, để cho lời hăm dọa lạnh lùng lắng xuống giữa họ. “Tiếp đi. Cứ việc thử thách tôi.”

Đôi mắt Needham nheo lại. “Vậy đây là cách giải quyết sao? Ngươi đe dọa hủy diệt mọi thứ mà ta có để đạt được những thứ ngươi muốn ư?”

Bourne cười tự mãn. “Tôi chơi để thắng mà.”

“Thật trớ trêu làm sao, đúng không, khi mà ngươi nổi tiếng vì thua cuộc?”

Lời nhận xét châm chọc đó đập vào người Bourne một cú chính xác. Anh sẽ không thể hiện việc đó ra mặt. Thay vào đó, anh giữ im lặng, biết rằng để khiến một đối thủ đứng ngồi không yên, tuyệt đối không có gì hiệu quả hơn thái độ trầm tĩnh.

Needham phá tan bầu im lặng. “Ngươi là một kẻ ngu xuẩn.” Ông vừa chửi thề vừa đưa tay vào áo choàng và lấy ra một mảnh giấy lớn, được gấp lại.

Niềm hân hoan chiến thắng của Bourne trở nên kích động khi anh đọc tờ chứng thư ấy. Falconwell giờ đây là của anh, cùng với điều kiện là cuộc hôn nhân sẽ diễn ra vào ngày mai. Nuối tiếc duy nhất của anh là Linh mục Compton không làm việc vào buổi tối.

Khi Bourne đã để mảnh giấy an toàn nằm trong túi áo, hình dung ra mình có thể cảm nhận được trọng lượng của tờ chứng thư áp sát vào ngực, Needham lên tiếng. “Ta sẽ không cho phép những đứa em gái của con bé bị hủy hoại bởi chuyện này đâu.”

Tất cả bọn họ đều lo lắng cho các em gái của cô.

Còn Penelope thì sao?

Bourne lờ đi câu hỏi và đùa bỡn với Needham – người đàn ông đã cố gắng hết mình để giữ Falconwell tránh xa khỏi anh. Bourne giơ cốc của mình lên. “Tôi sắp cưới Penelope. Ngày mai Falconwell là của tôi. Hãy nói cho tôi biết vì sao tôi nên nỗ lực quan tâm dù chỉ là một chút đến thanh danh của những đứa con gái khác của ngài. Đó là vấn đề của ngài mà, phải không?” Anh nhanh chóng uống cạn rượu và đặt cái cốc rỗng không lên bàn.

Needham nghiêng người dựa vào bàn, gằn mạnh giọng. “Ngươi là một tên đốn mạt, và cha ngươi sẽ vô cùng khổ tâm khi biết được ngươi đã trở thành loại người gì.”

Bourne lập tức chiếu cái nhìn vào mắt Needham và để ý thấy, thật kỳ quặc khi vị hầu tước không có cùng màu mắt xanh biếc với Penelope. Thay vì thế, mắt ông có màu nâu sẫm và được thắp sáng bằng sự am hiểu mà Bourne biết quá rõ – sự am hiểu ông đã dùng để làm tổn thương đối thủ của mình. Bourne bất động, ký ức về cha tự động xuất hiện, khi ông đứng ở chính giữa tiền sảnh rộng lớn của Falconwell, chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi và quần ống túm, đang phá lên cười trước đứa con trai của mình.

Các cơ hàm của anh căng ra. “Thế thì thật may vì ông ấy đã chết.”

Needham hình như hiểu ra mình đang tiến những bước nguy hiểm đến gần khu vực vượt quá giới hạn. Ông thả lỏng người khỏi bàn. “Các chi tiết về việc đính hôn của cậu không bao giờ được tiết lộ. Ta còn có hai đứa con gái khác cần kết hôn. Không ai được biết Penelope bị rơi vào tay của một gã đào mỏ.”

“Tài sản của tôi gấp ba lần của ngài đấy, Needham.”

Ánh nhìn của Needham chuyển sang tức giận. “Cậu đâu có phần bất động sản mình muốn, đúng không?”

“Giờ thì tôi có rồi.” Bourne đẩy ghế ra khỏi bàn. “Ngài không ở vào vị thế được đòi hỏi đâu. Nếu những cô con gái của ngài vẫn sống sót sau việc tôi bước chân vào gia đình ngài, thì mọi chuyện sẽ xảy ra như thế, vì tôi hạ cố cho phép điều đó xảy ra, chứ không phải vì lý do nào khác.”

Needham đưa mắt theo dõi chuyển động ấy, nghiến chặt răng lại trước âm thanh đó. “Không, chuyện sẽ xảy ra như thế bởi vì ta có một thứ đặc biệt cậu mong muốn còn hơn cả đất đai nữa.”

Bourne suy nghĩ kỹ về Needham trong một lúc lâu, câu nói vang lại trong góc khuất u tối vây quanh họ trước khi anh quét nó qua một bên. “Ngài không thể nào cho tôi thứ duy nhất mà tôi mong muốn hơn Falconwell.”

“Langford tiêu đời.”

Báo thù.

Từ ngữ chạy vút qua anh, một lời hứa hẹn vi vu, và Bourne từ từ nghiêng người tới trước. “Ngài nói dối.”

“Ta nên thách đấu tay đôi với cậu vì đã ám chỉ như thế.”

“Đó sẽ không phải là cuộc đấu tay đôi đầu tiên của tôi.” Anh chờ đợi. Khi Needham phản ứng không như mong đợi, anh nói, “Tôi đã tìm kiếm rồi. Những gì được tìm thấy không thể hủy hoại lão ta”.

“Cậu chưa tìm đúng chỗ thôi.”

Đây ắt hẳn là một sự dối trá. “Ngài cho rằng với thế lực của tôi và Thiên Thần, tôi lại không thể xới tung cả London để bắt cho được một dấu hiệu nhỏ cho vụ bê bối liên quan đến những hành động thối tha của Langford à?”

“Thậm chí các tập hồ sơ ở sòng bạc quý báu của cậu cũng không có cái này đâu.”

“Tôi biết mọi việc lão làm, mọi nơi lão tới. Tôi biết cuộc sống của lão còn rõ hơn cả chính lão. Và tôi nói cho ngài biết, lão đã lấy hết mọi thứ tôi có mà lại dành chín năm qua sống một cuộc sống trong sạch, tách rời khỏi đất đai của tôi.”

Needham đưa tay vào áo choàng một lần nữa. Rút ra một tờ chứng thư khác, tờ này nhỏ hơn. Cũ hơn. “Chuyện này xảy ra cách đây xa hơn chín năm nhiều lắm.”

Cái nhìn của Bourne nheo lại trên tờ giấy, nhận ra con dấu của Langford. Anh ngước mắt nhìn lên cha vợ tương lai. Tim anh bắt đầu đập thình thịch, có điều gì đó đáng sợ, gần giống như niềm hy vọng, hình thành trong lồng ngực. Anh không thích việc mình kiên nhẫn duy trì không khí im lặng đang cuộn xoáy giữa họ. Quyết ép bản thân phải bình tĩnh lại. “Ngài tưởng sẽ nhử được tôi bằng vài lá thư cổ xưa ư?”

“Cậu muốn có lá thư này, Bourne à. Nó đáng giá cỡ một tá những hồ sơ nổi tiếng của cậu. Và nó là của cậu, nếu cậu giữ danh tiếng của các con gái ta tránh xa những việc xấu xa bẩn thỉu của cậu.”

Vị hầu tước chưa bao giờ giấu những lời chỉ trích cho riêng mình. Ông nói ra chính xác những điều mình nghĩ. Hễ khi nào ông nghĩ ra, kết quả của việc nắm giữ hai tước hiệu đáng tôn kính trong cấp bậc quý tộc, Bourne sẽ không thể ngăn mình ngưỡng mộ người đàn ông tính tình thẳng thắn đó. Ông biết mình muốn gì và tập trung nhắm vào nó.

Điều mà vị hầu tước không biết là cô con gái lớn của mình đã thương lượng chính xác những yêu sách này vào buổi tối trước đó. Tờ giấy kia, dù nó là cái gì đi chăng nữa, sẽ không cần thanh toán phụ thêm.

Nhưng Needham đáng bị trừng phạt vì đã phớt lờ những hành vi của Langford suốt những năm qua. Bị trừng trị vì dám sử dụng Falconwell vào trung tâm mai mối.

Sự trừng trị còn hơn cả những gì Bourne sẵn lòng ban phát. “Ngài là một kẻ xuẩn ngốc khi cho rằng tôi sẽ đồng ý mà không cần biết cái gì ở bên trong. Tôi xây dựng của cải của mình bằng các vụ tai tiếng, đánh cắp từ những núi tiền tội lỗi. Tôi sẽ là người phán xét xem liệu tờ giấy đó có bõ công hay không.”

Needham mở lá thư ra, chầm chậm trải nó trên bàn. Xoay nó lại trước mặt Bourne và vẫn giữ yên nó bằng một ngón tay. Bourne không thể cưỡng lại được. Anh nghiêng người về phía trước nhanh hơn mình muốn, đôi mắt đọc lướt qua trang giấy.

Trời đất ơi.

Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt thông cảm của Needham. “Thật không?”

Người đàn ông lớn tuổi hơn gật đầu một lần. Hai lần.

Bourne đọc lại những dòng chữ. Ngắm nghía nét chữ nguệch ngoạc kéo dài từ bên này sang bên kia về cuối trang giấy, là của Langford, không thể nhầm lẫn đi đâu được, cho dù tờ giấy đã ba mươi tuổi.

Hai mươi chín.

“Tại sao ngài lại cho tôi biết chuyện này? Sao ngài lại đưa nó cho tôi?”

“Cậu cho ta ít lựa chọn quá mà’, Needham trả lời quanh co. “Ta thích thằng bé… Ta luôn giữ cái này bên mình, vì tưởng rằng Penelope rốt cuộc sẽ lấy nó, và cậu ta sẽ cần đến sự bảo hộ. Bây giờ các con gái của ta cần sự bảo hộ đó. Một người cha làm việc phải làm. Cậu đảm bảo thanh danh của Penelope không bị hoen ố bởi cuộc hôn nhân này và thanh danh của những đứa khác xứng đáng với những mối tốt, rồi nó sẽ là của cậu.”

Bourne xoay cốc rượu của mình chầm chậm theo một đường tròn, quan sát ánh sáng từ ngọn nến của quán rượu chiếu sáng nó hồi lâu trước khi ngước mắt nhìn Needham. “Tôi sẽ không ngồi chờ đến đám cưới của các tiểu thư đâu.”

Needham khẽ gật đầu, bỗng dưng trở nên hòa nhã. “Ta sẽ miễn cưỡng chấp nhận các cuộc đính hôn.”

“Không được. Tôi có nghe nói, những cuộc đính hôn quả thật rất nguy hiểm khi dính líu đến các con gái của ngài.”

Needham dọa, “Ta nên bỏ đi ngay bây giờ và không giao thiệp với cậu nữa”.

“Nhưng ngài sẽ không làm vậy. Chúng ta tạm thời là đồng minh, ngài và tôi.” Anh ngồi lùi ra sau, tận hưởng thắng lợi. “Tôi muốn những cô con gái khác có mặt trong thành phố càng nhanh càng tốt. Tôi sẽ làm cho họ được theo đuổi và tán tỉnh. Họ sẽ không bị ô uế bởi hôn nhân của chị gái họ.”

“Được theo đuổi bởi những quý ông tử tế”, Needham nói rõ. “Không ai có phân nửa số tài sản bị mắc nợ Thiên Thần hết.”

“Cứ đem họ lên thành phố. Tôi thấy mình không thể tiếp tục chờ đợi để được trả thù nữa rồi.”

Cái nhìn của Needham nheo lại. “Ta sẽ hối hận vì đã gả con bé cho cậu.”

Bourne nốc cạn một hơi rượu và chổng ngược cái cố lên bàn gỗ. “Thế thì, thật không may vì ngài chẳng có lựa chọn nào cả.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận