Bành Viễn Chinh căn bản là không để ý đến Mạnh Cường đang rít gào, thản nhiên lôi Mạnh Lâm ra ngoài.
Sau khi rời khỏi Mạnh gia, Mạnh Lâm tâm trạng trầm xuống, trên đường cứ thở ngắn than dài.
Hai mẹ con đi bộ. Mạnh Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh:
– Viễn Chinh, con không nên như vậy. Bọn họ chung quy cũng là trưởng bối của con. Mẹ đến cầu xin cậu hai của con. Dù sao cậu của con cũng là Phó chủ tịch thành phố, gọi một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết vấn đề công tác cho con. Nhưng con đến làm loạn như vậy, toàn bộ đã bị phá hỏng.
– Mẹ, con không cầu xin bọn họ. Hãy xem bọn họ đối đãi với mẹ như thế nào? Loại thân thích như vậy, không cần cũng được.
– Sớm muộn gì cũng có một ngày, Mạnh gia sẽ hối hận vì đã làm nhục mẹ và ba.
Bành Viễn Chinh dứt lời, đôi mắt lóe lên một chút hàn quang rồi biến mất.
Ân oán của bề trên, hắn không muốn so đo, cũng không muốn nhắc lại. Nhưng Mạnh gia thật sự là quá đáng. Ngay cả là khinh thường Bành gia, và gọi Bành gia là thứ đồ quê mùa thì cũng không thể giáo dục con cái Mạnh gia thành cái loại khốn kiếp như thế.
Nhân tính cơ bản và gia giáo đều không có sao?
Mạnh Hiểu Quyên và Mạnh Tiểu Cương thì biết cái gì? Còn không phải bọn chúng do cha mẹ ảnh hưởng sao?
– Ai, đứa nhỏ này, sao tính tình của con lại trở nên táo bạo như vậy?
Mạnh Lâm thở dài:
– Con là con trai duy nhất của mẹ, tuyệt đối mẹ không để cho con đến nông thôn chịu khổ, Ngày mai mẹ đi hỏi người khác xem, xem có thể khiến Phòng Nhân sự chuyển đổi lại cho con không?
– Mẹ, công việc của con mẹ đừng quan tâm nữa. Con có cách của mình. Con ở thủ đô có bạn học, ba mẹ là lãnh đạo Các bộ và ủy ban trung ương. Con đã gọi điện thoại cho bạn, nhờ bạn ấy hỗ trợ. Ngày mai con sẽ đến thủ đô tìm bạn ấy, ba của bạn ấy đã đồng ý gặp con.
Bành Viễn Chinh trong lòng đã có chủ định nên nói dối một câu.
Mạnh Lâm mừng rỡ:
– Thật vậy sao? Con trai, đây là chuyện tốt. Nếu bạn học của con có thể giúp đỡ, thì chúng ta sẽ có quà tặng đáp lễ.
Bành Viễn Chinh từ nhỏ đến lớn đều rất nhu thuận, chưa từng nói qua một lời nói dối nào. Cho nên Mạnh Lâm đối với lời nói của đứa con tỏ ra không nghi ngờ gì.
Về đến nhà, Mạnh Lâm đi làm cơm, còn Bành Viễn Chinh thì lặng lẽ vào phòng ngủ của mẹ, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bao úa vàng.
Mở ra, bên trong là một tấm giấy màu vàng thô có nhiều nếp nhăn, ngoài ra còn có một ngọc bội Long Văn cổ kính. Trên tờ giấy còn bút tích của bút lông, chữ viết có phần hơi mờ.
“Phùng Tiểu Quân, sinh ngày 16 tháng 5 năm dân quốc 33, gửi nuôi ở Chính Dương Sơn Trung Giang Nam, lưu chiếc ngọc bội gia truyền một mặt, ngày sau dùng làm bằng chứng nhận nhau. Phùng Vân Long. Ngày 21 tháng 7 năm dân quốc 33”
Bút tích viết rất qua loa, nhất là chữ “ngày” cuối cùng, hiển nhiên là do vội vàng mà viết, dường như chứng minh tình huống lúc đó là khá cấp bách.
Bành Viễn Chinh lại cầm lấy khối ngọc bội Long Văn. Với sự lịch duyệt của bốn mươi năm kiếp trước để phán đoán, miếng ngọc bội này tuyệt đối không đơn giản. Chất ngọc tinh thuần, chạm trỗ tinh xảo, trông rất giống vật của cung đình.
Nhẹ nhàng bỏ ngọc bội xuống, Bành Viễn Chinh thở ra một cái, trí nhớ lại cuồn cuộn quay về.
Vật này là lúc cha của hắn Bành Ngọc Cường khi sắp chết đã đưa cho Mạnh Lâm, và có liên quan đến thân thế của ông. Truyện Tiên Hiệp – Truyện FULL
Theo như lời ông bà nội là cha mẹ nuôi của Bành Ngọc Cường kể lại, trong thời điểm cách mạng, Bành Ngọc Cường sau khi sinh ra được cha mẹ là một cặp vợ chồng sỹ quan cao cấp gửi cho một người dân thường nuôi dưỡng. Sau đó, chiến loạn nổ ra thường xuyên, gia đình nhận nuôi ông đã chết vì bom đạn của người Nhật. Thế là từ đó, ba của hắn theo cha mẹ nuôi bây giờ lang bạt từ Giang Nam chạy nạn đến Giang Bắc, rồi định cư tại vùng nông thôn ngoại thành thành phố Tân An.
Manh mối quá ít, căn bản không thể nào tìm kiếm. Đương nhiên, khi Bành Ngọc Cường còn sống, kỳ thật cũng không nghĩ đến việc đi tìm hiểu nó. Chỉ có điều những thứ này liên quan đến thân thế của mình, cho nên ông vẫn trân trọng, cho rằng khi nào mình chết sẽ để lại cho vợ là Mạnh Lâm.
Có lẽ vận mệnh đã cho phép.
Ở kiếp trước, năm 2008 có một cơ hội ngẫu nhiên, Bành Viễn Chinh và nữ thương nhân đầu tư bất động sản ở thành phố Tân An Phùng Thiến Như cùng nhau ăn cơm, trong lúc vô ý từ miệng đối phương biết được chuyện xưa trong thời kỳ kháng chiến, nói ông nội của cô, cũng chính là khai quốc công thần Phùng lão có con trai thất lạc trong kháng chiến, đến nay không biết tung tích.
Phùng lão trong quyển hồi ức “Hoa Hạ Xuân Thu” đã kể lại tỉ mỉ giai đoạn trải qua này. Ông ta rất nhớ đến người còn trai đã thất lạc, còn ủy thác cho bộ môn có liên quan ở địa phương cẩn thận điều tra. Chỉ có điều, bởi vì lúc ấy ông dẫn bộ đội tác chiến với quân Nhật quá vội vàng, căn bản không có hỏi đến tính danh của người đồng hương kia. Hơn nữa, gia đình người nhận nuôi Bành Ngọc Cường sau lại chạy nạn mà biệt vô âm tính. Bởi vậy, mặc dù Phùng lão đã tìm rất nhiều năm nhưng vẫn không có manh mối nào.
Bành Viễn Chinh sau lại từ thư viện tìm được cuốn “Hoa Hạ Xuân Thu” xuất bản vào năm 1990, cẩn thận xem lại bài viết của Phùng lão, phát hiện những gì Phùng lão nói rất giống tình huống của cha mình Bành Ngọc Cường.
Năm dân quốc 33 cũng là tháng 5 năm 1944, mấu chốt chính là miếng ngọc bội Long Văn kia. Đây là gia bảo chi truyền của Phùng lão, đến từ cung đình nhà Thanh, căn bản không làm giả được.
Ngay lúc đó, Bành Viễn Chinh cũng muốn nhận người thân, nhưng sau nghĩ lại, người đã mất rồi, chính mình thình lình tìm đến cửa, khó tránh khỏi có người hiềm nghi mình thấy sang bắt quàng làm họ. Hơn nữa, nhà quyền quý như vậy, làm sao có chuyện nhận mình chứ. Cho nên, Bành Viễn Chinh vì thế mà từ bỏ ý định nhận người thân.
Cho đến năm 2012, Bành Viễn Chinh thật vất vả mới leo lên được vị trí Phó cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư, cũng không lường trước được mình lại chết trong một vụ tai nạn.
Bành Viễn Chinh nhận thức được vật mấu chốt này, cho nên giấu trong phòng. Lần này tái sinh, hắn quyết định sẽ đến thủ đô nhận người thân. Hắn kỳ thật cũng không trông cậy một bước lên trời, tiến vào nhà quyền quý. Chỉ có điều hắn muốn đánh một ván bài thay đổi sinh mạng một con người.
Trên đời này, những gì thuộc về hắn, hắn nhất định sẽ nắm lấy.
Mạnh Lâm khi làm cơm, nghe được con trai gọi điện thoại, liền lẳng lặng đứng một bên lắng nghe.
– Anh bạn, khi nào thì cậu đến đây? Tôi ở thủ đô đã đặt sẵn một bàn tiệc lớn ở một khách sạn lớn để đổi gió cho cậu. Còn nhớ cô bé bốn mắt kia không? Haha, bạn học cũ, sau khi cậu đi rồi, cô bé đấy đã hỏi chúng tôi số điện thoại, địa chỉ của cậu….
Từ đầu dây bên kia có thể nghe thấy tiếng cười dâm đãng của Vương Bưu, bạn học cũ của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh cũng cười:
– Vương Bưu, phiền cậu giúp tôi làm hai chuyện nhé. Thứ nhất, cậu đến thư viện tìm giùm tôi cuốn “Hoa Hạ Xuân Thu” kỳ thứ tám xuất bản năm 1990. Thứ hai, cậu đến khoa lịch sử trường cũ hỏi thăm một chút, có người nào tên là Phùng Thiến Như hay không?
– Được rồi, được rồi, bạn học cũ, rốt cuộc chừng nào cậu đến đây?
– Chậm nhất là ngày mốt tôi sẽ đến. Tôi tranh thủ ngày mai lên xe lửa.
Bành Viễn Chinh cúp điện thoại, nhìn thấy Mạnh Lâm đứng ở đằng sau thì cười nói:
– Mẹ, đây là bạn học cùng một phòng với con khi học đại học. Mẹ cứ yên tâm đi, ba của cậu ấy là quan lớn ở thủ đô. Gọi một cuộc điện thoại thì có thể giải quyết công việc của con. Nói không chính xác còn có thể điều con đến thủ đô làm việc.
– Tình cảm thật tốt!
Mạnh Lâm mỉm cười, đột nhiên hỏi:
– Con trai, Phùng Thiến Như là ai vậy?
– Phùng Thiến Như, à…
Khóe miệng Bành Viễn Chinh hiện lên một nụ cười cổ quái:
– Đây là một người rất quan trọng. Mẹ, tóm lại mẹ đừng lo. Dù sao con trai của mẹ vẫn luôn tuân thủ pháp luật, tuyệt không làm điều gì phạm pháp.