Cao Quan

Chương 006: Công phá thành lũy từ bên trong



Bành Viễn Chinh kiếp trước bởi vì ở xã làm việc nhàn hạ nên đâm ra chán, liền theo sư Minh Tâm đ*o nhân học Thái cực, về sau thì tỏ ra yêu thích. Ngày nào cũng luyện tập không ngừng. Tính xuống dưới thì cũng có hơn mười năm bản lĩnh, còn từng đại diện cho thành phố tham gia thi đấu trong cả nước.

Thu quyền, Bành Viễn Chinh khí định thần nhàn, lại chắp tay làm lễ.

Minh Tâm đ*o nhân ánh mắt lóe ra, hồ nghi nhìn Bành Viễn Chinh, nhíu mày nói:

– Xin hỏi cư sĩ này học Thái cực từ người nào vậy?

Bành Viễn Chinh bật cười nhưng không thể nào trả lời.

Hắn hôm nay xuống nông thôn chủ yếu là làm giấy chứng nhận. Đến Bạch Vân am chỉ là thuận đường, nghĩ muốn thăm hỏi lại bạn cũ kiếp trước.

Im lặng một lát, Bành Viễn Chinh không trả lời Minh Tâm đ*o nhân trực tiếp quay đầu trở về, trước vẻ mặt kinh ngạc của Tào Dĩnh.

Minh Tâm đ*o nhân há miệng, muốn nói gì nhưng rồi lại thôi.

Trên đường xuống núi, Tào Dĩnh vừa đi vừa hỏi:

– Bành Viễn Chinh, sao anh lại biết đánh Thái Cực Quyền, chẳng lẽ học lúc còn học đại học đã biết sao?

Bành Viễn Chinh thở dài, gật đầu, ra vẻ đồng ý.

Cũng may Tào Dĩnh không có hỏi chi tiết hơn nữa.

Hai người cưỡi xe máy về lại thành phố. Vừa mới tiến vào khu chung cư nhà máy cơ giới thì bên cạnh đã xuất hiện một chiếc xe Hồng Kỳ màu đen, do cha của Tào Dĩnh Tào Đại Bằng lái.

Nhà máy cơ giới Tân An là nhà máy quốc hữu lớn. Các lãnh đạo của nhà máy đều là cán bộ cấp phó giám đốc sở. Nhà máy tổng cộng có ba chiếc xe Hồng Kỳ, trong đó có một chiếc thuộc về Tào Đại Bằng.

Tào Đại Bằng từ trên xe bước xuống, trong tay cầm một cặp xách màu đen. Ông ta đứng ở trước xe, chau mày nhìn con gái và Bành Viễn Chinh đang lái chiếc xe gắn máy, trầm giọng nói:

– Tiểu Dĩnh, con đi đâu vậy? Lại đây mau.

Tào Dĩnh xuống xe, liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái.

Bành Viễn Chinh thở dài, cùng nhau bước đến, chủ động hướng Tào Đại Bằng chào hỏi:

– Cháu chào chú Tào!

Tào Đại Bằng cũng biết Bành Viễn Chinh. Chỉ có điều mẹ của Bành Viễn Chinh Mạnh Lâm chỉ là một thủ quỹ bình thường của phòng Tài vụ, còn ông là một lãnh đạo cao tầng của nhà máy, vị trí sai lệch quá nhiều với mấy ngàn công nhân ở dưới. Nếu Bành Viễn Chinh gọi ông một tiếng “Bí thư Tào” thì có lẽ ông còn gật đầu lại, nhưng nghe xong hai tiếng “chú Tào” thì sắc mặt ông trở nên có chút hờ hững.

Tào Đại Bằng không để ý đến Bành Viễn Chinh mà lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn Tào Dĩnh:

– Ban ngày trời nắng, không ở nhà còn chạy lung tung đi đâu thế? Khẩn trương về nhà, hôm nay trong nhà có khách.

Nói xong, Tào Đại Bằng liền mang cặp xách bước lên lầu.

Tào Dĩnh sắc mặt đỏ lên, có chút khó chịu nhìn Bành Viễn Chinh nhỏ giọng giải thích:

– Bành Viễn Chinh, cha tôi tính tình như thế, anh đừng để bụng nhé. Đến nhà của tôi ngồi đi.

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, lắc đầu:

– Không được, tôi về nhà của mình, hẹn gặp lại sau.

Bành Viễn Chinh nói xong liền xoay người đi.

Tào Đại Bằng thái độ lạnh lùng, coi thường hắn kỳ thật không có khiến cho hắn phải tức giận. Chỉ có điều nó đã chạm đến nỗi đau tinh thần của Bành Viễn Chinh.

Tào Dĩnh có chút ảm đạm nhìn Bành Viễn Chinh bỏ đi, trong lòng chìm xuống. Cho đến lúc này, cô mơ hồ biết được, tình cảm của cô đối với Bành Viễn Chinh sẽ bị sự thật vô tình dập tắt.

Suy nghĩ như vậy, Tào Dĩnh cảm thấy lo sợ, không kìm nổi ánh mắt đỏ lên, cúi đầu rơi lệ. Cô có thể theo đuổi tình yêu và khát vọng hạnh phúc, nhưng lại không có khả năng thay đổi sự thật.

Bành Viễn Chinh bước chân chậm lại, nhưng sau đó lại bước nhanh hơn.

Nếu không thể thay đổi được vận mệnh, thì việc tái sinh cũng chẳng có ích gì. Nếu không có một tương lai hoàn toàn mới, hắn trong lòng thật sự tiếc nuối Tào Dĩnh.

Khi Tào Dĩnh vừa về đến cửa, thì mẹ cô Lưu Phương đang ở trong bếp nấu ăn, còn cha cô Tào Đại Bằng thì đang ngồi cùng với một người thanh niên áo mũ chỉnh tề ở sofa nói chuyện.

Thấy Tào Dĩnh bước vào cửa, người thanh niên lập tức đứng dậy, cười nói:

– Tào Dĩnh!

Tào Dĩnh quét mắt nhìn chàng thanh niên, nhíu mày, chỉ khẽ gật đầu xem như là chào hỏi, sau đó vào phòng của mình đóng cửa lại không ra.

Chàng thanh niên sắc mặt cứng đờ, nhưng vẫn mỉm cười rất có phong độ, sau lại chậm rãi ngồi xuống.

Tào Đại Bằng sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng nói:

– Tiểu Dĩnh, Tiểu Trương thật vất vả mới đến nhà ta một chuyến. Con hãy mau thay quần áo rồi ra tiếp anh nó.

– Chú Tào, không sao đâu. Tào Dĩnh chắc là mệt mỏi, nên để em ấy nghỉ ngơi một chút.

Chàng thanh niên mỉm cười, ở một bên giảng hòa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tào Đại Bằng thu ánh mắt về, nhìn chàng thanh niên, trong ánh mắt có vài phần khen ngợi.

Chàng thanh niên trẻ tuổi này là bạn học cùng đại học với Tào Dĩnh, theo đuổi Tào Dĩnh cũng đã lâu.

Ngay từ đầu, Tào Đại Bằng cũng không để trong lòng, nhưng sau khi biết được Trương Khải là con một của Cục trưởng Cục Nông nghiệp thành phố Trương Thừa Nghiệp, cháu trai bên vợ của Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường thì liền lập tức thay đổi chủ ý.

Tào Đại Bằng xem ra, Trương Khải xuất thân dòng dõi nhà quan, bối cảnh hùng hậu, nhân tài xuất chúng, lại được phân về Cục Giáo dục công tác, thật là xứng đôi với con gái Tào Dĩnh.

Bởi vậy, Trương Khải theo đuổi Tào Dĩnh thì không có hiệu quả, nhưng vì thường xuyên qua lại với vợ chồng Tào Đại Bằng nên rất được lòng hai người. Mà y cũng rất biết cách làm người, mỗi lần đến đều biếu cho vợ chồng Tào Đại Bằng một ít lễ vật.

Trương Khải vừa nói chuyện với Tào Đại Bằng vừa liếc nhìn cửa phòng Tào Dĩnh, thấy cửa phòng cô vẫn đóng chặt, không thấy động tĩnh gì, trong lòng mặc dù không thoải mái lắm, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Y biết Tào Dĩnh đối với mình chẳng có cảm giác gì, trong lòng dường như đã có đối tượng. Nhưng y cũng không nôn nóng, vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Y vô cùng tự tin, với con người và xuất thân của y như vậy, Tào gia khẳng định sẽ đem con gái của mình gả cho y.

Thành lũy thì thường phải được công phá từ bên trong. Cho nên, y một năm nay hao tốn tinh lực và thời gian với vợ chồng Tào Đại Bằng, còn nhiều hơn so với Tào Dĩnh.

Mãi cho đến khi ăn cơm, cha mẹ thúc giục mãi, Tào Dĩnh mới miễn cưỡng ra ngoài nói với Trương Khải vài câu. Sau khi ăn cơm xong, Trương Khải cảm thấy không thú vị nữa nên liền đứng dậy ra về.

Y mặc dù có kiềm chế và kiên nhẫn, nhưng dù sao cũng mới hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, tuổi trẻ khí thịnh. Tào Dĩnh lãnh đạm như thế, y cũng không muốn tiếp tục ở lại nữa.

– Tiểu Dĩnh, tiễn Trương Khải về mau.

Tào Đại Bằng trầm giọng nói.

Tào Dĩnh thở phì một cái, cũng không muốn làm trái ý cha mình, liền đưa Trương Khải ra cửa. Tuy nhiên, cuộc đưa tiễn này cũng không thú vị, Tào Dĩnh đi đằng trước, Trương Khải đi đằng sau. Trên dọc đường đi cũng không nói câu nào.

Tào Dĩnh ngay cổng khu tập thể thì dừng bước chân, không nói câu nào, ý chừng Trương Khải có thể đi rồi.

Lúc này, mẹ con Bành Viễn Chinh từ đối diện đi đến.

Bành Viễn Chinh cùng với mẹ sau khi ăn cơm chiều thì đi tản bộ, dạo qua một vòng rồi trở về, vừa lúc gặp Trương Khải và Tào Dĩnh.

Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Trương Khải, nét mặt thản nhiên, tối thiểu là trên mặt không có toát ra một cảm xúc biến hóa nào. Mà sự thản nhiên này của hắn khiến Tào Dĩnh trong lòng cảm thấy nhói đau.

– Cô Mạnh, Bành Viễn Chinh, hai người tản bộ à?

Tào Dĩnh miễn cưỡng chào hỏi Mạnh Lâm.

Mạnh Lâm cười, nắm tay Tào Dĩnh nói:

– Ừ, Tiểu Dĩnh, mẹ con cô đi tản bộ một chút. Cháu đưa bạn về à?

Tào Dĩnh còn chưa nói gì thì Trương Khải đã hướng Mạnh Lâm nho nhã lễ độ lên tiếng chào hỏi, rồi chủ động vươn tay với Bành Viễn Chinh:

– Trương Khải, bạn học đại học với Tào Dĩnh. Xin chào!

Bành Viễn Chinh thản nhiên cười, bắt tay với Trương Khải:

– Xin chào!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận