Cao Quan

Chương 11: Khống chế ván cờ, không lo quân cờ



Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ.

Trong lúc ăn cơm, Bành Viễn Chinh, Tiêu Niệm Ba và các thành viên khác đều trò chuyện rất hăng say. Lấy sự lịch duyệt và kiến thức sâu rộng của hắn ở kiếp trước, muốn cố ý làm tốt quan hệ với đám sinh viên này chỉ là thuận lý thành chương mà thôi.

Phùng Thiến Như thì chỉ mỉm cười kiêu ngạo, rất ít đàm tiếu với mọi người. Cô bình thường cũng khá kiêu ngạo rồi. Hơn nữa do xuất thân của cô quá cao, cho nên mọi người cũng cảm thấy bình thường.

Chỉ có điều Bành Viễn Chinh rõ ràng cảm giác được Phùng Thiến Như kỳ thật vẫn dùng ánh mắt phức tạp của mình để đánh giá hắn. Từ con ngươi của cô lóe ra một tia sáng rọi khác thường.

Bành Viễn Chinh ánh mắt đảo qua dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Phùng Thiến Như, trong lòng cũng dần dần vững chắc hẳn lên.

Đối với thân thế của cha, hắn nắm phần chắc khá lớn. Miếng Ngọc bội Long Văn này đối với Phùng gia mà nói, khẳng định là rất quen thuộc. Phùng Thiến Như không thể không nhận ra miếng ngọc bội đó. Trên thực tế, biểu hiện của Phùng Thiến Như đã chứng minh được điểm này.

Cho nên Bành Viễn Chinh kết luận, Phùng Thiến Như mượn cớ đi toilet, không thể nghi ngờ là gọi điện thoại thông báo cho gia đình.

Nếu người của Phùng gia coi trọng, kế tiếp sẽ có động tác tiếp theo, có nghĩa là ông cụ Phùng gia vẫn rất coi trọng việc tìm lại con trai thất lạc của mình. Tỷ lệ thành công trong việc hắn được nhận lại sẽ rất cao. Còn không thì sẽ nhận kết quả ngược lại.

Bành Viễn Chinh phát hiện Phùng Thiến Như không ngừng nâng cổ tay nhìn đồng hồ, ánh mắt bề ngoài tuy lơ đãng nhưng để lộ ra một tia nôn nóng và bất an. Hắn trong lòng vừa động, liền tỏ ra say rượu, đứng dậy hướng mọi người cáo từ.

– Giáo sư Bành, sao lại muốn đi? Ngồi lại thêm một chút nữa chứ.

Phùng Thiến Như thấy Bành Viễn Chinh muốn rời khỏi thì không khỏi có chút gấp rút, đứng dậy mời lại, đồng thời liếc mắt nhìn Tiêu Niệm Ba.

Tiêu Niệm Ba lập tức kéo tay Bành Viễn Chinh, cười nói:

– Bành ca, không được, anh không thể đi. Tửu lượng của anh em không biết sao? Bấy nhiêu rượu thì tính cái gì? Không được, chúng ta cứ tiếp tục uống, không say không về.

– Đúng vậy, cứ tiếp tục uống, không thể đi ngay bây giờ, huấn luyện viên Bành

Các thành viên khác cũng hùa theo.

Bành Viễn Chinh cười nói:

– Không được, không thể uống nữa được. Buổi chiều tôi còn có việc, bây giờ phải về. Xin cảm ơn thịnh tình của mọi người. Ngày mai tôi lại mời mọi người.

Nói xong, Bành Viễn Chinh rất khéo léo, linh hoạt thoát khỏi sự lôi kéo của đám người Tiêu Niệm Ba, không đợi mọi người phản ứng lại liền đẩy cửa bước ra ngoài.

Phùng Thiến Như nhẹ nhàng đuổi theo. Nguồn truyện: Truyện FULL

Khi cô ra đến bên ngoài thì Bành Viễn Chinh đã sớm mất tung tích.

Phùng Thiến Như cắn môi, nhăn mặt, cũng không về lại phòng mà trực tiếp đến đại sảnh khách sạn.

Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính râm, quần áo tóc tai được chải cẩn thận bước nhanh vào, Phùng Thiến Như lập tức tiếp đón. Hai người đứng đối diện nhau, nhỏ giọng thì thầm.

Ở góc cầu thang và đại sảnh khách sạn, Bành Viễn Chinh lẳng lặng đứng nhìn hai người đang nói chuyện.

Người đàn ông trung niên này ăn mặc tuy đơn giản nhưng lại lộ ra khí độ bất phàm. Xem biểu hiện của Phùng Thiến Như thì trên cơ bản có thể kết luận đây là bề trên của cô. Hai người đứng ở đại sảnh, nói vài câu, sau đó người đàn ông trung niên vội vã bỏ đi.

Bành Viễn Chinh nhìn xuyên qua cánh cửa sổ ở đại sảnh, phát hiện người đó ngồi lên chiếc xe jeep việt dã màu xanh, liền đoán được người này là chú hai của cô Phùng Bá Lâm, sư đoàn trưởng đội quân dã chiến, sắp sửa lên thành Tham mưu trưởng bộ tư lệnh tập đoàn quân cấp Thiếu tướng.

Bành Viễn Chinh thở phào một cái.

Phùng Bá Lâm tự mình đến đây, biểu thị Phùng gia rất coi trọng việc này.

Nhưng Bành Viễn Chinh cũng không nghĩ sẽ gặp bề trên Phùng gia ngay lập tức. Hắn biết rõ loại gia đình quyền quý như vậy thì thường hay có những lời nói sắc bén và gợn sóng. Người bình thường không có khả năng tưởng tượng được.

Hắn không thể không thận trọng, bởi vì ở giữa tồn tại một số nhân tố không xác định được, thậm chí còn có tính phiêu lưu.

Lần nhận người thân này đối với hắn mà nói chính là cơ hội thay đổi vận mệnh, cũng là một lần khiêu chiến và một ván cờ định mệnh. Hắn phải chậm rãi đem hết toàn lực ra khống chế ván cờ ở trong tay, thúc đẩy ván cờ tiến triển, tránh cho mình trở thành quân cờ không thể kháng cự.

Miếng ngọc bội Long Văn này xuất hiện khiến cho Phùng gia chấn động là điều tất nhiên.

Bành Viễn Chinh trong lòng hiểu được, có lẽ buổi chiều ngày hôm nay, Phùng gia sẽ vận dụng mạng lưới quan hệ hùng mạnh của mình để tìm ra manh mối lai lịch của hắn. Tuy rằng, chỉ có “Bành Viễn Chinh, tốt nghiệp khoa tiếng Trung đại học Kinh Hoa năm 91” một chút manh mối như vậy, nhưng với năng lượng của Phùng gia, điều ra rõ hơn về Bành Viễn Chinh thì không khó.

Bành Viễn Chinh không sợ điều tra. Hắn chỉ sợ Phùng gia không tra mà thôi.

Chỉ cần Phùng gia đồng ý điều tra, nhất định có thể phát hiện cha của Bành Viễn Chinh Bành Ngọc Cường có xuất thân không bình thường. Cha mẹ của ông chỉ là cha mẹ nuôi. Khi tìm hiểu nguồn gốc, Phùng gia còn có thể phát hiện, cha mẹ nuôi của Bành Ngọc Cường là chạy nạn từ Giang Nam đến Giang Bắc trước thời kỳ kiến quốc.

Bành Viễn Chinh trước khi đến thủ đô, đã đến tìm Bí thư chi bộ trong thôn để làm chứng minh, đơn giản là lót đường cho sự điều tra của Phùng gia mà thôi.

Đủ loại tin tức tổng hợp lại, ngay cả khi không chân chính nhìn thấy miếng ngọc bội cùng với mảnh giấy viết tay của ông cụ Phùng thì cũng đủ chứng minh thân phận của cha hắn.

Đến lúc đó, ông cụ Phùng nhất định sẽ rất muốn nhìn thấy Bành Viễn Chinh, chứng minh một chút miếng ngọc bội Long Văn trong tay hắn là thật hay giả, tột cùng từ đâu mà hắn có.

Cho nên, Bành Viễn Chinh nhất định phải dành thời gian cho Phùng gia điều tra. Hiện tại, vẫn chưa đến thời cơ tốt nhất cho hắn xuất hiện.

Buổi chiều cùng ngày, Bành Viễn Chinh tìm một tiệm chụp ảnh, chụp lại miếng ngọc bội và mảnh giấy năm đó Phùng lão đã viết. Nếu không thể nắm chắc, hắn sẽ không đem chứng cứ này giao ra ngoài. Đây không chỉ là thận trọng mà còn chính là một sự bảo hộ cho mình.

Ngày hôm sau, Bành Viễn Chinh cũng không đến đại học Kinh Hoa, mà là đến thư viện của trường, ở bên trong đọc sách một ngày.

Phùng Thiến Như sáng sớm đã cùng với thành viên đội biểu diễn đến trường, suốt một buổi sáng chờ ở sân thể dục mà cũng không thấy Bành Viễn Chinh đâu, trong lòng bực bội bất an, cũng không có tâm luyện tập, liền trực tiếp trở về.

Quả nhiên không ngoài dự tính của Bành Viễn Chinh, trong buổi chiều ngày hôm qua và buổi sáng hôm nay, Phùng gia đã cho người điều tra chi tiết về Bành Viễn Chinh và Bành gia. Các manh mối tập hợp lại, cho thấy Bành Ngọc Cường rất có khả năng chính là đứa con thất lạc vào năm đó của Phùng lão. Nếu quả thật như vậy thì Bành Viễn Chinh mà Phùng Thiến Như ngẫu nhiên gặp được chính là huyết mạch đời thứ ba của Phùng gia.

Cha của Phùng Thiến Như là Phùng Bá Đào không dám chậm trễ, lập tức về nhà, báo cáo lại với ông cụ Phùng.

Phùng lão cảm thấy rất bất ngờ. Người con trai thất lạc năm đó, khi ông càng lớn tuổi thì lại càng cảm thấy áy náy trong lòng. Nhưng trong mấy chục năm tìm kiếm tin tức tưởng chừng như vô vọng, hiện giờ đột nhiên có manh mối làm sao ông không thể mừng chứ.

Chỉ có điều với thân phận của Phùng lão và địa vị của Phùng gia, ông cụ đương nhiên sẽ không khẩn cấp biểu hiện ra ngoài.

Phùng lão trầm ngâm thật lâu, thần sắc thản nhiên, gật đầu nói:

– Bá Đào, con đi xác minh lại một chút tình huống của Bành gia, nhất định phải xác định rõ ràng. Đồng thời mau chóng tìm được đứa bé đó. Khi gặp mặt, con hãy xem miếng ngọc bội trong tay nó, hỏi nó còn có bằng chứng khác hay không.

– Vâng, con biết rồi, con sẽ làm ngay. Tuy nhiên, con vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, có thể có người…

Phùng Bá Đào cười, cẩn thận quan sát nét mặt Phùng lão, thử thăm dò.

Ông cố nhiên quyền cao chức trọng, là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch quốc gia, hơn nữa còn là cán bộ cấp Bộ trưởng, nhưng trước mặt người cha là khai quốc công thần, ông phải tỏ ra cung kính, không dám có một chút chậm trễ.

Bởi vì Phùng lão không chỉ là cha của ông, là người đứng đầu Phùng gia, mà còn là một trong những người nắm giữ vận mệnh đất nước.

Đương nhiên, đối với những người cùng thế hệ với Phùng lão, Phùng Bá Đào trong lòng cũng rất cung kính. Nếu không có thế hệ trước như Phùng lão đổ máu thì làm sao có nước cộng hòa như ngày hôm nay.

Phùng lão con người chợt lóe hàn quang, nhưng lập tức biến mắt. Ông thản nhiên cười, nhướng mày lên:

– Cũng không thể loại trừ khả năng này. Cho nên ba mới bảo con đi điều tra cho rõ.

– Vâng, ba, ba cứ nghỉ ngơi trước, để con đi tìm hiểu.

Phùng Bá Đào gật đầu, xoay người rời khỏi thư phòng của Phùng lão.

Phùng Bá Đào vừa mới đến cửa thư phòng thì đột nhiên nghe giọng ông cụ thở dài:

– Cũng đừng làm cho đứa nhỏ sợ hãi nhé. Được rồi, con đi đi.

Phùng Bá Đào ngẩn ra, quay đầu lại nhìn nét mặt uy nghiêm nhưng ẩn chứa sự tiều tụy và đau thương, trong lòng run lên rồi quay đầu đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận