Cao Quan

Chương 33: Tiếng lành đồn xa



Đây là lần đầu tiên Tôn Bình cảm thấy ngạc nhiên đối với Bành Viễn Chinh. Đương nhiên, đây không phải lần cuối cùng.

Hiện tại, Tôn Bình tất nhiên là cảm thấy xấu hổ, tính toán xem làm sao có thể lấy được danh dự của mình về. Đáng tiếc cô ta nằm mơ cũng không ngờ, thời gian sắp đến, cô ta không còn bất luận một cơ hội nào.

Lợi dụng hai ngày nghỉ cuối tuần, Bành Viễn Chinh ở nhà đóng cửa không ra ngoài, liên tục viết ra hai bài báo về việc tuyên truyền dịch vụ cho thành phố. Hắn kiếp trước xuất thân từ một văn thư, lại quen thuộc với phong cách hành văn của cơ quan, biết rõ lãnh đạo cao tầng rất coi trọng loại tài liệu này nên viết một cách rất trơn tru.

Tuy nhiên, hắn căn cứ vào nguyên tắc làm việc làm người khiêm tốn của mình, vẫn gọi điện thoại hai lần cho Cung Hàn Lâm để xin ý kiến về vấn đề có liên quan. Kỳ thật thì ý nghĩ vốn đã có, nhưng đây cũng là một sự tôn trọng đốivới lãnh đạo.

Cung Hàn Lâm cảm thấy rất cao hứng. Thứ nhất, là bởi vì Bành Viễn Chinh tăng ca để viết tài liệu. Người trẻ tuổi bây giờ chịu khó như vậy rất ít gặp. Thứ hai, Bành Viễn Chinh biết xin ý kiến và chỉ thị, đây là sự đúng mực mà người trẻ tuổi nên có.

Tối thiểu, thì ở Mã Tự và Vương Na không hề nhìn thấy.

Cung Hàn Lâm là người hay viết tài liệu, nên đối với người có thể viết được tài liệu như Bành Viễn Chinh liền dần dần sinh ra sự tán thưởng, chuẩn bị bồi dưỡng hắn thành người nối nghiệp cho mình.

Tuy rằng Bành Viễn Chinh cảm thấy ý nghĩ của Cung Hàn Lâm chưa chắc là tốt nhất, nhưng hắn vẫn dựa theo ý kiến của Cung Hàn Lâm. Dựa theo sự “chỉ điểm” của Cung Hàn Lâm, hắn đã hoàn thiện hai bài viết của mình.

Ngày thứ hai đi làm, hắn đã đặt bản thảo lên trên bàn Cung Hàn Lâm.

– Trưởng phòng Cung, đây là bản sơ thảo bài viết của tôi. Ngài xem qua rồi chỉnh sửa giúp.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, đem tài liệu đặt lên trên bàn Cung Hàn Lâm, sau đó đi châm thêm nước cho tách trà của ông ta.

Thấy hắn ân cần như thế, gương mặt của Tôn Bình dài ra hơn thường ngày.

Cung Hàn Lâm có chút giật mình, nhìn đầu đề bản thảo, kinh ngạc nói:

– Viễn Chinh, cậu viết bản thảo này trong hai ngày cuối tuần thôi à? Kỳ thật không cần phải như vậy.

– Tôi ở nhà cũng không làm gì, xem như luyện viết văn đi, để làm quen với công việc.

Bành Viễn Chinh cười, rồi về lại chỗ ngồi của mình. Truyện Sắc Hiệp – http://truyenthoi.net

Mã Tự hướng hắn giơ ngón cái lên.

Cung Hàn Lâm dựa bàn đọc bản thảo, càng xem càng kinh ngạc. Không phải Bành Viễn Chinh viết không được tốt, mà hắn viết rất hay, rất khéo. Nhìn văn phong thành thục, lưu loát, ông ta thậm chí còn có chút chần chừ. Đây là sinh viên mới tốt nghiệp sao?

Ông ta xem ra, đây không phải là có cơ sở hay là thiên phú hay không, mà là rất quen thuộc đối với nó.

Nếu chỉ là hành văn hoa lệ, văn hoa thì không thể chiếm được sự đánh giá cao của Cung Hàn Lâm.

Chân chính khiến cho Cung Hàn Lâm cảm thấy khó hiểu, chính là sự khống chế đối với tài liệu, sự nắm giữ trọng điểm không ngờ vuợt qua sự tưởng tượng của ông ta. Lãnh đạo thích xem gì, thích hợp tuyên truyền nội dung gì, văn chương của hắn đều rất rõ ràng. Những tin tức không có lợi cho tuyên truyền, hắn rất khéo léo làm mờ nó đi, sơ lược, không để lại bất luận một dấu vết nào.

Hơn nữa, Bành Viễn Chinh trong tài liệu tổng kết lại chiến lược phát triển dịch vụ của thành phố Tân An lần này qua những chi tiết nhỏ như “Phát triển thương mại hậu cần nhanh hơn”, “Vững vàng đẩy mạnh văn hóa ẩm thực”, “Gắng sức xây dựng khu du lịch sin thái” và “Tích cực nâng cao ngành dịch vụ tài chính”. Quả thật là nét bút rất có thần.

Lấy trực giác của Cung Hàn Lâm, hai bản thảo này một khi đăng báo sẽ khiến cho lãnh đạo Thành ủy tán thưởng và coi trọng.

Cung Hàn Lâm thở phào một cái, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bành Viễn Chinh, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Ông ta vốn muốn chỉ dạy cho Bành Viễn Chinh, lợi dụng ba năm thời gian sẽ đào tạo ra được một học trò giỏi. Kết quả không ngờ, học trò còn giỏi hơn mình. Nhưng điều này sao có thể?

– Viễn Chinh à, bản thảo viết rất tốt. Nhưng có mấy chi tiết cậu cần hoàn thiện lại. Cậu lại đây, tôi nói qua với cậu một chút.

Cung Hàn Lâm mỉm cười, hướng Bành Viễn Chinh vẫy tay.

– Vâng, Trưởng phòng Cung.

Bành Viễn Chinh đứng dậy, bước đến sau lưng Cung Hàn Lâm.

Cung Hàn Lâm sửa mấy chỗ, thật ra có cũng được, không có cũng được. Nhưng là lãnh đạo, đối với bản thảo của cấp dưới, nếu không có bất luận một chỉnh sửa nào thì không được. Hoặc nhiều hoặc ít, để biểu hiện trình độ và quyền uy. Đây cũng là quy tắc và lệ thường.

Đương nhiên, quy tắc này chỉ thích ứng cho lãnh đạo bộ môn như Cung Hàn Lâm. Sau khi lãnh đạo bộ môn xem qua, thì lãnh đạo phân công quản lý cơ bản cũng thông qua.

Hai bản thảo này trước sau được Phó trưởng ban Chu Thành Dung ký duyệt, phân biệt đăng báo vào ngày thứ tư và thứ sáu ở Nhật báo Tân An. Phòng Tin tức của Ban tuyên giáo liên tục đưa ra ba bài viết về đẩy mạnh dịch vụ có tạo được hiệu ứng nơi độc giả hay không thì chưa biết, nhưng đã có thể khiến cho lãnh đạo cao tầng Ban tuyên giáo Thành ủy và cao tầng Thành ủy phải chú ý mãnh liệt.

Trong lúc nhất thời, cái tên Bành Viễn Chinh bắt đầu nổi tiếng.

Trong hội nghị thường vụ Thành ủy cử hành vào ngày thứ bảy do Bí thư Thành ủy Tiết Tân Lai chủ trì, đã đánh giá rất cao thông tin của Ban tuyên giáo đưa ra. Ngay sau đó, trong cuộc họp của Ban tuyên giáo ngày thứ hai, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Tiêu Quân đã tiến hành khẳng định công tác của phòng Tin tức, đồng thời điểm danh khen ngợi đồng chí Bành Viễn Chinh, đề nghị tiến hành trọng điểm bồi dưỡng hắn.

Trưởng ban Tiêu đề nghị kỳ thật chính là chỉ thị. Ông điểm danh khen ngợi, trên cơ bản đã tỏ rõ Bành Viễn Chinh chân chính có một chỗ đứng tại Ban tuyên giáo.

Trong nháy mắt đã đến tháng chín.

Làm việc ở Ban tuyên giáo được một tháng, Bành Viễn Chinh tiếng lành đồn xa, trở thành người trẻ tuổi nổi tiếng nhất ở trong ban. Hắn sở dĩ nổi tiếng, không chỉ là cho ra những bài viết mà người khác không theo kịp, mà còn vì hắn rất khiêm tốn. Bất kể là đồng chí lão thành ở cơ quan, hay là người mới bước vào quan trường đều có ấn tượng tốt đối với hắn. Đương nhiên, Tôn Bình là ngoại lệ.

Nói chung, người có chút tài hoa thường hay cậy tài hoặc ít nhiều có tật xấu, nhưng nó lại không tồn tại trên người Bành Viễn Chinh. Đây chính là một nhân tố mấu chốt khiến người khác rất thích hắn.

Người trẻ tuổi vừa tài hoa lại vừa lương thiện, ai mà không thích. Hơn nữa, khi không có lợi ích xung đột, ai lại đi tiếc rẻ vài câu ca ngợi chứ.

Lại nói tiếp, kỳ thật, kiếp trước hắn cũng có chút cao ngạo. Nhưng sau khi tái sinh, hắn đã sớm khéo léo che giấu điều đó trong lòng.

Buổi chiều ngày thứ sáu, Bành Viễn Chinh cùng với Mã Tự ra về. Vốn Mã Tự định kêu Bành Viễn Chinh đi ăn thịt nướng, uống vài ly bia, nhưng Bành Viễn Chinh lại nhớ đến mẹ ở nhà một mình nên liền từ chối.

Trên đường về nhà, chiếc máy nhắn tin hắn mới mua vang lên. Tuy rằng chưa được lĩnh tháng lương đầu tiên, nhưng có hai chục ngàn mà bà cụ Phùng cho nên hắn khá dư dả. Vì để tiện cho công việc, hắn đầu tiên đã mua cho mình một quyển từ điểm tiếng Hán.

Hắn lấy máy nhắn tin từ trong cặp xách ra, thấy số điện thoại ở thủ đô, Bành Viễn Chinh trong lòng căng thẳng. Hắn nhận ra đây là số điện thoại nhà riêng của Phùng Bá Đào.

Tìm một buồng điện thoại công cộng, hắn đẩy thẻ của mình vào, bấm dãy số. Sau khi điện thoại được nối máy, giọng nói Phùng Thiến Như tao nhã vang lên:

– Là Bành….huấn luyện viên Bành sao?

Bành Viễn Chinh cười nói:

– Phùng muội, tìm tôi có việc à?

Hai người trên danh nghĩa là anh em họ, nhưng vẫn chưa chân chính xưng hô. Nghe giọng nói của Phùng Thiến Như có chút cười khẽ, Bành Viễn Chinh cũng dễ dàng gọi một tiếng “Phùng muội”.

Đối với Phùng Thiến Như, hắn trong lòng vẫn có vài phần cảm kích. Kiếp trước, hắn với Phùng Thiến Như cũng không có quan hệ gì quá sâu. Nhưng cả đời này, Phùng Thiến Như chính là nhân vật mấu chốt thứ nhất trong cuộc sống của hắn. Sự xuất hiện của cô đã làm cải biến vận mệnh của hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận