Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như kết thúc chuyến du lịch, chiều cùng ngày đón xe quay lại Giang Bắc. Trước khi về Tân An, hai vợ chồng đến thăm Tống Bính Nam theo lễ tiết.
Đến Tống gia, Bành Viễn Chinh thấy bài báo kia, vội đọc lướt qua, trong lòng hơi cảm khái. Chuyện của hắn rốt cuộc đã được xác định, sẽ không cần phải lo lắng gì nữa.
Tống Bính Nam cũng nói bóng gió với hắn, sáng ngày kia, Tỉnh ủy sẽ tiến hành hội nghị thường vụ, nghiên cứu thảo luận mấy vấn đề quan trọng, bao gồm việc chọn Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố Tân An.
Nếu như tất cả đều thuận lợi, việc bổ nhiệm hắn sẽ được đưa ra vào trung tuần tháng này, có chậm lắm cũng xong trước cuối tháng.
Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như ở lại tỉnh lỵ một đêm, sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, Bành Viễn Chinh lái xe trở về thành phố.
Hiện giờ, nếu không bị kẹt xe, đi đường cao tốc khoảng nửa tiếng đồng hồ là tới. Bành Viễn Chinh cho xe chạy thật nhanh.
Phùng Thiến Như biết chồng sốt ruột trở về đi làm, cũng không nói gì, chỉ thỉnh thoảng nhắc hắn chạy chậm lại một chút, kẻo xảy ra nguy hiểm.
Chưa tới 10 giờ, xe đã rời đường cao tốc, bắt đầu vào thành phố Tân An.Bành Viễn Chinh giảm tốc độ, chuẩn bị đưa vợ về nhà.
Đến giao lộ, chợt xe bị chặn lại.
Phía trước, một đám người tụ tập chắn ngang đường, tiếng người ồn ào, thỉnh thoảng vang lên tiếng quát tháo và ẩu đả. Một chiếc xe đậu ở phía trước, mé bên trái, trên thành xe ghi mấy chữ “Đội quản lý đô thị”, tiếng quát tháo và ẩu đả vọng ra từ đây.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, dừng xe ở ven đường, rồi bước xuống đi tới đó. Phùng Thiến Như vẫn ở lại trên xe, lật xem tạp chí.
Bành Viễn Chinh đi tới phía trước, thấy 6 nhân viên Quản lý đô thị, trong đó ba người chắp tay sau lưng xem náo nhiệt, còn ba người đang đuổi đánh hai vợ chồng người bán hàng rong độ tuổi trung niên. Căn cứ vào đám rau vương vãi trên mặt đường, hẳn họ là người bán rau.
Đầu tóc người phụ nữ xõa tung, ngồi dưới đất liều mạng ôm chặt chân một nhân viên Quản lý đô thị, gào khóc không ngừng; còn người đàn ông bị hai nhân viên Quản lý đô thị đánh ngã trên mặt đất, lại còn bị họ hung hăng đá thêm mấy đá.
– Chạy hả? Mày chạy đi, ĐM mày, chạy cho tao xem!
Một nhân viên Quản lý đô thị hùng hùng hổ hổ cúi xuống đấm một đấm vào mặt người đàn ông bán hàng rong, khiến ông ta kêu thất thanh.
Một người có vẻ là đội trưởng, mặt bình tĩnh, xua tay, lớn tiếng nói:
– Được rồi, thả nó ra! Tịch thu xe đẩy! Hai người về chuẩn bị 500 tệ nộp phạt, khi nào nộp tiền thì lãnh xe ra. Nói cho mấy người biết, lần sau không được tái phạm, nếu như còn đi bán rong trong thành phố, để chúng tôi bắt được một lần, phạt một lần!
Lúc này hai nhân viên Quản lý đô thị kia mới tức giận bỏ tay ra, xoay người định đi.
Hai vợ chồng người bán hàng rong thấy 6 người kia định mang xe đẩy của họ đi, cuống quýt, khóc la thảm thiết. Người phụ nữ lại liều mạng ôm lấy chiếc xe, mặc cho Quản lý đô thị lôi kéo, cũng không chịu buông.
Hai nhân viên quản lý thị trường chửi bới om sòm, một người bước tới ôm lấy thắt lưng người phụ nữ kéo mạnh xuống, rồi quăng bà ta một cái, người phụ nữ kêu thảm một tiếng, té nằm trên mặt đất.
Rất nhiều người đứng xem tỏ vẻ bất mãn trước cảnh đó. Hiện nay, quản lý đô thị còn kiêu ngạo hơn cả cảnh sát, suốt ngày truy đuổi những người bán hàng rong, hở một chút là cư xử mà cách thô bạo. Trong trường hợp này, đương nhiên là người bán hàng rong có sai khi đến khu phố sầm uất để bán rong, không chỉ cản trở giao thông mà còn ảnh hưởng bộ mặt thành phố. Tuy nhiên, đó không phải là lý do để quản lý đô thị sử dụng bạo lực.
Bành Viễn Chinh cau mày, thật sự là hắn thấy rất chướng mắt, bèn tách đám người ra, đi về phía trước, lớn tiếng nói:
– Sao các người đánh người ta? Các người là nhân viên chấp pháp, chứ không phải lưu manh đầu đường xó chợ!
Nhân viên quản lý đô thị kia cười gằn, liếc nhìn Bành Viễn Chinh, phất phất tay:
– Anh là ai? Ở không tính xía vào chuyện người khác à? Cút nhanh đi, đừng cản trở chúng tôi thực hiện công vụ!
Thấy có người “hỗ trợ”, hai vợ chồng người bán hàng rong đứng lên, một trước một sau bảo vệ chiếc xe đẩy làm bằng một tấm ván. Tuy chiếc xe không đáng mấy đồng, nhưng nó là phương tiện mưu sinh chủ yếu của họ, làm sao để quản lý đô thị tịch thu được. Về phần phạt 500 tệ, họ không có khả năng để nộp phạt, nên biết rằng, họ bán rau một tháng cũng chưa chắc kiếm được mấy trăm tệ.
Nhân viên quản lý đô thị và người bán hàng rong lại giằng co với nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – http://truyenthoi.net
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Chủ tịch quận Quách Vĩ Toàn, nói về chuyện này.
Không bao lâu sau, một chiếc xe màu đen có rèm che chạy như bay tới, Mã Hách Lượng, tân Cục trưởng Cục quản lý đô thị vừa mới được thành lập của Quận Kiến An. Quách Vĩ Toàn, và các lãnh đạo ngành có liên quan của chính quyền quận đã tới.
Mã Hách Lượng đột nhiên xuất hiện tại hiện trường, mấy nhân viên quản lý đo thị rất bất ngờ. Người cầm đầu đội chạy vội tới, cười nịnh:
– Cục trưởng Mã, sao ngài lại tới?
Mã Hách Lượng hừ lạnh trong mũi, không thèm để ý tới y, mặt đầy vẻ tươi cười, vừa đi về phía Bành Viễn Chinh đang đứng chắp tay sau lưng, vừa kính cẩn chào:
– Chủ tịch thành phố Bành!
Bành Viễn Chinh từng nhậm chức ở Quận Kiến An, đối với Mã Hách Lượng cũng không xa lạ, bởi vì trước kia Mã Hách Lượng là cán bộ cấp phó phòng của văn phòng Quận ủy.
– Mã Hách Lượng? Bây giờ anh là Cục trưởng Cục quản lý đô thị quận Kiến An?
– Dạ đúng vậy, Chủ tịch thành phố Bành, hiện giờ tôi công tác ở Cục quản lý đô thị!
Mã Hách Lượng thấy sắc mặt Bành Viễn Chinh âm trầm như nước, biết là cấp dưới của mình đã gây họa, kinh sợ đứng đó, không dám thở mạnh.
– Giữa ban ngày ban mặt, dùng bạo lực hành hung người dân trước mặt bao người, đây là tác phong của Cục quản lý đô thị sao?
Bành Viễn Chinh cười lạnh, nói:
– Nếu như Cục quản lý đô thị các vị chấp pháp theo kiểu như vậy, tôi thấy cũng không cần cái Cục này đâu, giải tán quách đi!
– Chủ tịch thành phố Bành…Chúng tôi biết sai rồi, chúng tôi lập tức chỉnh đốn và cải cách. Mấy người các người còn không mau nâng “người đồng hương” lên à?
Mã Hách Lượng vừa kinh hồn táng đởm đi theo Bành Viễn Chinh tỏ thái độ, vừa quát mấy nhân viên quản lý đô thị kia.
Lúc này, ba chiếc xe có rèm che màu đen đã chạy tới. Không những Chủ tịch quận Quách tới, mà Bí thư Quận ủy Cố Khải Minh cũng chạy tới, đồng thời còn có Lâm Thải, Phó chủ tịch quận phân quản xây dựng.
Lúc Bành Viễn Chinh gọi điện thoại, Cố Khải Minh đang bàn chuyện công tác ở chỗ Quách Vĩ Toàn, nghe tin không dám chậm trễ, vội cùng nhau chạy tới.