Cáo Sa Mạc

Chương 30


Hank Lamont dừng xe trước quán rượu Mill Tavern trên Đại lộ Fairfield ở Carley. Tuyết lại rơi dày đặc, và gió lạnh từng cơn thổi tuyết vào kính chắn gió. Cặp mắt lớn màu xanh có vẻ thơ ngây nheo lại nhìn vào trong quán, ánh sáng trong quán lờ mờ. Thời tiết xấu khiến nhiều người phải ở nhà. Thế càng tốt, anh có thể nói chuyện với chủ quán dễ dàng, nếu ông ta thuộc loại thích tán gẫu.

Anh xuống xe, lạy Chúa, trời lạnh quá sức! Đêm gì mà khắc nghiệt thế này! Lát nữa phải theo dõi xe của Peterson để canh chừng anh ta không phải là chuyện dễ, có lẽ khi ấy trên đường rất ít xe, người ta sẽ thấy họ rất rõ.

Anh mở cửa xe, bước vào quán, trong quán ấm áp, mùi bia và mùi thức ăn thơm ngon dễ chịu xông vào mũi anh. Vừa nhấp nháy mắt cho tuyết rơi xuống, anh vừa nhìn quanh phòng. Chỉ có bốn người, anh nhẹ nhàng bước đến quầy, ngồi tót lên ghế đẩu và gọi bia Michelob.

Vừa nhấm nháp, anh vừa đưa mắt nhìn qua phải rồi qua trái. Hai người khách đang xem trận khúc côn cầu trên tivi. Ở giữa quầy, một người nhỏ con ăn mặc lịch sự, cặp mắt trong veo và tóc bạc lưa thưa, đang nhâm nhi ly Martini, ông ta bắt gặp ánh mắt của Hank.

– Chắc ông nhất trí với tôi là thời tiết như thế này mà lái xe đi 15 cây số thì thật là điên, phải không thưa ông? Có lẽ ông cho là nên đi tắc-xi thì hơn chứ gì? – Ông ta suy nghĩ một lát rồi nói tiếp một cách lãng nhách – Nhất là khi bị cảm cúm.

– Ông hoàn toàn có lý – Hank đáp – Tôi từ Peterboro tới, và ông biết không, đường sá thật khủng khϊếp. – Anh nốc một ngụm bia.

Người bán rượu đang lau ly, ông ta hỏi:

– Anh từ Peterboro đến à? Anh chưa bao giờ đến cái nơi xó xỉnh này phải không?

– Đúng, tôi mới đến lần đầu. Tôi muốn dừng lại một lát vì ông bạn già Bill Lufts có nói với tôi ông ta thường đến đây vào giờ nầy.

– Phải, hầu như đêm nào Bill cũng đến đây – Người bán rượu đáp – Nhưng ông không may rồi. Đêm qua ông ta không đến vì bận dẫn vợ đi ăn lễ kỷ niệm mừng ngày thành hôn. Họ đi ăn tối rồi đi xem xi nê. Người ta nghĩ thế nào ông ta dẫn vợ về nhà xong cũng đến đây để uống ly cuối cùng, nhưng không thấy ông ta đến. Lạ lùng thay là đêm nay ông ta cũng không đến, chỉ có trường hợp bị vợ làʍ ŧìиɦ làm tội ông ta mới thế thôi, phải không, Arty?

Anh chàng ngồi uống một mình ngước mắt lên khỏi ly bia, hắn càu nhàu:

– Chuyện nghe đâu bỏ đấy, ai mà để ý đến những chuyện tầm phào như thế?

Hank cười.

– Vậy thì quán rượu dùng làm gì nếu không phải là nơi cho ta tán gẫu vui chơi?

Hai người xem trận khúc côn cầu tắt tivi, một người nói:

– Đấu đá chẳng ra gì!

– Thật là tệ mạt! – Người kia nói thêm.

– Anh này là bạn của Bill Lufts. – Chủ quán hất đầu về phía Hank.

Người to con giới thiệu:

– Tôi là Les Watkins.

– Tôi là Pete Lemer. – Hank nói láo.

Người đàn ông mập tròn quay, vội tự giới thiệu:

– Tôi là Joe Reynolds. Anh làm ở đâu, Pete?

– Trong nhà máy chế tạo dụng cụ vệ sinh, ở New Hampshire. Tôi đến New York để mua vật liệu. Nào, tôi xin được mời quý vị một chầu nhé?

Một giờ trôi qua nhanh. Qua cuộc tán gẫu, Hank biết Joe và Les thì đứng bán hàng ở cửa hàng bán đồ hạ giá trên đường 7, Arty làm nghề sửa xe hơi, ông đầu hói, Allan Kroeger, làm việc trong một công ty quảng cáo lớn.

Một số khách quen tối nay không đến vì tiết xấu, chẳng hạn như Bill Pinelli, Don Braimingan. Riêng Charley Pincher, thường đến trễ nhưng hôm nay anh ta cùng vợ tháp tùng theo nhóm ở tiểu hí viện, và giờ này có lẽ họ đang diễn một vở mới.

Chiếc tắc-xi đón Kroeger đã đến, Les Watkins sẽ đưa Joe về tận nhà, hai người kêu chủ quán tính tiền. Arty chuẩn bị đi, chủ quán đẩy tiền của hắn lại. Ông ta nói:

– Để tôi, anh sắp xa chúng tôi rồi.

– Đúng thế, Les nói chen vào. – Chúc may mắn, Arty. Nhớ cho biết tin tức nhé.

– Cám ơn. Nếu công việc không trôi chảy, tôi sẽ trở về và làm việc ở xưởng Shaw.

– Chuyện thường thôi – Les nói – Lão ta biết anh là thợ máy giỏi mà.

– Ông sẽ đi đâu? – Hank hỏi.

– Rhode Island – trong thành phố Providence.

– Tiếc thay là anh không chia tay được với Bill. – Joe nói.

Arty bật ra tiếng cười khả ố. Hắn đáp:

– Rhode Island, đâu phải Arizona. Mà tôi sẽ về. Thôi, chúng ta về ngủ thôi, tôi không muốn sáng mai uể oải cả người.

Allan Kroeger lảo đảo đi về phía cửa, ông ta nói:

– Arizona, xứ sa mạc khô cằn! – Bốn người đàn ông cùng đi ra, để lọt vào nhà hơi lạnh như cắt.

Hank đặc biệt chú ý đến việc ra đi của Arty. Anh hỏi:

– Anh chàng Arty này là bạn của Bill Lufts à?

Chủ quán lắc đầu.

– Ờ, cũng đúng đấy. Nếu ai muốn biết chuyện gì, thì đều là bạn của Bill khi mời ông ta một ly. Chắc anh rõ chuyện này, những chuyện do các người này tung ra đều moi ở Bill. Vợ Bill nhắc đi nhắc lại mãi bên tai ông ta những chuyện xảy ra trong ngày, rồi tối lại, ông ta nhắc đi nhắc lại bên tai mọi người.

– Ra thế. – Hank đẩy cái ly trên quầy – Xin mời ông một ly.

– Không dám từ chối. Khi bận việc, tôi thường không nhậu, nhưng bây giờ chẳng có ma nào. Đêm chết tiệt như thế này chẳng ai dám đi ra ngoài cả. A, anh biết thằng Thompson chứ, mẹ nó ở cách đây hai con đường.

Hank nheo mắt nhìn ông ta, anh mạnh dạn nói:

– Vì xảy ra nhiều vụ gϊếŧ người quá mà, thế thôi.

Người bán rượu gật đầu.

– Không ai tưởng tượng thằng bé ấy gϊếŧ người bừa bãi được. Dĩ nhiên đã có lần hắn mất trí, cho nên cũng có thể hắn gϊếŧ người lắm. Người ta nói rằng có những kẻ gϊếŧ người rất dã man nhưng bề ngoài trông có vẻ rất bình thường.

– Tôi cũng có nghe nhiều người nói thế.

– Anh biết không, Bill và vợ ở trong ngôi nhà của người phụ nữ đã bị gϊếŧ chết. – Bà Nina Peterson.

– Vâng, tôi biết.

– Hai vợ chồng bị dao động kinh khủng. Dora Lufts làm việc cho nhà Peterson khá lâu. Bill nói rằng thằng bé không nguôi được, nó khóc mãi, thấy ác mộng luôn.

– Tội nghiệp quá! – Hank đáp.

– Bill và bà vợ muốn đi Florida, họ đợi mãi, chờ cho bố thằng bé lấy vợ lại. Anh ta cặp kè với một cô nhà báo, cô gái rất đẹp. Đêm qua chắc cô ta đến nhà ông Peterson.

– A, thế à?

– Phải, thằng bé không ưa cô ta, có lẽ hắn sợ cô ta thay chỗ mẹ hắn. Trẻ con thường đều như thế cả.

– Đúng thế.

– Bố thằng bé là Tổng biên tập tờ Biến Cố, một tạp chí mới, đã ra đời hai năm rồi. Nghe nói anh ta có cổ phần rất lớn ở đây, người ta nói vốn đầu tư của anh ta đứng hạng nhì đấy. Thôi, chắc tôi phải đóng cửa vì đêm nay chẳng có ai đến nữa đâu. Uống ly sữa nhé?

Hank suy nghĩ, anh cần thu thập thêm tin tức, anh không nên bỏ lỡ cơ hội. Anh để ly xuống, móc ví ra, lấy huy hiệu. Anh nói:

– Cơ quan FBI.

Một giờ sau, anh trở về nhà Peterson. Sau khi đã bàn luận với ông Hugh, anh gọi cơ quan FBI ở Manhattan. Anh biết bây giờ văn phòng cơ quan đã đóng cửa, nên anh hạ thấp giọng nói:

– Hugh có lý, Bill là một kẻ ngồi lê đôi mách. Mọi người ở quán Mill Tavern cách đây hai tuần đều biết đêm qua lão ta với vợ đi ăn mừng ngày thành hôn, biết ông Peterson bận họp trễ và biết cô Sharon đến nhà ông Peterson. Người chủ quán cho tôi biết danh sách gồm mười khách hàng thường xuyên đến quán nói chuyện với Bill. Tối nay có một số đến đây, bọn họ có vẻ đứng đắn. Tuy nhiên, anh nên kiểm tra Charly Pincher xem, anh chàng và vợ làm việc trong ngành kịch nghệ, một người sẽ bắt chước giọng một ca sĩ họ đã nghe cách đây hai năm. Có một gã tên Arty Taggert ngày mai sẽ đi Rhode Island, hắn có vẻ vô hại, còn hai người bán hàng, Les Watkins và Joe Raynolds – chẳng cần mất thời gian với hai người này làm gì. Đó là tất cả những tên…

Sau khi kể hết danh sách, anh nói thêm:

– Ngoài ra, Bill Lufts đã kể cho mọi người ở quán rượu nghe chuyện gởi tiền đã cách đây gần một tháng, lão ta đã nghe ông Peterson nói chuyện với cô kế toán về việc này. Vì vậy mọi người ở quán Mill Tavern đều biết hết mọi việc. Thôi, tôi sẽ đem cuộn cát-sét đến, anh đã tiếp xúc với John Owens rồi chứ?

Anh ta gác máy, trầm ngâm, đi vào phòng khách. Ông Hugh Taylor và Steve nói chuyện nho nhỏ với nhau. Steve khoác áo măng tô vào, đã 12 giờ khuya, đến lúc anh phải đến chỗ hẹn gặp với Cáo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận