Ông Roger nhìn vợ, vừa lắc đầu thất vọng vừa nói:
– Trời đất ơi, em yêu, khuya rồi mà, dẹp chuyện ấy đi. – Lọ thuốc Trinitrine trên bàn ngủ đã hết sạch, mới hồi sáng vẫn còn đầy.
– Không, em phải nhớ cho ra chuyện này. Em phải nhớ cho ra. Roger, này anh… Chúng ta hãy cố gắng đi. Em sẽ nói cho anh nghe những việc em đã làm trong tháng qua, em kể tuần tự từng ngày, nhưng có thể em còn quên cái gì đấy, nếu em kể cho anh nghe, có thể…
Ông biết khó mà cãi lời bà được, nên ông kéo cái ghế đến bên giường, ông chú ý lắng nghe. Ông đau đầu như búa bổ. Ông bác sĩ đã đến, ông nổi giận khi thấy bà Glenda ở trong tình trạng dao động như thế này. Đương nhiên là họ không thể giải thích cho ông hay nguyên nhân tại sao khiến cho bà căng thẳng như thế.
Ông bác sĩ muốn chích cho bà mũi thuốc an thần, nhưng ông Roger biết nếu ông để cho bác sĩ chích thuốc, thế nào bà cũng không tha thứ cho ông. Bây giờ, trước nét mặt nhợt nhạt và đôi môi tím xanh của bà, ông lại nhớ cái ngày bà bị chứng nhồi máu hành hạ… – “Ông Perry à, chúng tôi thấy khó quá… bà đang ở trong tình trạng sống dở chết dở… tốt hơn là ông nên báo cho con ông…”.
Nhưng rồi bà đã qua khỏi, ôi lạy Chúa. – Ông Roger cầu nguyện, xin ngài giúp cho bà ấy nhớ ra. Nếu Neil và Sharon chết, và Glenda nhớ ra quá trễ, không cứu sống được hai người ấy, thì chắc bà cũng chết luôn mất.
Giờ phút này Steve đang nghĩ gì nhỉ? Chắc sắp đến giờ anh ta đem tiền chuộc đi New York rồi.
Còn bà mẹ của Ronald Thompson nữa, bà ta đang nghĩ gì? Bà có đau khổ khi con mình sắp bị hành quyết không? Đương nhiên là bà ấy rất đau đớn.
Còn Sharon và Neil? Họ có sợ không? Hắn có hành hạ hai người không? Họ còn sống không hay đã chết rồi?
Và Ronald Thompson nữa? Trong thời gian điều tra lập biên bản, ông Roger không thể nào không nghĩ đến hai con trai của mình, Chip và Dong, cậu ta giống hai con của ông lúc chúng bằng tuổi ấy. Khi hai con ông lên 19 tuổi, chúng đều là sinh viên. Chip học ở Harvard, Dong học đại học ở Michigan. Thanh niên 19 tuổi là phải ở trường đại học, chứ không phải ở trong phòng giam của kẻ bị tử hình.
– Roger. – Bà Glenda gọi, giọng bà bình tĩnh lạ lùng – Nếu anh lập một sơ đồ từng ngày, chín giờ, mười giờ… ghi công việc trong ngày, như vậy mới có thể giúp em nhớ lại những điều em quên. Có xấp giấy trên bàn làm việc của em kia kìa.
Ông với lấy tập giấy, bà nói tiếp:
– Tốt, em còn nhớ rất rõ ngày hôm qua và hôm chủ nhật, đừng mất thì giờ kể lại chuyện xảy ra trong hai hôm này, ta bắt đầu vào hôm thứ Bảy đi…