Cáo Sa Mạc

Chương 43


Họ chết mất, Steve nghĩ. Khi đã bị kết án, coi như đã chết. Chiều nay, mẹ của Thompson sẽ đến mang xác con về. Chiều nay, công ty mai táng Sheridan sẽ tìm đến chỗ bom nổ để mang xác Sharon và Neil đi.

Nơi nào đó trong bang New York, tìm trong đống đổ nát… Anh đứng bên cửa sổ. Trước mặt nhà, một đám đông phóng viên báo chí truyền hình đứng tụ tập chờ đợi.

– Tin tức thật nhanh – Anh nói – Giới săn tin của báo chí và truyền thông đại chúng được dịp tung tin hấp dẫn.

Ông Bradley vừa điện thoại đến hỏi anh:

– Steve, tôi có thể làm gì được không?

– Không làm được gì cả, chỉ còn cách là xem có gặp chiếc Coccinelle Volkswagen màu xanh đậm do một thằng khoảng 38 tuổi lái không. Có lẽ nó đã thay bảng số, chúng tôi chỉ còn một giờ hai mươi phút nữa thôi.

Anh hỏi ông Hugh:

– Đã làm gì để báo động về trái bom chưa?

– Chúng tôi đã yêu cầu tất cả các thành phố lớn trong bang New York phải đặt trong tình trạng báo động. Chúng tôi không thể làm gì hơn được nữa. Bom nổ trong bang New York, ông biết diện tích của tiểu bang là bao nhiêu cây số không? Ông Peterson này, biết đâu chuyện báo động này có thể sai. Tôi muốn nói là hắn chỉ dọa cho bom nổ khi gọi điện đến phòng dịch vụ mai táng.

– Không, không phải. Quá trễ rồi!

Steve thầm nghĩ: Bill và Dora đến ở đây là vì Nina đã chết. Họ muốn làm cho mình vui và để chăm sóc Neil giúp cho mình. Vì tính ba hoa, nên có lẽ Bill Lufts là nguyên nhân khiến cho Neil và Sharon bị bắt cóc. Để giờ đây họ phải đứng trước vòng sinh tử. Không, xin cầu Chúa để cho họ sống, xin ngài giúp chúng con tìm ra được họ…

Anh căng thẳng rời cửa sổ đi vào trong. Hank Lamont vừa mới bước vào nhà với Bill, anh ta yêu cầu ông ấy lặp lại chuyện mà ông thường nói với Arty.

– Ông Lufts, ông thường nói chuyện với thằng Arty ấy, ông cố nhớ lại xem, có khi nào nó nói với ông, nó muốn đi đến một nơi nào đặc biệt không? Nó có nói sẽ đến một xứ nào đấy, như là Mễ Tây Cơ… hay Alaska chẳng hạn? Bill lắc đầu, lão không tin có những chuyện như thế này. Lão biết họ nghi ngờ Arty đã bắt cóc Sharon và Neil. Arty, một người rất bình tĩnh, một thợ máy rất giỏi. Mới cách đây chưa đầy hai tuần, lão đã lái xe đến chỗ hắn ở, Neil cũng đi theo lão. Lão nhớ chính xác ngày hôm đó, vì đêm ấy Neil đã nổi cơn hen suyễn. Lão cố nghĩ để nhớ lại những gì Arty đã nói, nhưng lão chỉ biết hắn là người ít nói, và chỉ lắng nghe những chuyện Bill kể với hắn.

Hank cũng giận cả chính mình, anh đã đến quán rượu Mill Tavern và anh đã thết thằng ấy một ly bia. Thậm chí anh còn báo cáo với văn phòng của cơ quan FBI rằng không cần thiết phải theo dõi điều tra hắn làm gì. Lão Lufts này phải nhớ mới phải, đúng như lời ông Hugh đã nói, kẻ nào làm việc gì cũng để lại dấu vết. Anh đã thấy thằng ấy trong quán Mill Tavern ra về và anh không nghi ngờ gì cả. Hank nhíu mày, anh nhớ thằng Arty này khi ra về có nói đùa gì đấy thì phải. Hắn đã nói đùa như thế nào nhỉ?

Bill nói:

– … Anh ta là người tốt, trầm tĩnh, như tôi đã nói với các ông rồi. Anh ta chăm lo công việc làm ăn, dĩ nhiên là anh ta hay hỏi, nhưng anh ta có thái độ dễ thương và chăm chú nghe như…

– Khoan đã. – Hank cắt ngang lời lão ta.

– Có chuyện gì thế? – Ông Hugh từ từ quay qua anh chàng mật vụ. – Anh đã tìm ra cái gì à?

– Có lẽ, khi Arty rời khỏi quán rượu với những người khác… họ nói với nhau có câu: – “Anh chắc không gặp lại Bill trước khi đi Rhode Island”.

– Đúng, nói tóm lại, Arty sẽ đi Rhode Island.

– Vấn đề cần thiết là ở chỗ này, hắn có nói một câu gì nữa… Và anh chàng làm ở công ty quảng cáo, anh chàng Allan Kroeget, có nói đùa với hắn, câu nói đùa về… về vùng sa mạc khô cằn. Thế đấy.

– Sao? – Ông Hugh hỏi, giọng khẩn trương.

– Khi họ nói: “Thật tiếc hôm nay không có Bill Lufts để ông ta nói lời từ giã anh”. Arty bèn đáp: “Rhode Island, chứ đâu phải Arizóna”. Phải chăng hắn đã vô tình buộc miệng nói ra câu này?

– Chúng ta sẽ biết ngay thôi. – Ông Hugh chạy đến máy điện thoại.

Ông Roger đi vào phòng, để tay lên vai Steve, hai người cùng lắng nghe ông Hugh hét lớn trên điện thoại, ông ta đang dùng uy lực của cơ quan FBI để ra lệnh thi hanh nhiệm vụ mới về nguồn tin ông ta mới nhận được.

Cuối cùng, ông Hugh gác máy và quay qua nói với Steve:

– Nếu hắn đang trên đường đi Arizona, chúng tôi sẽ bắt hắn, ông Peterson à. Tôi cam đoan với ông như thế.

– Khi nào?

Mặt ông Roger tái xanh như bầu trời âm u sáng nay.

– Steve, đừng ở đây – Ông ta nói – Glenda muốn anh qua bên nhà tôi. Tôi van anh.

Steve lắc đầu.

– Hai ta cùng đi – Ông Hugh vội nói với anh, rồi quay qua Hank – Hank anh thay ca trực ở đây nhé.

Steve suy nghĩ rồi đáp:

– Thôi được. – Anh đi ra cửa trước.

– Đừng, chúng ta đi cửa sau thôi, rồi đi qua rừng cây, như thế ông sẽ tránh được các nhà báo.

Peterson nhếch mép lên như muốn cười:

– Nhưng tôi không có ý định trốn tránh họ.

Anh mở cửa, nhóm phóng viên vài người băng qua hàng rào cảnh sát tiến đến phía anh. Những chiếc micrô đưa trước mặt anh, những máy quay phim của truyền hình tìm góc quay để lấy được vẻ mặt bơ phờ của anh.

– Thưa ông Peterson, ông có tin gì mới nữa không?

– Không.

– Ông có tin tên bắt cóc sẽ thực hiện lời hăm dọa gϊếŧ chết con ông và Sharon không?

– Chúng tôi có lý do để tin nó thực hiện hành động bạo lực ấy.

– Ông có tin hành động nó dự tính cho quả bom nổ vào đúng giờ hành quyết Ronald Thompson chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên không?

– Không, tôi không tin đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi tin Cáo đã nhúng tay vào việc gϊếŧ vợ tôi. Tôi đã cố thuyết phục bà Greene, nhưng bà từ chối không chịu nói chuyện với tôi. Bây giờ tôi công khai xin bà cho hoãn lại vụ hành quyết Thompson. Cậu này có cơ may có bằng chứng là vô tội, riêng cá nhân tôi, tôi tuyệt đối tin cậu ta vô tội.

– Thưa ông Peterson, có phải vì vụ con ông và cô Sharon đã gây cho ông quá đau đớn khiến ông thay đổi ý kiến về án tử hình này không? Khi tên bắt cóc này bị bắt, ông có muốn nó bị tử hình không?

Steve đẩy những chiếc micrô trước mặt ra. Anh nói:

– Tôi sẽ trả lời cho quý vị rõ. Xin quý vị làm ơn đứng xích ra, để tôi dễ nói. – Các phóng viên im lặng. Steve nhìn thẳng vào máy quay phim – Đúng, tôi đã đổi ý kiến, tôi nói như thế vì tôi biết rằng có rất ít cơ may tìm lại con tôi và Sharon còn sống sót. Nhưng nếu sau này tên bắt cóc ấy có bị bắt đi nữa, thì tôi cũng vẫn giữ ý kiến tôi đã có trong hai ngày vừa qua. Tôi vẫn giữ ý kiến là không một ai có quyền ấn định giờ chết cho đồng loại của mình. Tôi chỉ yêu cầu quý vị cầu nguyện sao cho Neil, Sharon và Ronald hôm nay được giải thoát.

Nước mắt lăn dài trên hai má anh:

– Xin phép cho tôi đi.

Các phóng viên im lặng xích ra. Steve đi qua đường, hai ông Roger và Hugh bước nhanh theo anh.

Bà Glenda đang đợi họ, bà mở cửa, nắm cánh tay Steve.

– Mời vào. Steve. Hãy khóc đi cho nhẹ người, khóc đi.

Anh khóc nức nở.

– Tôi không thể để cho họ chết được, tôi không thể để mất họ.

Bà để yên cho anh khóc trong tay bà, hai vai anh rung rung vì anh khóc tức tưởi. Bà buồn rầu tự nhủ: giá mà mình nhớ ra sớm hơn thì hay biết mấy. Ôi lạy Chúa, con đã tìm ra quá trễ, không giúp gì được anh ta! Bà cảm thấy cơ thể anh run run khi anh cố giữ bình tĩnh trở lại.

– Tôi rất đau đớn, bà Glenda à, chắc bà đã thấy quá rõ… Bà cũng không được khỏe.

– Tôi khỏe – Bà ta đáp – Steve, dù muốn hay không, anh cũng nên vào uống tách trà, ăn vài miếng bánh. Từ hai hôm rồi, anh không ăn không ngủ gì cả.

Họ buồn rầu đi vào phòng ăn.

– Ông Peterson – Ông Hugh nhỏ nhẹ nói – Ông nhớ cho là hình của Sharon và Neil sẽ được đăng tải trên báo chí sáng nay, hình như họ sẽ xuất hiện trên các kênh truyền hình. Có thể có người đã gặp họ, và người ta sẽ lên tiếng thông báo cho chúng ta biết.

– Ông đừng tin kẻ bắt cóc mang họ đi sờ sờ ngoài đường cho người ta thấy. – Steve gay gắt đáp.

– Có thể có người trông thấy những hành động khả nghi chứ! Có thể có người đã nghe một trong những lần gọi điện thoại, hay có thể họ nghe người ta nói đến trong quán rượu.

Marian rót nước sôi vào bình trà, cửa thông giữa nhà bếp với phòng ăn mở rộng, nên chị nghe hết câu chuyện giữa họ. Cái ông Peterson này mới tội nghiệp làm sao! Thảo nào mà ông ta đã có vẻ thô lỗ khi chị nói chuyện với ông ta. Ông ta đang đau đớn vì con trai bị mất tích, chị lại còn đem chuyện bé Neil để nói với ông ta, hèn chi ông ta rối trí thêm là phải. Việc này chị thấy không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Mình làm sao biết được nỗi lòng đau đớn như dao cắt của người khác.

Nếu ông ta uống tách trà, có thể ông ta sẽ…

Chị mang bình trà đến. Steve hai tay đang ôm lấy mặt.

– Thưa ông Peterson. – Chị dịu dàng nói – Xin ông cho phép tôi phục vụ ông tách trà nóng.

Chị lấy cái tách, bàn tay kia chị bưng bình trà lên rót.

Bỗng Steve từ từ buông hai tay ra khỏi mặt. Liền sau đó, bình trà ngã lăn trên mặt bàn, nước trà màu vàng, nóng hổi bắn ra chảy vào hũ đường, làm ướt hết đồ đạc trên khăn bàn bằng vải hoa.

Glenda, Roger và Hugh kinh ngạc đứng dậy. Họ nhìn Steve đang nắm chặt cánh tay của Marian, chị hoảng hốt nhìn anh. Anh lớn tiếng hỏi:

– Chị lấy cái nhẫn này ở đâu? Chị tìm thấy ở đâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận