Cát Bụi Thời Gian

Chương 9


– Không! – Lucia thét lên, mặt cắt không còn hột máu. Cô nhìn quanh và tìm đường thoát. Vô vọng. Đột nhiên viên sĩ quan mỉm cười trước sự kinh hoàng của cô. Anh ta cúi người về phía cô, thì thầm:

– Thưa bà, ông cụ rất tất đối với gia đình tôi. Bà có thể đi được. Chúc bà may mắn!

Lucia choáng váng trước may mắn bất ngờ.

Cô nhấn ga và chồm lên vượt qua vạch đường biên. Viên sĩ quan cửa khẩu Pháp, người thường tự hào mình sành sỏi về phái đẹp đưa mắt nhìn người đàn bà không lấy gì là đẹp ở trước mặt.

Cô có mái tóc hời hời, đeo đôi kính dày cộp, hàm răng xỉn và bộ trang phục cổ lỗ tồi tàn.

Sao đàn bà Ý lại kém đến thế so với phụ nữ Pháp?

Hắn khinh bỉ nghĩ rồi đóng dấu vào hộ chiếu của Lucia và vẫy tay cho cô đi. Sáu tiếng sau, Lucia tới Beziers.

Đầu dây đằng kia trả lời ngay từ hồi chuông đầu. Một giọng nam mềm mại:

– Xin chào.

– Cho tôi nói chuyện với Dominic Durell.

– Dominic Durell đây. Ai đang nói vậy?

– Lucia Carmine. Bố cháu dặn…

– Lucia? – Giọng nói mừng rỡ hẳn lên – Bác đang đợi cháu đây.

– Cháu cần được giúp đỡ.

– Cháu có thể tin ở bác.

Lucia thở dài trút nỗi lo âu. Đó là tin lành đầu tiên cô nghe được trong suốt một thời gian dài và đột nhiên cô cảm thấy mệt mỏi làm sao.

– Cháu cần một chỗ có thể tránh được cảnh sát.

– Không có vấn đề gì. Vợ chồng bác đã chọn sẵn một chỗ tuyệt vời, cháu muốn ở bao lâu cũng được.

Điều đó tốt đẹp đến khó tin.

– Cảm ơn bác!

– Cháu đang ở đâu thế, Lucia?

– Cháu đang ở…

Đúng lúc đó bỗng có tiếng máy đàm thoại sóng ngắn của cảnh sát phát sóng lách tách trong ống nghe, rồi đột nhiên lại biến mất.

– Lucia…

Một tiếng chuông báo động vang lên trong đầu cô.

– Lucia, cháu ở đâu thế Để bác cháu đến đón cháu?

Sao ông ta lại có đàm thoại của cảnh sát trong nhà? Ông ấy cầm máy ngay ở hồi chuông đầu tiên, cứ như đã chờ đợi cú điện thoại của cô từ lâu.

– Lucia, cháu có nghe thấy bác không?

Lucia tin chắc rằng người đàn ông ở đầu dây kia là một cảnh sát. Mẻ lưới đã được giăng sẵn. Cú điện này đang bị theo dõi.

– Lucia…

Cô dập máy và vội vàng rời trạm điện thoại. Mình phải biến khỏi Pháp ngay. Cô nghĩ và trở lại xe lấy bản đồ trong cốp ra xem. Biên giới Tây Ban Nha chỉ cách đó vài giờ xe. Cô cất bản đồ rồi mở máy cho xe chạy về phía Tây, nhắm hướng Sebastian.

Chính tại biên giới Tây Ban Nha, mọi sự bắt đầu trở nên rắc rối.

* * *

Viên sĩ quan cửa khẩu biên giới Tây Ban Nha xem qua loa hộ chiếu của Lucia song khi đưa trả lại, bỗng có cái gì đó khiến hắn do dự. Hắn nhìn kỹ cô hơn, nét mặt thay đổi.

– Xin bà. đợi cho một phút. Tôi phải mang hộ chiếu vào đóng dấu ở trong kia:

Hắn đã nhận ra ta, Lucia tuyệt vọng. Cô nhìn theo hắn đi vào bót cảnh sát và đưa hộ chiếu của cô cho một sĩ quan khác.

Hai người trao đổi với vẻ hào hứng. Phải trốn ngay. Cô bước ra khỏi xe. Một nhóm du lịch người Đức vừa làm xong thủ tục hải quan đang ồn ào kéo lên chiếc xe buýt đỗ gần xe Lucia mang hàng chữ chỉ lộ trình: Madrid..

– Achtung – người hướng dẫn nói to – Schnell

Lucia liếc về phía bót gác. Viên sĩ quan cầm hộ chiếu của cô đang hét gì đó vào máy.

– Tất cả lên xe!

Không nghĩ ngợi thêm, Lucia bước tới nhóm du lịch đang cười đùa chí chóe và bước lên xe, xoay mặt khỏi phía người hướng dẫn. Cô ngồi xuống một chiếc ghế ở phía cuối, cúi đầu xuống. Đi đi cô cầu khẩn, đi nào!.

Qua cửa sổ ô tô Lucia thấy một người nữa bước tới chỗ hai người trước và cả chụm đầu trước tấm hộ chiếu của cô. Cứ như đáp lại lời cầu khẩn của Lucia, cửa ô tô đóng lại và tiếng máy như trả cô về với cuộc sống.

Lát sau chiếc xe lăn bánh ra khỏi San Sebastian hướng về Madrid. Điều gì sẽ xảy ra khi những viên sĩ quan cửa khẩu đó phát hiện ra cô đã bỏ xe? Ý nghĩ đầu tiên chắc sẽ là: Cô ta vào phòng vệ sinh. Họ sẽ đợi và cuối cùng là cử người vào tìm cô trong đó.

Bước tiếp theo, họ sẽ tìm kiếm cô ở trong khu vực xem cô trốn ở chỗ nào. Lúc đó, hàng chục xe con, xe ca sẽ bị lục soát. Cảnh sát sẽ không thể đoán được cô đã đi đâu và đi bằng phương tiện gì.

Trên xe, toán du lịch ồn ào cười nói. Rõ ràng họ đang có một ngày hạnh phúc. Sao lại không, Lucia cay đắng nghĩ. Họ không bị cảnh sát rình rập theo sát gót. Có đáng phải mạo hiểm cả cuộc đời mình như thế không? Trong đầu cô tái hiện những hình ảnh về chánh án Buscetta và Benito.

Tôi có cảm giác rằng cô và tôi sẽ trở thành những người bạn rất gần gũi. Lucia… vĩnh biệt những kẻ ác.

Và Benito Patas: Cứ như thời xưa vậy, em không thể quên anh được, phải không nào?

Và cô đã bắt hai tên phản bội phải trả giá cho những tội lỗi của chúng. Thế có đáng không?

Chúng chết, nhưng cha và các anh cô vẫn phải chịu tù đầy cho đến hết đời. Ồ, đáng lắm, Lucia nghĩ, rất xứng đáng.

Có người trên xe cất giọng một bài hát Đức. Những người khác hòa theo. “In Muuchen ein Holhrau Hans, eni wwei, sufa..: “Với nhóm này, mình sẽ an toàn được một lúc, Lucia nghĩ, tới Mađrid sẽ quyết định làm gì tiếp…”

Cô đã không bao giờ tới được Madrid.

Đến thị trấn Avila, chiếc xe dừng tại một điểm có trong lịch trình để nghỉ ngơi, và để, như người hướng dẫn nói, đi vệ sinh. Lucia vẫn ngồi ở ghế, theo dõi hành khách lục tục chen nhau ra phía cửa trước. Mình ở đây an toàn hơn. Nhưng người hướng dẫn đã để mắt tới cô.

– Xuống xe đi – anh ta nói – chúng ta chỉ dừng ở đây mười lăm phút. Lucia do dự, rồi miễn cưỡng đi ra phía cửa xe.

Khi cô đi qua, người hướng dẫn bỗng gọi lại và nói:

– Cô không phải người trong đoàn.

Lucia trao cho anh ta một nụ cười thân mật.

– Vâng, đúng thế – Cô nói – Ông thấy đấy. Xe của tôi bị hỏng ở San Sebastian, mà tôi thì lại rất cần về Madrid ngay, cho nên…

– Không thể được. Đây là một chuyến đi riêng.

– Tôi hiểu – Lucia nhỏ nhẹ – Nhưng ông hiểu cho, tôi cần phải..

– Cô phải dàn xếp chuyện này với trụ sở công ty tại Munich.

– Tôi không thể… Tôi đang rất vội vã…

– Không? Cô sẽ gây rầy rà cho tôi. Xuống đi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.

– Nhưng…

Dù cô có nói gì cũng không lay chuyển được anh ta. Hai mươi phút sau, Lucia cay đắng nhìn theo chiếc buýt quay mũi lao xuống đường cao tốc về phía Madrid. Cô đứng lẻ loi, không hộ chiếu, hầu như không có tiền, và cảnh sát của gần chục nước đang truy lùng cô vì tội giết người, sử dụng hộ chiếu giả, nhập cảnh bất hợp pháp, vân vân…

Cô xem xét kỹ xung quanh. Xe buýt đã dừng lại trước tòa nhà hình tròn có tấm biển chỉ dẫn đây là một bến xe khách. Mình có thể đi một xe khác ở đây.

Cô bước vào trong. Đó là một tòa nhà rộng rãi tường đá hoa, rải rác xung quanh là hàng chục cửa bán vé. Mỗi cửa có một biển đề tên địa phương mà xe sẽ đến: SEGOVIA…

MUNOGALINDO… VALIAPOLID… SALAMANCA… MADRID. Các cầu thang máy dẫn xuống tầng dưới, nơi các chuyến xe xuất phát. Ở đó có quầy hàng bán bánh rán, kẹo, bánh kẹp nhân bọc trong những giấy nến. Lucia chợt nhận ra mình đói cồn cào. Mình sẽ không mua bất cứ thứ gì cho tới khi biết giá vé xe là bao nhiêu.

Đúng lúc Lucia bắt đầu bước tới ô cửa đề Mađriđ, có hai người cảnh sát mặc sắc phục đang vội bước tới bến xe. Một người cầm bức ảnh. Họ đi từ ô cửa này đến ô cửa khác chìa ảnh cho các nhân viên bán vé xem và hỏi han gì đó.

Chúng nó tìm mình. Cái thằng du lịch khốn kiếp đã báo cho chúng.

Có một gia đình hành khách đang lên thang máy. Họ đi ra phía cửa. Lucia bám theo, trà trộn trong họ và thoát ra ngoài. Cô đi theo những con đường rải đá của Avila, không dám bước mạnh, như sợ mọi người để ý. Cô rẽ vào con phố Madrid Soledad với những tòa nhà ốp đá và những ban công sắt uốn lượn cầu kỳ.

Tới quảng trường Santa, cô ngồi xuống chiếc ghế đá dài trong công viên và nghĩ việc phải làm tiếp theo. Cách đó khoảng trăm mét có vài phụ nữ và vài đôi nam nữ đang ngồi thưởng thức cảnh hoàng hôn.

Bỗng xuất hiện ở đầu kia quảng trường chiếc xe tuần tiễu và hai cảnh sát bước ra khỏi xe. Họ tiến tới những phụ nữ đang ngồi một mình và đòi xem giấy tờ. Tim Lucia đập nhanh.

Cô cố gắng làm vẻ bình thản, đứng lên thật chậm, xoay lưng lại phía cảnh sát và thong thả bước đi. Phố bên cạnh có cái tên Sống và Chết.

Không biết đây có phải là điềm báo không?

Dọc phố có những con sư tử đá nom như sống thật đang thè lưỡi, và trong sự tưởng tượng của Lucia, chúng như đang lao vào cô. Gần bên cô là một nhà thờ lớn. Mặt trước nhà thờ treo tấm bảng kim loại lớn khắc hình một cô gái trẻ và cái đầu lâu đang nhăn nhở. Cảnh vật dường như cũng đầy sự chết chóc.

Lucia chợt nghe thấy tiếng chuông nhà thờ. Xa xa, trên đồi cao mọc lên những bức tường của một tu viện. Cô đứng đó, nhìn lên không chớp mắt.

* * *

– Sao con lại tới đây, con gái? – Bà Nhất Bentina nhẹ nhàng hỏi.

– Con cần một nơi lánh nạn.

– Và con đã quyết định lánh nạn nơi Chúa?

Hoàn toàn chính xác.

– Vâng ạ – Lucia bắt đầu ứng biến – Đó là điều con hằng mong muốn, là được hiến dâng đời mình cho Người.

– Đó là điều chúng ta hằng mong ước, phải không con?

Giêsu, bà ta bắt đầu mê tít rồi. Lucia thích thú nghĩ. Bà Nhất tiếp tục.

– Con phải hiểu Cistercian là dòng tu nghiêm khắc nhất trong tất cả các dòng tu. Chúng ta hoàn toàn bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài.

Lời bà như tiếng nhạc vang bên tai Lucia.

– Những người đã bước vào bên trong những bức tường này có lời thề không bao giờ rời bỏ nó.

– Con không đời nào rời bỏ – Lucia cố gắng làm cho bà yên tâm. Chắc chắn là trong vài tháng tới.

Bà Nhất đứng lên.

– Đây là một quyết định quan trọng, ta muốn con hãy về và suy nghĩ kỹ trước khi quyết định.

Lucia cảm thấy lợi thế đang trượt mất, và hoảng sợ. Cô còn chỗ nào để đi. Hy vọng duy nhất lúc này là được trốn tránh đằng sau những bức tường này.

– Con nghĩ kỹ rồi – Lucia vội nói – Hãy tin con, thưa Mẹ khả kính, con đã không nghĩ về bất cứ điều gì khác từ hàng năm nay. Con muốn từ bỏ thế giới kia – Cô nhìn sâu vào mắt Mẹ Trưởng tu viện – Con muốn được ở đây hơn bất cứ nơi nào trên thế giới – Giọng Lucia run lên, chân thật.

Mẹ Nhất đâm bối rối. Cô gái này có cái gì đó bất ổn, hoảng loạn hay đang xáo động? Dầu sao thì còn lý do nào tốt hơn để ai đó tới đây, nơi mà tinh thần họ sẽ được bình an bởi sự trầm lặng cầu nguyện?

– Con theo đạo?

– Dạ, thưa Mẹ!

Mẹ Nhất cầm lấy chiếc bút lông ngỗng cổ lỗ:

– Nói cho ta biết tên con, con gái.

– Tên con là Lucia… Roma.

– Cha mẹ con còn sống chứ?

– Con còn bố?

– Ông ấy làm gì?

– Là một thương gia. Nhưng đã…nghỉ rồi ạ.

Lucia nhớ tới hình ảnh người cha xanh xao gầy gò cô gặp lần cuối cùng trong tù mà lòng quặn đau.

– Con có anh chị hay em không?

– Có hai anh ạ.

– Thế các anh con làm gì?

Lucia quyết định phải dùng tới mọi thứ có thể giúp. Được cô, dù phải dối trá tới đâu,

– Họ là linh mục.

– Đáng yêu sao.

Cuộc sát hạch kéo dài thêm ba giờ đồng hồ nữa. Vào lúc cuối, Mẹ Bentina nói:

– Ta dành cho con chiếc giường nghỉ qua đêm nay. Sáng mai con sẽ bắt đầu tìm hiểu mọi quy định, song, nếu vẫn thấy muốn, con có thể nhập dòng tu. Nhưng ta báo trước, con đã chọn một con đường hết sức khó khăn.

Xin hãy tin con – Lucia nói nhiệt thành – Con không thể chọn con đường nào khác.

* * *

Làn gió đêm mềm mại và ấm áp thì thầm qua khoảng trống của khu rừng. Lucia thiếp đi. Cô thấy mình đang trong bữa tiệc tại một vila đẹp đẽ, cha cô, các anh cô cũng ở đó. Mọi người đều đang hết sức vui vẻ thì một người lạ mặt bước vào hỏi:

– Bọn người này là ai thế nhỉ?

Rồi các ngọn đèn bật sáng, và một ngọn cứ nhấp nháy chiếu vào mặt cô. Nó khiến cô chói mắt, và thức giấc.

Có đến sáu người đàn ông đang vây quanh mấy bà sơ trong khoảng rừng. Bị đèn chiếu vào mắt, Lucia chỉ nhận được lờ mờ hình dáng của họ.

– Các bà là ai? – Người đàn ông hỏi. Giọng ông ta sâu và thô ráp.

Lucia bừng tỉnh, cảnh giác. Cô đã bị sa bẫy. Nhưng nếu bọn người này là cảnh sát thì họ đã phải biết những bà sơ này là ai, và đang làm gì trong rừng vào buổi đêm thế này?

Lucia chớp lấy cơ hội:

– Chúng tôi là các bà sơ của tu viện Avila, một số người của chính phủ đã…

– Chúng tôi có nghe về vụ đó – Người đàn ông ngắt lời.

Các sơ khác cũng đã tỉnh giấc, hoảng sợ.

– Các ông… các ông là ai? – Megan hỏi.

– Tôi là Jaime Miro.

* * *

Họ có sáu người, vận những chiếc quần thô ráp, áo choàng da, áo len cổ thấp, giày xỏ dây và đội mũ bêrê truyền thống xứ Basque. Họ mang nhiều súng ống. Và trong ánh trăng mờ ảo trông họ như ma quỷ. Hai trong số họ cứ như vừa bị đánh đập nặng.

Người đàn ông tự xưng là Jaime Miro nom cao, gầy, đôi mắt đen dữ tợn.

– Có thể họ đã bị theo tới đây – Anh quay sang một người trong nhóm – Kiểm tra xung quanh.

Lucia nhận ra người vừa đáp lời là một phụ nữ. Cô nhìn người đó di chuyển nhẹ nhàng trong khu rừng.

– Mình sẽ làm gì với họ bây giờ – Ricardo Menado hỏi.

Jaime Miro nói:

– Chúng ta để họ lại rồi đi thôi. Một người trong bọn phản đối.

– Jaime, đây là những bà sơ nhỏ bé của Giêsu.

– Thì để cho Giêsu trông nom họ. Chúng ta còn có việc phải làm. – Jaime Miro nói cộc lốc.

Các tu sĩ lúc này đã đứng lên cả, chờ đợi. Những người đàn ông xúm quanh Jaime, đang tranh cãi với anh ta.

– Chúng ta không thể để cho họ bị bắt. Acoca và bọn lính đang truy lùng họ.

– Thì chúng cũng đang lùng ta.

– Các bà sơ sẽ không thể thoát được nếu chúng ta không giúp họ. Jaime Miro cương quyết:

– Không, không thể mạo hiểm trao tính mạng mình cho họ. Chúng ta có sứ mệnh của chúng ta.

Fellx Carpio, một trong những phụ tá của Jaime nói:

– Chúng ta có thể đi cùng họ một phần đường, Jaime. Chỉ cần giúp họ ra khỏi đây – Anh ta quay sang hỏi – Các tu sĩ về đâu?

Theresa lên tiếng, ánh sáng của Chúa bừng lên trong mắt bà.

– Tôi có một sứ mệnh của Chúa. ở Mendavia có một tu viện sẽ che chở cho chúng tôi. Felix Carpio quay sang Jaime Miro:

– Chúng ta sẽ đưa họ tới đó. Mendavia nằm trên đường tới Sebastian. Jaime quay sang anh ta, không kìm được giận dữ:

– Đồ ngu xuẩn? Sao cậu không trương biển lên báo cho cả thế giới biết ta sẽ tới đâu.

– Tôi chỉ định…

– Bây giờ thì không còn cách nào khác là đưa họ đi cùng. Nếu Acoca tìm được họ, hắn sẽ bắt họ phải nói. Và họ sẽ làm chậm chân chúng ta cũng như sẽ làm cho Acoca và bọn đao phủ của hắn theo dõi chúng ta dễ hơn nhiều.

Lucia chỉ nghe một tai, cây thánh giá vàng cách cô có một tầm với, Bọn khốn kiếp! Sao lại tới vào cái lúc này Chúa ơi, sao Chúa lại hài hước vậy.

– Thôi được – Jaime Miro nói – Chúng ta sẽ đưa họ tới tận tu viện rồi để họ lại đó nhưng không thể đi cùng cả đám như gánh xiếc thế này được – Anh ta quay sang mấy bà sơ, không giấu được vẻ bực tức trong giọng nói – Có ai trong số các bà biết Menđavia ở đâu không?

– Các bà sơ nhìn nhau.

– Không chính xác lắm – Graciela lên tiếng.

– Vậy làm thế quái nào mà các bà đến đó được.

– Chúa sẽ dẫn đường – Sơ Theresa nói chắc chắn. Một người khác trong bọn, Rubio Arzano, cười nói:

– Các sơ gặp may – Anh ta hất đầu về phía Jaime – Chúa đích thân xuống dẫn lối cho các sơ đấy.

Cái nhìn của Jaime làm cho anh ta im lặng.

– Chúng ta sẽ chia nhỏ ra đi ba đường khác nhau.

Anh ta lấy tấm bản đồ từ chiếc gói sau lưng ra. Cả bọn xúm quanh nó và chiếu đèn vào.

– Tu viện Mendavia nằm ở đây, phía. Đông Nam Logrono. Tôi sẽ đi theo hướng Bắc qua Vailadolld rồi tới Burgos – Anh ta đưa ngón tay chạy dọc bản đồ, rồi quay sang Rubio, một người đàn ông cao lớn ưa nhìn – Cậu đi đường này tới Olmedo, lên Penafiel rồi Randa de Duero.

Rubio gật đầu.

Jaime Miro nhìn Ricardo Mellado, một trong số hai người mặt mày bầm tím.

– Ricardo, cậu tới Sêgovia, rồi theo đường nối tới Cerezo de Abazo, rồi tới Soria. Chúng ta sẽ gặp lại tại Logrono – Anh ta cất tấm bản đồ đi – Từ đây đến Logrono là hai trăm mười cây số – Anh ta nhẩm tính – Sau bảy ngày nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở đó. Nhớ tránh xa các đường chính.

– Gặp nhau tại chỗ nào ở Logrono? – Felix hỏi.

– Đoàn xiếc Nhật Bản sẽ biểu diễn ở Logrono tuần tới – Ricardo nói.

– Tốt lắm. Ta sẽ gặp nhau ở đó vào buổi biểu diễn.

Các tu sĩ sẽ đi như thế nào? – Felix Carpio lên tiếng.

– Ta phải chia họ ra.

Đã đến lúc phải ngăn họ lại, Lucia quyết định.

– Thưa các ông. Nếu bọn lính đang tìm bắt các ông, thì chúng tôi sẽ đi đường khác cho an toàn.

– Nhưng chúng tôi thì không để như vậy được, thưa sơ Jaime nói – Các sơ đã biết kế hoạch của chúng tôi.

– Hơn nữa – người mang tên Rubio nói thêm – Các sơ không có cơ hội nào đâu. Chúng tôi thuộc vùng này. Chúng tôi là người Basque và những người ở miền Bắc là bạn bè chúng tôi cả. Họ sẽ giúp chúng ta, che giấu ta khỏi bọn lính quốc gia. Các sơ sẽ không bao giờ đi được Mendavia, nếu tự đi.

Ta không định tới Menđavia, ngốc ạ

– Thôi được, lên đường đi. Tôi muốn chúng ta phải xa khỏi đây trước bình minh – Jalme Miro vẫn cáu kỉnh.

Sơ Megan lặng lẽ nghe người đàn ông đang ra lệnh. Anh ta có vẻ ngạo mạn và xấc xược, song ở con người này cũng toát ra một uy lực mạnh mẽ.

Jaime nhìn sang Theresa và chỉ vào Tomas Sanzuro cùng Rubio.

– Họ sẽ lo cho bà.

– Chúa lo cho tôi – Sơ Theresa nói.

– Rõ. Nên các bà mới tới đây được – Jaime đáp cộc lốc. Rubino bước tới Theresa.

– Rubio Arzano xin được phục vụ sơ. Gọi sơ là gì đây.

– Tôi là sơ Theresa.

Rất nhanh Lucia lên tiếng:

– Tôi sẽ đi cùng Theresa – Bất cứ giá nào cô cũng không để họ chia rẽ mình với cây thánh giá vàng.

– Cũng được – Jaime gật đầu, anh ta chỉ tay vào Graciela – Ricardo, cậu nhận sơ này.

Ricardo Mellado gật đầu.

* * *

– Được thôi.

Người đàn bà mà Jaime phái đi trinh thám đã trở lại.

– Không có gì – Cô nói.

– Tốt – Jaime nhìn Megan – Sơ sẽ đi với chúng tôi.

Megan gật đầu. Cô thấy thích con người này. Người phụ nữ cũng có cái gì đó kích thích sự hiếu kỳ. Nước da sẫm, cái nhìn dữ tợn và những nét cú vọ của loài thú ăn thịt, miệng như một vết thương nhỏ.Ở cô ta toát ra một dục tính mãnh liệt.

Người phụ nữ bước đến bên Megan.

– Tôi là Amparo Jiron. Sơ cứ ngậm tiếng lại thì sẽ không có chuyện gì phiền phức.

Jaime nói với mọi người.

– Đi thôi nào. Đến Logrono trong bảy ngày. Không rời mắt khỏi các bà sơ.

Sơ Theresa và Rubio Arzano bắt đầu đi xuống con đường nhỏ. Lucia vội vã theo sau. Cô đã thấy tấm bản đồ mà Rubio Arzano đeo sau lưng. Ta sẽ lấy nó, Lucia quyết định, vào lúc hắn ngủ.

Cuộc hành trình xuyên Tây Ban Nha bắt đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận