Cất Giấu Người Đẹp - Lưu Thủy Thủy

Chương 6


Thực ra Quý Thiên cũng không hiểu lắm những lời Chu Đỉnh Nguyên vừa nói, nhưng sau hai ngày ở đây, y đã học được một điều, khi nghe không hiểu thì cứ im lặng, không phủ nhận cũng không thừa nhận là được.

“Vậy cũng tốt, may mà cậu biết tiếng Trung, không thì khó mà giao tiếp với cậu rồi.” Thấy Quý Thiên không nói gì, Chu Đỉnh Nguyên đinh ninh rằng đối phương đã ngầm đồng ý, giờ đã hiểu qua về lai lịch của Quý Thiên, hắn nói thêm, “Để tôi nói trước nhé, chỗ này không phải là khách sạn, tôi không thể cung cấp dịch vụ gì cho cậu cả, trong nhà có gì thì cậu dùng cái đó, tôi cũng không biết nấu ăn, đều là đi mua đồ sẵn ở siêu thị cả, cậu chịu được thì ở, không chịu được thì cứ đi.”

Quý Thiên biết ngôi nhà ba tầng này chỉ có mình Chu Đỉnh Nguyên ở, một Beta thôi mà cũng có thể làm nhà cửa bừa bộn ra như vậy, ngay cả tầng một dùng để kinh doanh cũng khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Nhìn lại bộ quần áo trên người Chu Đỉnh Nguyên, dù không nhận ra thương hiệu, nhưng chỉ cần nhìn đường may là đã thấy toát lên vẻ rẻ tiền.

Quý Thiên tháo đồng hồ trên cổ tay xuống đẩy về phía Chu Đỉnh Nguyên, “Trên người tôi chỉ có mỗi cái đồng hồ này là đáng tiền, anh lấy ra chợ đồ cũ bán đi, có lẽ sẽ đổi được chút tiền.”

Chu Đỉnh Nguyên thật sự đã biết sợ rồi, hắn cầm chiếc đồng hồ lên săm soi, không biết này là thương hiệu gì, nhưng đúng là đường nét rất tinh xảo, chỉ riêng việc chiếc đồng hồ này bị dính nước nhiều mà vẫn chạy chính xác, lấp lánh dưới ánh đèn mờ thì hẳn là một món đồ tốt.

“Vậy tôi coi đây là tiền trọ của cậu, bán được nhiều thì tôi sẽ trả lại cậu chút ít.”

Quý Thiên liếc nhìn Chu Đỉnh Nguyên, y thầm thở phào nhẹ nhõm. Thuyết phục một Beta cho mình ở lại không phải chuyện dễ dàng, may mà Chu Đỉnh Nguyên tính tình phóng khoáng, không cảm thấy phiền khi chứa chấp một Alpha như y, tất nhiên y cũng không có ý đồ gì với hắn cả.

Chu Đỉnh Nguyên cất đồng hồ vào túi, hắn cầm lấy cái bánh bao cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa hỏi không rõ lời: “À phải rồi, từ hôm qua tôi muốn hỏi cậu rồi, sao trên người cậu lại có mùi thuốc Đông y thế?”

Quý Thiên bày ra vẻ mặt phức tạp, “Tôi là Alpha, đó là mùi hương pheromone của tôi.”

Lại thêm một khái niệm mới, Chu Đỉnh Nguyên không hiểu tại sao Quý Thiên nói chuyện cứ trộn lẫn tiếng Anh vào, hắn vò đầu bứt tai, “Alpha nghĩa là gì?”

“Giới tính.”

“Giới tính của cậu không phải là nam à?” Chu Đỉnh Nguyên nhìn kỹ mặt Quý Thiên, y trông mảnh khảnh, da dẻ mịn màng thế này, chẳng lẽ là nữ hả trời? Không đúng, hắn từng thay đồ cho y rồi, rõ ràng là nam mà.

Quý Thiên khó khăn giải thích, “Nam alpha…”

Chu Đỉnh Nguyên cố gắng tiếp lời, “Là một dạng biểu tượng địa vị?”

“Có thể hiểu như vậy.” Alpha đúng là biểu tượng địa vị, thậm chí là một cách nói khác của quyền lực.

Chu Đỉnh Nguyên truy hỏi, “Vậy cậu có địa vị gì? Giống kiểu FBI ấy? Cậu là gián điệp hay gì!”

Quý Thiên đờ đẫn đưa mắt nhìn vô định về phía trước, sao mà mệt quá trời, sống chừng ấy năm y không ngờ việc giao tiếp với người khác lại là một việc hao tâm tổn sức đến vậy.

“Cậu chắc không phải, gián điệp thì đâu đỗ nghèo khỉ như cậu.” Chu Đỉnh Nguyên lập tức phủ nhận ý tưởng của mình, dù sao thì Quý Thiên cũng từng vào đồn cảnh sát, thật sự có vấn đề thì không thể thoát ra dễ dàng như vậy. “Thôi, tôi không hỏi nữa, hỏi nhiều lại tự rước bực vào thân.”

Mùi thuốc Đông y thì cũng là mùi thuốc Đông y thôi, Chu Đỉnh Nguyên không có bài xích gì, dù sao thì hai năm cuối đời mẹ hắn bệnh nặng, Tây y không giải quyết được, hắn chỉ có thể sắc thuốc Đông y để mẹ yên tâm phần nào, mùi hương này coi như cũng thân thuộc

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, ánh mắt của Chu Đỉnh Nguyên lại bị thu hút bởi chương trình tivi, còn Quý Thiên lại tiếp tục cầm bát đũa ăn tiếp.

Trên tivi đang phát chương trình Thế giới động vật, tập này nói về sư tử giao phối, giọng dẫn truyện rất sống động kể cách sư tử đực tỏ tình, nghe đến mức Chu Đỉnh Nguyên nhếch mép, “Làm như anh ta là sư tử đực không bằng, hiểu rõ thế.”

Quý Thiên không có thói quen vừa ăn vừa xem tivi, lại cũng quen với việc không nói chuyện khi ăn, nên không phản ứng với lời của Chu Đỉnh Nguyên.

Chu Đỉnh Nguyên quay lại nhìn Quý Thiên, thấy y đang ngồi thẳng lưng, đặt đũa xuống rồi mới cầm lấy bánh bao, còn bẻ thành từng miếng nhỏ, ngay cả cách gắp thức ăn cũng cực kỳ thanh lịch.

Biết Quý Thiên khó tính nhiều chuyện, nhưng không ngờ ngay cả ăn uống cũng phải cầu kỳ như vậy, chẳng phải y đã nhịn đói hai ngày rồi sao? Đói hai ngày mà vẫn còn kiểu cách thế này?

Dưới ánh mắt chăm chú của Chu Đỉnh Nguyên, Quý Thiên cứ vậy dùng xong bữa, y sắp xếp bát đũa gọn gàng, rút khăn giấy ra lau miệng một cách thanh lịch, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Chu Đỉnh Nguyên, “Tôi ăn xong rồi.”

Chu Đỉnh Nguyên bối rối tránh ánh mắt của Quý Thiên, hắn cũng xem như no rồi, tiện tay rút bao thuốc ra châm một điếu, hít một hơi, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay, hắn chỉ về phía cầu thang, “Ăn xong thì lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Qúy Thiên theo bản năng cau mày, mùi nicotine kích thích khứu giác y, bản thân y không hút thuốc và cũng chẳng thích mùi này. Không cần đợi Chu Đỉnh Nguyên nhắc nhở, y cũng muốn nhanh chóng rời khỏi tầng một.

Vừa đứng dậy đi lên lầu, Quý Thiên lại nghe thấy tiếng Chu Đỉnh Nguyên dọn bát đũa, y quay đầu nhìn lại, thấy Chu Đỉnh Nguyên ngậm điếu thuốc, thảy hết bát đũa vào bồn rửa, phủi tay, tắt tivi rồi chuẩn bị lên lầu mà chẳng có ý định rửa chén.

Việc hút thuốc đã đủ khiến Quý Thiên nhức đầu, bây giờ lại thấy bát đũa ăn xong bị bỏ đó mà không rửa ngay, y thật sự không chịu nổi.

“Anh không rửa sao?”

Chu Đỉnh Nguyên phủi tàn thuốc, “Muộn rồi, ai lại rửa bát vào giờ này chứ. Sáng mai dậy rồi rửa, giờ đi ngủ thôi.”

Quý Thiên cảm giác như có kiến bò khắp người mình, chân y nặng như đổ chì cứ thế đứng yên tại chỗ, không chịu bước lên lầu.

Chu Đỉnh Nguyên không hiểu nổi Quý Thiên đứng đờ ra thế làm gì, “Đi lên đi chứ, đứng đực đây làm dáng hay gì?”

Đây là nhà người khác, Quý Thiên tự trấn an bản thân rồi quay phắt đầu lại, bước nhanh lên lầu để khỏi phải nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng kia.

Chu Đỉnh Nguyên nhìn theo mà ngơ ngác không hiểu gì, vừa nãy chắn đường không chịu đi, giờ lại chạy nhanh hơn cả thỏ.

Về đến tầng ba, lần này không đợi Chu Đỉnh Nguyên khóa cửa, Quý Thiên đã tự mình khóa trái từ bên trong. Sau khi vào phòng tắm rửa mặt, đánh răng, y cũng không hy vọng Chu Đỉnh Nguyên giúp mình thay ga giường. Y tự tìm một bộ ga gối sạch trong tủ, mày mò một lúc rồi tự mình chuẩn bị chỗ ngủ.

Vừa ăn xong bữa tối đã nằm xuống ngủ ngay không phải là một thói quen tốt, nhưng Quý Thiên mệt nhừ cả rồi, ăn no xong mí mắt cũng trở nên nặng trĩu, y cũng không hơi đâu quan tâm đến việc có tốt cho sức khỏe hay không nữa.

Quý Thiên nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài, nghĩ rằng mình tạm ổn định ở đây đã. Dù Chu Đỉnh Nguyên có nhiều thói quen xấu, trông có vẻ không đáng tin cậy, nhưng dù gì anh ta không phải là người xấu. Từ từ rồi sẽ có cách để quay về.

Đêm đó, Quý Thiên ngủ khá ngon, không gặp ác mộng về vụ tai nạn. Khi tỉnh dậy thì trời đã sáng hẳn. Y quay đầu nhìn về phía cửa, ngạc nhiên vì hôm nay Chu Đỉnh Nguyên không đến gõ cửa.

Sau khi vệ sinh cá nhân, Quý Thiên đi xuống tầng dưới. Trong nhà yên ắng chỉ nghe thấy tiếng động mơ hồ từ bên ngoài. Càng xuống thấp càng tối hơn, đến tầng một thì tối om chỉ có vài đốm sáng le lói lọt qua khe cửa cuốn hắt xuống sàn. Lúc này Quý Thiên mới nhận ra, Chu Đỉnh Nguyên hôm nay chưa mở cửa tiệm.

Bên ngoài người qua lại nhộn nhịp, tuy không biết giờ chính xác nhưng Quý Thiên chắc rằng cũng đã muộn rồi. Chu Đỉnh Nguyên là người buôn bán mà lại không biết quý trọng thời gian như vậy, bảo sao có cả căn nhà ba tầng mà vẫn nghèo rớt mồng tơi.

Khi Quý Thiên còn đang phân vân không biết có nên lên lầu gọi Chu Đỉnh Nguyên không, thì cửa cuốn đột nhiên vang lên, rồi “xoạt” một tiếng lớn, Chu Đỉnh Nguyên hiện ra ở cửa, tay quay quay chìa khóa.

“Ô, dậy rồi à.” Chu Đỉnh Nguyên dùng sức đẩy cửa cuốn lên hẳn, “Sáng nay tôi ra ngoài bán cái đồng hồ của cậu.”

Hóa ra không phải ngủ nướng, Quý Thiên hơi ngập ngừng hỏi, “Được bao nhiêu?”

Chu Đỉnh Nguyên giơ năm ngón tay, “Năm trăm.”

Quý Thiên không rõ lắm về giá cả ở đây, nhưng nhớ lại giá cước taxi chỉ khoảng mười mấy đồng, anh đoán chừng năm trăm cũng chẳng phải là nhiều. Y không từ bỏ ý định mà dò hỏi, “Năm trăm? Tương đương bao nhiêu?”

“Để tôi nói cậu biết nhé.” Chu Đỉnh Nguyên chỉ tay về phía bà cô đang quét dọn trước cửa, “Công nhân vệ sinh đường phố ở đây mỗi tháng cũng kiếm được hai nghìn sáu đấy.”

Quý Thiên như bị sét đánh giữa trời quang, y có nghĩ đến việc không bán được bao nhiêu tiền, nhưng không ngờ lại ít đến vậy.

“Cậu đừng nghĩ ít. Chủ tiệm nói cái này chẳng có thương hiệu gì, chỉ là thấy làm tinh xảo thì mua năm trăm thôi.” Thấy vẻ mặt khó coi của Quý Thiên, Chu Đỉnh Nguyên hỏi, “Cậu mua cái này bao nhiêu?”

Quý Thiên rũ mắt, “Đó là quà của bố tôi, giá hơn bốn triệu.”

“Cái gì?” Chu Đỉnh Nguyên giật mình nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, hắn tỏ vẻ nghi ngờ, “Hơn 4 triệu tệ thật?”

Dựa vào tiền taxi và lương của công nhân vệ sinh, Quý Thiên đoán rằng đồng tiền của mình và “tệ” của Chu Đỉnh Nguyên có tỷ giá 1:1.

“Cậu nói thật à? Bố cậu bị lừa phải không? Hơn bốn triệu mà lại là hàng nhái không có thương hiệu?” Chu Đỉnh Nguyên nghĩ lại, nếu Quý Thiên có hơn bốn triệu thì chắc đã không phải lang thang ngoài đường, đúng là mẹ nó nói khoác không chớp mắt. Hắn phát ngấy với loại vừa mở miệng là thấy có bệnh này rồi.

Chu Đỉnh Nguyên coi lời Quý Thiên như nói gió thoảng, khinh khỉnh châm chọc, “Cậu có biết bốn triệu là bao nhiêu tiền không? Tôi lớn đến thế này chỉ thấy mệnh giá ấy trên giấy tiền âm phủ thôi, đừng có khoác lác nữa.”

Quý Thiên không tranh cãi với Chu Đỉnh Nguyên, y chỉ thở dài trong lòng, thôi vậy, đã đến nước này rồi.

“Ai da.” Chu Đỉnh Nguyên vươn vai. Hắn còn tưởng cái đồng hồ của Quý Thiên chẳng bán được đồng nào, có năm trăm là tốt rồi. Hắn định cầm số tiền đó đi đánh bài buổi chiều, biết đâu lại thắng được thêm chút đỉnh.

Hắn quay lại an ủi Quý Thiên đang thất thần, “Thôi cậu đừng nghĩ ngợi nhiều, có năm trăm tệ đủ gọi hai xửng bánh bao từ tiệm đối diện rồi.”

Bánh bao được chuẩn bị sẵn, tiệm đối diện nhanh chóng mang sang, Chu Đỉnh Nguyên còn chu đáo yêu cầu không cần đũa, lấy từ giỏ đũa của mình ra hai đôi.

Khi Quý Thiên nhận đũa, ánh mắt y vô tình lướt qua bồn rửa chén, cảm giác thèm ăn gì lập tức bay biến, bát đũa tối qua Chu Đỉnh Nguyên vẫn chưa rửa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận