Đến gần chạng vạng, một người phụ nữ gầy gò xuất hiện ở cửa tiệm. “Ông chủ Chu, tôi nghe con trai nói sáng nay là anh giúp nó khâu lại quần. Cảm ơn anh nhiều, hết bao nhiêu tiền vậy?”
Quý Thiên thầm nghĩ, đây chắc là người phụ nữ “trông rất xinh” mà Chu Đỉnh Nguyên từng nhắc đến. Với tính cách của Chu Đỉnh Nguyên, khi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp như vậy chắc hẳn tâm trạng ủ dột cả ngày của hắn sẽ vui lên thôi. Nhưng không ngờ, hắn chỉ khách sáo đôi câu rồi tiễn người phụ nữ đi, không nhận tiền, sau đó lại ngồi xem tivi với vẻ mặt vô cảm.
Tối nay hắn cũng đóng cửa tiệm sớm hơn bình thường. Ăn xong bữa tối, Chu Đỉnh Nguyên uể oải nói hắn lên lầu. Quý Thiên quay lại nhìn bồn rửa chén bát chưa rửa, nhưng lần này y không càm ràm chuyện đó nữa mà bước theo sau Chu Đỉnh Nguyên.
Tầng hai không thấy bóng dáng Chu Đỉnh Nguyên, chỉ nghe tiếng bước chân từ phía trên. Tầng ba cũng không thấy hắn đâu, Quý Thiên đi thẳng lên tầng thượng.
Đây là lần thứ hai Quý Thiên lên tầng thượng. Một bóng đèn dây vonfram treo trên sợi dây thép chiếu sáng mờ ảo cả tầng thượng khiến mọi thứ đều trở nên mờ nhạt, cả bóng lưng của Chu Đỉnh Nguyên cũng trở nên thật mông lung
Quý Thiên bước tới, lúc này mới nhận ra Chu Đỉnh Nguyên đang tưới hoa.
“Lên đây làm gì?” Chu Đỉnh Nguyên không ngẩng đầu lên, giọng có chút gắt gỏng.
Quý Thiên cảm thấy chậu hoa lan trước mắt hơi quen quen, y nhàn nhạt nói, “Anh cũng biết trồng hoa cơ à.”
Chu Đỉnh Nguyên không trả lời đúng câu hỏi, “Người ta vốn đang sống rất tốt, là bị cậu đè lên làm cho vật vờ luôn rồi.”
Lời nhắc của Chu Đỉnh Nguyên khiến Quý Thiên nhớ ra hôm mình rơi xuống tầng thượng đã lật đổ chậu hoa này, nhìn lớp đất còn ẩm, chắc là Chu Đỉnh Nguyên thường xuyên tưới nước. Hơn nữa, vị trí của chậu hoa không hề có vật gì che chắn, hoàn toàn là phơi nắng cả ngày.
Quý Thiên do dự một lúc rồi không kìm được nhắc nhở, “Loại lan này ưa bóng râm, để trên tầng thượng thế này thì khó sống lắm.”
Động tác tưới nước của Chu Đỉnh Nguyên khựng lại, hắn nửa tin nửa ngờ, “Thật không?”
Hình như chậu lan này vốn dĩ được đặt trong phòng của mẹ hắn, nhưng vì ngại tưới nước cho nó nên hắn mới chuyển lên tầng thượng.
Chu Đỉnh Nguyên ngừng tưới nước, bỗng có chút bối rối. Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài. Thực ra hắn hoàn toàn có thể xuống lầu rồi ngủ một giấc, nhưng…
Quá lâu rồi không có ai để trò chuyện, không phải kiểu chào hỏi qua loa với hàng xóm. Từ khi mẹ và bà ngoại qua đời, hắn thật sự rất lạc lõng. Đột nhiên Quý Thiên chuyển đến ở chung khiến căn nhà này có chút sinh khí, dù Quý Thiên có là một kẻ “đầu óc không bình thường”.
Sự xuất hiện của Chu Tích đã khiến Chu Đỉnh Nguyên nhớ về những chuyện mà hắn cố gắng quên đi, cố gắng phớt lờ.
“Mấy chậu hoa này là mẹ và bà ngoại tôi trồng.” Câu nói này như mở ra cánh cửa lòng của Chu Đỉnh Nguyên.
Chuyện nhà của Chu Đỉnh Nguyên rất đơn giản. Bố hắn là người thành đạt, coi thường người vợ chỉ biết may vá, còn chẳng có học thức có địa vị này. Sau khi bỏ rơi mẹ con hắn, ông ta lập tức tìm đến một người phụ nữ có gia thế hơn để gây dựng gia đình mới, cả nhà ba người của họ rất hòa thuận.
Câu chuyện kiểu này ngay cả Quý Thiên cũng đã nghe qua không ít lần, y lại nhớ đến biểu hiện của Chu Đỉnh Nguyên khi gặp Chu Tích.
Chu Đỉnh Nguyên như đoán được suy nghĩ của Quý Thiên, “Cậu muốn hỏi vì sao tôi lại đối xử với Chu Tích tốt như vậy? Thực ra cậu ta và mẹ mình không làm gì có lỗi với gia đình tôi. Ít ra họ còn đàng hoàng hơn bố tôi. Chỉ có bố tôi mới có vấn đề, ông ấy xem mẹ con tôi là nỗi nhục lớn nhất trong đời. Mấy năm trước mẹ tôi qua đời, giờ chỉ còn lại mình tôi. Trong mắt ông ấy, tôi là một kẻ vô dụng, chẳng là nên trò trống gì, thậm chí còn chả thể đem lên bàn cân so với Chu Tích.”
Chu Đỉnh Nguyên nhếch miệng cười, dáng vẻ vô tâm vô phổi có phần gắng gượng, “Nhưng quả thật là vậy, đã thế thì tôi cứ vô dụng thôi, ông ấy cũng chẳng thể thay đổi được việc tôi là con trai của ông ấy.”
Trước mặt Chu Tích, sự tự ti của Chu Đỉnh Nguyên không thể giấu nổi, hắn chỉ có thể đùa cợt mà đối diện. Hắn thừa nhận sự bất tài của bản thân trước để những lời chỉ trích của người khác bớt sắc bén hơn.
Quý Thiên im lặng lắng nghe, y hiểu suy nghĩ của Chu Đỉnh Nguyên nhưng không đồng cảm, bởi từ khi sinh ra y đã là đứa con cưng của trời, sở hữu những tài nguyên tốt nhất. Y luôn nhìn người khác từ trên cao, trong từ điển của y chưa bao giờ có hai chữ “tự ti.”
Dù Chu Đỉnh Nguyên có tự giễu cợt mình bao nhiêu, tỏ ra không để tâm đến đâu, thì trong mắt Quý Thiên mà nói, đó chỉ là giả vờ mạnh mẽ. Nếu thật sự không quan tâm, hắn đã không buồn bực cả buổi chiều, cũng không tâm sự với một người xa lạ như Quý Thiên giữa đêm khuya thanh vắng.
“Chu Đỉnh Nguyên, anh không phải là vô dụng hoàn toàn.”
Chu Đỉnh Nguyên há hốc miệng, hắn nhìn Quý Thiên đầy kinh ngạc, mãi lâu sau mới phản ứng lại, “Nghe không giống lời khen chút nào.”
Chu Đỉnh Nguyên vẫn còn quan tâm đến những chậu hoa mà mẹ và bà ngoại hắn để lại, vẫn giúp người ta may quần cho bọn trẻ con, vẫn trò chuyện cùng những người già trên con phố này, hơn thế, hắn vẫn cưu mang một kẻ xa lạ như Quý Thiên
Loại người này sống rất vất vả, chẳng thể nào bỏ mặc bản thân hoàn toàn, mà cũng không có một mục tiêu đủ để vực dậy tinh thần.
“Anh quý những chậu hoa mẹ anh để lại, chắc hẳn cũng quý cả cửa tiệm này, nếu nói rằng phát huy tay nghề mẹ anh truyền lại có thể hơi xa, nhưng ít nhất hãy làm điều tốt nhất có thể trong lĩnh vực này.”
Chu Đỉnh Nguyên cũng từng nghĩ đến điều đó, khi hắn mới mười mấy tuổi, đó là lúc cửa tiệm làm ăn phát đạt nhất. Đặc biệt là vào mùa hè, người tìm đến mẹ hắn may quần áo xếp hàng dài cả một đoạn.
Tuy nhiên những năm gần đây, sự phát triển của internet đã gây ra cú sốc lớn đối với những cửa hàng như bọn họ. Cộng thêm việc phần lớn người trẻ tuổi trên con phố này đều đã rời đi gần hết, ai còn đến tìm hắn để may quần áo nữa chứ? Giờ có thể tự nuôi sống bản thân đã là giới hạn rồi, hắn cũng chẳng dám mơ ước gì hơn.
“Cậu có cao kiến gì không?”
Quý Thiên mấp máy đôi môi mỏng, “Mua cho tôi một chiếc điện thoại.”
“Chậc.” Chu Đỉnh Nguyên cảm thấy mình đúng là nhớ ăn không nhớ đánh, sao lần nào cũng quên mất rằng chẳng bao giờ từ miệng Quý Thiên lại thoát ra điều gì tử tế được. Ngày nào cũng bị lừa, lần nào cũng như lần nấy, nhưng hắn vẫn luôn đặt kỳ vọng vào Quý Thiên, “Nói nhiều thế, cuối cùng vẫn chỉ là để lừa tôi mua một cái điện thoại cho cậu.”
Sắc mặt Quý Thiên vẫn không hề thay đổi, y thực sự cần một chiếc điện thoại. Theo quan sát của y, người ở thế giới này hầu như không thể rời xa điện thoại, như thế y rất cần một chiếc để thu hẹp khoảng cách với thế giới này.
Chu Đỉnh Nguyên ôm chậu hoa lan xuống lầu, miệng lẩm bẩm chửi rủa, “Thần kinh.”
Thấy Chu Đỉnh Nguyên đã trở lại với vẻ thường ngày, Quý Thiên tiếp tục đi theo sau và nói, “Bát đũa vẫn chưa rửa đâu.”
Chu Đỉnh Nguyên không kìm được nữa, dừng phắt lại, “Cậu có bệnh không đấy? Suốt ngày hết đòi tôi mua điện thoại, lại bắt tôi rửa bát, rốt cuộc cậu đến chỗ tôi để làm thiếu gia hả?”