Những chuyện liên quan đến yêu đương thực sự rất phức tạp.
Giống như việc ngồi cạnh người mình thích, hằng ngày nhìn thấy người đó cầm bút viết bài, ngay cả một cái chớp mắt nhẹ cũng không thể bỏ qua, càng không thể nói đến việc người mình thích vừa cười với mình.
Trần Tiểu Niên luôn rất tỉnh táo, ý thức được bản thân và Lục Thời giống như mặt trời và mặt trăng, không bao giờ có điểm giao nhau, nhưng chỉ cần Lục Thời xen vào bộ não cô một chút, là dường như sự tỉnh táo đấy liền tan biến sạch sẽ.
Cô thầm nghĩ, chắc chắn người này có độc.
Hơn nữa độc tính còn rất mạnh.
Nếu không phải cô biết rõ người trước mặt đã có người trong lòng, sợ rằng đã đắm chìm vào từ lâu rồi.
Vũng lầy ấy nhất định sẽ rất khó thoát ra.
Nhìn thấy Lục Thời vẫn giữ nguyên nụ cười góc 20 độ, cô gái nhỏ lại bắt đầu lại hoảng loạn, sau đó nhớ ra hoảng loạn như vậy không phải vạch áo cho người ta xem lưng sao, vậy là nhanh chóng làm vẻ mặt điềm tĩnh, như có như không gật đầu:
“Không sao cả.”
May mắn đúng lúc này giáo viên vào lớp, cứu vớt tình cảnh khó nói của hai người lúc này.
Thật sự khiến cô khó xử đến cực điểm rồi.
Chẳng mấy chốc mà đã diễn tới kì thi.
Đêm trước hôm đó, Mục Cảnh Nhiên bị thất tình nửa đêm khóc lóc gọi điện cho cô khiến cho cô gái nhỏ đang chăm chỉ học hành bất đắc dĩ ngồi nghe cậu hàn huyên hơn một tiếng đồng hồ.
Khi biết ngày mai cô có kì thi thì rất hối hận, nhưng vẫn mạnh miệng mắng cô:
[Sao không bảo sớm hơn, nếu nói trước thì tao đã không tìm mày rồi.]
[Sao tao biết được nửa đêm rồi nhưng vẫn có người thất tình xong gọi điện kể lể các kiểu.] Trần Tiểu Niên mắng lại.
[Còn có thể nói với ai khác sao, theo đuổi người ta không thành lại còn bị bạn trai người ta nói là kẻ biến thái bám đuôi.
Nhục nhã muốn chết.]
[Ha, theo đuổi người đã có bạn trai, mày còn biết chữ liêm sỉ viết như nào không?]
[Không cam tâm, tao còn chưa tung hết tuyệt chiêu mà.]
[Không cam tâm cũng chịu, tao còn phải học bài, không rảnh cùng mày nói chuyện phá hoại tình cảm người khác đâu.]
Trần Tiểu Niên kết thúc cuộc trò chuyện với Mục Cảnh Nhiên xong, tâm trạng ôn tập cũng sao nhãng vài phần.
Cô ngả người trên sofa, mắt chăm chú nhìn sách toán nhưng một chữ cũng không vào đầu.
Cuối cùng, mệt mỏi ném sách lên bàn học, chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, cô tới học viện rất sớm.
Vì là học sinh mới chuyển tới nên tên của cô không được xếp theo thứ tự mà được đặt ở cuối danh sách thi.
Hầu hết học sinh lớp A đều thi ở tầng 1 còn cô thì bóng chiếc đơn côi ở tầng 3.
Môn thi đầu tiên là toán.
Đây là môn cô tự tin nhất trong mười môn học, nhưng tận đến khi cầm được đề thi trong tay, cô vẫn cảm thấy bất ngờ.
Mặc dù từng câu hỏi đều đòi hỏi sự vận dụng và kết hợp của nhiều kiến thức, ngay từ những câu đầu tiên đã hóc búa nhưng ngạc nhiên một điều là những câu hỏi này đều là phần trọng tâm mà Lục Thời giảng cho cô.
Điều này khiến Trần Tiểu Niên không nói nên lời.
Vậy mà còn có thể đoán được thầy cô sẽ ra vào những phần nào.
Những phần đã ôn qua, cô làm bài rất nhanh, nhiều chỗ vừa liếc mắt liền biết đáp án, thậm chí giấy nháp cũng không cần dùng đến.
Chỉ riêng câu hỏi cuối cùng đặc biệt khó, cô đã từng nhìn thấy dạng đề này trong tập đề toán sơ cấp 12 của Lục Thời.
Không hổ là học viện Lâm Dương đứng đầu toàn quốc, đề thi lớp 11 đã lấp ló xuất hiện kiến thức lớp 12 rồi.
Tiểu Niên ngẫm nghĩ hồi lâu, dùng toàn bộ những gì đã học, viết đi viết lại công thức, căng da đầu tính toán.
Tờ nháp trắng chẳng mấy chốc chằng chịt công thức và phép tính.
Còn 5 phút cuối giờ, đáp án trên bài thi cũng được cô viết đầy đủ.
Tiếng chuông vừa reo lên, hai giám thị liền nghiêm túc đến từng bàn một thu bài.
Người chưa làm xong thì kêu la rên rỉ, người thì cố vùng vẫy viết nốt đáp án.
Kết thúc một môn mà cả phòng thi đã loạn hết lên.
“Câu số 7 đề thứ hai làm được không, tớ tính thế nào cũng không ra.”
“Tui cũng vậy, tờ đề đầu còn đỡ, tờ đề thứ hai còn chưa làm được phân nửa kia kìa.”
“Đề thi lần này khó muốn xỉu, nhất là mấy câu hình học, không vẽ nổi cái hình.”
Một đám người lo lắng, mặt mày xám xịt nhìn nhau.
Những môn thi tiếp theo vẫn như lệ diễn ra, cực kì thuận lợi.
Kết thúc môn thi cuối cùng, Trần Tiểu Niên như trút được gánh nặng, nhẹ nhõm cả người.
Chấm dứt kì thi, học sinh từ các phòng ùa ra như kiến, chen chúc ngoài hành lang so sánh đáp án với nhau.
Trần Tiểu Niên rất ngại đám đông, cô kiên nhẫn đứng đợi đám người tản ra mới chậm rãi rời khỏi phòng thi.
Chân chạm cửa, vậy mà lại vừa vặn thấy Lục Thời đi tới.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Cậu thi tốt chứ?” Cô mở lời.
“Bình thường.
Còn cậu?”
Trần Tiểu Niên cười thầm trong bụng.
Không biết cái bình thường mà anh nói sẽ là điểm tối đa hay hạng nhất đây.
“Tạm ổn, đề toán của Lâm Dương khó hơn rất nhiều so với trường cũ của tôi.” Vừa nói vừa lôi ra đề toán từ trong balo.
Lục Thời không nhanh không chậm cầm lấy đề thi, chỉ nhìn qua đã nhướng mày:
“Câu cuối cậu dùng bất đẳng thức?”
Cô gật đầu:
“Đúng rồi, tôi từng nhìn thấy dạng bài kiểu này trong cuốn đề 12 của cậu, không nhớ kĩ lắm.”
“Ừ.”
Giọng của Lục Thời rất hay, nhưng lại giống như một nồi canh không có gia vị, chua cay mặn ngọt, đều không thể nhận ra.
Trần Tiểu Niên càng thêm nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn vẻ mặt của anh.
Mặc dù biết là không thể nào nhìn mặt đoán ý trên khuôn mặt lạnh nhạt đó được.
“Làm sai rồi?”
“Không sai, nhưng chứng minh thiếu.” Lục Thời chậm rãi giải thích.
“Ồ.” Trần Tiểu Niên thở hắt ra một tiếng.
Dù sao đây cũng là toán lớp 12 không phải muốn làm là có thể làm được.
Hai người vừa đi trên hành lang vừa nói chuyện.
Vừa mới thi xong nên mọi người đều ùa ra ngoài như tổ kiến.
Cứ ngỡ hai người sẽ chìm nghỉm trong đám đông này, vậy mà vẫn có những ánh nhìn săm soi lộ liễu đặt trên người cô và Lục Thời.
Có lẽ là do Lục Thời quá hút mắt đi??!
Trần Tiểu Niên nhận lại tờ đề thi, lòng trầm mặc.
Cô rất nhạy cảm với mấy cái nhìn trần truồng như vậy, hệt như cái ngày cả đám đi theo thầy thể dục lên văn phòng vậy.
Nào biết rằng, thật ra học sinh Lâm Dương nhìn hai người họ như hổ đói chẳng qua để xác nhận mắt mình không hề bị mù hay bị ảo giác khi trực tiếp nhìn thấy Lục Thời đi cùng cô, không khí lại có vẻ rất rất hòa hợp.
Một nam sinh bạo dạn chụp lại cảnh này, lén lút đăng lên.
Cả diễn đàn học viện Lâm Dương đều bùng nổ.
Ai nấy đều không thể tin nổi.
Nam sinh còn đỡ, đám nữ sinh ái mộ Lục Thời thì cuống cuồng như muốn hóa thành siêu saiya rồi.
.
.
Trần gia…
Bốp…
Mặt mày Trần Gia Hưng giống như vừa có mây bão kéo qua, ông thô bạo ném một xấp giấy đến trước mặt người phụ nữ xinh đẹp, to giọng:
“Có phải mày muốn làm phản không, mày thế mà dám…”
Trần Ngọc Lan liếc qua xấp giấy trên bàn, không mặn không nhạt cười phá lên:
“Ấy, em còn tưởng anh sẽ phát hiện sớm hơn cơ.
Con gái ruột của anh cũng thật tốt bụng, che dấu kĩ như vậy.”
Đúng vậy, Trần Gia Hưng đã phát hiện sự xuất hiện của Trần Tiểu Niên.
Trần Ngọc Lan đã đoán trước, cũng đoán được Trần Gia Hưng sẽ nổi cơn thịnh nộ như nào, chỉ có một chuyện cô không ngờ tới, Trần Kỳ Nhan vậy mà lại che dấu chuyện Trần Tiểu Niên đã trở về thành phố A, thật mất công cô nghĩ ngợi cách đối phó.
Giờ thì hay rồi, phát hiện cũng tốt.
Mục đích của cô khi đưa đứa con gái kia về không chỉ để chiếm lấy mảnh đất kia mà còn muốn tức chết vị anh trai trước mặt này.
“Mày giỏi lắm, có phải mày đủ lông đủ cánh nên muốn làm gì thì làm không Trần Ngọc Lan?!”
“Ơ, anh nói vậy hơi sai nha.
Em làm sao dám giỏi hơn anh được, ngồi được vào cái ghế Phó giám đốc này cũng là nhờ anh cho em mà.”
Khi còn ở nước ngoài, Trần Ngọc Lan đã từng học một khóa học tâm lí, cô ta rất rõ mình nên đánh trọng tâm vào đâu để điều khiển đối phương, khiến đối phương trở thành con rối “độc đắc” trong tay mình.
Không khí xung quanh đã phảng phất mùi thuốc súng.
Trần Ngọc Lan híp mặt nhìn Trần Gia Hưng tức giận tới mức không nói nên lời, lòng tràn ngập khoái cảm chiến thắng.
“Mày nói đi, mày đưa nó về làm gì?”
“Còn có thể làm gì? Em có thể ăn thịt nó đẻ ra tiền sao, chẳng qua mười mấy năm tình nghĩa, nó sống vất vả như vậy, người dì nuôi như em sao có thể nhẫn tâm đứng đó nhìn được.”
“Ha, cái loại người như mày không biết xấu hổ mà nói được hai chữ tình nghĩa ở nhà của tao à?” Trần Gia Hưng cười nhạo “Thế thì mày nói xem, tao nuôi mày sống hơn 20 năm, mày đã báo đáp tao được gì?”
“Ồ, báo đáp?” Trần Ngọc Lan tỏ vẻ kinh ngạc thốt lên.
Cô nàng cong mắt cười, nhưng hận ý nồng đậm trong cái nhìn càng thêm mãnh liệt “Phải báo đáp chứ, anh đã giúp tôi diệt trừ một kẻ chỉ biết kéo cuộc đời tôi xuống vũng bùn rồi mà, tôi mấy năm qua sống tốt như vầy, sao không thể kể tới công lao của anh.”
Lời này vừa thốt ra, Trần Gia Hưng liền biến sắc, kích động động tới nỗi cho Trần Ngọc Lan một bạt tai.
“Mày…mày…”
Gương mặt xinh đẹp bỗng chốc lại bị đánh đến sưng đỏ, Trần Ngọc Lan cũng chả buồn để ý.
Cô giống như kẻ điên, bật cười khoái chí.
Đúng vậy, chỉ có kẻ điên mới bị đánh mà còn cười được.
Nhưng cô đã điên từ lâu rồi, từ ngày ấy, cô đã hoàn toàn phát điên rồi.
Vì vậy, dù là dùng bất cứ thủ đoạn nào, cô cũng phải hủy hoại người đàn ông trước mặt, cô phải giết ông ta, để ông ta nếm trải mùi vị sống không bằng chết.
“Trần Gia Hưng, tốt nhất anh nên nhớ kĩ cái tát ngày hôm nay, nếu không thì sẽ phiền lắm đấy.”
“À còn nữa, tuần sau là sinh nhật của ba, thật mong anh sẽ diễn thật trọn vai đấy, anh trai tốt của tôi ạ.
Tôi không mong ông ấy ra đi vì nhìn tôi và anh dao súng giết nhau đâu.”
Sau đó liền ngang ngược rời đi.
Trần Gia Hưng thực sự bị chọc giận, ông đạp đổ bàn làm việc, giấy tờ đồ đạc loảng xoảng rơi tứ tung, quát lớn:
“Con đàn bà khốn khiếp.
Đáng lí tao phải giết cả mày cùng với thằng đàn ông khốn nạn của mày mới đúng.
Chết tiệt…”.