Trong xe.
March vừa châm một điếu thuốc vừa nheo mắt nhìn chằm chằm Liz đang ngồi ở ghế phụ.
Nếu là bình thường hắn sẽ không bao giờ nhạy cảm đến thế.
Liz là một người phụ nữ khôn ngoan, cũng rất ích kỷ.
Trừ chủ nhân ra, March rất hiếm thấy Liz tỏ vẻ phục tùng trước mặt kẻ khác.
“Ngồi cạnh cô hôm nay, là kẻ đó.” Đây không giống một câu hỏi mà là câu trần thuật.
“Ờ.” Liz hờ hững đáp lại.
“Hắn có hứng thú với cô.”
“Ờ.”
“Tôi nói hắn có hứng thú với cô.” March lặp lại, giọng nói đã có phần cay nghiệt.
Đôi với kẻ khác, Liz ghét phải bỏ ra sự kiên nhẫn của mình.
Cô quay đầu, gằn giọng:
“Ờ..”
Trong xe rất tối, March không thể nào nhìn rõ được biểu cảm của Liz như thế nào, nhưng đôi mắt sáng quắc của cô khiến hắn bật cười và hắn nhận ra, quả nhiên, vẫn là Liz của mọi ngày.
Một ả phụ nữ lạnh lùng, tàn nhẫn.
Cái ánh mắt kia thì làm gì sai được.
Sắc bén giống như đang chuẩn bị tóm gọn con mồi.
Họ Lục là con mồi lần này của cô ư?
Nhưng mà chắc cô không thể chiếm nó một mình rồi.
Lục thị là của tổ chức, là của chủ nhân.
Trong thời gian bị cấm làm nhiệm vụ, Liz có quyền tự do đi lại, tự do sử dụng thân phận, nhưng không được phép tham gia vào các hoạt động giao dịch của tổ chức.
Liz có vị trí khá cao trong tổ chức, dù gì cô cũng mang họ Frendr, đã cao quý hơn rất nhiều so với đám thuộc hạ của tổ chức.
Lần này chủ nhân phạt cô nặng như vậy, cũng đánh động không ít người.
Quận Na Na cũng không ngoại lệ.
Sau khi nghe tin cô bị đóng băng hoạt động đã mang bộ mặt hận cả thế giới này gọi điện tới.
[Câm à?] Nhìn thấy vẻ mặt hờ hững của Liz, Quận Na Na càng thêm bực mình.
Trong tổ chức trừ chủ nhân thì có 7 người mang họ Frendr.
Quận Na Na là một trong số đó, nhưng cô ta rất ít khi sử dụng cái tên mang họ Frendr, người trong tổ chức cũng quen gọi ả là Quận tỷ.
[Quận tỷ đại giá quang lâm gọi điện tới có việc gì, tôi rất bận a.]
Nghe cũng biết nói dối không chớp mắt.
Không phải làm nhiệm vụ, cũng chưa cần trở về nước X, Liz hiện tại chính là một thân nhàn rỗi.
Cô còn đang nghĩ xem nên đi đâu tìm trò tiêu khiển.
[Mày lần này đã phạm lỗi gì để chủ nhân tức giận như vậy?]
Theo kế hoạch ban đầu, người cùng Liz tới nước Y làm nhiệm vụ là Quận Na Na và Kỳ Bất Túy.
Nhưng Quận Na Na không kịp tiếp nhận, trọng trách này mới rơi lên đầu March.
Vốn tưởng người cần để mắt tới là thằng nhóc March cao ngạo, ai mà ngờ, cô ta mới từ Tây Nam Á trở về đã nghe Liz bị chủ nhân trừng phạt.
Liz chưa từng phạm lỗi lầm lớn đến vậy.
Quận Na Na hận không thể ngay lập tức bay tới nước Y, bắn chết hai đứa vô tích sự này.
Liz xoa thái dương, tối hôm qua Kỳ Bất Túy cũng gọi tới tra khảo cô, giờ lại đến Quận Na Na.
Bọn họ vội vã cái gì, cũng đâu phải lần đầu tiên cô bị trừng phạt.
[Không có gì, một lỗi ngu ngốc mà thôi.]
[Mày nên cảm ơn là đang ở nước Y, nếu không mày đã sớm bị Kỳ Bất Túy lôi đến tầng hầm rồi.]
Có rất nhiều cách để trừng phạt, bị đưa đến tầng hầm là cách đáng sợ nhất.
Tầng hầm là một trong những địa phận ghê rợn nhất của nhà Frendr.
Đó là nơi trừng phạt những kẻ không nghe lời, những kẻ làm nhiệm vụ thất bại, cũng là hầm mộ cho những tên phản bội tổ chức.
Đôi mắt Liz khẽ nhắm lại, cô từng bị nhốt trong đó một tháng lẻ 5 ngày, thực sự là sống không bằng chết.
[Tao nói trước, từ giờ đến lúc chủ nhân nguôi giận, mày ngoan ngoan nhận lỗi cho tao.
Để tao phát hiện mày gây chuyện thì đừng trách.]
[Hiểu.]
[Bao giờ mày về nước? Không phải có mỗi việc ở nước Y, mau mau cút về cho chị mày.
]
[…]
[Quận tỷ, đang trong thời kì thất sủng, có quay về cũng không giúp được gì, chẳng bằng ở nước Y vui chơi.]
[Vậy thì mày giỏi rồi.] giận dữ chửi mắng cô một câu, Quận Na Na liền ngay lập tức cúp máy.
Trong xe vang lên một tiếng thở phào.
Liz cũng từng cất nhắc trở về nước X.
Dù sao tình hình của giới hắc đạo hiện giờ rất loạn, chủ nhân càng muốn củng cố thế lực hơn nữa.
Tây Nam Á, nước Y, có lẽ mục tiêu sắp tới là khu vực Địa Trung Hải.
Nhưng nghĩ tới tình trạng của bản thân mấy ngày qua, cô tạm thời chưa thể trở về.
Chủ nhân không cần những thứ cảm xúc rác rưởi cô đang mang, trước khi xóa sổ toàn bộ, trở về làm con cờ máu lạnh của tổ chức, Liz không thể về nước X.
…
Liz một lần nữa quay lại đường cao tốc ở ngoại ô.
Thành phố A trong mắt Liz thực sự là một nơi nhàm chán, mấy trường đua rách kia căn bản không so được với Racing VI của nước X, trên đường cũng không được thoải mái thả tốc độ.
Liz muốn thư giãn, cũng chỉ có thể tìm cái ngoại ô khỉ ho cò gáy này.
Phong cảnh xung quanh tẻ nhạt tới mức cô có thể ngáp ra nước miếng.
Ít nhất là trước khi cô nhìn thấy chiếc xe đang tiến tới từ đằng sau.
Mercedes-Benz Maybach Exelero…
Chỉ là một chiếc xe đua nhàm chán.
Liz chép miệng.
Lamborghini Reventon tăng tốc, nhưng chưa được bao lâu chiếc Mercedes-Benz Maybach Exelero đã vọt lên trước giống như ra oai phủ đầu.
Liz hửm một tiếng, cô chuyển bánh lái, sau một hồi ép sát chiếc xe kia liền nhanh chóng chiếm thế thượng phong.
Nhưng chiếc Mercedes không có vẻ muốn buông tha cô, bám sát không kẽ hở.
Một tiếng cười trầm thấp phát ra.
Liz có một niềm phấn khích mãnh liệt với xe đua và tốc độ.
Chính cô cũng không hiểu vì sao.
Vốn tưởng cái thành phố nhàm chán này chỉ xứng dắt chó đi dạo, không ngờ cũng đã có thứ thú vị xuất hiện.
Sự hiếu thắng trong bản năng của Liz đã bị chiếc xe trước mặt khơi dậy.
Mercedes lại muốn đua với Lamborghini.
Liz rất muốn biết chủ nhân của chiếc xe kia là kẻ nào, lại vô duyên vô cơ đi thách thức cô như vậy.
Chiếc Mercedes sử dụng tốc độ rất cao, Reventon đã bị tụt lại một đoạn.
Nhưng Liz không lo lắng, đua xe là thú vui của cô, lăn lộn trên trường đua nhiều năm như vậy chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra chủ nhân của chiếc xe kia không phải một tay đua thực thụ.
Kĩ thuật thật quá kém, chỉ biết dựa vào tốc độ.
Khúc cua đã hiện ra ngay trước mắt, Liz phấn khích bật cười.
Cô không hề sợ hãi mà tăng tốc, Reventon lao như điên dù trước mặt là góc cua cực kì nguy hiểm.
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đường rít lên khiến người khác nghe mà lạnh gáy.
Liz thành công vượt qua chiếc Mercedes.
Cô bẻ tay lái, đột ngột chặn đầu chiếc xe kia lại.
Sau một màn rung chuyển long trời lở đất, cuối cùng thế giới đã yên tĩnh trở lại.
Người phụ nữ bước ra khỏi xe.
Cô nhìn chiếc Reventon đã bị thương không nhẹ, sau đó lẳng lặng ngoảnh mặt đi.
Dù sao cũng không phải có mỗi chiếc này để đi.
Trong lúc cô còn so sánh thương tổn giữa hai chiếc xe thì chủ nhân của chiếc Mercedes đã bước xuống.
Bởi vì đứng khá xa, lúc nam nhân bước xuống, cô chỉ nhìn thấy ống tay áo dính xắn lên của anh ta bị dính chút máu, chiếc áo sơ mi xộc xệch nhìn không ra hình dạng.
Xem ra hậu quả từ cuộc chấn động cô gây ra cũng không hề nhẹ.
Vừa ngước đầu nhìn lên, lại là một gương mặt điển trai, quen thuộc đến bất ngờ.
Lục Thời…!
Liz cau mày, ban nãy Quận Na Na còn cảnh cáo cô ngoan ngoãn về nhận lỗi, cô còn cười nhạo một trận, giờ mới hối hận vì không nghe lời chị ta sớm hơn.
Hiện tại thì hay rồi.
Người đi đến.
Lục Thời trông không có vẻ gì là phẫn nộ dù bị cô hại thành bộ dạng thê thảm này.
Liz bỗng thấy áp lực một cách khó hiểu.
Khí chất của Lục Thời trời sinh đã có, dù ở hoàn cảnh nào vẫn rất cao ngạo và cường đại, khiến người ta tự nhiên khuất phục.
Gương mặt lạnh lùng của anh lúc bình thường vô cùng khủng bố, lúc này đây lại cong môi cười một cách kì lạ.
Liz trông thấy một bên thái dương anh ta loang lổ vết máu nhưng có vẻ Lục Thời không để ý lắm, còn dùng giọng điệu thản nhiên nói với cô:
“Đã lâu không gặp.”
Không! Tối qua mới gặp đấy.
Liz ra vẻ bình tĩnh nhưng trong miệng hai hàm răng đã va vào nhau ken két:
“Đã lâu không gặp, Lục.
tổng.”
…
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, Liz bị cảnh sát giao thông ghé thăm.
Nữ cảnh sát bộ dạng nghiêm túc cầm máy ảnh chụp biển số của chiếc Reventon, sau đó đường hoàng tiến về phía cô:
“Mời cô trình bằng lái xe.”
Bằng lái xe? Liz đi dạo tìm trò tiêu khiển thì mang theo bằng lái xe làm gì.
Ở nước X, cô có phóng trăm sáu mươi km trên giờ cũng không ai dám ngăn cô.
Nhưng đây là nước Y, không phải địa bàn của cô, tùy tiện làm gì cũng bị bế lên đồn.
Nữ cảnh sát đang định nói tiếp thì một tấm bằng lái xe đã được đưa tới trước mặt.
Cô trông thấy tên người kia, cả người sửng sốt.
“Ngài là…”
Lục Thời nhướn mày, nữ cảnh sát hiểu ý, vội vàng cúi đầu nhượng bộ:
“Đây là biên lai phạm lỗi, nộp phạt xong hai vị có thể lấy xe của mình.”
Nữ cảnh sát rời đi.
Chỉ còn lại Liz, Lục Thời cùng hai chiếc xe phế.
Trong thời gian này, Liz vẫn luôn để ý đến trạng thái của Lục Thời.
Xem xét tổng quát, dù trực tiếp hay gián tiếp thì cô cũng là người gây ra tai nạn.
Có không thích anh đến mấy thì Liz cũng không muốn làm một kẻ vô trách nhiệm.
Chờ người của anh ta tới thì mất máu chết lâu rồi!
Liz ảo não nghĩ.
“Anh lại đây.” Cô ngoắc tay về phía anh, động tác như gọi một chú cún.
Thế mà Lục Thời cũng ngoan ngoãn tiến lại gần.
Liz nhìn cơ thể to lớn đứng sừng sững trước mặt mình, á khẩu.
Lục Thời ban đầu còn hơi kinh ngạc, đến khi nhìn thấy băng bông trong tay cô, khóe môi đã tự động vẽ ra một nụ cười dịu dàng.
Cô hiện tại có thể mang một cái tên khác, một thân phận khác, thậm chí đã chẳng còn nhớ ra anh là ai nhưng sâu bên trong vẫn là Trần Tiểu Niên của ngày xưa, là cô gái anh yêu nhất.
Động tác của Liz vô cùng thuần thục.
Ở tổ chức không có khái niệm tình người, mỗi lần bị đánh đến thừa sống thiếu chết, cũng chẳng có lấy một ai ở bên cạnh, cô chỉ có thể tự lết cái thân tàn, mót mọt những miếng vải rác tùy tiện băng bó.
Chỉ ai từng vào trong tầng hầm mới hiểu được, rác trong đó cũng là hi vọng để sống sót.
Chứng kiến cảnh người người sát phạt nhau, lầy lội trong vũng bùn để bảo vệ tính mạng, tâm Liz cũng cứ vậy mà lạnh dần.
Cô chán ghét con người, thích sống trong bóng tối, thích làm quen với cô độc.
Một Liz như vậy mới có thể khiến chủ nhân trọng dụng.
“Xong rồi.” Liz lạnh nhạt thông báo.
Sau đó chủ động đi xa khỏi anh, trở về chiếc xe móp méo thân yêu.
Cô trông thấy Lục Thời vẫn lững thững đứng nơi đó nhìn về phía mình, tim như bị ai bóp nghẹt, cực kì khó chịu.
Tiền cũng trả rồi, vết thương cũng băng bó xong xuôi, mày còn áy náy gì nữa chứ.
Những cảm xúc kì lạ lại bắt đầu trỗi dậy khiến Liz phát điên.
Ngay lúc này đây cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt.
Chiếc Reventon được khởi động, động cơ rầm rộ như một con báo săn hung mãnh nhưng chưa tới một phút đã nín thít.
Trong lòng Liz hiện lên dự cảm xấu.
Cô hoang mang khởi động xe một lần nữa và đáp lại cô chỉ còn tiếng gió vi vu bên ngoài.
“…”
Được rồi.
Cô lái con xe dởm này gây tai nạn là đúng, nếu không sớm muộn cô cũng đem nó đi hỏa thiêu.
Lamborghini gì mà đụng một cái đã đi chầu ông bà rồi!?
Lúc này, Lục Thời đi tới gõ cửa xe cô, như đoán trước được chiếc xe này sẽ oanh liệt nằm đây, anh nở nụ cười xảo trá:
“Có muốn đi nhờ xe tôi không?”
Liz thề, người đàn ông ban nãy còn mang vẻ mặt đau buồn với cái tên đang đứng trước mặt cô là hai người hoàn toàn khác nhau.
…
Khi Mục Cảnh Nhiên tới Lục thị thì đã phát hiện chiếc xe ban sáng mà Lục Thời lái đi bây giờ chỉ thiếu điều thành đống sắt vụn.
Khi nhận được tin Lục Thời và Liz gặp tai nạn, Mục Cảnh Nhiên sợ run cả tay.
Y nghe lệnh, tạm gác mọi công việc, lái xe từ thành phố H về thành phố A ngay lập tức.
Y bước vào Lục thị, ba bước chân cũng gộp làm một.
Đại não Mục Cảnh Nhiên căng cứng, dù đã biết trước sự xuất hiện này nhưng Mục Cảnh Nhiên vẫn có cảm giác kinh hãi khi nhìn thấy cô gái ngồi trong văn phòng.
Một loạt cảm xúc dâng trào trong y, có vui mừng, có buồn khổ nhưng phải gắng gượng nén lại xuống đáy lòng.
Từ buổi tiệc hôm qua y đã hiểu rõ một sự thật.
Cô gái trước mặt thực sự đã quên đi tất cả, biến mất 7 năm, cô hiện tại có một cái tên mới, một thân phân mới, không còn là người mà Mục Cảnh Nhiên có thể tùy tiện ôm vai bá cổ, tự nhận mình là gia đình của cô.
Y điều chỉnh cảm xúc trên mặt mình, đẩy cửa bước vào.
“Lục tổng.”
Liz quay đầu.
Là người đàn ông đi theo Lục Thời tối hôm qua.
“Gặp lại rồi…!Lizzy tiểu thư.”
“…”
Giọng điệu của người trước mặt khiến Liz ảo giác y không phải đang gọi tên mình.
“Chào anh.” Liz lịch sự chào lại.
Một lúc sau, điện thoại của Liz reo lên.
Cô vừa nhận điện thoại đã lập tức đứng dậy.
Lục Thời nhìn động tác của cô, thấp giọng:
“Phải đi rồi?”
“Xe của tôi đã tới.”
Thậm chí còn hướng Lục Thời nói lời khách sáo:
“Hôm nay phiền Lục tổng rồi, xin phép đi trước.”
“Tôi tiễn em.”
Lục Thời đứng dậy theo cô nhưng Liz ngay lập tức từ chối.
“Không cần đâu, cảm ơn Lục tổng chiếu cố.”
Xe của nhà Frendr đã đến trước của Lục thị.
Rất nhiều nhân viên chú ý đến nhưng không dám dùng mắt nhìn.
Vệ sĩ nhà Frendr cả người nồng nặc sát khí, lúc nào mặt mũi cũng mang theo sự nghiêm nghị, hung tợn đặc trưng của giới hắc đạo.
Nhìn cũng biết là người không thể đụng vào.
Họ thấy Liz bước ra, đồng loạt cúi người.
“Lizzy tiểu thư.”
Liz thừa biết đám người này đang cố tình phô trương thanh thế của nhà Frendr trước mặt Lục Thời.
Đón người thôi, rầm rộ kéo bè kéo lũ tới, ngược lại càng giống trò hề.
Cô ngẩng đầu về phía văn phòng nơi cao nhất, chỉ thấy được tấm kính trong suốt bị nhuốm màu hoàng hôn.
Dù rất mơ hồ nhưng Liz cảm giác được tại nơi đó Lục Thời đang dõi theo cô.
Cái ánh nhìn còn nóng rực hơn cả nắng chiều.
Da đầu Liz tê dại, khi biết Lục Thời đang nhìn theo, bước chân về phía xe càng thêm vội vã.
Cửa xe đóng lại, rồi hòa vào dòng người giữa đường lớn tấp nập.
Mà Lục Thời thì cứ âm trầm nhìn theo.
Anh cứ nghĩ chỉ cần Trần Tiểu Niên trở về thì tốt rồi.
Nếu cô đã quên đi anh, vậy thì anh sẽ khiến cô lần nữa nhớ lại.
Nhưng anh đã lầm.
Cô hiện tại và anh giống như đã có một ranh giới mạnh mẽ chia cách.
Bây giờ không chỉ thân phận của cô, tổ chức nhà Frendr mà 7 năm qua Trần Tiểu Niên đã trải qua những gì, Lục Thời đều muốn vạch trần ra ánh sáng.
Anh muốn đường đường chính chính đem cô trở lại bên mình, mãi mãi không buông tay Trần Tiểu Niên bất cứ một lần nào nữa.
Mà chướng ngại vật đầu tiên cần xử lí chính là nhà Frendr.