Một tiếng ầm vang trong trẻo chợt vang lên từ tong cơ thể Tô Minh khiến hắn đang ngồi bỗng run rẩy kịch liệt, huyết tuyến thứ tư cũng thình lình được ngưng tụ ra.
Cùng lúc đó, rất nhiều tạp chất dơ bẩn màu đen bị tiết ra từ lỗ chân lông Tô Minh, mùi hôi thối tỏa ra rồi dần tiêu tán theo gió núi thổi qua.
Ba đường huyết mạch là có thể bước vào Ngưng Huyết cảnh tầng thứ nhất. Hôm nay, Tô Minh đã trở thành Man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng một.
Nhưng hắn vẫn nhắm chặt đôi mắt, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ thức tỉnh. Theo thời gian trôi qua, huyết tuyến trên cơ thể Tô Minh cuối cùng đọng lại ở đường thứ tư.
Mãi đến sáng sớm ngày thứ hai, con khỉ nhỏ mới đắc ý chạy từ đằng xa tới. Thấy Tô Minh toàn thân dơ bẩn, nó sửng sốt gãi đầu, đi quanh Tô Minh vài vòng.
Mặc dù đã mở linh trí nhưng lúc này nó vẫn không hiểu được chuyện gì xảy ra. Nó tò mò tiến lên mấy bước, dùng ngón tay chọc chọc Tô Minh.
Nhưng khi vừa bị ngón tay nó đụng tới, chỉ thấy ánh sáng trên người Tô Minh lại lóe lên kịch liệt, đảo mắt dường như đã đạt tới cực hạn, phủ kín toàn thân Tô Minh. Con khỉ nhỏ trợn mắt há hốc mồm, nó tận mắt thấy Tô Minh đột ngột biến mất trước mắt mình.
Trong mắt con khỉ nhỏ, Tô Minh bị một thứ ánh sáng kia cắn nuốt mất. Cảnh tượng này khiến nó mở to mắt, thét lên chói tai. Bóng hồng chợt lóe, nó vọt tới nơi Tô Minh vừa biến mất, vội vàng tìm kiếm như phát điên nhưng cuối cùng vẫn hoàn toàn không có kết quả gì. Nó ngơ ngẩn ngồi tại chỗ.
Tô Minh không biết mình đang ở đâu, lúc này hắn đang mờ mịt nhìn quanh. Nơi này bị màn sương mù trắng xóa bao phủ, tầm nhìn không được xa lắm, chỉ loáng thoáng thấy phía trước có vẻ như có một ngọn núi.
Lúc này hắn mới tỉnh táo lại. Hắn nhớ lúc trước mình đang ở trên Ô Long sơn, nhưng rồi nghĩ mãi vẫn không ra tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này.
Hắn dần cảnh giác. Đầu tiên, hắn nhìn qua nơi ngực rồi lập tức giật nảy mình, ở đó không còn thấy hòn đá màu đen kỳ dị kia nữa.
– Không có… – Tô Minh ngạc nhiên. Hắn lại nhìn quanh một lần rồi mới chầm rãi đứng dậy, vẻ mặt hắn âm trầm, cẩn thận đi về phía ngọn núi bị sương mù che khuất kia.
Ngọn núi kia cách nơi này không xa, đi chỉ chốc lát Tô Minh đã đến chân núi. Ngẩng đầu lên nhìn, Tô Minh hít sâu một hơi.
Đây đúng là một ngọn núi, nhưng phía trên không có cây cối mà là trụi lủi như bị mài nhẵn, phía trên còn điêu khắc nhiều loại đồ đằng, có núi sông, có dị thú, có vòm trời… Còn có một số loại chữ viết mà Tô Minh chưa từng thấy qua. Tất cả đều tràn ngập vẻ nguyên thủy tựa như trong thần thoại Man hoang vậy.
Hầu như trong chớp mắt khi Tô Minh nhìn thấy những bức điêu khắc trên ngọn núi, những tiếng ầm ầm lập tức vang lên, nơi trung tâm ngọn núi thình lình xuất hiện một khe nứt giống như có một lực lượng vô hình chém mở ngọn núi này ra.
Khe nứt kia không rộng, nhìn không thấy cuối cùng, dừng lại ngay dưới chân Tô Minh.
Tô Minh hơi do dự rồi cắn chặt răng. Nếu đã đến nơi này, lại không biết phương pháp để ra ngoài, thậm chí ngay cả đây là nơi nào cũng không biết, trước mắt lại có một con đường, hắn chỉ có thể đánh liều đi tới.
Trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy nơi đây có liên quan gì đó đến hòn đá màu đen kia, bởi vì trước đó hắn nhớ rõ ràng hòn đá kia từng tỏa ra luồng khí ấm rất dồi dào.
Khe nứt hẹp này dẫn vòa trong lòng núi. Tô Minh cảm thấy mình đi rất lâu, con đường phía trước dần mở rộng hơn không ít. Trên vách tường hai bên cũng có những bức điêu khắc hình thù kì dị mà Tô Minh xem không hiểu, chúng miêu tả thảo dược, còn có một số nhân loại trần truồng, tóc tai bù xù vây quanh một chiếc nồi lớn kỳ lạ, hình như bọn họ đang luyện chế những thảo dược kia.
Tô Minh nhìn những bức điêu khắc này cho đến khi tầm mắt đạt tới phần cuối lối đi. Nơi ấy xuất hiện một cánh cửa. Hắn đi đến trước cánh cửa rồi dừng lại.
Trên cánh cửa này cũng được điêu khắc. Tổng cộng có đồ án của năm loại thảo dược và những đường viền dài mảnh bất quy tắc tản ra thứ ánh sáng mờ nhạt mà Tô Minh thấy quen thuộc, vây quanh năm loại đồ án thảo dược thành một hình tròn, phủ kín cả cánh cửa này.
Chính giữa cánh cửa có mười lăm lỗ nhỏ hõm sâu vào, sắp hàng thành một hình tròn giống như để đặt một vài thứ vào đó.
Tô Minh nhíu mày cẩn thận nhìn cánh cửa này vài lần rồi lại nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt hắn rơi vào đồ án năm loại thảo dược.
– Đây là… nhụy Thiết Tâm, đúng vậy, chính là nhụy Thiết Tâm.
– Đây là… hình như là Hoan diệp, hoặc là Tử Lăng thảo…
– Còn đây là cành Thước Dạ! Ta thường xuyên ngắt thứ này.
– Vậy đây là cái gì… nhìn rất quen mắt… Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – truyencc.top
– Loại cuối cùng này chưa thấy bao giờ…
Tô Minh phân biệt một lúc lâu. Hắn do dự, không biết có nên tiến lên đẩy xem liệu có thể mở được cánh cửa này ra hay không.
Có điều, trong khi hắn còn do dự lại thấy những đường nét vây quanh năm loại thảo dược kia dĩ nhiên đang chuyển động, ánh sáng trên đó lóe lên kịch liệt. Trước ánh mắt sửng sốt của Tô Minh, ánh sáng kia thoát khỏi cánh cửa và lao thẳng về phía hắn.
Ánh sáng kia quá nhanh, Tô Minh hoàn toàn không thể tránh né, chỉ thấy nó vừa lóe lên đã bao phủ Tô Minh hoàn toàn.
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Minh lập tức xuất hiện lượng lớn trí nhớ vốn không thuộc về mình. Trí nhớ này giống những hình ảnh, dường như bị mạnh mẽ rót vào đầu Tô Minh khiến hắn rất khó chịu.
Trong những hình ảnh này có bóng dáng hư ảo của một người. Giống như cảnh tượng những bức điêu khắc kia miêu tả, người này ném thảo dược vào một chiếc nồi kỳ quái. Động tác của hắn cực kỳ thuần thục, mỗi lần ném ra đều dùng mũi ngửi. Sau đó sắc mặt hắn dần ngưng trọng hơn. Thỉnh thoảng vung tay lên liền có một ngọn lửa trống rỗng xuất hiện, bao phủ lấy chiếc nồi.
Quá trình cực kỳ phức tạp, thậm chí ngay cả độ mạnh yếu của ngọn lửa cũng nằm trong sự điều khiển của người này. Cảnh tượng thế này Tô Minh chưa gặp bao giờ, mọi người trong bộ lạc cũng không cầu kỳ như thế, đa phần đều trực tiếp ăn thảo dược, nhiều lắm cũng chỉ ép thành chất lỏng, trộn cùng với một số thảo dược khác để gia tăng dược hiệu mà thôi.
Hắn bất tri bất giác đắm chìm vào cảnh tượng trong đầu này.
Mãi một lúc lâu sau, bóng người hư ảo kia đưa tay vỗ lên chiếc nồi. Ngọn lửa bên ngoài nồi lập tức tiêu tán. Người này mở chiếc nồi kỳ quái đó ra, Tô Minh phát hiện trong nồi có ba vật hình tròn màu xanh, lớn bằng ngón tay.
Mặc dù chỉ là hình ảnh xuất hiện trong đầu nhưng Tô Minh dường như lại cảm thấy mùi dược liệu thoang thoảng phả vào mặt. Mà Tô Minh thì vẫn nhìn chằm chằm ba vật hình tròn kia, hoàn toàn ngây dại như bị thiên lôi đánh trúng.
Từ nhỏ hắn đã luyện chế thảo dược, vừa nhìn qua là có thể thấy được phẩm chất của sản phẩm. Trong mắt hắn, chất lượng của thứ tròn tròn chưa từng thấy qua này khiến hắn không thể tưởng tượng nổi.
Lúc này ánh sáng mờ nhạt vờn quanh thân thể hắn tản đi, trở lại trên cánh cửa khiến tất cả các đường nét vốn đang chuyển động đều dừng lại.
Ngay khi ánh sáng rời khỏi thân thể, Tô Minh thấy hoa mắt, thân thể như bị một lực lượng kỳ dị dịch chuyển đi. Khi trước mắt hắn rõ ràng, một cái bóng màu hồng lao đến cùng với tiếng kêu vui mừng.
Cái bóng màu hồng chính là con khỉ nhỏ. Lúc này nó đang nhảy tới nhảy lui trên người Tô Minh. Lúc trước hắn biến mất làm nó rất sợ hãi. Bây giờ Tô Minh đã trở lại, nó lập tức hưng phấn bừng bừng.
Tô Minh sửng sốt. Hắn lập tức nhìn quanh, sau khi phát hiện mình đang ở phía sau thạch đài trên Ô Long sơn liền vội vàng cúi đầu xuống. Nơi ngực hắn, hòn đá đã biến mất lúc trước bây giờ vẫn nằm đó.
“Tất cả chuyện mọi chuyện nhất định có liên quan đến thứ này. Có thể do ta tu luyện đến Ngưng Huyết cảnh tầng một mới làm xúc động nó, cho nên mới có chuyện vừa rồi xảy ra… Nhìn bộ dạng của Tiểu Hồng, xem ra lúc trước không phải ta nằm mơ mà là thật sự đã tiến vào nơi đó… Thứ này rốt cuộc có lai lịch gì… Vì sao lại xuất hiện ở đây…” Tô Minh trầm ngâm rồi không khỏi nghĩ đến những trí nhớ mới có thêm của mình.
“Thối Tán pháp… Dược thạch…” Hồi lâu sau, Tô Minh lẩm bẩm nhắc lại những tên của đủ loại phương pháp luyện chế được miêu tả trong trí nhớ mà trước đó hắn thấy.
“Thanh Trần tán…” Đây là tên của Dược thạch kia, cũng nằm trong trí nhớ mà hôm nay Tô Minh mới có thêm.
Tô Minh lẩm bẩm, trong đầu lại hiện ra đồ án được điêu khắc trên cánh cửa kia. Đôi mắt hắn dần sáng ngời. Mặc dù hắn không biết cụ thể đó là nơi nào, nhưng rõ ràng thứ gọi là Thối tán kia đã khiến hắn tràn đầy hứng thú.
Đối với hắn, Man sĩ tu hành không thể thiếu những thảo dược bổ sung khí huyết đó được, phải ăn dược liệu để thân thể càng ngày càng mạnh. Như vậy, thứ được gọi là Thối tán đó có lẽ sẽ giúp ích rất lớn cho quá trình tu hành của hắn.
– Trong bộ lạc, ta chưa từng thấy có dược thạch hình tròn như vậy. Ngay cả ở chỗ A Công cũng không có, nếu không thì chắc chắn ta đã thấy rồi… Có điều thứ dược thạch kia nhìn có vẻ không tệ, chỉ là không biết luyện ra sẽ có hiệu quả thế nào.
– Vậy thì tiếp theo sẽ phải tìm được năm loại thảo dược kia… Tiểu Hồng, ngươi đã thấy hai loại thảo dược này bao giờ chưa? – Sau khi hạ quyết tâm, Tô Minh lập tức gọi Tiểu Hồng tới, lấy đá vẽ hai loại thảo dược hắn không nhận ra lên mặt đất rồi nhìn nó một cách chờ mong.
Tiểu Hồng nhe răng nhìn một lúc rồi gật đầu.
Tinh thần Tô Minh rung lên. Hắn đi đi lại lại vài vòng quanh thạch đài, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
Tô Minh suy nghĩ cẩn thận một lát, đôi mày cau lại:
– Thảo dược có thể tìm được, có điều quá trình luyện chế loại dược thạch này lại rất phức tạp… Thậm chí còn cần dùng lửa… nấu giống như nấu cơm… Rất thú vị.
Hắn nhớ rõ chiếc nồi kia rất không tầm thường, không hề giống nồi nấu cơm trong bộ lạc. Lục tìm trong trí nhớ, hắn biết chiếc nồi thối tán kia tên là Hoang đỉnh, một cái tên kỳ quái.
– Chắc là nồi trong bộ lạc sẽ không dùng được… Hơn nữa còn cần lửa… – Tô Minh lẩm bẩm rồi chợt ngẩng phắt đầu, đôi mắt trở nên sáng ngời. Hắn nhìn về phía một ngọn núi khá xa trong số năm ngọn núi ở Ô Long sơn này.
Toàn bộ ngọn núi kia chỉ có màu nâu, hơn nữa thỉnh thoảng còn có khói đen dày đặc bốc lên.