Cây Quýt Dưới Đám Mây Đen

Chương 30: Trả treo


Rất hiếm khi Trần Kỳ tìm Hiểu Thanh ngoài giờ học, nhưng kết quả là gọi bao nhiêu lần cũng không bắt máy. Dù sao ngày mai bọn họ đã hẹn gặp nhau ở trường, Trần Kỳ tự nhủ, thay vì vội vàng đi tìm cô thì không bằng suy nghĩ rõ ràng xem nên nói gì với cô.

Cậu nóng ruột nóng gan một phen, chiều hôm sau quay lại trường, lúc xuống tầng hầm thì không thấy xe đạp của Hiểu Thanh đâu. Lẽ nào xin nghỉ rồi? Chắc không phải bị cảm vì dầm mưa chứ, Trần Kỳ nhanh chóng phủ nhận, chưa kể thân thể cô cũng không yếu đuối như vậy, với bản tính bướng bỉnh của mình, dù bị cảm cũng không ảnh hưởng đến việc học hành của cô.

Cậu nhịn không được đến lớp số 5 bắt Ngô Hạo lại hỏi thăm, Ngô Hạo chỉ biết ghế ngồi của Hiểu Thanh bị trống: “Cậu ấy không xin nghỉ học à?”

“Tớ hỏi cậu, cậu lại hỏi tớ?”

“Hỏi tớ, có điều tớ không có quan tâm cậu ấy như cậu.”

Trần Kỳ: “Cậu không đi học tớ cũng sẽ quan tâm cậu.”

“Mới lạ đó.” Ngô Hạo cười, đi tìm bạn cùng bàn Hiểu Thanh giúp đỡ. Cô bạn đó hiền lành, ít nói, còn nói giáo viên nhờ cô ấy thay Hiểu Thanh chép lại bài tập phải làm, nhưng không nói phải chép mấy ngày.

Trần Kỳ không hỏi thêm nữa, tự giễu mang trái tim tặng cho người khác rốt cuộc vẫn là nhịn lên, nhịn xuống, nhịn trái, nhịn phải. Nhưng bằng cách này, cậu sẽ có lý do để tìm cô, buổi tối cậu gửi tin nhắn cho Hiểu Thanh, hỏi cô sao lại nghỉ học, cậu chán ghét tâm tư không thể che giấu được của mình, lại sợ cô xảy ra chuyện gì đó.

Liên tiếp gửi mấy tin nhắn đều là một đi không trở lại, đợi đến thứ tư, khi Trần Kỳ đang suy nghĩ có nên hỏi thăm các bạn học khác hay không, lời nói của Diệp Ngọc Linh làm cậu vểnh tai lên.

“Trương Dương rảnh rỗi như vậy sao? Lại đi giúp Triệu Hiểu Thanh trả sách.”

Trần Kỳ vội hỏi: “Cậu gặp cậu ấy rồi?”

“Ai? Tớ nói là Trương Dương, tớ gặp cậu ấy trong thư viện, nhưng cậu ấy lại không để ý đến tớ, tớ nhìn những cuốn sách trên tay cậu ấy, gì mà “Nghiệp Hải Hoa”, “Lão Tàn du ký”, tớ hỏi cậu ấy đọc có hay không thì cậu ấy nói là giúp Triệu Hiểu Thanh trả sách, cậu nói xem sao cậu ấy lại nhiệt tình thế?”

Trần Kỳ mặc kệ cậu ta có nhiệt tình hay không, nhưng Diệp Ngọc Linh lại thấy kì lạ, đúng là không dễ thân thiết với Triệu Hiểu Thanh, Trương Dương cũng không phải là người dễ gần, theo lý thì sau khi đổi chỗ ngồi bọn họ phải không tiếp xúc nhiều với nhau mới đúng.

Mặc dù đúng là Diệp Ngọc Linh thích Trương Dương, nhưng sau khi bị từ chối cũng không khỏi thấy tức giận: “Này, cậu nói xem, một người xuất chúng lạnh lùng như Trương Dương có phải càng thích thử thách những điều không thể không? Tớ càng nhiệt tình với cậu ấy, cậu ấy càng thích người lạnh tanh như Triệu Hiểu Thanh?”

Trần Kỳ cau mày: “Cậu đang suy đoán cái gì thế?”

“Tớ chỉ so sánh thôi.”

“Đừng lấy Triệu Hiểu Thanh ra so.”

“Tớ cũng có mắng cậu ấy đâu.”

“Nhưng cũng không phải khen.”

“Cậu thật nhàm chán.” Diệp Ngọc Linh thừa nhận, cô ấy có chút thù địch với Hiểu Thanh, nhưng cô ấy cũng biết Hiểu Thanh chỉ quan tâm đến việc học, không có ý định chấp nhận hay từ chối các mối quan hệ. Tuy nhiên, cô ấy hiểu rõ Hiểu Thanh lại không hiểu Trương Dương, nhưng trực giác của cô ấy cho biết Trương Dương đối xử với Hiểu Thanh không giống với những bạn nữ khác: “Cậu nói xem, có thể nào Trương Dương yêu thầm Triệu Hiểu Thanh không?”

Sau khi nghe mấy lần “cậu nói xem” của cô ấy, ngược lại Trần Kỳ không muốn nói nữa. Cậu đóng cuốn bài tập lại, cầm bình nước đứng dậy, lại nghe thấy Diệp Ngọc Linh hỏi: “Tớ cứ nhắc đi nhắc lại chuyện này với cậu, cậu không chê tớ không tiến bộ đâu đúng không?”

“Tớ có chê hay không không quan trọng, cậu đừng nhắc Trương Dương với tớ là được.”

“…”

Trần Kỳ đi lấy nước, nửa đường ghé qua lớp số 5.

Có nhiều người ra vào cửa lớp số 5, cậu nhìn thấy Hiểu Thanh đang nằm tại chỗ.

Lau bảng đen xong, Ngô Hạo nhìn thấy cậu ngó xung quanh bèn cố ý đi tới trước mặt Hiểu Thanh nhắc nhở: “Này, Trần Kỳ đang tìm cậu.”

Hiểu Thanh quay lại, Trần Kỳ bị Ngô Hạo giành trước một bước bỗng cảm thấy chột dạ.

Hiểu Thanh rất nhanh đã ra tới cửa: “Cậu tìm tớ?”

“… Đi ngang qua thôi.” Trần Kỳ nói: “Tớ gửi tin nhắn sao cậu không trả lời.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Hiểu Thanh nói: “Điện thoại của tớ hỏng rồi.”

“Đạp xe bị ngã?”

“Không phải.”

“Không cẩn thận làm rơi?”

“…”

Trần Kỳ nhìn quầng thâm rõ rệt trên mặt cô: “Cậu sao thế?”

“Không sao.”

“Đừng nói là trong nhà có…”

“Tớ đã nói không sao.” Hiểu Thanh ngẩng đầu: “Cậu đừng hỏi nữa được không?”

Giọng điệu khi cô nói lời này rất gay gắt, Trần Kỳ ngừng nói, không tự nhiên đổi tay cầm bình nước: “Được.”

Chuông vào học vang lên, Trần Kỳ nói: “Vậy tớ đi trước.”

Hiểu Thanh không nhìn bóng lưng rời đi của cậu. Khoảnh khắc quay người vào lớp học, dường như tâm trạng của cô còn tệ hơn trước.

Giáo viên Vật lý bước lên bục, hôm nay học bài mới, thầy ấy yêu cầu mọi người tập trung 100%.

Thầy ấy có giọng nói to, tốc độ nói rất nhanh, mỗi lần giảng tới phần quan trọng thường ho hai tiếng, sau đó dùng hai tay đỡ bục, hơi nhún vai, nghiêng người về phía trước, tìm kiếm kẻ xui xẻo vừa ý giống như một con diều hâu đang tìm kiếm con mồi.

Trương Dương thản nhiên nghịch cuộn băng trong suốt, nhìn ánh mắt thầy giáo đảo quanh, lần thứ ba khóa chặt vào bóng dáng đang nằm ở cuối hàng.

Quả nhiên, thầy ấy khẽ cau mày, cao giọng nói: “Triệu Hiểu Thanh?”

Hiểu Thanh vừa mới ngủ dậy, ngơ ngác mở mắt.

“Buồn ngủ như vậy à?”

“…” Hai má Hiểu Thanh đỏ lên dưới cái nhìn của các bạn cùng lớp.

“Đứng đó một lúc đi, tỉnh ngủ rồi hẳn ngồi.”

Bài giảng tiếp tục, Trương Dương buông cuộn băng trong tay ra, cảm thấy vừa vô vị vừa buồn cười. Cậu ta nghiêng đầu, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt như thế này của Triệu Hiểu Thanh: xấu hổ, khó chịu, không biết đang tức giận với ai.

Vài phút sau, giáo viên lại gọi tên trả lời câu hỏi. Sau khi nhận được câu trả lời thỏa đáng, sự bao dung của thầy ấy đã giúp Hiểu Thanh: “Em cũng ngồi xuống đi.”

Tuy nhiên, Hiểu Thanh không trả lời.

Bạn cùng bàn chạm vào cánh tay cô: “Thầy cho cậu ngồi rồi.”

“Tớ muốn đứng.” Hiểu Thanh nói: “Tớ vẫn chưa tỉnh ngủ.”

Giọng nói của cô không hề nhỏ, sắc mặt của thầy giáo hơi thay đổi, Trương Dương lại vô thức nhướng mày.

Sau khi tan học, Hiểu Thanh bị gọi tới văn phòng.

Thầy giáo chuyển trạng thái từ giáo viên Vật lý thành giáo viên chủ nhiệm, thầy ấy nhìn Hiểu Thanh, cô bé có điểm số trung bình này cảm giác tồn tại trong lớp không cao, nhưng lại tạo cho thầy ấy ấn tượng là một người siêng năng nghiêm túc, đây là lần đầu tiên cô ngủ gật trong lớp thầy ấy.

Các chàng trai cô gái lúc trẻ sẽ luôn có tâm trạng thất thường kiểu này hoặc kiểu khác, giáo viên chủ nhiệm có kinh nghiệm phong phú, nhưng cũng không thể phát hiện kịp thời mọi sự bất thường. Thầy ấy kiên nhẫn, chậm rãi dò hỏi trong vài phút, nhưng thứ nhận được vẫn chỉ là sự im lặng của Hiểu Thanh, thế là thầy ấy lựa chọn uống nước để làm ấm cổ họng.

“Được rồi, không có lần sau, em về trước đi.”

Hiểu Thanh về lớp thì bị Trương Dương chặn lại ở hành lang: “Cậu có bị mắng không?”

“Không có.”


Trương Dương cười: “Vậy cậu tỉnh ngủ chưa? Ở nhà cậu không ngủ à?”

Một chữ “nhà” lại lần nữa khuấy động tinh thần của Hiểu Thanh, vẻ mặt cô cứng đờ.

“Sao đột nhiên cậu lại trở nên khó gần như vậy?” Trương Dương nhớ vừa rồi lúc cô đi trả sách, lúc xuống lầu đi quá nhanh suýt chút nữa thì bị ngã, cậu ta nghĩ thuận đường nên giúp cô trả sách một lần, nhưng đến câu “cảm ơn” cô cũng không nói, hoàn toàn không giống như cô thường ngày: “Cậu muốn ngủ thì cũng đừng ngủ trong lớp Vật lý, tính tình thầy Hoàng khó ở nhất, nếu bị bắt lần nữa có thể sẽ phạt cậu ra khỏi lớp.”

Hiểu Thanh cãi lại: “Phạt thì phạt thôi, vừa hay không cần nghe giảng nữa.”

“…” Trương Dương nhìn cô: “Hôm nay cậu uống lộn thuốc gì à?”

Hiểu Thanh không trả lời, vừa vào lớp đã nằm ngay tại chỗ. Hai ngày cô xin nghỉ học, mẹ cũng không đi làm, không vì lý do gì khác ngoài mớ hỗn loạn trong nhà.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Triệu Bân, Hiểu Thanh vừa tức giận vừa sợ hãi. Đêm đó khi ông ta quay về, cả người nồng nặc mùi rượu, sau vài câu không hợp, mẹ liền bổ nhào lên người ông ta, vật lộn một trận, ông ta vung tay đe dọa xong còn đẩy người. Ông ta biết rõ cô và mẹ đang đợi ông ta giải thích nhưng ông ta vẫn uống đến say bí tỉ, biết rõ là nên cho họ một lời giải thích nhưng ông ta vẫn không nhịn được mà động tay động chân – một người dã man và vô trách nhiệm như vậy, cô nên đối mặt với ông ta như thế nào?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong lòng Hiểu Thanh rối như tơ vò, đến mức cô còn tự trách mình vì đã không kịp thời ngăn chặn Triệu Bân phạm sai lầm. Cô đã nhiều lần nghe mẹ nói ly hôn, sau khi Triệu Bân tỉnh rượu, cô cũng nghe thấy ông ta nói xin lỗi rất nhiều lần, nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn không biết nguyên nhân thật sự khiến mẹ cô lại phát điên lên đòi ly hôn. Mẹ không hề đề cập đến bài bạc hay tiền bạc, sự áy náy của Triệu bân càng sâu sắc và nặng nề hơn. Hiểu Thanh cảm thấy ngột ngạt trước sự bí mật ngầm và sự đối đầu kịch liệt của họ, cô càng chắc chắn hơn bao giờ hết rằng gia đình mình sắp tan vỡ, tuy đây là cái kết mà cô đã nghĩ đến từ lâu, nhưng khi cái kết ấy đến gần, sự bi thương vẫn át đi sự giải thoát.

Nước mắt thấm ướt khóe mi, cũng làm ướt cánh tay, ướt cả tiếng chuông vào học vang dội vui tai. Đầu của Hiểu Thanh căng lên, nỗi xấu hổ vì bị bắt phải đứng vừa rồi bao trùm lấy cô như một mạng nhện.

Cô dụi mắt, cầm bút, chăm chú lắng nghe.

Cô là người xin nghỉ học không muốn đến trường, nhưng cũng là người không thể tiếp tục ở nhà. Cô có thể ương ngạnh, có thể buông thả, có thể bỏ cuộc nhưng không thể lúc nào cũng khóc lóc như mẹ được.

Khóc chỉ có thể làm dịu đi nỗi đau, không khóc mới có thể giải quyết được vấn đề.

Sau khi tan học vào thứ sáu, Trần Kỳ nhận được tin nhắn từ Vương Tư Tề.

“Ở trạm xe đợi tớ.”

Trần Kỳ: “Có chuyện gì à?”

“Không có, lâu rồi không gặp thôi.”

Trần Kỳ nghĩ ngợi: “Hôm nay không được.”

“Sao lại không được?”

“Tớ phải đi xem thử Triệu Hiểu Thanh về chưa.”

“…” Vương Tư Tề gửi cho cậu một biểu tượng cảm xúc nôn ra máu, giọng nói từ trong điện thoại vang lên: “Không phải, Triệu Hiểu Thanh không phải cũng đi chung đường sao? Mời cậu ấy đi chung đi.”

“Tớ hỏi thử.”

“Cái đồ trọng sắc khinh bạn nhà cậu, cậu ấy mà không đồng ý tớ sẽ không gặp được cậu.”

Trần Kỳ cúp máy, đeo cặp đi xuống lầu, phòng học lớp số 5 gần như trống rỗng. Ngô Hạo chậm rãi di chuyển, đụng phải cậu thì cười nhạt, dạo gần đây tỷ lệ xuất hiện của anh bạn này có hơi nhiều: “Nếu cậu đến tìm Triệu Hiểu Thanh thì tớ khuyên cậu nên về trước, cậu ấy trốn học buổi chiều bị giáo viên chủ nhiệm bắt được, bây giờ chắc còn đang bị dạy dỗ.”

Trần Kỳ tưởng mình nghe nhầm: “Cậu ấy trốn học à?”

“Ừm, tiết tự học cuối cùng, không ai biết cậu ấy đi đâu, do lớp trưởng mách lẻo, thầy Hoàng ôm cây đợi thỏ đến giờ tan học thì trực tiếp lôi cậu ấy đi.”

Trần Kỳ cau mày, sau khi gửi tin trả lời cho Vương Tư Tề thì đứng ở hành lang đợi người.

Nghĩ đến khả năng nào đó, khóe miệng cậu dần dần cong lên.

Hiểu Thanh ra khỏi văn phòng, sửng sốt khi nhìn thấy Trần Kỳ: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đợi cậu.”

“Sao phải đợi tớ?”

Trần Kỳ hỏi ngược: “Sao cậu lại trốn học?”

“…”

“Không muốn người khác biết, trừ khi mình không làm.”

“Tớ không phủ nhận.” Hiểu Thanh đã nghĩ đến hậu quả khi trốn học: “Vậy là cậu cũng cho rằng tớ làm sai sao?”

Trần Kỳ: “Cậu có làm sai không tự bản thân cậu không biết à?”

“Tớ biết, nhưng tớ không muốn học Vật lý, không muốn học chút nào, dù có bị điểm 0 tớ cũng không muốn ngẩn người nhìn bài tập Vật lý trong giờ tự học, nó sẽ nhắc nhở tớ rằng tớ là một tên ngốc không hơn không kém.”

“Giáo viên của cậu về chưa? Chưa về cậu có thể nói to thêm một chút.” Trần Kỳ kéo cô vào lớp học, nghiêm túc nhìn cô: “Vậy cậu đã đi đâu?”

“Thư viện, ở đó tớ cảm thấy hạnh phúc hơn gấp trăm lần so với trong lớp. Tớ ghét Vật lý, cũng ghét thầy dạy Vật lý.”

“Vậy môn Vật lý cũng sẽ ghét cậu, giáo viên cũng vậy.”

Hiểu Thanh giận dỗi: “Tớ không quan tâm.”

“Vậy sao?” Thái độ của cô cũng khiến Trần Kỳ tức giận: “Tốt nhất là cậu thật sự không quan tâm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận