ੈ✩‧₊˚
1.
Cha tôi bị người trong thôn hại ch/et, th.i th.ể của ông bị ném ra bãi tha ma.
Đám người đó đến đ.ậ.p cửa nhà tôi, ánh mắt không ngừng liếc vào trong nhà:
“Bây giờ các người đi ngay, có khi vẫn tìm được th.i th.ể của lão già kia.”
“Nhưng mà đường hơi xa, đứa con trai qu.è nhà bà chắc không đi nổi đâu ha.”
Tôi điên tiết, muốn nhào đến liều ch/et với chúng nhưng bị mẹ ôm chặt lấy.
Mẹ đẩy tôi ra sau lưng bà.
Nước mắt rơi đầy trên mặt, bà hiển nhiên cũng căm h.ậ.n bọn chúng, bà cắn môi đến bật cả m.á.u.
“Được thôi! Để mẹ tự tìm cha con về nhà.”
“Đừng đối chọi với chúng làm gì, lỡ có chuyện gì không hay xảy ra nữa…”
“Mẹ chịu không nổi đâu.”
Nửa đêm, mẹ tôi mặc một chiếc váy bồng bềnh, cầm theo một sợi dây đỏ, một mình chạy ra ngoài.
Chắc hẳn bà đến bãi tha ma tìm cha tôi.
Tôi lo lắng thân hình bé nhỏ của mẹ không nhấc nổi x.á.c cha nên lén lút chạy theo sau.
Bước chân của mẹ rất nhanh, quả nhiên là đến bãi tha ma.
Ban đêm, bãi tha ma tối thui không một ánh đen, xa xa thi thoảng có vài đôi mắt màu xanh lục, nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía chúng tôi.
Là chó hoang trong thôn.
Mẹ tôi dùng tảng đá đ.ậ.p chúng, mấy con chó khác bỏ chạy hết cả, chỉ có một con vẫn đứng yên, không ngừng gặm cắ n x.á.c của cha tôi.
Nghĩ tới việc bọn chúng vừa làm, tôi cảm thấy ruột gan như sôi sùng sục lên.
Thấy mẹ cẩn thận đến gần con chó kia, tôi nhặt một hòn đá lớn lên, sẵn sàng chiến đấu với nó.
“Anh Lương, là anh sao?”
Mẹ nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của mẹ dịu dàng quyến rũ.
Tôi chưa từng nghe thấy bà nói chuyện với ai như vậy cả.
Mà anh Lương, là tên của cha tôi.
2.
Tôi đứng trên nền đất nhô cao, có thể nhìn thấy người đang nằm dưới đất mặc một bộ quần áo quá đỗi quen thuộc.
Là bộ mà cha tôi mặc khi ra ngoài vào sáng nay.
Mặt của ông hoàn toàn n.á.t b.ấ.y, cánh tay và bắp chân mất vài miếng thịt.
Cha ch/et rồi, hiển nhiên không có cách nào đáp lời mẹ tôi.
Mẹ tôi khóc lóc, quỳ rạp xuống bên cạnh thi thể, tay run run cở i quần áo của cha.
Con chó lớn bên cạnh nằm xuống giữa hai ch@n cha tôi, trong đêm đen yên tĩnh, tiếng nhai nuốt vang lên cực kì chói tai.
Mẹ tôi sờ đầu con chó một cách thân thiết.
Bà thế mà để mặc cho chó hoang ăn th.ị.t cha tôi!
Tôi dùng hết sức lực siết lấy hòn đá, ngu ngơ nhìn về người mẹ chỉ cách mình mấy bước chân.
May mắn là bà vẫn chưa phát hiện ra tôi.
Tôi trốn đi, quay đầu nhìn lại phía xa.
Tôi thấy mẹ buộc sợi dây đỏ vào đầu con chó, không thèm liếc nhìn cha tôi lấy một lần.
Tôi thấy con chó đứng thẳng nửa người trên, dùng đầu lưỡi li3m miệng mẹ.
Vậy mà mẹ tôi lại cúi đầu xuống!
3.
Tôi chạy về nhà trước mẹ.
Tim tôi đập thình thịch, không biết làm thế nào để tiêu hoá những gì mình vừa thấy.
Chẳng lẽ là do tôi nhìn lầm?
Dù sao bây giờ cũng là nửa đêm, vả lại mấy ngày nay tôi không hề ngủ ngon giấc.
Hơn nữa, tính tình mẹ tôi vốn rất thật thà, khuôn phép.
“Thạch Đầu, sao con vẫn chưa ngủ? Con đứng ngoài này làm gì thế?”
Tôi quay người, nhìn người mẹ đang đứng ngoài cửa rồi hỏi:
“Mẹ, cha con đâu ạ?”
Sự bất an thoáng hiện lên gương mặt mẹ, sau đó biến mất rất nhanh.
Đèn trong nhà sáng trưng khiến tôi thấy rõ thứ mẹ dắt về, là một con chó rất to, lông đen bóng.
Khi nó đứng thẳng nửa người trên, chiều cao ngang ngửa với mẹ tôi.
Bấy giờ, nó đang dùng lưỡi li3m bắp đùi mẹ, đầu dán sát vào trong váy bà ngửi ngửi.
Gương mặt mẹ tôi đỏ bừng, hai tay nắm chặt sợi dây.
“Mẹ! Mẹ dắt một con chó về đây làm gì? Mang s.ú.c v.ậ.t về nhà, rốt cuộc mẹ muốn làm chuyện quái qu.ỷ gì vậy?”
“Cha con vừa mới qua đời chưa bao lâu, sao mẹ có thể làm vậy với ông ấy? Mẹ đúng là tệ bạc, thế mà lại dắt nó về nhà!”
Mặt mẹ biến sắc khi nghe những lời tôi nói, bà tát tôi một cái thật mạnh, hai mắt đầy giận dữ.
“Đây không phải súc vật. Đây là chồng tao! Là cha của mày!”
4.
Tôi chưa bao giờ thấy nhục nhã đến thế.
“Mẹ đ.i.ê.n rồi! Mẹ đ.i.ê.n thật rồi!”
Tôi nghĩ, thứ này không phải s.ú.c vật, nó là quái vật mới đúng!
Chính nó đã khiến mẹ tôi thành ra thế này!
Tôi vào bếp, lấy ra một con d.a.o.
“Mẹ càng hành động đi.ê.n rồ, con càng muốn gi/et quách thứ quỷ quái này! Nó phải ch/et thì mẹ mới tỉnh táo được.”
Chó đen không phản ứng gì, mẹ tôi chạy vội tới, muốn cướp con d.a.o trên tay tôi.
Tôi sợ làm mẹ bị thương, nhưng dường như bà không thèm quan tâm, thậm chí còn đ.ạ.p cho tôi một phát.
Cú đ.ạ.p này trúng phải cái chân vừa lành lại của tôi.
Tôi ngã khuỵu trên đất, đau đớn quằn quại, không thốt nổi nửa tiếng kêu r3n.
“Con yêu, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con, xin con hãy hiểu cho mẹ.”
Chó đen thở phì phò vào mặt mẹ tôi, dùng đầu đẩy bà vào phòng.
Mẹ giơ tay muốn đỡ tôi dậy nhưng bước chân chẳng dừng, bà dẫn chó đen trở vào nhà.
Tôi nhìn thấy tay phải của mẹ đang quấn một sợi dây đỏ.
Tiếng la hét của mẹ tôi và tiếng chó sủa vang vọng suốt đêm.
Mặc cho tôi đập cửa, la hét ầm ĩ, không một ai để ý đến cả.
Sáng sớm hôm sau, mẹ tôi bước ra với khuôn mặt đỏ bừng.
Bà dắt con chó đến trước mặt tôi, muốn tôi cúi đầu lạy nó.
“Cha chó sẽ bảo vệ cho con bình an, con ngoan, con mau lạy đi!”
Quần áo me xộc xệch, tôi thấy rất rõ những vết răng trên người bà.
Tôi xông vào trong phòng mẹ, căn phòng ban đầu mà mẹ và cha tôi ở chung.
Trên mặt đất, trên giường đều có thứ đồ đó.
Tôi chỉ vào mặt mẹ, quát lên:
“Bà không phải mẹ tôi! Thế mà bà còn bắt tôi quỳ lạy một con chó và nhận nó làm cha. Tôi không hèn hạ giống bà đâu!”
Nghe thế, mẹ tôi lặp lại cách cũ, bà đá vào chân tôi để tôi quỳ sụp xuống đất.
“Con có biết vì con mà mẹ đã phải trả giá nhiều đến thế nào không? Nếu không thì con lấy tư cách gì mà trách móc mẹ?”
“Mau lên, mau dập đầu đi.”
“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
Mẹ tôi làm việc đồng áng quanh năm, là một phụ nữ trung niên nhanh nhẹn và khoẻ khoắn.
Hôm qua mẹ đá tôi rất mạnh, đến giờ tôi đi đứng hẵng còn khập khiễng.
Trước tình cảnh này, tôi không thể trốn tránh nổi, càng không nghĩ đến việc trốn tránh.
Tôi quỳ thẳng xuống, im lặng chống đối mẹ.
“Mẹ làm tất cả đều vì con mà! Con vâng lời, quỳ gối dập đầu, cúi lạy và gọi một tiếng cha đi con ơi.”
Mẹ tôi từ cứng rắn chuyển sang van xin, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt bà.
Thế rồi, bà cầm con d.a.o lên.
Tôi tưởng mẹ định uy hiếp mình, nào ngờ, bà tự kề d.a.o vào cổ.
“Thạch Đầu, con nghe lời đi mà, mẹ xin con, con làm theo lời mẹ bảo đi.”
“Chẳng lẽ con muốn ép ch/et mẹ sao?”
M/á/u trên cổ bà chậm rãi rỉ ra, chó đen bắt đầu sủa inh ỏi.
Rõ ràng là họ đang ép buộc tôi!
Tôi nhắm chặt mắt lại, dập đầu xuống đất.
“Cha, con trai dập đầu với người.”
Tôi cúi đầu lạy liên tục ba cái, bỗng “bịch” một tiếng, chó đen ngã xuống, toàn thân co giật.
Mẹ tôi ném con d.a.o xuống đất, vội vã ôm lấy nó vào lòng, sốt ruột hỏi:
“Anh Lương, anh làm sao vậy?”
Tôi ngẩng đầu, nhịp tim dồn dập.
“Mẹ, mẹ vừa gọi nó là gì ạ?”
Mẹ không rảnh để ý đến tôi, bà vừa dán lỗ tai vào lồ ng ngực chó đen lắng nghe nhịp tim, vừa hô hấp nhân tạo cho nó.
“Anh Lương, anh không được xảy ra chuyện gì nhé! Nếu anh có mệnh hệ gì, ai sẽ bảo vệ Thạch Đầu đây? Thằng bé sẽ ch/et mất.”
Tâm trí tôi giờ đây không khác gì một mớ bòng bong, vừa định hỏi mẹ cho rõ sự tình thì cửa nhà bỗng nhiên bị đ.ậ.p mạnh.