Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 87


“A Chiêu, đây là mẹ con.”

Đó là lần đầu tiên Khương Phất Ngọc gặp Khương Dao. Một người đàn ông mặc y phục xanh từ cánh đồng dắt theo một bé gái, chỉ vào nàng và nói rằng nàng là mẹ của cô bé.

Nàng chưa từng gặp bé gái này trước đó, nhưng cảm giác lại vô cùng thân thuộc.

Khi Khương Dao nhìn thấy nàng, đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc và e dè, sau khi xác nhận với cha nhiều lần, cô bé rụt rè gọi: “Mẹ.”

Trong vô số đêm chia cách m.á.u mủ ruột thịt, Khương Phất Ngọc đã từng vô cùng nhớ nhung cô bé, bao lần muốn ôm chặt cô bé vào lòng.

Khi triều chính ổn định, nàng không thể kiềm chế mà muốn đón cô bé về bên cạnh mình.

Cô bé mềm mại, đáng yêu, hoàn toàn giống với cô con gái mà Khương Phất Ngọc đã thấy trong mơ trước khi gặp mặt.

Trước khi đưa cô bé đi, Khương Phất Ngọc và Lâm Tố đã thức trắng đêm để trò chuyện dưới ánh nến.

Khi trời sáng, hai người thống nhất sẽ để Khương Dao tự chọn.

Thực ra, Khương Phất Ngọc chẳng bận tâm Khương Dao sẽ chọn thế nào, đồng ý với ý kiến của Lâm Tố chỉ là kế sách tạm thời.

Nàng đã sớm chuẩn bị kế hoạch trong đêm, ngôi làng nhỏ đã được binh lính canh phòng nghiêm ngặt, nếu Lâm Tố phản đối, nàng sẽ không ngại động thủ để cướp con, không ai có thể ngăn nàng mang con gái mình rời đi.

Nàng không quan tâm Lâm Tố có muốn đi theo mình hay không, nàng nhất định phải mang con gái rời đi.

Nhưng ngoài dự đoán của nàng, A Chiêu đã chọn đi theo nàng.

Khương Phất Ngọc vừa ngạc nhiên vừa vui mừng trước lựa chọn của con.

Bà nhận ra trẻ con luôn có khuynh hướng chọn những gì tốt hơn, và Khương Dao không chịu an phận ở một nơi nhỏ bé. So với việc sống yên bình ở vùng quê, cô bé khao khát kinh thành hơn.

So với tính cách của cha, Khương Dao giống nàng nhiều hơn.

Lúc đó, cô bé còn rất nhỏ, trên xe ngựa trở về kinh thành, vài lần muốn lại gần mẹ nhưng lại không dám. Cô bé tự mình bối rối rất lâu, cuối cùng mới lấy hết can đảm nói: “Mẹ, cha nói sẽ đoạn tuyệt với con. Sau này con chỉ còn có mẹ thôi.”

Khương Phất Ngọc ôm con vào lòng, nói: “Yên tâm đi, sau này mẹ sẽ đối xử tốt với con hơn cả cha con nữa.”

Khi đó, Khương Phất Ngọc ôm cô bé trong vòng tay, thầm nghĩ rằng nàng sẵn sàng dành cả cuộc đời, dùng cả mạng sống của mình để bảo vệ đứa con gái này.

Sau khi Khương Dao trở về cung, Khương Phất Ngọc sắp xếp cho bốn cung nữ để chăm sóc con.

Bốn cung nữ Lâm Xuân, Hạ, Thu, Đông được tuyển chọn kỹ lưỡng từ khi nàng đăng cơ. Khương Phất Ngọc đã kiểm tra kỹ lưỡng xuất thân, tất cả đều trong sạch. Nàng đã đào tạo họ để sau này chăm sóc con gái mình.

Nhưng không lâu sau khi Khương Dao về cung, một biến cố xảy ra với người bên cạnh cô bé.

Khi nàng vội vàng đến cung Đông Nghi, đã thấy Khương Dao đang ôm tay sưng đỏ vì bị ong đốt, hoảng sợ như vừa khóc xong, mắt đỏ hoe.

Rắn và bò cạp bị giấu dưới giường, chuyện này trong cung chẳng lạ lẫm gì, là một trong những mánh khóe cơ bản nhất. Các hoàng tử và công chúa đều từng trải qua, ngự y đã rất thành thạo việc xử lý nọc độc rắn, bò cạp.

Khương Phất Ngọc xoa đầu an ủi con: “Không sao, có mẹ ở đây.”

Vừa thương xót, nàng cũng vừa giận dữ, nhưng những chuyện này quá khó để lần ra thủ phạm, nàng chỉ còn cách thay người trong cung Đông Nghi.

Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện ra, dù nàng có cẩn thận đến đâu, trong cung Đông Nghi vẫn luôn có kẻ gian trà trộn vào.

Kẻ báo tin ra ngoài, kẻ bỏ độc… Nàng vừa mới bình ổn cuộc nội chiến với phiên vương, nhưng tàn dư của họ, cùng với thế lực của tiên đế và các gia tộc lớn vẫn không ngừng dòm ngó hoàng cung.

Công chúa vừa được đón về, chưa kịp củng cố vị thế, lại trở thành mục tiêu dễ bị tấn công nhất.

Khương Dao từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, không thể đối phó với những mưu mô trong hoàng cung, đã nhiều lần bị thương nặng.

Đồng thời, Khương Dao cũng gặp rắc rối trong việc học.

Sau khi trở về cung, Khương Phất Ngọc đã sớm sắp xếp cho con các lớp học nhập môn. Nàng chọn học sĩ Chu Duy Minh của Hàn Lâm Viện làm phu tử cho con.

Khi người bên dưới đề cử người này làm thái phó, Khương Phất Ngọc rất không hài lòng. Nanngf đã đích thân tìm hiểu nhân phẩm, kiểm tra xuất thân của Chu Duy Minh, thấy rằng lão thất phu này không xứng đáng làm thầy của con gái nàng.

Nhưng chẳng hiểu sao, cuối cùng nàng vẫn đóng dấu ngọc tỷ, phê chuẩn sắc phong ông ta làm thái phó, đồng ý một cách kỳ lạ.

Hoa bình ai từ lâu đã thâm nhập vào cung, nàng nghĩ mình đã đánh bại tiên đế, dẹp loạn phiên vương, giữ được cân bằng với các gia tộc, tưởng rằng đã có thể nắm trọn quyền hành.

Nhưng thực tế, trong những góc khuất mà nàng không thấy, người Hồ ở Bắc địa đã sớm nhòm ngó đến Nam Trần.

Sau biến cố Nguy Dương, người Hồ hiểu rằng dân Nam Trần quá đông, dù có g.i.ế.c bao nhiêu cũng không xuể. Người Hồ dù có hoa bình ai, huy động toàn tộc cũng không chiếm được trọn vẹn Sóc Châu.

Muốn tiếp tục tiến về phía Nam, chiếm đất đai phương Nam, khó như lên trời.

Họ chỉ còn cách khác: thâm nhập vào cung điện thông qua hoa bình ai.

Họ hợp tác với quan lại Nam Trần, kiểm soát các quý tộc để đổi lấy lợi ích, thậm chí biến nữ đế thành con rối trong tay họ.

Khương Dao bắt đầu học muộn hơn các đứa trẻ khác, nên Khương Phất Ngọc yêu cầu thái phó đẩy nhanh tiến độ, giúp con kịp thời học chữ, theo kịp con cái của các gia tộc ở kinh thành.

Nhưng Khương Dao không thể theo kịp.

Các bài văn của cô bé bị học sĩ của Hàn Lâm Viện phê bình nặng nề, sai sót nhiều, các quan lại cũng bắt đầu nghi ngờ khả năng của thái tử.

Nếu Khương Phất Ngọc tỉnh táo, chỉ cần nghĩ một chút là biết có người cố ý thao túng dư luận, truyền bá tin đồn thái tử ngu ngốc, lẽ ra lúc này nàng nên xử tử mấy lão già phát ngôn trong Hàn Lâm Viện, xem ai còn dám chê con bà.

Tiếc rằng, nàng không nhận ra hoa bình ai đang ngấm ngầm ăn mòn cơ thể mình, cũng không nhận ra con gái mình bị lừa gạt.

Lúc đó, sức khỏe nàng bắt đầu suy yếu, thuốc thang tăng lên, mà với việc học của Khương Dao nàng lại càng trở nên gấp gáp.

Khi bệnh tật kéo đến, con người dễ trở nên nóng nảy, mất lý trí, điên cuồng.

Thời gian của nàng không còn nhiều, chính xác hơn là thời gian nàng có để đào tạo Khương Dao cũng không còn nhiều. Để đạt được hiệu quả, nàng càng ngày càng đặt áp lực lên Khương Dao.

Nàng cũng dần nghe theo lời các quan lại, cho rằng Khương Dao không ra gì, tại sao những thủ đoạn cung đấu đơn giản mà cô bé cũng không nhận ra? Tại sao con cái của các gia tộc đều biết, còn cô bé thì chẳng biết gì? Tại sao cô bé lại học kém như vậy?

Nhưng dường như Khương Phất Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng Khương Dao đã rất cố gắng. Cô bé muốn dùng sự chăm chỉ để bù đắp cho sự thiếu sót về tài năng.

Nàng dần dần không còn thấy nỗ lực của Khương Dao. Có vẻ như việc chèn ép con gái đã trở thành một thói quen.

Khương Dao mỗi đêm đều học đến khuya. Sau khi tập võ, cô kéo cung đến mức mười ngón tay bị rách, lúc cầm bút, ngón tay vẫn đang chảy máu.

Nhiều lần, khi Khương Phất Ngọc đến phòng con, Khương Dao vui vẻ chạy ra, trong mắt ánh lên sự hy vọng, mong được mẹ khen ngợi.

Nhưng Khương Phất Ngọc lại nói rằng, thế này vẫn chưa đủ.

Là thái tử, cô bé phải giỏi hơn mọi người. Những gì cô làm vẫn chưa đủ.

Nàng lạnh lùng nhìn, ánh mắt của Khương Dao từ từ lụi tắt, nước mắt tràn khóe.

Nàng không biết rằng việc ép buộc cô bé như thế này sẽ từng chút một khiến Khương Dao gục ngã.

Những ký ức vụt qua.

Khương Phất Ngọc nắm lấy bàn thờ, dòng ký ức bất chợt tràn về khiến đầu nàng đau nhức, những ký ức xưa cũ như cơn lũ cuốn nàng đi, làm chân nàng yếu dần, suýt ngã xuống đất.

Trong những năm cuối đời kiếp trước của Khương Phất Ngọc, mỗi ngày nàng đều suy nghĩ, mỗi ngày đều hối hận, tại sao nàng lại phải ép buộc Khương Dao như thế?

Khương Dao chỉ là một đứa trẻ hết sức bình thường.

Một đứa trẻ không thông minh.

Lòng dạ không xấu, cũng không ngu ngốc.

Cô bé rõ ràng cũng đang nỗ lực, cố gắng hướng về kỳ vọng của mẹ mà phấn đấu.

Khi Khương Phất Ngọc từng đưa cô bé về cung, mong muốn duy nhất của nàng chỉ là để cô sống vui vẻ, lớn lên bình an, vậy mà tại sao sau này nàng lại phải ép buộc cô bé như thế?

Khương Dao qua đời vào mùa xuân.

Chỉ còn nửa tháng nữa là đến sinh nhật của cô bé, Khương Dao sắp tròn mười bảy tuổi rồi.

Nhưng cô mãi mãi dừng lại ở tuổi mười sáu.

*Thê thỉ* mang từ nhà lao ra đã hư hại nặng nề, không còn một tấc da nào lành lặn, có chỗ đã bắt đầu chảy mủ, thối rữa, bị muỗi mòng *nhằm nhằm*.

Khi Khương Phất Ngọc nhìn thấy Khương Dao, nàng thậm chí không dám tin đây là con gái mình.

Khương Phất Ngọc lê lết đến trước mặt cô, ôm lấy thân hình ấy, giống như một người mẹ đang cho con bú, nhẹ nhàng đong đưa.

Nàng gọi “Dao nhi…” từng tiếng, nhưng Khương Dao vẫn bất động, đôi tay buông thõng, mắt nhắm nghiền, nhưng không phải là giấc ngủ bình yên, đôi mày nhíu lại đầy đau đớn.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống khuôn mặt cô, nhưng vẫn không thể sưởi ấm cơ thể lạnh giá ấy.

Dao nhi hẳn là đã phải chịu nhiều đau khổ.

Khương Phất Ngọc đuổi hết mọi người, chỉ còn một mình ở lại trong điện, một ngày một đêm, mê man không ăn không uống, không ngủ không nghỉ.

Người thân tín lo lắng nàng ở cùng t.h.i t.h.ể quá lâu sẽ xảy ra chuyện, bèn đẩy cửa điện vào.

Ánh mặt trời rọi lên thân hình nàng, chiếu sáng mái tóc dài.

Trong làn bụi, những sợi tóc rối của nàng như tuyết bay lên, những người bước vào đều kinh ngạc, nữ đế bệ hạ ôm công chúa đã mất, vì quá đau thương mà bạc cả mái đầu chỉ trong một đêm.

Nhưng bạc đầu chỉ qua một đêm có là gì chứ?

Lúc ấy, Khương Phất Ngọc thậm chí còn nghĩ, tại sao người c.h.ế.t không phải là nàng?

Tại sao người c.h.ế.t không phải là nàng?

Tại sao không phải là nàng c.h.ế.t đi, để đổi lấy mạng sống cho con gái…

“A Chiêu…”

Trong mắt Khương Phất Ngọc phản chiếu ngọn lửa bừng cháy, dưới chân thần điện, những ngọn đèn trường minh trong phòng đều đang thiêu đốt linh hồn của nàng.

Trụ trì từng nói với nàng —

Nhìn trộm kiếp trước, linh hồn chắc chắn sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt, ba ngày ba đêm không dứt.

Giờ đây báo ứng đến rồi, nỗi đau cháy bỏng ập đến, thiêu đốt ngũ tạng lục phủ của nàng.

Trong mắt Khương Phất Ngọc hiện lên hình ảnh những vết bỏng trên người Khương Dao, thì ra cảm giác bị lửa than thiêu đốt là như thế này.

Con bé rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu đau đớn?

Khương Phất Ngọc cắn chặt răng, nước mắt trào ra…

“A Chiêu!”

Nàng lảo đảo, không màng đến gì mà muốn chạy ra ngoài.

Đúng lúc này, biến cố đột ngột xảy ra: “Bệ hạ, bệ hạ nguy rồi!”

Lý Thanh Gia dẫn trụ trì và một số thị vệ xông vào, vội vàng báo cáo: “Người Hồ đã xâm nhập vào chùa Bán Sơn, bệ hạ mau rời đi theo đường hầm!… Bệ hạ, người sao vậy?”

Người Hồ?

Khương Phất Ngọc đang chịu đựng nỗi đau thiêu đốt, ký ức kiếp trước xông vào, căn bản không thể tỉnh táo lại, nghe thấy hai chữ “Người Hồ,” nàng vô thức hỏi: “… A Chiêu đâu?”

“Điện hạ ở bên ngoài, có ám vệ bảo vệ,” Lý Thanh Gia đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, “Hiện tại chiến sự ở tiền tuyến căng thẳng, người Hồ lần này chắc chắn nhắm vào bệ hạ, nếu bắt được bệ hạ, bọn họ có thể ép bệ hạ ra lệnh cho tiền tuyến rút quân, bệ hạ tuyệt đối không thể rơi vào tay người Hồ!”

Nàng là quốc quân của Nam Trần, nếu nàng xảy ra chuyện, nền móng của Nam Trần sẽ rối loạn trước, tiền tuyến cũng sẽ bị liên lụy.

Giờ đây quân hậu đang dẫn người bao vây Nguy Dương, chiến sự khẩn cấp, là quốc quân, Khương Phất Ngọc tuyệt đối không thể có sơ suất. Chính vì vậy, Khương Dao mới bảo thị vệ và Lý Thanh Gia đều vào trong, cô ở lại bên ngoài, kéo dài thời gian cho Khương Phất Ngọc rời đi.

“Đi tìm A Chiêu…” Đôi mắt Khương Phất Ngọc đỏ ngầu, giọng nàng khàn đặc, mỗi lời nói ra đều vô cùng khó khăn, trong lòng chỉ có Khương Dao.

Bên ngoài tiếng binh đao vang lên, người Hồ đã đánh nhau với thị vệ.

Khương Phất Ngọc rút kiếm, định xông ra ngoài, nhưng bị ám vệ nhận ra tình thế bất lợi mà ngăn lại.

Ai cũng thấy rõ, tình trạng của nàng lúc này rất tồi tệ.

“Biến đi…” Nàng vùng vẫy muốn đẩy ám vệ ra.

Trụ trì thấy vậy, nhanh tay lấy gậy gỗ đánh vào sau gáy nàng, trực tiếp khiến nàng ngất đi.

Ông chắp tay niệm: “A Di Đà Phật, mau đưa bệ hạ rời đi qua mật đạo!”

Trong chùa, lửa bùng lên, trong cuộc hỗn chiến, những ngọn đèn trường minh từng ngọn một đổ xuống, dầu đèn chảy khắp nơi.

Thị vệ hộ tống Khương Phất Ngọc rời đi chưa lâu, cả ngôi chùa lập tức bốc cháy.

Tạ Lan Tu chống một chiếc ô giấy dầu, bước lên bậc thang đá xanh.

Cậu nhìn chuỗi hạt rơi trong lòng bàn tay, sáng sớm nay khi tỉnh dậy, sợi dây đỏ buộc chuỗi hạt này đột nhiên bung ra.

Cậu có chút lo lắng, sách cũng không đọc nổi, bèn quyết định đến chùa Bán Sơn, nơi ông nội cậu từng cầu chuỗi hạt này để gieo một quẻ.

Hôm nay là sinh nhật của Khương Dao, là đồng môn, Tạ Lan Tu đương nhiên biết, mỗi lần sinh nhật, Khương Phất Ngọc đều đưa Khương Dao đến chùa Bán Sơn.

Năm nay cũng vậy.

Cậu nhìn chuỗi hạt trong tay, nghĩ thầm, không biết liệu họ có tình cờ gặp nhau không?

Cậu đang nghĩ như vậy thì bỗng phía trước vang lên một tràng âm thanh ồn ào, Tạ Lan Tu ngẩng đầu nhìn, một cô bé lảo đảo chạy tới, toàn thân ướt sũng, nhiều chỗ trên quần áo bị rách, trông vô cùng thảm thương.

Ngay sau lưng cô, vài người đàn ông lực lưỡng đuổi theo không ngừng.

Cô bé không chú ý, trượt chân ngã, lăn liên tục xuống mấy bậc thang, cô gắng gượng bò dậy, nhổ nước mưa ra, khi ngẩng lên liền chạm phải ánh mắt của Tạ Lan Tu, vội vàng kêu lên: “Lan Tu, mau cứu ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận