Vân Vụ Sơn Mạch.
Nơi này dãy núi liên miên, thoạt nhìn cực kì hiểm trở.
Ở một chỗ trong rừng, mấy bóng người đang chạy cực nhanh.
“Trường Ngự, chạy mau!”
Tiếng Thái Hoa Đạo nhân vang lên, đầy gấp gáp.
“Đang chạy đây, Sư phụ, người cũng mau lên…”
Tốc độ Tô Trường Ngự cực nhanh, xuyên thẳng qua rừng.
Rống!
Một con Thiết Giáp Tê Ngưu cao năm thước ào ạt xông tới, những gốc cây cổ thụ che trời thi nhau sụp đổ, chim chóc kinh hãi tứ tán.
Tốc độ Tê Ngưu cực nhanh, toàn thân đều là thiết giáp, thoạt nhìn cũng đủ cho người kinh ngạc.
Thái Hoa đạo nhân chạy trước nó vài trăm thước, nhưng ông biết chạy kiểu này sớm muộn gì cũng chết, nên quyết định quay lại chiến đấu với nó.
Trường kiếm đâm thẳng tới.
Thái Hoa đạo nhân tập trung vào con mắt của Thiết Giáp Tê Ngưu, đó là điểm yếu nhất của nó.
Nhưng Thiết Giáp Tê Ngưu không hề ngu. Thấy Thái Hoa đạo nhân đánh tới, lập tức uốn thân, chặn thế công của Thái Hoa đạo nhân.
“Không hay!”
Trong nháy mắt, Thái Hoa đạo nhân biến sắc, ông biết là không ổn.
BOANG…!
Tinh thiết kiếm bị bẻ gãy, Thiết Giáp Tê Ngưu nổi giận gầm lên một tiếng, hất bay Thái Hoa đạo nhân.
Lực va đập cực mạnh hất Thái Hoa đạo nhân bay đi cả hơn mười thước, xương ngực bị gãy không biết bao nhiêu cái.
Lực đập này cực kỳ khủng bố, Thái Hoa đạo nhân không ngừng phun máu. Cũng may, ông đã dồn hết linh khí còn sót lại vào trong ngũ tạng lục phủ, nếu không lần này đã đủ khiến ông chết không có chỗ chôn.
“Tiêu rồi.”
Trong lòng Thái Hoa đạo nhân lạnh ngắt.
Ông thấy hối hận vì đã đi vào Vân Vụ Sơn Mạch, nhưng bây giờ có hối hận cũng chẳng làm được gì.
Rống!
Thiết Giáp Tê Ngưu nhìn Thái Hoa đạo nhân, ánh mắt lộ ra hung ý, rõ ràng nó đã dồn sự tập trung vào Thái Hoa đạo nhân.
“Sư phụ, chạy mau.”
Nhưng ngay lúc này, Tô Trường Ngự xuất hiện.
Hắn không bỏ chạy một mình, quay trở lại cứu Thái Hoa đạo nhân.
“Trường Ngự!”
Thái Hoa đạo nhân sững sờ, ông không ngờ Tô Trường Ngự lại quay lại cứu mình.
HƯU…U…U!
Trong nháy mắt, Tô Trường Ngự túm lấy cổ áo của Thái Hoa đạo nhân, rồi bỏ chạy như điên.
Tốc độ của hắn cực nhanh, nhưng quanh người hắn cũng đã xuất hiện những sợi huyết khí vờn quanh.
Thái Hoa đạo nhân không nghĩ nhiều, chuyện bây giờ cần làm chính là chạy trốn.
Thiết Giáp Tê Ngưu lại đuổi theo, nhưng không hiểu sao tốc độ của Tô Trường Ngự lại vô cùng nhanh.
Một lúc lâu sau.
Trên vách núi không tên.
Tô Trường Ngự và Thái Hoa đạo nhân ngồi dưới một thân cây, nét mặt cả hai đều không đẹp chút nào.
Nhất là Thái Hoa đạo nhân, ông đã bị thương rất nặng, xương ngực bị gãy không biết bao nhiêu cái, hơn nữa suốt đường còn bị Tô Trường Ngự túm, khiến tổn thương càng thêm nặng.
Nhưng tình hình lúc đó chẳng còn cách nào khác, dù sao thì ít nhất cũng đã nhặt lại được cái mạng về.
Tô Trường Ngự ngồi xếp bằng, nhưng rất nhanh ọe một tiếng, phun ra một búng máu tươi.
” Trường Ngự.”
Thái Hoa đạo nhân cố nén đau xót, nhìn Tô Trường Ngự.
“Không có gì đâu sư phụ.” Tô Trường Ngự cười khẽ một tiếng, nhưng hắn nhíu chặt mày, rõ ràng là rất khó chịu.
“Ngươi…”
Thái Hoa đạo nhân liếc cái đã nhìn ra Tô Trường Ngự đã làm gì. Hắn đã dùng Bạo Huyết Đan, thiêu đốt huyết dịch của mình để tăng tu vi lên. Nhưng dùng loại đan dược này sẽ làm giảm tuổi thọ ít nhất mười năm.
“Sư phụ, người mau chữa thương đi.”
Đôi môi Tô Trường Ngự trắng bệch, nhưng vẫn để Thái Hoa đạo nhân chữa thương trước.
Bởi vì Thái Hoa đạo nhân bị thương nặng lắm, không thể chần chờ nữa.
“Vi sư có lỗi với ngươi.”
Thái Hoa đạo nhân hít sâu. Ông hối hận vì đã đến nơi này, nhưng hối hận nhất vẫn là mình quá vô tích sự, chỉ có một con yêu thú cũng không đối phó nổi, làm hại đồ nhi giảm thọ.
“Sư phụ, đừng kích động nữa, tranh thủ thời gian chữa thương đi.”
Tô Trường Ngự có vẻ không để tâm, bảo Thái Hoa đạo nhân tranh thủ thời gian chữa thương.
Thái Hoa đạo nhân cũng không nói nữa, nuốt một viên đan dược chữa thương, sau đó bắt đầu nạp khí chữa thương. Tô Trường Ngự cố nén sự khó chịu trong người, nhìn chằm chằm chung quanh, lo lại gặp phải yêu thú.
Mấy canh giờ sau.
Thái Hoa đạo nhân chữa thương xong. Thương thế của ông vẫn nghiêm trọng, nhưng đã ổn định lại, chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt hai ba năm, là sẽ không còn vấn đề gì.
Chờ Thái Hoa đạo nhân chữa thương xong, Tô Trường Ngự mới bắt đầu ngồi xuống khôi phục nguyên khí.
Vừa rồi hắn đã dùng Bạo Huyết Đan, chưa kể bị giảm thọ mười năm, tinh huyết trong cơ thể cũng bị thiêu đốt rất nhiều, tương đương với một lần bệnh nặng, cần phải dưỡng lại thật tốt, nếu không để chuyển biến xấu, có lẽ sẽ không phải chỉ giảm thọ có mười năm.
Cứ như vậy, cho tới khuya.
Tô Trường Ngự tỉnh lại.
“Trường Ngự, ăn một chút đi.”
Thái Hoa đạo nhân lấy ra ít lương khô, là bánh nhân thịt yêu thú, mùi vị bình thường, nhưng bên trong có chứa huyết khí, có thể cường thân kiện thể, cũng có thể giúp khôi phục khí huyết.
Tô Trường Ngự nhận bánh, sau đó im lặng.
Thái Hoa đạo nhân cảm thấy bất đắc dĩ, trong đầu nghĩ rất nhiều lời, Thái Hoa đạo nhân chỉ có thể chậm rãi nói.
“Trường Ngự, là vi sư đã liên lụy ngươi.”
Giọng Thái Hoa đạo nhân đầy thấm thía, ông cảm giác mình đã liên lụy Tô Trường Ngự.
“Sư phụ, loại lời này sau này đừng nói nữa.”
Tô Trường Ngự không đồng ý.
Hắn là cô nhi, được Thái Hoa đạo nhân nuôi lớn, đối với Tô Trường Ngự, Thái Hoa đạo nhân là sư phụ hắn, cũng là phụ thân của hắn, nếu ban nãy quay lại mà chết, hắn cũng sẽ chẳng oán hận một lời.
Vì vậy loại lời cảm ơn này, Tô Trường Ngự cảm thấy không cần thiết.
Ài!
Thái Hoa đạo nhân thở dài, ông hiểu ý Tô Trường Ngự, trong lòng càng thêm tự trách.
“Sư phụ, nghĩ đến chuyện vui vẻ hơn đi, dù sao chúng ta cũng đã lấy được linh tinh, có thể chế tạo cho tiểu sư đệ một thanh phi kiếm rồi.”
Tô Trường Ngự phá vỡ sự yên lặng, nỗ lực kiếm chuyện vui để nói.
“Ừ. Tuy suýt nữa là mất mạng, nhưng lần này thu hoạch đúng là rất tốt, mớ linh tinh thạch này ít nhất cũng phải đáng giá mấy trăm viên Linh Thạch.”
“Đúng là muốn giàu thì phải liều mạng.”
Nhắc tới linh tinh thạch, trong lòng Thái Hoa đạo nhân không khỏi tươi tỉnh lên nhiều.
Chuyến đi này tuy suýt chết, nhưng thu hoạch cực kỳ khủng bố, ít nhất cũng phải bán được hơn hai trăm viên linh thạch hạ phẩm.
Quan trọng nhất là, loại Linh tinh này chính là vật liệu chính để chế tạo phi kiếm.
“Ài, chúng ta vất vả khổ cực, thậm chí suýt nữa là mất mạng mới kiếm được linh thạch, không như tiểu sư đệ chỉ cần vẽ một bức tranh.”
“Có đôi khi nhớ tới, cảm thấy người so với người, thật sự là tức chết người.”
Tô Trường Ngự mở miệng, giọng rầu rầu.
Thái Hoa đạo nhân nghe vậy, trong lòng cũng không vui.
Đúng thế. Đồ mình liều sống liều chết mới kiếm ra còn không bằng người ta tiện tay vẽ một cái, thế này thì bảo sao ai mà không khó chịu.
“Nhưng chúng ta cũng không thể cứ bảo tiểu sư đệ ngươi vẽ tranh, dù sao cũng không thể để tiểu sư đệ ngươi nuôi mọi người được!”
Thái Hoa đạo nhân có chút bất đắc dĩ.
“Tuy là nói thế, nhưng thi thoảng bảo tiểu sư đệ vẽ một bức cũng đâu có sao. Dù sao trải qua lần này, ta đã hiểu ra, tính mạng quan trọng hơn da mặt, chờ quay về ta sẽ bảo hắn vẽ thêm một bức, lấy một phần để chế tạo phi kiếm cho hắn, phần còn lại mua thuốc chữa thương cho ngài chữa thương.”
Tô Trường Ngự đưa ra quyết định, chẳng thèm bận tâm có da mặt hay không nữa.
Nếu lần này không phải nhờ mình chuẩn bị một viên Bạo Huyết Đan, chắc hai thầy trò đã phải bỏ mạng ở chỗ này.
Vì vậy Tô Trường Ngự đã hiểu ra rằng, tính mạng còn quý báu hơn da mặt.
“Được được, nhưng mà đừng có đòi quá nhiều, thấy tàm tạm là được rồi.”
Thái Hoa đạo nhân nhẹ gật đầu.
Tuy vẫn cảm thấy hơi không hay lắm, nhưng ít nhất vẫn còn tốt hơn là mất mạng.
“Sư phụ, thật ra người cũng đừng để ý quá, tiểu sư đệ bình thường cũng thích vẽ tranh, không chừng hắn còn vẽ một bức cho Nhị sư đệ đấy.”
Tô Trường Ngự nói.
Thái Hoa đạo nhân không khỏi sững ra.
Phải ha.
Nói không chừng không cần bọn họ đi cầu, tự Diệp Bình cũng đi vẽ rồi.
“Nguy rồi!”
Thái Hoa đạo nhân chợt nghĩ tới một việc, không khỏi biến sắc.
“Sao vậy?”
Tô Trường Ngự có chút tò mò.
“Trường Ngự, vi sư cảm thấy lời vừa rồi của ngươi rất có lý, nhưng mà Nhị sư đệ kia của ngươi có khi nào cũng đòi vẽ hình mình vào không?”
Thái Hoa đạo nhân mở miệng.
Ông vừa nói ra, Tô Trường Ngự cũng không khỏi giật mình.
“Chắc là không đâu. Lạc Trần sư đệ không phải loại người như vậy.”
Thái Hoa đạo nhân không nói gì.
“Có lẽ… dù có vẽ hình người… thì cũng giống với ta, chỉ vẽ một bên mặt thôi.”
Tô Trường Ngự kiên trì suy đoán.
“Hy vọng tốt nhất là như thế, nếu không thì…”
Thái Hoa đạo nhân không có nói hết câu.
Bởi vì ý tứ đã rất rõ ràng.