Bước lên phòng Gia Kì liền cằm điện thoại tra thông tin về việc mang thai sẽ có những biểu hiện nào.
Sau một hồi tìm kiếm thấy những ngày qua cô cũng có những biểu hiện như vậy mà hình như cô đã trễ mất 1 tháng rồi.
Gia Kì ngồi phịch xuống giường vẻ mặt thất thần.
” Không được.
Không thể như thế được” Cô cầm vội túi xách chuẩn bị đi ra ngoài mua que thử thai.
Vừa rón rén bước xuống vừa nói thầm.
” Mình không thể suy đoán như thế được, mình cần phải xác minh xem là có hay không”.
Xuống tới lầu dưới cô liếc mắt nhìn không thấy mẹ đâu liền tức tốc chạy ra hiệu thuốc mua que thử thai.
” Cô….Cô lấy cho cháu que thử thai” cô nói với cô dược sĩ lấy thuốc.
Cô Dược Sĩ liếc nhìn cô một cái rồi bước vào vừa lấy vừa lầm bầm ” Tuổi trẻ bây giờ thật là”
Mặt của Gia Kì bây giờ trở nên ngượng ngạo.Nhưng biết phải làm sao cô muốn biết rằng điều cô nghĩ hiện tại không phải là thật.
……….
Về đến nhà cô lập tức phóng thẳng vào nhà vệ sinh.
Từng giây từng trôi qua ” Thình thịch…thình thịch ” Gia Kì có thể nghe thấy tiếng tim của mình đang đập rất mạnh.
Sau 10 phút trôi qua que thử thai dần dần hiện lên.
Gia Kì từ từ mở mắt ra xem cô thật sự không dám tin vào mắt mình nữa, là hai vạch.
” Là hai vạch sao” Nước mắt bắt đầu rơi, cô ngước mặt lên nhưng nước mắt vẫn cứ rơi
“Tại sao vậy chứ.
Á…a…!hức tại sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy”.
Ném que thử thai vào sọt rác.
Khuôn mặt trắng bệch, Gia Kì bước đến nằm lên giường chui vào trong chăn mà khóc.
Nước mắt cứ thế thắm ước cả một phần gối.
Màn hình điện thoại của cô lúc này bắt chợt sáng lên.
Là cuộc gọi đến của Y Tuyết cô với tay cầm lấy điện thoại.
” Cậu chuẩn bị luận án tốt nghiệp đến đâu rồi hả”
” Mình vẫn đang chuẩn bị đây” Gia Kì trả lời với giọng trầm đặc do ứ ngẹn của việc khóc quá nhiều.
Đầu dây bên kia liền nhận ra sự khác biệt từ giọng của Gia Kì
” Cục cưng à.
Cậu làm sao vậy hả, đừng nói với mình là cậu đang khóc đó nha” Lăng Y Tuyết bắt đầu cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy đến với Gia Kì.
” Mình….mình thật sự không muốn mọi chuyện thành ra như vậy, và mình cũng không muốn nó điều đó sẽ xảy Y Tuyết à!” Gia Kì nói nhưng cứ như nghẹn ở cô, càng nói giọng càng trầm lặng xuống rung rẩy không thôi.
Lăng Y Tuyết biết chắc rằng Gia Kì đang gặp phải chuyện gì đó rất nghiêm trọng cho nên giọng nói mới trở nên như vậy.
” Nhưng cậu phải nói rõ mình biết là cậu đã gặp phải chuyện gì rồi.
Mình mới có thể giúp cậu được.
Cậu bình tỉnh nói cho mình nghe được chứ.”
Đầu dây bên kia bỗng chốc im lặng, một lúc lâu sao mới nghe thấy tiếng nói của Gia Kì phát lên ” Mình có thai rồi”.
” Cái gì cậu mang thai rồi sao” Lăng Y Tuyết bỗng thốt lên trong sự bắt ngờ.
” Nhưng mình không muốn có nó.
Mình…” Nói đến đây bỗng nhiên Gia Kì nghẹn lại, không thốt nên lời.
Lăng Y Tuyết nghe đến đây liền hốt hoảng sợ rằng Gia Kì sẽ làm những hành động có hại cho bản thân lẫn đứa bé
” Gia Kì à.
Cậu đừng suy nghĩ gì tiêu cực hết, mình sẽ đến nhà cậu liền.
Bây giờ mình sẽ đến ngay cậu chờ mình”
Lăng Y Tuyết cúp máy, nhanh chân chuẩn bị xe đến nhà Gia Kì.
Bước lên với trạng thái hấp tấp.
” Đến nhà Gia Kì ngay lập tức”.
” Vâng thưa tiểu thư”.
Tài xế nghe xong liền lặp tức phóng ga..