Tư Duệ trước khi rời đi đã dò hỏi được việc đằng sau kỹ viện có một tiểu phủ, và tiểu phủ này chính là nơi Bân Bân được đối đãi chu đáo.
Có thể thấy rõ Bân Bân rất được sủng hạnh tại Kim Cương quốc, bản thân anh là báu vật của Hương Hương tỷ tỷ, rất nhiều nam nhân nơi đây bỏ một khoản ngân lượng lớn ra nhằm chuộc Bân Bân, và tất cả đều bị Hương Hương tỷ tỷ khước từ không chút lưu tình.
Đến giờ Tư Duệ cùng Quốc Thành vẫn không thể tin được, một màn nam phẫn nữ trang đáng bị phỉ nhổ muôn đời của Bân Bân lại khiến anh ta trở thành mỹ nhân số một tại Kim Cương quốc.
Trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra…!Tư Duệ vuốt mặt ngán ngẩm.
“Duệ, tôi kiếm được chút mực, bôi lên mặt đi!” Quốc Thành xắn tay áo, bắt đầu giúp Tư Duệ bôi các đường đen lên mặt.
Tư Duệ vốn đang tập trung suy nghĩ, đến khi Quốc Thành “động thủ” xong xuôi mới hoàn hồn, nhìn sang phía cậu ta: “Cậu đang làm cái gì thế?”
“Nguỵ trang! Không phải các cậu vẫn làm vậy sao?” Quốc Thành ngơ ngác.
“Bị điên à? Đồ của tôi là bạch y còn bôi quệt cái gì?” Tư Duệ nhăn nhó, lau đi cũng không được, bực bội mà thở dài một tiếng.
“Sao không mặc hắc y???” Quốc Thành vẫn chung thuỷ với cẩm nang một vạn câu hỏi tại sao.
“Vì không có đủ tiền mua hắc y! Cậu là đồ chết tiệt!!! Hỏi ít thôi!!!” Tư Duệ nghiến răng nghiến lợi rít từng câu từng chữ.
Quốc Thành im bặt, gật đầu ngoan ngoãn.
Canh ba yên ắng, giờ chỉ có Tư Duệ cùng Quốc Thành ẩn nấp ở bờ tường bao quanh kỹ viện.
Tư Duệ theo bản năng của một cảnh sát ưu tú, thấy tình hình đã ổn thoả yên ắng thì hướng Quốc Thành: “Cậu ở đây canh gác, nếu có kẻ nào vào thì ra ám hiệu!”
“Ám hiệu ra sao?” Quốc Thành lần đầu vào vai “điệp viên”, trong lòng có một chút thích thú.
“Giả làm cẩu, sủa lên ba tiếng, tôi sẽ ra ngay!”
“Được!”
Tư Duệ vỗ vỗ vai Quốc Thành, sau đó cô lùi ra xa một đoạn lấy đà.
Quốc Thành xuống tấn, hai bàn tay khum vào đè lên nhau, khi Tư Duệ chạy tới thì cậu thấp người hơn nữa, vừa vặn bàn chân Tư Duệ chạm tới bàn tay, Quốc Thành cũng gồng lên nâng Tư Duệ.
Tư Duệ kỹ năng rất tốt, dù lực tay của Quốc Thành có yếu đuối thì cũng bám được vào bờ tường.
Tuyệt! Quốc Thành thấy Tư Duệ đã bắt đầu bò sang phía bên kia bức tường thì mừng rỡ, mau mau chóng chóng tìm chỗ ẩn nấp.
Mà chuyện không đơn giản đến vậy, phía bên kia không phải đất, mà là một cái hồ nhân tạo.
Tư Duệ thiếu chút nữa thả tay, may mắn đôi mắt tinh tường nhìn thấy bóng trăng phản chiếu trên mặt hồ mà ngưng mọi động tác.
Giờ cả thân thể cô như những mảnh quần áo treo trên dây phơi, đung đưa đến đường khốn khổ.
K-khốn kiếp…!Sao không có gì thuận lợi vậy??? Tư Duệ mím môi, dùng cơ tay săn chắc bắt đầu bò theo mép tường, tìm chỗ tiếp đất.
Một thân bạch y như vậy, dưới ánh trăng quả thực quá nổi bật.
“Uyển Uyển tỷ, Lâm thị vệ không biết võ công sao?” Tuyết Y nhìn cách Tư Duệ vượt tường và di chuyển như con cua trên mặt hồ thì dâng lên một trận ngứa mắt.
Chỉ cần vận khinh công là có thể dễ dàng tiếp đất, đâu cần phải làm mất mặt thị vệ phủ Vương gia như vậy??
Minh Viễn có cùng thắc mắc với Tuyết Y, quay sang nhìn Uyển Dư.
Uyển Dư gật đầu, nàng không phủ nhận: “Ta cũng hoài nghi nàng không có võ công, nhưng nàng rất nhanh, mỗi cước hay quyền đều mạnh.
Là vậy nên mới có thể vượt qua đợt tuyển chọn thị vệ.
Nói chung chỉ không thể dùng khinh công, mọi thứ đều rất giỏi!” Uyển Dư bổ sung thêm câu cuối với giọng rất đắc ý.
“Mâu thuẫn thật!” Minh Viễn trầm ngâm, “Ta luôn có cảm giác ba người họ rất lạ.
Họ biết những thứ chúng ta không biết, với Lâm Quốc Thành, y thuật rất tốt, chẩn bệnh xuất thần nhưng lại bối rối khi tìm ra phương thuốc chữa bệnh phù hợp.
Nếu vậy cũng không phải là không có khả năng, nhưng việc khâu vết thương hắn làm quá khéo léo, thậm chí còn hơn cả ta, đó hẳn phải ở bậc vi sư.
Một người như vậy lại gặp khó khăn trong bốc thuốc, rất kỳ quái!”
“Ta cũng có tìm hiểu một chút về con đê ở thôn Cận Mạch.
Là Lâm Bân Bân chủ trì việc xây dựng đó.
Ta có xem qua về bút tích của hắn, hắn tính toán những điều ta không thể hiểu, những ký tự đó chưa nhìn thấy bao giờ.
Nhưng kết cục, nhờ vậy nên con đê đó rất hoàn mỹ, không có cơ sở đổ vỡ!” Uyển Dư bổ sung.
“Chưa kể họ hay lỡ lời nói vài thứ ta không thể hiểu: Sh*t, F*ck,…!là cái gì ta chưa nghe qua bao giờ!” Tuyết Y nhớ ra lại thêm mắm thêm muối.
“Xuất thân của bọn họ rất đáng ngờ, nhưng may mắn là ba người đó đều không phải kẻ xấu!” Minh Viễn nói ra một câu như sương như khói, giống trút được gánh nặng vô hình trong lòng hơn.
Nàng nhìn về phía Tư Duệ: Trông Lâm thị vệ như kia không khác gì đứa ngốc, không thể là người xấu được!
Uyển Dư quan sát Tư Duệ, bất đắc dĩ cũng phải thở dài một tiếng: “May mà trút hương mê cho đám lâu la to xác kia gục hết từ sớm, không thì mười cái mạng cũng không giữ được với thế đột nhập này của nàng!”
“Quận mã gia đấy, Quận chúa về dạy lại nàng đi!” Tuyết Y cất lời chọc ghẹo.
Uyển Dư nhướn mày nhìn sang Tuyết Y, không nghĩ quá lâu, sau đó nàng cũng mỉm cười, lộ lúm đồng tiền vô cùng xinh đẹp: “Ta tất nhiên sẽ dạy dỗ nàng!”
Một lời này dứt, Tuyết Y và Minh Viễn chớp chớp mắt nhìn nhau, sau cùng hai mỹ nhân đồng thời che miệng nhịn cười.
“Nga, cuối cùng cũng có người lọt vào mắt xanh của Uyển Uyển tỷ! Vậy mà ta tưởng tỷ bảo: Có là nam cũng không gả cho Lâm Tư Duệ chứ!?” Tuyết Y nháy mắt với Minh Viễn.
“Ta…” Uyển Dư nghĩ lại mấy lời mình quả quyết lúc trước trong lòng dâng lên trận xấu hổ.
“Mà, chuyện Uyển Uyển chọn được đối tượng còn khó hơn lên trời, thế nhưng cũng có thể xảy ra!” Minh Viễn tóm cằm gật gù.
“Ta đâu khó tính như vậy!?” Uyển Dư không hài lòng.
“Không khó đâu! Phải đẹp như Lâm thị vệ mới vừa lòng Nhan Quận chúa!” Tuyết Y nói lời này trong đầu không nghĩ về gương mặt của Tư Duệ mà hoàn toàn hướng về cơ bụng săn chắc của cô.
Xì, Lâm Quốc Thành, lần này trở về ta sẽ cho ngươi rèn luyện chết đi sống lại.
Sao có thể thua Lâm Tư Duệ của Uyển Uyển tỷ được!?
Aaaaa…..!Sao ta lại nghĩ đến tên điên đó chứ!? Tuyết Y, ngươi điên giống hắn rồi!!!
“Lâm thị vệ có thần sắc rất giống với một tướng quân oai hùng vạn người kính nể, sau này chắc chắn tiền đồ rộng mở.
Uyển Uyển, vẫn là chúc mừng ngươi!” Minh Viễn không hề châm chọc, nàng rất nghiêm túc.
Uyển Dư đỏ tai, là muốn chuyển chủ đề: “Mau…!quan sát tiếp, các người ồn ào quá đấy!”.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Hợp Đồng Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc |||||
“Nga, Uyển Uyển tỷ cũng có thể ngại ngùng sao?” Tuyết Y vẫn không buông tha, lần đầu Uyển Dư lộ ra yếu điểm, nhất định phải tranh thủ.
“Ta-…” Cạch.
Một tiếng động nhẹ ở mái ngói phát ra, Tư Duệ giật mình hướng tầm mắt về phía có động tĩnh trong hốt hoảng.
Khi nhận ra quả thực không có gì thì mới thở phào một tiếng: Đúng là doạ chết ta mà, tim treo ngược lên rồi!!!
Bịch!
Tiếp đất thành công, Tư Duệ bắt đầu khom lưng, di chuyển nhẹ nhàng tìm kiếm căn phòng nơi Bân Bân bị nhốt.
Lão Bân, cố lên! Tôi tới cứu cậu đây!!!
Uyển Dư lừ mắt nhìn Tuyết Y: Suýt chút nữa lộ rồi!
Ta xin lỗi, trêu tỷ thú vị quá mà!!! Tuyết Y cười hì hì đáp bằng ánh mắt.
Tư Duệ nín thở khi bước qua đám “mặt heo” man rợ ban nãy gặp: Vẫn biết bọ chúng xấu thậm tệ, vậy mà lúc ngủ còn tệ hại hơn.
Cô nghiến răng nghiến lợi: không tin được mặt giống heo mà mùi cơ thể cũng giống nữa! Ít nhất các ngươi cũng nên chịu khó tắm một chút chứ!??? Tư Duệ quả thực muốn chạy biến khỏi nơi đây, trong đầu còn thề rằng sẽ không ăn thịt lợn một tuần vì sự việc này.
Tư Duệ quả quyết Bân Bân thông minh sẽ để lại ám hiệu gì đó để cô có thể tìm được phòng.
Thậm chí còn nghĩ, may mắn là Bân Bân bị bán đi, chứ nếu Quốc Thành là người bị nhốt, hẳn 100% chẳng có chuyện tốt đẹp nào diễn ra.
Cũng có khi là cô sẽ kệ cậu ta chết dí ở kỹ viện này, khẳng định không cứu nổi, rất mất công.
Quả thực Bân Bân để lại ám hiệu.
Miếng vải y phục anh ta mặc được cẩn thận xé ra một mảnh, nhét vào khe hở của cánh cửa.
Căn phòng lớn nhất chính là căn phòng nhốt Bân Bân, đúng là được sủng ái – Tư Duệ gật gù.
“Lão Bân!” Tư Duệ thều thào.
“Duệ, cứu tôi!” Bên trong là giọng Bân Bân lí nhí đáp lại.
Cửa bị khoá từ bên ngoài, Tư Duệ lấy trong người ra một mẩu sắt mỏng, bắt đầu đặt đầu mảnh sắt vào lỗ khoá.
Thực sự rất cẩn thận và nhẹ nhàng, kỹ năng cậy khoá của Tư Duệ đương nhiên ở bậc vi sư, nếu chuyển nghề sang trộm cắp cũng là rất có tiền đồ.
Tư Duệ nhanh chóng đã tháo được khoá, nhẹ nhàng mở cửa.
C…ạ…c…h….
“Duệ…..!” Bân Bân muốn trực trào nước mắt, một thân hồng y nữ phục lao tới Tư Duệ, là muốn ôm lấy cô bạn nối khố.
Tư Duệ thấy Bân Bân trong trang phục nữ y đã thực sự muốn tự cắn lưỡi mà chết, ánh trăng sáng lại soi rõ gương mặt trang điểm cầu kỳ của Bân Bân thì Tư Duệ mím chặt môi, hoảng sợ mà theo phản xạ, vung tay đấm Bân Bân một quyền không chút lưu tình.
Bốp
“Hơ….” Bân Bân ngơ ngác, lảo đảo rồi ngã huỵch xuống nền.
Tư Duệ thất thần, hết nhìn vào nắm đấm của mình, lại nhìn Bân Bân nằm dưới sàn.
Gương mặt cô tái dần theo thời gian.
C-C-CHẾT RỒI!!!!!!
“L-Lão Bân, dậy đi…!!!”
“Tôi xin lỗi!!!”
Sao cậu lại mang gương mặt đó vừa cười vừa khóc tiến về phía tôi chứ, thằng điên này!!!!!
“Lâm Tư Duệ thật sự là đồ ngốc đúng không!?” Tuyết Y há mồm nhìn một màn này, trong đầu hình dung được quyền vừa rồi rất mạnh, nghĩ lời ban nãy nói Lâm thị vệ không biết võ công có chút hối hận.
“……” Minh Viễn nhìn Bân Bân chịu đòn nằm bất động dưới nền, trong lòng dâng lên một trận khó chịu.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy bực như vậy, đúng ra, nàng chẳng bao giờ quan tâm đến loại chuyện thế này.
Lâm Bân Bân lúc này khiến Minh Viễn bận tâm.
“Cũng hơi ngốc!” Uyển Dư đảo tầm mắt, quả thực có chút xấu hổ trước sự tình kia.
“Uyển Uyển, nên dạy dỗ Quận mã gia chu toàn.
Sự việc này nếu lặp lại, ta sẽ đánh nàng đau gấp vạn lần đấy!” Lời Minh Viễn cất lên lạnh thấu xương, kèm thêm cái liếc mắt giáo huấn khiến Uyển Dư rùng mình.
Tiểu Viễn giận ta vì Lâm Bân Bân bị Tư Duệ đánh sao?
Hoàn cảnh này là Tư Duệ hại nàng.
Uyển Dư vào thế yếu, áp lực bức người này của Minh Viễn, nàng thật sự chỉ biết gật đầu ngoan ngoãn mà thôi.
Minh Viên thu tầm mắt, trở lại theo dõi diễn biến bên dưới.
Lúc này, Tư Duệ đang cật lực cõng Bân Bân trên lưng, khẩn trương sải bước để rời khỏi đây..