Chàng Rể Quyền Thế

Chương 28


“Lý Đông Lưu, anh định làm gì vậy?” Trịnh Tuyết Dương thất kinh, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch. Lý Đông Lưu này bình thường vẫn phong độ, đàng hoàng không hiểu vì sao lại trở nên cực đoan như thế. “Cô im mồm đi cho tôi.” Lý Đông Lưu cười lạnh một tiếng, anh ta đá đổ cái bàn trước mặt làm tất cả mọi người đều chú ý đến. Anh ta nhìn chằm chằm ông cụ Trịnh, lạnh giọng nói: “Lão già đáng chết, ông dám đánh vào mặt tôi thế à? Ông chỉ là một ông già ăn hại, làm chủ một cái gia đình hạng hai, vậy mà ông cũng dám đánh vào mặt tôi à?”

Sắc mặt của ông cụ Trịnh trở nên rất khó nhìn, ông nằm mơ cũng không nghĩ tới, một tên vô dụng như Lý Đông Lưu mà cũng dám làm ra những chuyện như thế này.

Ông cụ Trịnh cũng không phải là một nhân vật nhỏ, ông cau mày, nói: “Giám đốc Lưu, nhân lúc chuyện này vẫn còn chưa bị làm lớn lên, cậu hãy mau thả người ra đi. Cậu cũng vẫn còn trẻ, biết đâu vẫn còn cơ hội xây dựng mọi thứ lại từ đầu. Cần gì phải tự hủy hoại tiền đồ của mình như vậy chứ?”

“Ông im mồm đi cho tôi.” Lý Đông Lưu giớ con dao ăn trong tay lên: “Tự hủy hoại tiền đồ của mình sao? Tôi cũng nói thẳng cho ông biết luôn, tiền đồ của tôi từ lâu đã không còn gì rồi. Cũng mới đây thôi, tôi bị Công ty Đầu tư Bùi thị đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi. Bây giờ trên người tôi không có một xu một cắc nào cả.”

“Anh, không phải anh còn vừa tặng tôi trái tim Praha sao?” Trịnh Tuyết Dương vô cùng kinh ngạc: “Sao anh lại có thể hết tiền được?”

“Ha ha ha” Lý Đông Lưu ngửa mặt lên trời cười lớn: “Tôi nói linh tinh mà cô cũng tin à? Ông đây cũng đâu có ngu mà bỏ ra một đống tiền đề mua một cái ghim cài áo cho cô? Cô nghĩ ông đây ngu à?”

“Nhưng cũng không ngờ được nhi, Trịnh Tuyết Dương cô nhìn cũng băng thanh ngọc khiết như thế mà thằng chồng chết tiệt kia của cô cũng không thèm đụng vào người cô. Cuối cùng đến ai là người tặng cô quà mà cô cũng không biết, đúng là một con đ* trà xanh thối nát, ông đây cũng bị mù nên mới nhìn trúng cô.”

“Anh!” Trịnh Tuyết Dương vô cùng tức giận, cô thật sự muốn quay lại để tát cho Lý Đông Lưu một cái nhưng con dao của đối phương vẫn đang kề ngay cổ của cô. Trịnh Tuyết Dương không dám cử động linh tinh, cô cắn chặt môi đến mức môi sắp bật máu ra. Lý Đông Lưu nhổ một cái, rồi nhìn chằm chằm vào ông cụ Trịnh, tức giận gào lên: “Ông già đáng chết, ông nghe cho kỹ đây, ông chuẩn bị ngay cho tôi 350 tỷ tiền mặt và một chiếc xe. Tôi cho ông thời gian là 1 tiếng, nếu ông không chuẩn bị xong thì cô ta sẽ chết chung với tôi.”

“Mày…” Ông cụ Trịnh tức giận đến run rẩy, hét thẳng vào mặt Lý Đông Lưu.

“Ông có đồng ý không? Nếu ông không đồng ý, thì tôi giết chết cô ta ngay bây giờ.”

“Chị, thả chị tôi ra” Trịnh Khánh Vân lo lắng, định xông đến nhưng đã bị Thanh Linh ngăn lại.

Không hiểu Thanh Linh nghĩ đến chuyện gì mà đột nhiên nói: “Giám đốc Lưu, không phải cậu cần tiền sao, tôi cho cậu. Cậu thả con gái của tôi ra thì tôi sẽ đưa tiền cho cậu.”

Lý Đông Lưu cười một tiếng, nhìn người phụ nữ quyến rũ trước mặt, lạnh lùng nói: “Bà nghĩ tôi ngu sao? Bà nghĩ tôi sẽ tin lời bà sao? Tôi không có con tin trong tay thì mấy người không báo cảnh sát à?”

“Chúng tôi không báo cảnh sát đâu, cậu ta sẽ làm con tin”

Thanh Linh chỉ sang Bùi Nguyên Minh, vẻ mặt bà ta nói chuyện như thể đó là lẽ đương nhiên.

“Đúng, đúng, đúng! Anh ta sẽ làm con tin của anh, anh ta là con rể của nhà họ Trịnh, chúng tôi nhất định sẽ cầm tiền đến chuộc người, anh mau thả

chị tôi ra.” Trịnh Khánh Vân cũng xen vào để thuyết phục Lý Đông Lưu, trong mắt Trịnh Khánh Vân, Bùi Nguyên Minh không là cái thá gì cả, nếu như có thể dùng Bùi Nguyên Minh để đổi lấy chị của cô ta về thì đúng là cách tốt nhất. Tên đàn ông vô dụng như Bùi Nguyên Minh thì cũng không có tác dụng gì cả, chi bằng để anh ta chết đi cho rồi.

“Được!” Lý Đông Lưu cười lạnh lùng: “Chính là tên phế vật này đã làm hỏng chuyện tốt của ông mày, bà bảo nó sang đây, tôi sẽ trả lại con gái cho bà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận