Trần Tuấn lấy video quay được cho Hạ Du Nhiên xem.
Trong video cô gái lục tìm gì đó trên bàn làm việc của cô.
Góc quay khá xa nên không nhìn rõ mặt nhưng cái dáng người đấy cô quen thuộc hơn ai hết.
“Sao có thể là Linh Lung chứ? Phải chăng có sự nhầm lẫn nào không?” Hạ Du Nhiên không tin vào mắt mình, sao người bạn thân của cô lại có thể làm loại chuyện này.
“Anh cũng mong đó là nhầm lẫn” Trần Tuấn biết cô rất sốc nhưng anh đã điều tra rất kỹ.
“Linh Lung là con gái của Lưu Viễn”
Đúng vậy tên đầy đủ của Linh Lung là Lưu Linh Lung.
Trước kia khi đi học Hạ Du Nhiên còn hay chọc ghẹo cô ấy có phải là con cháu của Lưu Bá Ôn hay không.
“Vậy tiếp theo anh định làm gì?” Nhẹ giọng hỏi một câu.
Hạ Du Nhiên rủ mắt che đi cảm xúc của mình.
Cô thật lòng không hiểu Linh Lung làm như vậy được gì.
Hai ngày sau tại tập đoàn AJ
“Linh Lung mình bỏ quên tài liệu quan trọng trong phòng thí nghiệm, cậu đến đấy lấy giúp mình đi.
Bây giờ mình không có ở công ty”
“Được mình sẽ ghé qua”
“Tài liệu rất quan trọng, cậu đừng để người khác xem được”
Tắt điện thoại Hạ Du Nhiên trong lòng thầm cầu nguyện “Linh Lung tuyệt đối đừng là cậu”.
Hôm qua cô đã nói với Trần Tuấn cho cô một cơ hội chứng minh, có thể là có uẩn khúc mới khiến Linh Lung làm như thế dù sao cũng chưa có chứng cứ xác thực.
Nhưng sự thật đã chứng minh biết người biết mặt không biết lòng.
Hạ Du Nhiên đứng trước cửa phòng thí nghiệm tức giận đến mức nắm chặt tay nhìn người bạn mình đang mang công sức của cô bán rẻ cho người khác.
Cảm giác có người đang nhìn mình, Linh Lung quay ngoắc người lại.
Miệng lắp bắp “Du…Du Nhiên”
Ánh mắt Hạ Du Nhiên chứa đầy sự thất vọng.
Cố kiềm nén sự đau lòng lên tiếng chất vấn “Sao cậu lại làm vậy?”
Đống tài liệu tuột khỏi tay, Linh Lung tiến đến nắm chặt lấy cánh tay Hạ Du Nhiên giải thích “Mình…mình thật sự là bất đắc dĩ thôi”
“Cậu hiểu rõ hơn ai hết trong đây có bao nhiêu mồ hôi và nước mắt của mình mà.
Sao cậu có thể làm vậy?” Hạ Du Nhiên bật khóc thành tiếng nữa câu cuối nghẹn lại nơi cổ họng.
“Vì mình ghét Trần Tuấn, anh ta đã cướp cậu đi mất.
Bao nhiêu năm qua cậu không nhìn thấy sao Hạ Du Nhiên.
Là thật sự không nhìn thấy hay cậu đang giở vờ.
Tình cảm mình dành cho cậu không đơn thuần chỉ là tình bạn” Linh Lung sợ nhất là nước mắt của cô.
Từ khoảnh khắc cậu chìa bàn tay về phía mình, nói sẽ làm bạn với mình thì cậu đã trở thành người mình muốn cả đời bảo vệ.
Từng hạ quyết tâm sẽ khiến Hạ Du Nhiên cả đời bình an vui vẻ vậy mà không ngờ người làm cậu ấy khóc nhiều nhất lại là cô.
Hạ Du Nhiên cố gạt tay Linh Lung ra, nhưng cô ấy cứ siết chặt không buông đến nổi tay cô hằn đỏ dấu tay.
“Cậu buông ra đi, cậu làm mình đau rồi đó”
Linh Lung càng giữ chặt hơn như sợ chỉ cần buông ra thì Hạ Du Nhiên sẽ biến mất.
Hôm đấy chính mắt Linh Lung đã nhìn thấy Trần Tuấn tỏ tình với Hạ Du Nhiên trong phòng y tế, cũng đã nhìn thấy sự ngại ngùng trong mắt cô.
Linh Lung biết Hạ Du Nhiên từ khi còn học cấp ba tất nhiên cũng phần nào hiểu được tâm tư trong lòng cô.
Chỉ là không ngờ chưa bao lâu họ đã ở bên nhau.
Linh Lung chỉ còn biết chút hết mọi lỗi lầm lên đầu Trần Tuấn.
“Rõ ràng là mình ở bên cậu trước mà” Linh Lung như mất hết lý trí hét vào mặt Hạ Du Nhiên.
“Mình không thích cậu, mình yêu Trần Tuấn rồi.
Cậu đối với với mình chỉ là bạn” Hạ Du Nhiên hoảng sợ nhìn người xa lạ trước mặt.
Trần Tuấn chạy vội vào, giật tay Linh Lung ra ôm lấy Hạ Du Nhiên “Em không sao chứ?”
Lau nước mắt trên mặt cô, anh kỹ lưỡng kiểm tra khắp người, tức giận quát về phía kẻ chủ mưu.
“Lưu Linh Lung cô đừng thách thức giới hạn của tôi”.
Nếu không phải nghĩ đến cảm nhận của Hạ Du Nhiên anh đã sớm giải quyết chuyện này theo cách của mình rồi.
Đồng tử Trần Tuấn co lại đôi mắt hằn lên lửa giận.
Như một ngọn núi lửa trực chờ phun trào bất cứ lúc nào.
Hạ Du Nhiên thấy thế vội kéo anh ra ngoài.
Chỉ để lại cho Linh Lung một ánh nhìn rồi cùng Trần Tuấn rời khỏi đó.
Đến giờ cũng vẫn chưa tưởng tượng được kết cục lại trở nên thế này.
Cô lại càng không nghĩ đến tình cảm của Linh Lung đã trở nên khác xưa.
Hạ Du Nhiên trách mình không tinh tế để nhận ra.
Sau khi đưa Hạ Du Nhiên về ký túc Trần Tuấn lái xe đến một quán rượu.
Đến nơi anh được phục vụ dẫn vào một phòng vip, trong phòng đã có một người đàn ông chờ sẵn.
“Tiến hành được chưa?”
“Làm đi, đừng để lại dấu vết gì” Trần Tuấn uống cạn ly rượu.
“Sao?” Trường Tư Vân ngã ngớn hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.
“Sao chăng gì?” Cái tên này tính nết chẳng chút thay đổi, có lúc khiến người khác rất bực bội nhưng lại chẳng làm được gì anh ta.
“Sợ cô bạn gái nhỏ của anh biết sẽ tức giận sao?”
Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đến cả Trần Tuấn bình thường làm việc nhanh gọn lần này cũng phải suy tính công phu như thế.
Trường Tư Vân bất lực lắc đầu.
Như anh ta chẳng phải tốt sao, bên ngoài thiếu gì phụ nữ khi có nhu cầu cứ giải quyết là xong đỡ phải phiền phức.
“Ngậm cái miệng chó của cậu lại rồi làm việc cho anh” Trần Tuấn quăng cho anh ta một cái nhìn cảnh cáo.
Sợ sao? Tất nhiên là anh sợ rồi, anh không muốn vì chuyện của người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm khó lắm mới có được của mình.
Phàm là kẻ cản đường anh đều không để yên.