Tiểu hài tử tròn xoe mắt, nhỏ giọng kêu lên,
“Chủ nhân! Ta chính là hoa của người, hoa hoa của người đó!!!”
Thư Di mặt không cảm xúc “…” Chờ chút, xin hãy để ta hoảng hốt.
Trường bào hài tử mặc trên người, quả thật giống hệt màu hoa của nàng.
Nhưng…
Mặc Dương Kì bảo là hoa ven đường mà?! Sao lại thành người rồi???
Thông thường linh thảo hoặc linh thú chỉ có cấp thần trở lên mới có thể hóa hình, lúc hóa hình còn kéo theo lôi kiếp…
Đang yên đang lành xuất hiện một hài tử gọi nàng là chủ nhân, còn tự nhận là hoa của nàng…
Còn chưa kể đến Mặc Liên Kiều…
Thư Di “…” Có chút phiền não.
Giữa lúc nàng còn đang đau đầu không biết ra sao, Thanh Mai Thiên Ẩn đối diện nhẹ nhàng cười một tiếng, nàng khẽ cúi người, không để ý đến bên này, liền xoay người rời đi.
“Nếu đã là người quen, liền đi cùng đi.” Nhất Thiên nhàn nhạt nói, ánh mắt lóe lên dư quang nhìn hài tử, không nhanh không chậm bước qua cổng không gian.
Mặc Dương Kỳ vẫn đứng đó đợi nàng, cảm xúc không biểu hiện rõ,
Tiểu hài tử ôm chân Thư Di không buông, nàng đành có chút bất đắc dĩ thả Tiêu Đồ ra, bế nó lên. Hắc hồ cứ như vậy liền bị lôi theo.
Mặc Liên Kiều đen mặt, hơi chậm lại, sau đó vội cúi đầu miễn cưỡng theo sau.
Phía bên kia là một sơn động.
Bên trong đọng mùi hương hoa thoang thoảng, chính giữa đặt một ngai rộng điêu khắc từ cẩm thạch, trên tường khắc ba chữ chìm nổi, nét khắc cực kì có lực, rồng bay phượng múa,
“Nhã Tịnh phường”
Nơi ở của Thanh Mai Thiên Ẩn cùng vị Nhất Thiên đại nhân kia…
Nhấc chân ra phía ngoài, mới nhận ra sơn động này được đào giữa lưng chừng sườn núi, phía trên của một rừng cây rậm rạp.
Nhất Thiên ôm ngân lang nhảy xuống, lát sau liền thấy một nữ nhân khuynh thành cưỡi sói bạc khổng lồ vọt lên, chạy về phía xa.
Thanh Mai Thiên Ẩn đưa tay ra hiệu,
“Ta sẽ dẫn đường.”
Nga Huyễn cũng theo đó mà biến lớn.
Mặc Dương Kỳ ý thức được, liếc nhìn nàng một cái, chỉ khẽ gật đầu, kéo tay Thư Di đang ôm hài tử cùng ngồi lên Tiêu Đồ.
Cảm giác hòa hợp, giống như… một nhà ba người.
Thư Di bị cái ý nghĩ này dọa sợ. Thiếu niên phía sau cũng đã lấy lại Cửu Vĩ Hắc Hồ từ lúc nào,ung dung nhàn nhã thả bước theo sau.
Nhã Tịnh phường khác với hoàng cung rất nhiều, núi non tứ phía bao quanh, chính giữa trung tâm lại có một mảng đồng bằng xanh tươi,
Dị thảo cùng hoa thơm đủ loại mọc rải rác khắc nơi, dòng linh tuyền trong veo chảy dài, phân thành từng khu vực.
Sương trắng mỏng lượn lờ, bị ánh nắng chiếu vào nhiễm lên một tầng sáng nhàn nhạt, linh thú cùng yêu thú đi lại, đình đài gác tía cao chót vót, mỗi tầng bốn góc đều treo đèn lồng đỏ, ngói ngọc lưu ly, linh khí hưng thịnh, bố trí đều không tầm thường.
Cảnh sắc tuyệt đẹp đến an nhàn, khiến lòng người thanh tịnh…
Đa số người qua kẻ lại đều mặc chung một đồng phục, đều là người của Nhã Tịnh phường. Đám người Thư Di di chuyển gây động tĩnh quá lớn, muốn không để ý cũng không được. Người xung quanh đều ngó qua, thấy Nhất Thiên cùng Thanh Mai Thiên Ẩn thì cung kính hành lễ.
Thân phận của hai người họ, tuyệt đối không tầm thường.
Hài tử trong lòng hơi ngọ nguậy vài cái, ngẩng đầu,
“Chủ nhân.”
Thư Di đang nhìn ngắm xung quanh, nghe vậy đột nhiên nói,
“Không cần gọi chủ nhân, gọi tỷ tỷ được rồi.”
Thanh âm non nớt vang lên,
“Tỷ tỷ!”
Thiếu nữ chớp mắt,
“Ừ. Ngươi thật sự là đóa hoa đó sao?”
Hài tử cúi đầu, hai ngón tay đụng đụng vào nhau,
“Thật a, ta cũng không biết tại sao lại hóa hình được…”
Cảm xúc vừa thân cận, vừa quen thuộc, Thư Di cũng không nắm chắc thật giả, nhưng cũng không thể bỏ mặc tiểu hài tử một mình được.
“Ngươi tên gì?”
Tiểu hoa nhi tóm lông Tiêu Đồ, mi mắt cụp xuống,
“Ta chưa có tên… Tỷ tỷ, hay người đặt tên cho ta được không?”
Thiếu nữ có chút dở khóc dở cười, ngẫm nghĩ một chút,
“Hoa đỏ, ừm… vậy kêu Đan Nhi đi.”
Hài tử ngây thơ lộ ra nét tươi cười vui sướng, lẩm bẩm lặp đi lặp lại cái tên mới,
“Đan Nhi, Đan Nhi… Ta tên Đan nhi!!!”
“Ừ, Đan Nhi.” Nữ tử nở nụ cười, dịu dàng ấm áp.
Đi được một đoạn đường rất dài tới khi dừng lại, là trước một đại điện xa hoa tráng lệ.
Nhất Thiên nhảy xuống, mũi chân tiếp đất êm ái. Ngân lang thoáng chốc thu nhỏ, theo cái phất tay của nàng mà chạy vào rừng.
Một nữ tì ở gần đó đang nâng giỏ linh thảo trên tay, lúc này chầm chậm tiến lên, nói,
“Nhất Thiên đại nhân, người đã trở về.”
“Chuẩn bị bàn ghế, đón tiếp khách quý.”
“Dạ.” Dứt lời liền rời đi.
Thư Di âm thầm quan sát, vừa quay đầu lại, đảo mắt đã phát hiện Mặc Liên Kiều vậy mà đang tóm Đan Nhi, một tay xách lên như một món đồ, ánh mắt ghét bỏ, gần như bỏ mặc hình tượng mà rống lên một tiếng,
“Xú tiểu tử, còn động vào thú sủng của bổn vương, liền băm thây ngươi vạn đoạn.”
Sau đó mặt không đổi sắc, thuận tay định ném nó đi.
Thư Di hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là lập tức lao đến ôm lấy Đan Nhi, ngăn lại động tác của hắn, thuận tiện lui về phía sau.
Xem xét một lượt thấy trên người hài tử không có bị thương, chỉ là hai mắt có chút đỏ.
Nàng giận dữ, giọng điệu có chút bất mãn nói,
“Mặc Liên Kiều, ngài sao có thể làm vậy, nó vẫn còn là một hài tử đấy!”
Nếu không phải ngại chức vị cao thấp, ta đã hung hăng vả chết ngươi rồi!!!
Thiếu niên sừng sộ ôm lấy hắc hồ dưới đất,
“Nó tóm sủng vật của ta trước!”
Nghe lời này chính là đang cắn răng cắn lợi nói ra, Thư Di không khỏi cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Nàng đưa Đan Nhi ra sau lưng, nghiêm nghị tiếp tục,
“Người là cường giả, bắt nạt một đứa trẻ thật sự tốt sao?”
Mặc Liên Kiều trừng mắt, khớp tay nắm chặt vang lên những tiếng rắc rắc không ngừng.
Thư Di nhịn không được thở dài, đối với hắn cũng không nói gì thêm. Nàng nắm tay Đan Nhi tiến lên phía trước.
Mặc Liên Kiều hậm hực quay đầu, chỉ có Mặc Dương Kỳ một bộ dáng âm trầm đưa ánh mắt nhìn về phía hai người đang dần đi xa.
Mắt phượng lạnh nhạt hơi nheo lại, đôi mắt thần bí như sao trời, giờ phút này lập lòe sáng tối, thâm trầm như bóng đêm, mang theo nghi hoặc,
Bóng lưng nho nhỏ của hài tử phía trước mang theo vẻ thong dong khó giải thích, trường bào màu đỏ vẽ một đường cong mỹ lệ trong gió, dao động theo từng bước đi.
Loại cảm giác này… thực sự rất không ổn…
Hắn hơi rũ mi mắt, liền quay đầu, để lại một bóng lưng đạm mạc.