Sau khi đầu óc thanh tĩnh lại được chút ít, Bích Diệp liền quay trở lại phòng Cung Hoàng. Tay đóng cửa xoay người lại đã thấy anh đang ngồi vào bàn viết chương trình:”Em quay lại rồi à, lại đây, anh vừa chuẩn bị thêm một cái ghế nữa”
Cô gật đầu rồi tiến đến ngồi cạnh cậu. Cả hai bắt đầu bàn bạc ý tưởng, dường như ai cũng không muốn khơi lại câu chuyện lúng túng đã xảy ra.
Sau vài giờ cùng nhau chỉnh sửa nhưng xem ra chỉ mới hoàn thành được phần ý tưởng và bố cục. Bích Diệp lúc này cũng đã mệt mỏi liền vươn vai thư giãn.
“Có lẽ muốn hoàn thành cần rất nhiều thời gian, hôm nay chỉ có thể giúp anh tới đây rồi.” nói xong liền tiến ra ngoài ban công của phòng thư giãn.
Cung Hoàng nhìn bóng lưng cô cười nhẹ:
“Cảm ơn em”.
Bích Diệp nhắm mắt lại ngắm cảnh hoàng hôn ngoài cửa, trông thật yên bình.
Cung Hoàng đứng cạnh cô cùng ngắm cảnh.
“Đã chiều tà rồi, em có thể ở lại ăn tối cùng anh không?. Vì hôm nay cha mẹ không về nhà, anh nghĩ…sẽ rất cô đơn.”
Cô quay người sang nhìn anh, thấy trong mắt anh thoáng ưu tư liền không nỡ. Nhưng cô còn phải đi gặp Hoàng Lân…
“Em…đã hứa với Lân chiều nay…”
Khi nghe nhắc đến Hoàng Lân, không biết sao cảm xúc anh liền trở nên khó chịu, liền không khống chế được hành động của mình, đưa tay vòng qua eo cô kéo sát về phía mình. Bích Diệp sau hành động bất ngờ của anh cũng không kịp phản ứng lại. Anh lại dùng chất giọng trầm ấm của mình nhưng lúc nghe sẽ phát hiện ra sự tức giận trong đó:
“Em…tại sao tối rồi vẫn đi gặp cậu ta?”
Cô nghĩ anh đang tức giận vì mình đi gặp Lân mà không ăn tối cùng anh, để anh một mình nên cũng không chấp nhất hành động của anh lúc này nữa, nhỏ giọng dỗ ngọt:
“Anh…đang giận em à?”
Thấy anh vẫn không trả lời nhưng tay bên eo vẫn giữ chặt như cũ.
“Anh…trước tiên buông ra, em sẽ giải thích”
Tay bên eo vẫn khong buông ra nhưng đã thả lỏng. Thấy anh vẫn không có ý định thay đổi tư thế, cô cũng hết cách, trước hết làm anh nguôi giận:
“Hôm nay vốn dĩ muốn sang nhà Lân để khuyên nhủ em ấy nên thư giãn hơn trong lúc ôn luyện, em định tối nay dẫn em ấy đi đâu đó chơi cho khuây khỏa”.
Thấy sắc mặt anh vẫn chưa tốt lên chút nào, cô thật không hiểu nổi có gì mà phải tức giận.
“Nhưng anh bảo có việc quan trọng nên em tạm thời bỏ qua việc đó để sang đây giúp anh”.
Sắc mặt anh dần hòa hoãn lại.
“Anh…trước hết buông em ra đã, như thế này…hơi khó nói chuyện”
Cung Hoàng cười nhẹ, luyến tiếc buông ra rồi sau đó xoa nhẹ đầu cô:
“Em đó…lúc nào cũng khiến anh tức giận”
Cô nghe chữ giận liền nghĩ cái người này sao lại khó nguôi đến thế:”xem ra kế hoạch phải diễn ra chậm hơn rồi” Bích Diệp nghĩ thầm.
“Vậy được, em sẽ ăn tối cùng anh”
Cung Hoàng nghe vậy liền vui vẻ, nắm tay cô bước xuống bếp.
“Hôm nay anh sẽ tự tay làm cho em một món ăn sở trường”.
“Món gì thế?”
“Bí mật”
“Tùy anh”
Nói xong liền ngồi vào bàn ăn lấy điện thoại gϊếŧ thời gian lúc chờ. Cung Hoàng thấy vậy liền hài lòng sau đó cũng bắt đầu tự thân vận động. Do bàn ăn đối diện với gian bếp nên khi cô ngẩng đầu nhìn về phía trước là có thể thấy một thân ảnh đang loay hoay bận bộn trong bếp. Chàng trai gương mặt thật tuấn tú, tuy còn là học sinh nhưng lại mang vẻ trưởng thành hiếm thấy. Trên người mang tạp dề trắng, dù đứng trong bếp toàn là dầu mỡ nhưng vẫn rất thanh lịch. Không ngờ một chàng trai như vậy còn đang vì mình mà xuống bếp, không hiểu sao bất giác cảm thấy rất hạnh phúc mà nhìn ngắm mãi.
Cung Hoàng bắt gặp ánh mặt của cô nhìn mình cũng liền đáp lại. Khi thấy anh phát hiện ra thì cô liền quay mặt trở lại màn hình điện thoại. Cung Hoàng thấy người con gái trước mặt như một tên trộm bị bắt quả tang vậy, mỉm cười nhẹ rồi tiếp tục công việc.
Lúc này thật nhàn rỗi, không có việc gì làm nên cô cũng bắt đầu muốn giúp đỡ, tiến về gian bếp phía trước
” Em có thể giúp gì không?”
“Em chỉ cần ngồi chờ phục vụ là được rồi.”
“Em mới không vô dụng như vậy.”
Cô thấy trên thớt là quả thơm chưa cắt liền động tay giúp anh. Nhìn sang bên cạnh thấy tiểu Diệp cứ nhất quyết giúp không chịu ngồi đợi đành thuận theo cô.
Trong lúc thái, cô cứ suy nghĩ lung tung vẩn vơ nên không cẩn thận để dao sượt qua ngón tay.
“Ây da…”
Cô nghĩ tiếng nói rất nhỏ sẽ không khiến anh chú ý nhưng Cung Hoàng luôn quan sát người bên cạnh làm sao có thể không biết chuyện.
Anh liền chuyển sang bế cô lên rồi đưa về lại bàn ăn, còn mình đi kiếm hộp cứu thương.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ, anh không cần lo”.
Anh sau khi lục trong hộp cứu thương tìm được băng y tế liền tiến đến ngồi khuỵu dưới đất. Cầm lấy đầu ngón tay của cô, dùng bông hút bớt máu rồi dán băng y tế lên. Ngồi quan sát anh đang ôn nhu chăm sóc ngón tay mình như vậy, tim bất giác chợt động nhẹ. Sao ngay cả anh, Na Na, Hoàng Lân đều đối xử với cô tốt như vậy, cô thật sự sợ mình đang mơ rồi sau đó tỉnh dậy sẽ không còn có họ nữa. Bất giác cô mỉm cười rồi cúi người xuống đặt lên mái tóc anh một nụ hôn:
“Cảm ơn anh, Cung Hoàng”.
Cô hành động như vậy vì cô nhớ lúc còn nhỏ mẹ thường an ủi mình bằng cách này, nên bây giờ cô cũng muốn làm như vậy để giảm bớt lo lắng cho anh.
Cung Hoàng không hề biết cô sẽ hành động như vậy nên ngồi ngây người rất lâu. Vì bây giờ tâm anh như đang treo lơ lửng vì quá hạnh phúc vậy. Đây là lần đầu tiên Bích Diệp chủ động làm hành động này với anh, tuy nó không phải nụ hôn trên trán hay má, môi mà mọi người hay mong muốn, mà chỉ là một cái chạm nhẹ trên tóc nhưng tâm anh đã đủ loạn nhịp.
Bích Diệp thấy anh ngây người lâu như vậy, không lẽ cách của mẹ không thể an ủi người khác thật. Trong suy nghĩ của cô quả thật hoàn toàn khác với người đối diện. Hai người cứ ngây ngốc nhìn nhau, Bích Diệp liền mở lời trước:
“Anh…không sao chứ?”
“À…không…có gì”
Sau đó liền đứng dậy cất hộp cứu thương đi. Sau khi quay lại bếp anh liền dặn dò cô ngồi đợi, nếu chán thì xem tv, tuyệt đối không cho cô xuống bếp nữa. Cô nghe thế liền buồn bực nhưng dưới sự phản đối của anh đành nghe theo đi ra phòng khách xem TV đợi anh.