Chỉ Còn Lại Hai Người (Two Alone)

Chương 5


Hơi thở ấm áp của anh ta phả vào tai nàng và gây nên cảm giác đụng chạm nhẹ lên cánh tay nàng. Nàng rúc vào sát anh ta hơn nữa.

_Dậy di. Chúng ta phải thức dậy.

_Thức dậy à? – nàng rên rỉ – tại sao? Anh hảy kéo chăn trở lên đi. – tôi lạnh lắm.

_Chính vì thế đấy. Chúng ta ướt đẫm. Cơn sốt của cô đả hạ và cô đổ mồ hôi làm ướt cả 2 chúng ta. Nếu chúng ta không thức dậy và lau khô mình, chúng ta có nguy cơ bị tê cóng.

Nàng tỉnh hẳn và nằm ngửa ra. Anh ta quả thật nghiêm túc và đả hất các tấm da thú qua 1 bên.

_Lau khô bằng cách nào?

_Cởi áo quần và lau người cho khô – anh ta vừa nói vừa bắt đầu cởi nút chiếc áo sơmi vải len.

_Anh điên rồi sao? Tôi đang lạnh cóng đây!

Nàng kéo tấm da thú trở lên người nàng. Cooper liền giật ra khỏi tay nàng.

_Cô hảy cởi áo quần ra. Ngay bây giờ!

Anh ta vặn người cởi chiếc áo sơmi ra và trùm lên bụi cây gần nhất. Với 1 cử động uyển chuyển, anh ta vòng cánh tay ở hông và kéo chiếc áo thun cổ lọ qua khỏi đầu, khiến cho mái tóc anh ta dựng đứng lên 1 cách khôi hài. Nhưng Rusty không sao cười nổi. Tiếng cười – quả thực không hề có âm thanh – da bị chận cứng trong cổ. Chỉ cần nhìn thoáng qua bộ ngực đẹp nhất mà nàng chưa bao giờ trong thấy cũng đã đủ khiến nàng nghẹn lời.

Các bắp thịt kia chắc là cứng như đá, như được điêu khắc 1 cách tuyệt mỹ bên dưới làn da căng thẳng. 2 núm vú của anh ta có màu nâu sẫm và săn lại vi lạnh. Tất cả nền ngực bao phủ 1 lớp lông xoắn đầy cám dỗ.

Anh ta thon người đến nỗi nàng có thể đếm được từng xương sườn. Bụng anh ta phẳng và căng như 1 cái trống. Nàng không sao trông thấy rõ rốn anh ta vì nó chìm sâu dưới 1 cụm lông khêu gợi.

_Khởi sự đi, Rusty, nếu không tôi sẻ làm giúp cô đấy.

Lời đe doạ của anh ta chợt giật nàng ra khỏi cơn mơ mộng. Một cách máy móc, nàng cởi chiếc áo khoác. Bên dưới nó nàng cũng mặc 1 cái áo thun như anh. Nàng cứ loay hoay với mép áo trong lúc nàng quan sát anh ta đứng thẳng người và từ từ tuột chiếc quần jean xuống 2 ống chân. Cái quần lót dài không phải là vật lôi cuốn nhất mà nàng đả từng trông thấy.

Nhưng Cooper Landry không chịu mặc lại áo quần ngay. Trong nhiều giây đồng hồ, anh ta cứ đứng yên, in hình trong ánh sáng lờ mờ của ngọn lửa, trần như nhộng. Anh ta có hình dáng tuyệt đẹp 1 cách thiên phú, kỳ diệu đến nổi khiến nàng chỉ biết há hốc miệng ra mà nhìn, gần như không còn hơi thở.

Anh ta trùm số y phục vừa cởi bỏ lên trên bụi cây rồi luồn 1 đôi tất ngắn vào 2 bàn tay và chà chúng lên khắp mình để lau khô – tất cả mọi thứ trước khi gỡ đôi tất ra khỏi bàn tay.

Quỳ xuống, anh ta lục tung 1 cái balô để tìm đồ lót. Anh ta mặc 1 cái quần đùi, không hề ngượng ngùng 1 chút nào.

Khi anh ta quay về phía nàng và nhận thấy nàng vẩn chưa động đậy, anh ta cau mày với vẻ tức giận.

-Nào, Rusty. Nhanh lên di. Ngoài này lạnh lắm.

Anh ta với tay lấy chiếc áo khoác của nàng, là món duy nhất nàng đả cởi ra cho tới lúc ấy. Nàng liền đưa nó cho anh ta và anh ta treo lên để hong cho khô. Vừa dang tay lấy áo quần khác, anh ta vừa bật ngón tay vừa hối thúc nàng.

-Nào nào.

Nàng ngước mặt lên lo ngại nhìn anh ta, và kéo chiếc áo thun qua khỏi đầu rồi chuyền cho anh ta.

Không khí lạnh buốt khiến toàn thân nàng rúng động. Ngay lập tức nàng bị tê cóng và bắt đầu run rẩy 1 cách dử dội đến nổi không thể xử lý chiếc khuy của chiếc quần chỉ có 1 ống của nàng.

-Đây này, hảy để tôi giúp 1 tay. Nếu không tôi sẻ phải đứng đây suốt đêm mất thôi.

Nói đoạn Cooper quỳ xuống và kéo đùi nàng ra. 1 cách nôn nóng anh ta xô tay nàng ra xa để cho anh ta có thể cởi khuy đẩy dây kéo xuống. Với 1 vẻ dửng dưng anh ta tuột quần xuống chân nàng và ném đại về phía bụi cây gần nhất.

Nhưng anh ta đột nhiên ngừng lại vì những gì mà rỏ ràng anh ta đả không ngờ tới. 2 mảnh đồ lót nhỏ xíu, đặc biệt của phụ nữ. Anh ta đả trong thấy cái chân viền đăng ten, nhưng chỉ có thế, vậy mà anh ta cứ nhin chầm chầm vào đó hết sức lâu mới thốt lên 1 cách cộc lốc.

-Cởi hết ra.

Rusty lắc đầu.

-Không.

Gương mặt anh ta chợt trở nên hung dữ.

-Cởi hết ra.

Rusty vẩn 1 mực lắc đầu. Trước khi nàng có thể chuẩn bi ứng phó, anh ta ấn bàn tay lên trên mảnh viền đăng ten hình tam giác.

-Nó ướt hết rồi, cô hảy cởi ra.

Đôi mắt của họ, cũng như ý chí của họ, đối chọi nhau dử dội. Chính cái lạnh trong ánh mắt của anh ta cũng như cái lạnh trong không khí đả thúc đẩy Rusty tuột cái quần lót ươt ra khỏi chân nàng.

-Bây giờ cô hãy lau mình di.

Anh ta đưa cho nàng 1 chiếc tất bông như cái anh ta đả dùng. Nàng chà nó lên phần dưới của cơ thể và đôi chân. Vẩn cúi gầm mặt xuống, nàng mò mẫm tìm đồ lót. Cooper liền đưa cho nàng. Anh ta đả không chọn loại dài vì như thế sẻ làm trầy vết thương của nàng. Nàng mặc 1 chiếc quần lót tương tự cái nàng vừa cởi ra và giờ đây đang tòn ten ở 1 cánh thấp của bụi cây, phất phơ như 1 ngọn cờ chiến thắng vào buổi sáng sau 1 bửa tiệc thân hữu.

-Bây giờ tới phần trên.

Cái nịt ngực của nàng cũng nhỏ nhắn như cái quần lót và cả 2 thứ cũng tương xứng với nhau. Buổi sáng rời khỏi căn lều, nàng đả mặc y phục phù hợp với lúc trở về thế giới văn minh. Sau khi phải mang áo quần lót cho ấm trong mấy ngày liền, nàng da chán ngấy.

Nghiêng mình về phía trước, nàng tóm lấy cái móc ở sau lưng, nhưng mấy ngón tay của nàng tê cóng và lạnh đến nổi nàng không sao mở ra được. Vừa lẩm bẩm xỉ vả, Cooper vừa vòng tay quanh người nàng để gỡ cái móc ra khỏi quai. Cái nịt ngực rơi về phía trước. Nàng tuột dây đeo xuống cánh tay, liệng nó ra xa và nhìn thẳng vào mắt anh ta thách thức.

Bên dưới hàng râu mép, cái miệng của anh ta mím lại thành 1 vạch ngang rắn rỏi không có vẻ gì lay chuyển. Anh ta chỉ khựng lại trong vòng 1 nhịp tim trước khi bắt đầu chà mạnh chiếc tất bông lên cổ, ngực, bụng, vú nàng. Rồi, lại vòng tay quanh người nàng, anh ta lau sạch mồ hôi trên lưng nàng. Họ gần nhau đến mức hơi thở của nàng lay động đám lông ngực của anh ta. Môi nàng ở sát ngay 1 núm vú đang căng phồng lên của anh ta. 2 núm vú cua nàng cũng cứng lại và nổi lên cao vì lạnh chạm nhẹ vào da anh ta.

Anh ta chợt nhanh nhen thụt lùi và bực tức tròng 1 cái áo ấm ngắn qua đầu nàng. Trong khi nàng loay hoay luồn cánh tay vào tay áo, anh ta gỡ tấm da thú bị ướt mà họ vừa nằm lên ra khỏi lớp nệm và thay thế bằng 1 tấm khác.

-Tấm này không êm bằng nhưng khô hơn.

-Tốt thôi mà – Rusty khàn giọng nói.

Cuối cùng họ lại chui vào chăn. Nàng không kháng cự khi anh ta kéo nàng tới gần. Nàng rùng mình không sao kiềm chế nổi và 2 hàm răng khua vào nhau lách cách. Nhưng chẳng bao lâu sau họ đả bắt đầu ấm người lên. Thân thể họ đầy những xáo trộn vi những gì mắt họ đả trông thấy. Những ấn tượng gợi tình cứ lẩn quẩn trong tâm trí họ.

Nằm trong vòng tay của anh ta với áo quần mặc đầy đủ cũng đã mất tự tin, huống chi nằm bên anh ta mà chỉ mặc đồ lót lại càng khiến nàng thêm xao xuyến. Cơn sốt của nàng đả hạ, nhưng giờ đây thân thể nàng nóng như 1 lò lửa.

Cặp đùi của anh ta gây 1 cảm giác thú vị bên đùi nàng. Nàng thích làn da có 1 lớp lông của chúng. Bởi vì nàng không mang nịt ngực, nàng cảm thấy thật rỏ bàn tay của anh ta đang đặt ngay phía dưới vú nàng, hình như nhưng lại hoàn toàn không chạm vào đó.

Không phải anh ta không bị nao núng vì sự gần gũi bất khả kháng này. Anh ta đang cố gắng thay đổi tấm da thú và mặc áo quần hết sức nhanh chóng nhưng đó không phải là lý do duy nhất khiến anh ta phải thở 1 cách nặng nhọc. Ngực anh ta phồng lên và xẹp xuống ngay sau lưng nàng 1 cách đều đặn nhưng dồn dập.

Thế rồi lại còn có 1 bằng chứng ác liệt khác với sự kích thích của anh ta.

Nàng liền khẽ nói:

-Tôi không nghĩ tôi cần phải… gác chân tôi lên chân anh.

1 tiếng gằn nhỏ rung động cả ngực anh ta:

-Cô không nên nói như thế. Đừng có động đậy.

Rỏ ràng anh ta đang khó chịu.

-Tôi xin lổi.

-Vì lý do gì? Cô không thể không xinh đẹp thì tôi cũng không thể không phải là 1 người đàn ông. Tôi nghĩ chúng ta chỉ cần chấp nhận điều này với nhau.

Nàng tôn trọng yêu cầu của anh ta và không động đậy. Nàng thậm chi không mở mắt ra lại sau khi đả nhắm mắt. Thế rồi nàng đả ngủ thiếp đi với 1 nụ cười thoáng qua trên môi. Có lẽ chỉ do sơ ý, nhưng anh ta đả nói với nàng rằng anh ta nghĩ nàng xinh đẹp.

Đã có 1 sự khác biệt trong mối quan hệ của 2 người. Sự gần gũi bất khả trong đêm hôm trước vẫn không khiến họ thân nhau hơn. Nói đúng ra, sự việc đó đã tạo nên 1 tình trạng bực bội giữa họ. Buổi sáng hôm sau họ nói chuyện không được tự nhiên. Mắt họ tránh giao nhau. Họ xây lưng lại với nhau khi mặc áo quần. Họ cử động vụng về và thiếu tự tin, như những phế nhân mới vừa phục hồi tứ chi.

Im lìm và cách biệt, Cooper đẽo cho nàng 1 cặp nạng từ 2 cành cây chắc nịch. Chúng chẳng đẹp gi nhiều để mà tán tụng, nhưng nàng cảm ơn chúng vô cùng. Chúng giúp nàng có thể di động. Nàng sẻ không còn phải nằm bẹp trẻn giường.

Khi nàng cảm ơn anh ta, anh ta chỉ lẩm bẩm 1 tiếng ghi nhận và bước mạnh chân qua các bụi cây thấp về phía dòng suối để lấy nước, lúc anh ta trở lại, nàng đả quen với cặp nạng và đang đi khập khiễng quanh khoảng rừng thưa.

-Chân cô cảm thấy như thế nào rồi?

-Khá lắm. Tôi đả tự rửa sạch bằng peroxide và uống thêm 1 viên thuốc.

Thậm chí nàng đả ráng mặc được 1 cái quần còn lại và mang đôi giầy ống vào, cơn đau nhức đả giảm khá nhiều nên sức ép của 1 lần vải nữa vẩn không gây khó chịu cho vết thương.

Họ luân phiên uống nước trong phích. Xem như ăn điểm tâm. Cooper chợt lên tiếng:

-Hôm nay tôi cần phải cất nơi trú ẩn đó.

Hồi nảy khi họ thức dậy thì thấy tấm đắp của họ đả đầy những tuyết.

Lần này các bông tuyết không chỉ lạ những hạt nhỏ mà là những dấu hiệu thực sự đáng lo ngại về cơn bão đầu tiên của mùa đông. Cả 2 người đều biết những mùa đông trong khu vực sẽ tàn khốc đến mức nào. Bắt buộc họ phải có 1 nơi trú ẩn để dùng cho đến lúc họ được cứu thoát. Nếu họ không được cứu thoát, 1 nơi trú ẩn tạm thời sẻ chẳng ăn thua gì, nhưng không 1 ai muốn nghĩ đến khả năng đó.

-Tôi có thể giúp được gì cho anh?

-Cô có thể cắt áo khoác da kia thành từng mảnh dài – anh ta vừa nói vựa hất đầu về phía 1 chiếc áo khoác của 1 trong số nạn nhân rớt máy bay và đưa cho nàng 1 con dao – Tôi cần nhiều dây da để buộc những cây cọc lại với nhau. Trong lúc cô làm việc này, tôi sẻ đi xem thử có thể kiếm thức ăn gì cho bửa tối hay không.

Nàng nhìn anh ta ranh mãnh trong lúc anh ta nói tiếp:

-Hôm qua tôi đặt mấy cái bẫy.

Nàng liếc quanh với vẻ lo sợ.

-Anh không đi quá xa đây chứ?

-Không xa lắm đâu – anh ta vừa nói vừa mang khẩu súng trường lên vai và kiểm tra lại hộp đạn anh ta đả bỏ vào túi – tôi sẻ trở về khi ngọn lửa cần châm thêm củi. Tuy vậy, cô hảy giữ con dao với khẩu súng trường phòng lúc cần tới – tôi đả không trông thấy dấu chân gấu, nhưng ta không bao giờ dám chắc.

Không nói thêm 1 lời nào khác, anh ta quay người và mất dạng vào trong bức màn cây dày đặc. Rusty đứng trên đôi nạng, tim đập thình thịch 1 cách đầy sợ hải.

Gấu?

1 lúc sau, nàng cố xua đuổi nổi hoảng hốt đang khiến nàng như bi tê liệt.

-Thế này thì thật là ngớ ngẩn – nàng lẩm bẩm 1 minh – không có gì làm hại được mình đâu.

Nàng ước ao có 1 cái đài, 1 cái tivi, hoặc bất cứ gì để xoa dịu sự im lặng ngột ngạt. Chỉ thỉnh thoảng mới có tiếng các nhánh cây va chạm nhau và các lá cây kêu xào xạc trong lúc đám thú rừng không thấy dạng chạy khắp nơi tìm thức ăn như mọi ngày. Đôi mắt của Rusty cố tìm kiếm những kẻ phá vở im lặng đó, nhưng chúng vẩn lăn tròn và do đó lại càng thêm đáng sợ. Nàng không sao gạt bỏ lời nhắc nhở về gấu của Cooper ra khỏi tâm trí.

-Có lẻ anh ta nói như thế chỉ với mục đích đe dọa mình – nàng nói lớn trong lúc phải cố hết sức để cắt chiếc áo da dai nhách với con dao anh ta đả bỏ lại cho nàng dùng. Nó nhỏ hơn con dao vẩn luôn luôn cài trong bao buộc vào dây lưng anh ta.

Dạ dày cụa nàng chợt sôi lên. Nàng nghĩ tới những chiếc bánh sừng trâu điểm tâm mới, nóng và thơm mùi bơ, những chiếc bánh mì ngọt nướng với phomai, những chiếc bánh cam vòng nóng bỏng, những chiếc bánh kẹp với thit heo ướp muối, jambon và trứng. Như thế chỉ khiến cho nàng đói hơn. Điều duy nhất nàng có thể làm vào lúc này là cho nước vào dạ dày trống trơn của mình.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, uống quá nhiều nước đả tạo ra 1 vấn đề khác. Nàng cố trì hoãn càng lâu càng tốt, nhưng cuối cùng chỉ còn cách gạt công việc sang 1 bên. 1 cách thận trọng, và không 1 chút khéo léo hoặc phối hợp, nàng đứng lên và đưa 2 cánh tay lên đôi nạng. Đi về hướng ngược với hướng Cooper đả đi, nàng tìm 1 nơi để tiểu tiện.

Bạn bè của nàng chắc sẽ không bao giờ đoán được nàng có thể đến nông nỗi này mà không mất trí. Ba nàng có thể sẽ không bao giờ tin chuyện này. Nhưng nếu nàng còn sống để kể hết cho ông nghe, ông sẽ hãnh diện vì nàng.

– Có lẽ chỉ ngọn gió – nàng nói với giọng có vẻ lớn và vui một cách gượng gạo. – Hoặc là một con chim. Hoặc là Cooper đang về tới. Nếu anh ta lén lút trở về để đùa cợt mình, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.

Nàng không nghe được tiếng xào xạc kế tiếp, lớn hơn và gần hơn tiếng ban nãy, và di chuyển hết sức nhanh trở về phía tạm trú. Quyết tâm không làm bất cứ điều gì một cách quá hèn nhát như rên rỉ hoặc hét lên, nàng nghiến chặt răng trong nỗi sợ hãi trong lúc chệnh choạng bước trên mặt đất gồ ghề. Tất cả lòng can đảm của nàng tan biến khi một bóng người xuất hiện ở khoảng giữa hai gốc cây thông, lù lù ngay trên lối đi của nàng. Đầu nàng giật bắn lên, nàng nhìn vào đôi mắt sáng rực, khuôn mặt tua tủa râu với vẻ giảo quyệt, và thốt lên một tiếng gào khủng khiếp.

Cooper vội vã trở về, nhưng anh quyết định làm thịt hai con thỏ trước khi quay lại. Anh đã tự bảo anh sẽ không thử thách lòng can đảm của nàng bằng cách moi ruột hai con thỏ ở nơi nàng có thể trông thấy.

Nhưng trong thâm tâm anh biết đó chính là điều anh sẽ làm. Anh cứ muốn nàng phải co rúm, phải nôn ọe, phải cuồng loạn lên, để minh chứng cái tính yếu đuối của phụ nữ.

Nàng đã không như thế. Nàng đã tỏ ra hết sức dũng cảm. Hoàn toàn khác với ức đoán của anh về nàng.

Anh liệng bỏ bộ lòng và bắt đầu lột da hai con thỏ. Sau này họ sẽ có lúc cần đến. Da bao giờ cũng ấm và anh có thể dùng nó để làm cho Rusty …

Rusty. Lại nàng – Anh không thể nghĩ cái gì khác hay sao? Phải chăng mọi ý nghĩ của anh đều xoay trở lại quanh nàng? Họ đã trở thành một cặp không thể xa rời nhau như Adam và Eva từ lúc nào. Anh không sao nghĩ đến một người mà không nghĩ ngay đến người kia hay sao?

Anh nhớ lại ý nghĩ đầu tiên đã ghi nhận khi anh hồi tỉnh. Gương mặt của nàng, nổi bật lên một cách quyến rũ với những lọn tóc màu nâu đỏ dịu dàng, đang cúi xuống phía trên anh, và anh đã nghĩ đến chuyện bậy bạ ghê tởm nhất mà Binh chủng Thủy quân lục chiến đã tạo nên và anh suýt nữa nói lớn ra điều đó.

Anh sung sướng nếu được sống sót – nhưng chỉ có thế thôi. Anh đã nghĩ mình thà bỏ đi rồi chết còn hơn là ở lại đây với con người nông cạn có chiếc áo lông đắt tiền và mùi nước hoa khêu gợi như thế này. Trong chốn hoang dã nàng sẽ không có cơ hội được một viên kẹo dẻo bên đám lửa ngoài trời. Anh đã dự tính, trước khi về tới nhà, có lẽ anh phải giết chết nàng để giúp cho cả hai người thoát khỏi nỗi khốn khổ.

Đó là một ý nghĩ gây hoang mang và không hấp dẫn nhưng anh đã buộc lòng phải có hành động hết sức tồi tệ để tự cứu mình ở Việt Nam. Vụ rớt máy bay đã khiến anh phải tự động trở lại với luật lệ rừng sâu, quay về với vai trò của người sống sót.

Luật số 1: Nếu ta không giết thì sẽ bị giết. Ta phải sống còn bằng mọi giá. Chiến thuật sống còn trước đây dạy các binh chủng đặc biệt của quân đội không cần biết tới lương tâm. Ta phải làm bất cứ gì cần thiết để sống thêm từng ngày, từng giờ, từng phút. Anh đã được rèn luyện trong chủ thuyết đó và đã thực hành nhiều lần hơn anh muốn nhớ nhưng quá nhiều lần nên không thể quên.

Nhưng người phụ nữ này đã làm anh ngạc nhiên. Vết thương ở chân đã gây cho nàng nhiều đau đớn, nhưng nàng đã không hề khóc than. Nàng đã không làm vướng víu anh về việc đói, khát, lạnh và sợ, mặc dầu Chúa thừa biết nàng phải như thế. Nàng đã hơi điên dại nhưng vẫn chưa bị xao xuyến. Trừ khi mọi việc trở nên tồi tệ một cách nghiêm trọng, giờ đây anh không tin nàng sẽ như vậy.

Tất nhiên điều đó gây cho anh một số vấn đề hoàn toàn mới. Rất ít người chiếm được lòng khâm phục của anh. Anh không muốn mình khâm phục Rusty Carlson nhưng lại nhận thấy mình đang như vậy. Anh cũng đang bắt đầu thừa nhận rằng anh bị mắc kẹt vào một miền xa lạ với một người phụ nữ đầy quyến rũ và họ chỉ còn lại một mình cho nên sẽ phải dựa vào nhau trong một thời gian dài. Lũ quỷ đã dẫn dắt số mạng của anh chắc đang cười bò lăn vì sự hao tổn của anh lần này. Chúng đã chạy lồng lộn nhiều lần trong quá khứ, nhưng lần này mới là lý lẽ vững chắc. Đây là điểm thú vị nhất đã khiến cho toàn bộ cuộc đời anh trở nên một trò đùa.

Thông thường, anh khinh miệt những phụ nữ như Rusty Carlson. Anh không thích những kẻ sống trong xã hội giàu có, ngốc nghếch, thiển cận đã được sinh ra đời trong cảnh nhung lụa. Bọn họ không biết, hoặc được biết, về bất cứ chuyện gì bên ngoài những chiếc lồng sơn son thếp vàng của họ. Không phải chính anh có được cơ hội thu hút một người đã chiếm được lòng tôn trọng bất đắc dĩ của anh bằng cách tiếp tục sống chung trong tình huống tồi tệ nhất này, hay sao?

Nhưng thậm chí điều đó vẫn không đủ cho các thánh thần hiểm độc. Đáng lẽ nàng phải là một phụ nữ thuộc giới thượng lưu ngốc nghếch không dám tranh đua ngoại hình với một con lợn. Nàng phải có một giọng nói làm vỡ tan cả cửa kính.

Thế nhưng, số mạng đã đẩy anh ta tới trước một người đàn bà giống như một giấc mơ. Chắc chắn quỷ sứ đã tạo ra nàng. Hiện thân của sự cám dỗ. Với một mái tóc màu vàng nâu mà một người đàn ông chỉ muốn vùi đầu vào hai núm vú trông có vẻ ngọt ngào đến mức nhất định phải có hương vị như kẹo. Giọng nói của nàng chắc sẽ làm cho bơ chảy ra. Đó là điều anh nghĩ tới mỗi lần nàng lên tiếng.Thật là một trò đùa độc ác. Bởi vì anh sẽ không động tới nàng. Không bao giờ. Anh đã xuống dốc theo con đường đó. Những người đàn bà như nàng đều theo thời trang. Không phải chỉ vì y phục, mà về mọi thứ. Khi anh gặp Melody, lúc đó yêu một cựu chiến binh là hợp thời trang. Cô ta là một người hợp thời trang, cho tới lúc điều đó trở nên không hợp nữa.

Cứ cào mặt ngoài mịn màng của Rusty Carlson ra đi ta sẽ tìm thấy một Melody khác. Rusty chỉ cố tỏ ra ưu ái với anh lúc này bởi vì nàng dựa vào anh để sống còn. Nàng trông giống như một miếng ăn thơm ngon, nhưng bên trong không chừng nàng thủ đoạn và thối rữa chẳng kém gì Melody trước kia. Đeo hai tam da thỏ lên vai và gói thịt trong một tấm vải, anh lên đường trở về nơi cắm trại của họ.

Nàng sẽ không quyến rũ được anh. Anh sẽ không được mềm lòng với nàng. Đêm hôm qua anh đã để cho nàng khóc bởi vì anh cảm thấy rằng nàng đáng được khóc cho nhẹ người. Nhưng sẽ không còn như vậy nữa. Anh đã ôm nàng suốt đêm bởi vì cần phải giữ hơi ấm cho cả hai người. Nhưng kể từ nay anh sẽ dè dặt. Sau khi lều trú ẩn được dựng lại họ sẽ không cần phải ngủ chung với nhau như thế. Anh sẽ không còn phải chịu đựng bất cứ đềm nào nữa với nàng nằm co mình trước mặt anh và cái mông của nàng làm đệm cho phản ứng không chủ tâm của anh đối với nàng.

Hãy ngưng nghĩ tới chuyện đó, anh ta tự bảo. Hãy quên cảm giác êm dịu của bụng nàng bên dưới bàn tay của anh. Hãy quên hình dáng của ngực nàng và màu lông giữa cặp đùi nàng.

Anh vừa lầu bầu vừa băng qua rừng, quyết tâm giữ cho luồng tư tưởng theo đúng hướng. Ngay sau khi anh dựng xong lều trú ẩn, sự cẩn thận như thế sẽ không còn cần thiết nữa. Anh sẽ giữ cho mắt và bàn tay của mình …

Tiếng gào chói tai khiến anh đột ngột dừng lại.

Nếu anh đã bước vào trong một bức tường vô hình, chắc là anh không thể ngừng chân nhanh hơn. Khi tiếng gào kế tiếp của Rusty xé toang sự tĩnh mịch, theo bản năng anh lanh lẹ chuyển sang vai trò của chiến sĩ rừng rậm, một cách dễ dàng như bánh răng trong hộp số có đủ dầu mỡ. Một cách im lặng, anh trườn qua những gốc cây về hướng tiếng gào của nàng, dao rút sẵn và răng nhe ra.

– Ông… ông là ai? Bàn tay của Rusty nắm chặt cổ họng của chính nàng, nơi mạch nàng đang đập dữ dội.

Khuôn mặt đầy râu của gã đàn ông tách ra thành một cái cười toe toét, anh ta quay đầu lại và nói:

– Này bố, cô nàng muốn biết con là ai.

Vừa cười khúc khích, một người đàn ông khác giống hệt gã đầu tiên nhưng già hơn vừa bước ra khỏi các gốc cây. Hai người cùng há hốc miệng ra nhìn sững Rusty. Cả hai đều có đôi mắt đen nhỏ thụt sâu trong hốc mắt.

– Chúng tôi có thể hỏi cô với cây y hệt như thế, – người đàn ông lớn tuổi nói – Cô là ai, bé con?

– Tôi … tôi… tôi vừa thoát khỏi một vụ rớt máy bay.

Họ nhìn lại nàng với vẻ hoài nghi trong lúc nàng nói tiếp.

– Các ông không biết gì về vụ đó hay sao?

– Không thể nói là chúng tôi biết.

Nàng chỉ với một ngón tay run rẩy.

Ở đằng kia. Cách đây hai ngày. Năm người đã chết. Chân tôi bị thương.

Nàng vừa nói vừa trỏ đôi nạng.

– Không còn phụ nữ khác à?

Trước khi nàng kịp trả lời Cooper lao tới phía sau người đàn ông lớn tuổi và đặt lưỡi dao lấp lánh sáng vào sát cổ họng có râu quai nón. Anh nắm chặt cánh tay của người đàn ông vặn trái ra phía sau lưng và đặt bàn tay của anh lên giữa hai xương bả vai của ông ta. Khẩu súng săn của người đàn ông rơi đánh xoảng lên mặt đất bên cạnh chân ông ta.

– Tránh ra khỏi cô ấy nếu không tôi sẽ giết chết ông ta – anh nói với gã thanh niên đang sững người vì kinh hoảng.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Cooper tựa hồ anh chính là quỷ sa tăng vừa từ dưới địa ngục bật lên khỏi mặt đất. Ngay cả Rusty cũng bị chế ngự bởi vẻ đe dọa hắc ám trong mắt Cooper. Nhưng nàng đang run lên vì nhẹ nhõm khi trông thấy anh.

– Tôi đã nói tránh xa khỏi cô ấy.

Tiếng nói của Cooper có vẻ chết chóc chẳng khác lưỡi dao của anh: Nó không lên xuống giọng, không một chút cảm xúc. Gã thanh niên bước ra xa Rusty thêm hai bước, trong lúc Cooper nói tiếp với anh ta:

– Bây giờ, bỏ khẩu súng xuống.

Vì dường như kẻ tấn công xét cho cùng có vẻ tử tế, bộ mặt của gã thanh niên cau lại với vẻ chống đối. Anh ta cằn nhằn:

– Bố, con có phải …

– Con hãy làm theo lời anh ta bảo, Reuben.

Một cách miễn cưỡng gã thanh niên ném khẩu súng săn xuống. Cooper liền đá hai khẩu súng lúc này đã nằm trên mặt đất ra thật xa và dần dần nới bàn tay đang bóp cổ người đàn ông. Anh bước quanh ông ta và đứng bên cạnh Rusty, đối diện với cả hai cha con

– Rusty? – anh lên tiếng làm nàng giật nảy mình.

– Em không sao chứ?

– Không sao?

– Bọn họ có làm em bị thương không?

– Họ chỉ làm cho tôi hoảng sợ. Tôi không biết họ đã định làm gì.

Cooper vẫn không rời mắt khỏi hai người đàn ông và nhìn chằm chằm họ một cách cảnh giác.

– Các người là ai?

Tiếng gằn của anh chứa đầy uy quyền hơn câu hỏi yếu ớt của Rusty. Ông già trả lời anh ngay tức khắc.

– Tôi là Quinn Gawrylow và đây là con tôi, Reuben. Chúng tôi sống ở đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận