Chí Tôn Đặc Công

Chương 1: Hù Người Sao?


– Hù người à?

Tần Dương đeo một balo du lịch đang đứng chờ đón taxi, cách đó không xa là trung tâm thương mại Cảnh Đông, khi hắn nhìn thấy xe cảnh sát vây kín phía trước trung tâm thương mại thì gương mặt hắn có chút bất đắc dĩ.

Hắn đang ở khu vực đậu xe taxi thì bị gọi sang làm chút việc, chuyện là ở trung tâm thương mại Cảnh Đông có bọn cướp tiệm vàng bắt cóc con tin, hắn đã tiện đường thì sẵn tiện hỗ trợ giải quyết luôn, cần phải cam đoan tất cả con tin an toàn.

Bọn người kia thật là đầu óc có vấn đề. Cần tiền đến điên rồi sao? Trung tâm thương mại Cảnh Đông nằm ở khu vực đông đúc, chẳng lẽ bọn người kia cảm thấy cướp tiền rồi có thể dễ dàng chạy trốn?

Tầm mắt Tần Dương lướt qua những cảnh sát tránh ở sau xe giơ súng lục nhắm thẳng vào tiệm vàng, dừng trên người vị đặc cảnh đang chỉ thị những cảnh sát võ trang cách đó không xa, sau đó cất bước đi qua.

Quan chỉ huy phụ trách hiện trường chỉ ngón tay lên tờ bản vẽ cửa hàng, ánh mắt nghiêm túc đảo qua đội đặc cảnh.

– Bọn cướp gồm bốn người, trong tay bọn họ có súng lục tự chế, súng săn cùng dao nhỏ, trong phòng khách ước chừng có hai mươi người, bao gồm nhân viên tiệm vàng và khách hàng, trước mắt bọn họ tập trung ở góc đông bắc của phòng khách.

– Bọn cướp này rất hung dữ và bất chấp, chuyên gia đàm phán đã cố gắng khuyên giải nhưng không có kết quả, hơn nữa vì thế đã chọc giận bọn cướp nên chúng đã nổ súng bắn một con tin, tuyên bố nếu không làm theo yêu cầu của chúng thì cách mười lăm phút sẽ bắn chết một con tin!

– Chúng ta sẽ phái người đi vào đưa thức ăn nước uống, quan sát rõ ràng tình hình bên trong, tay súng bắn tỉa đã vào chỗ, chờ người của chúng ta rời khỏi tới báo tình huống liền bắt đầu hành động, các chú chuẩn bị sẵn sàng để đột kích!

– Rõ!

Quan chỉ huy bố trí xong nhiệm vụ, ngẩng đầu, ánh mắt hơi đổi, tầm mắt nhìn về phía tần dương ở phía sau đội đặc cảnh.

– Cậu là ai? Vào bằng cách nào?

Đội đặc cảnh đang tập trung tinh thần đặc cảnh cũng đột nhiên quay đầu, ánh mắt cảnh giác nhìn Tần Dương.

Người này là ai? Hắn đứng ở phía sau mình từ lúc nào, tại sao một chút cũng chưa cảm giác được? Tần Dương đem ánh mắt từ bản vẽ nhìn lên quan chỉ huy cười cười, thuận tay từ trong túi lấy ra một cuôn sổ màu đen đưa qua.

– Các người muốn phái người đi vào đưa thức ăn nước uống đúng không, để tôi đi cho. Quan chỉ huy có chút nghi hoặc cầm lấy cuốn sổ màu đen, vừa mở ra thì lập tức ánh mắt sáng ngời, khi ngẩng đầu nhìn thanh niên thì trong mắt ẩn chứa hai phần khiếp sợ.

– Tần thượng tá!

Chung quanh đặc cảnh nguyên bản còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn người thanh niên không biết đến đây tự lúc nào khi nghe được quan chỉ huy bật thốt lên xưng hô nọ thì ánh mắt liền thay đổi.

Thượng tá! Thanh niên này nhìn qua cũng mới hơn hai mươi tuổi, trên người mặc áo thun màu đen, quần jean, giày thể thao thường thấy, đeo một balo du lịch, cứ như là người đang đi chơi vậy. tuổi trẻ như thế đã là thượng tá? Hù người à? Một nhóm đặc cảnh quay đầu nhìn về phía quan chỉ huy, lại vừa lúc nhìn đến ánh mắt nóng bỏng của quan chỉ huy, mọi người theo bản năng lại đem ánh mắt chú ý đến cuốn sổ màu đen trên tay quan chỉ huy.

Đó là giấy chứng nhận? Quan chỉ huy đem giấy chứng nhận trả lại cho Tần Dương, ánh mắt tôn kính:

– Vậy xin nhờ cậu.

Tần Dương cười cười:

– Không cần khách sáo, tôi vào xem.

Tần Dương buông balo du lịch, từ trong tay một cảnh sát cầm lấy túi thức ăn chuẩn bị tốt liền xoay người đi đến tiệm vàng. Các đặc cảnh hai mặt nhìn nhau, hắn cứ đi như vậy?

Tần Dương cầm theo túi giơ đôi tay, dựa theo yêu cầu của bọn cướp ở cửa xoay một vòng, xác nhận trên người không có vũ khí mới đi vào tiệm vàng.

Một nhóm nam nữ bị dồn lại ở một góc phòng khách, hai tên cướp trông coi bọn họ, một người cầm súng lục tự chế, một người cầm dao, hai tên cướp khác trong tay cầm súng săn, đứng sau cửa, khẩn trương nhìn chằm chằm bên ngoài.

– Lại đây!

Tên cướp đứng phía sau cửa cầm súng săn hung ác kéo Tần Dương qua, súng săn nhắm ngay ngực Tần Dương, một tên khác kiểm tra toàn thân hắn.

Xác nhận không có bất kỳ vũ khí nào, gã soát người giật lấy túi trong Tần Dương, hừ lạnh nói: “Biến đi!” Tần Dương còn chưa có làm gì, một tên cướp khác đã ngăn cản:

– Người này nếu là cảnh sát phái tới thì hơn phân nửa cũng là cảnh sát, khẳng định là tiến vào để dò xét tình huống của chúng ta, bắt cả hắn luôn đi, có hắn ở trong tay, chúng ta cũng có nhiều hơn hai phần đảm bảo khi đàm phán với cảnh sát.

– Có lý!

Gã cướp cầm túi cười dữ tợn, dùng súng săn đẩy đẩy lưng Tần Dương:

– Nếu đã tới thì không cần đi nữa, đi qua kia!

Tần Dương sắc mặt bình tĩnh, thuận theo đi tới góc có con tin, tên cướp cầm súng lục vẻ mặt âm ngoan đã đi tới, duỗi tay chộp vào quần áo của Tần Dương. Đôi mắt vốn bình tĩnh của Tần Dương đột nhiên lộ ra ánh sáng lạnh lẽo, hắn đột nhiên duỗi tay bắt được bàn tay của gã cướp rồi đột nhiên bẻ gãy. Ca!

Bàn tay của gã bị bẻ gãy về phía sau thành một tư thế kì cục, gã kêu thảm thiết ra tiếng, Tần Dương đã trở tay bắt lấy súng tay trong tay gã cướp, đẩy sang bên cạnh, họng súng nhắm ngay gã.

Tên cướp phía sau nhìn thấy Tần Dương bỗng nhiên động thủ, theo bản năng bóp cò súng, đạn bắn trúng tên cướp bị bẻ gãy bàn tay, trước ngực gã máu tươi ồ ạt chảy ra, cơ thể cũng ngã xuống.

Tần Dương tay trái bỗng nhiên kéo một chút, súng săn đã rơi vào trong tay của hắn, hắn cũng không có thay đổi súng săn, trực tiếp bắt lấy nòng súng trở tay vung lên, súng săn hung hăng nện ở trên đầu người đàn ông phía sau, gã lập tức té xỉu, giống như như mì sợi rơi xuống.

Tần Dương lộn nhào một vòng, cầm lên súng lục trên mặt đất, nâng lên họng súng nhắm ngay tên cướp đứng ở cửa bóp cò.

Tên cướp đứng ở cửa nguyên bản còn quan sát bên ngoài, nghe được tiếng súng vang liền quay đầu, còn chưa kịp nâng súng thì ngực liền đã liên tục trúng đạn, thân mình vô lực dựa vào vách tường trượt xuống.

Cuối cùng là tên cướp mới giơ lên dao, còn không kịp xông tới thì Tần Dương đã chuyển đầu súng, họng súng tối đen nhắm ngay đầu hắn.

tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, đội đặc cảnh lần lượt bước vào, nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nhìn về phía Tần Dương, ánh mắt đều đã tràn ngập kính nể!

Người này thật là lợi hại!

Tần Dương đem súng đưa cho một đặc cảnh, xoay người rời đi cửa hàng, cũng không đi chào hỏi quan chỉ huy, thừa dịp hỗn loạn cầm lấy balo của mình lặng yên rời đi trung tâm thương mại,gọi một chiếc xe taxi mà đi.

Tần Dương lấy ra di động, gọi lại số cuộc gọi vừa rồi.

– Boss, bọn cướp đã bắt được, con tin an toàn.

– Làm tốt lắm, tôi liền biết có cậu ra tay thì khẳng định không thành vấn đề.

– Đừng khen tôi, ngài khen tôi thì chẳng có chuyện gì tốt, tôi đi Trung Hải đây, không có việc gì không cần tìm tôi, không đúng, cho dù có việc cũng không cần tìm tôi, để tôi thoải mái hai năm, nhiệm vụ cứu vớt thế giới ngài tìm người khác đi, cúp đây!

Tần Dương chưa cho đối phương cơ hội trả lời liền dứt khoát cắt đứt điện thoại, khóe miệng hơi hơi nhếch lên hai phân.

Ông lão này là chuyên gia lừa dối người, cũng không thể cho hắn cơ hội lừa dối chính mình!

Xe taxi ngừng lại trước nhà ga, Tần Dương thanh toán tiền xe, đeo balo xuống xe, đi tới cửa trạm, mới đi được vài bước lại ngừng lại.

Ở phía trước hắn có ba nam một nữ đứng thành một hàng, ba đôi mắt đều nhìn hắn.

Ba nam đều hơn ba mươi tuổi, nữ nhỏ hơn một chút, đại khái hai mươi bốn, hai mươi năm tuổi, nam ánh mắt sắc bén, gương mặt cương nghị, nữ xinh đẹp hơn người, anh tư phóng khoáng, tuy rằng bọn họ mặc thường phục, nhưng mà trên người có một loại đặc thù khí chất lại không thể che dấu được, phảng phất hạc trong bầy gà.

Bốn người nhìn Tần Dương, ánh mắt nóng cháy, chỉnh tề hô lên: – Đại ca!

Tần Dương dừng lại bước chân, cười khổ nói:

– Không phải nói không cho các người đến tiễn sao, sao lại vẫn tới?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận