Giang Tịch liếc nhìn xuống bàn, “Ừ, đúng vậy.”
“Buổi tối vui vẻ? Đây là cái gì, có phải người ta tặng kèm không?” Quý Minh Châu dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào cánh hoa hồng trên bàn.
“Không rõ lắm.” Giang Tịch tự tay rót cho cô chút rượu vang đỏ, “Nhưng nếu họ tặng thì cứ nhận lấy thôi.”
Ngừng một chút, anh đẩy ly rượu vang đỏ đến trước mặt Quý Minh Châu, “Uống đi.”
Quý Minh Châu nhướng mày nhìn anh, “……… Hôm nay cứ mặc kệ cho tôi uống sao? Tổng giám đốc Giang, ngày mai tôi còn phải đến công ty làm đấy nhé.”
“Một chút, không quá chén, thì ngày mai không đến mức bò không nổi.” Giang Tịch dùng ngón trỏ chỉ vào, ý bảo Quý Minh Châu cứ tùy ý.
Quý Minh Châu nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, không rõ Giang Tịch khẩn trương như thế để làm gì.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động liên quan đến chuyện rượu vang.
Ăn được một nửa, không khí chỉ còn lại tiếng dao nĩa va chạm, nhưng Quý Minh Châu không cảm thấy không có gì thích hợp, cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ.
Cô đã sớm quen thuộc, từ trước đến nay Giang Tịch không thích nói chuyện trên bàn ăn, Quý Minh Châu ngẫu nhiên có đề tài, nhưng cũng sẽ không thao thao bất tuyệt trên bàn ăn, đây là lễ nghi cơ bản nhất.
Có lẽ là trước đây ở chung lâu với Giang Tịch nên Quý Minh Châu tới lúc này chỉ cảm thấy thả lỏng chứ không hồi hộp hay căng thẳng gì.
Có một tòa tháp cao nhìn ra con sông bên ngoài, bên trong có rượu và đồ ngon, người ở bên kia nhìn cũng khá vừa mắt.
Nhưng Giang Tịch nói có thể uống một chút, nên Quý Minh Châu mê rượu cũng không bị anh quản giáo.
Sau đó, bữa cơm kết thúc, khuôn mặt Quý Minh Châu lộ ra choáng váng, đỏ bừng.
Đôi mắt đào hoa như ngâm trong nước, sáng bóng, ướt át.
Lúc cô theo Giang Tịch đi ra ngoài, chân mang giày cao gót phát ra tiếng vang nhỏ vụn vặt.
Quý Minh Châu đi xiêu xiêu vẹo vẹo, có vẻ hơi say.
Trước khi đi, đầu bếp và cửa hàng trưởng đều lần lượt đưa hai người, nhiệt tình một cách khủng khiếp.
Quý Minh Châu còn giữ lại một chút ý thức, vẫy tay với bọn họ.
“Cô say rồi phải không, có thể tự mình đi không?” Một đường đi đến trước cửa xe, Giang Tịch mới xoay đầu nhìn lại.
Quý Minh Châu nghênh đón tầm mắt của anh nhưng im lặng.
Giang Tịch người này sao lại thế…… Nghĩ cô thật sự say sao?
Sau khi rút ra bài học từ lần trước, Quý Minh Châu đối với bản thân vẫn rất chắc chắn và đúng mực, không có vấn đề gì khi chỉ uống một ít như thế này.
“……… Tôi đương nhiên có thể!” Giọng Quý Minh Châu bỗng dưng cao vút, sau đó dùng một tay xách túi, bước chân thoáng ổn định, tiếp tục theo sát Giang Tịch phía trước.
Gió quật liên tục vì dù sao đây cũng là giữa mùa đông, nhưng may mắn thay, xe của Giang Tịch cũng không quá xa.
Lúc lên xe, Quý Minh Châu lười biếng mà dựa vào ghế phụ, giày cao gót bị cô tùy ý đá văng, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã vào đệm mềm.
Sau khi tìm được chỗ ngồi rồi, cô mới với tay lấy dây an toàn, muốn thắt lại.
Giang Tịch chăm chú nhìn Quý Minh Châu trong chốc lát, thấy cô hơi luống cuống tay chân nên anh dứt khoát nghiêng người tiến lại gần.
Trong xe toàn là mùi hương sạch sẽ trên người anh.
Khi anh đến gần hơn, thì mũi Qúy Minh Châu tràn ngập hơi thở của riêng Giang Tịch.
Trong lúc anh thắt dây an toàn, đầu ngón tay ngẫu nhiên chạm nhẹ vào eo cô, Quý Minh Châu lập tức” ưm” một tiếng.
Ánh mắt Giang Tịch sâu thẳm, tuy cái gì cũng chưa nói nhưng anh động tác anh tăng nhanh tốc độ, lưu loát thắt chặt, mới chậm rãi mở miệng.
“Vậy mà cô còn nói là không say?”
Quý Minh Châu yên lặng nhìn anh, “Hừ, nếu tôi thật sự say, còn có thể để yên cho anh lái xe sao?”
Đương nhiên! Vẫn là! Giống như lần trước!
Thỏa thích giãy giụa, quấy rối anh rồi.
Giang Tịch khởi động xe, tay đặt trên vô lăng, không thừa nhận hay phủ nhận lời nói của Quý Minh Châu.
Đến khi trở về Bách Duyệt, Giang Tịch xuống xe trước rồi mới vòng qua đầu xe đi sang bên kia, trực tiếp mở cửa xe, dáng vẻ như muốn nghênh đón cô.
Quý Minh Châu đứng dậy muốn xỏ giày nhưng lại bị Giang Tịch ngăn cản, “Vừa rồi còn đi không vững, khoan hãy mang.”
Nghe xong lời này, động tác của cô ngừng ngay lập tức, “……… Anh để tôi đi chân trần à?”
Giang Tịch lòng dạ hiểm độc này!
Gương mặt trắng trẻo kia, kết quả nội tâm thì sao!
Uổng cho cô còn khen anh đẹp trai!!!
”……… Tôi lại càng muốn mang cho anh xem.” Quý Minh Châu căm giận lên tiếng, chỉ cảm thấy mình tỉnh táo một cách lạ thường.
“Ai bảo cô phải đi chân trần?” Giọng điệu Giang Tịch mang theo vẻ bất đắc dĩ, không còn cách nào nói, “Tôi cõng cô.”
Khi Quý Minh Châu còn đang ngây người, anh đã cầm lấy chiếc túi nhỏ của Quý Minh Châu rồi sau đó xoay người sang chỗ khác, “Lên nào.”
……
Quý Minh Châu nhìn anh bóng lưng cao gầy của anh, cùng bờ vai vuông vức đẹp mắt, suy nghĩ không biết đã bay đến đâu rồi.
Giang Tịch mặc dù chỉ là thoáng cong eo ngồi xổm xuống nhưng sống lưng lại thẳng tắp, kiêu hãnh.
Người đàn ông trẻ tuổi kiêu ngạo như thế.
Trăm năm thế gia, xuất thân hào môn. Một đường đi xuôi chèo mát mái, có lẽ còn chưa từng cúi người trước người khác.
Tư thế như thế này là biểu tượng cho cô thấy sự tin tưởng.
Truyền cho cô cảm giác an toàn tầng tầng lớp lớp khác với sự ấm áp của vòng tay.
Có lẽ ở trong lòng anh, cô cũng có thể coi là……… tồn tại như người nhà.
Không nói chuyện khác, chỉ nói đến việc nhà họ Giang và nhà họ Qúy có quan hệ thế gia nhiều năm, khắp nơi hợp tác mọi mặt, hỗ trợ lẫn nhau, đã sớm không thể tách rời.
Trước mắt ――
Giang Tịch lại cứ như vậy đưa lưng về phía cô.
Quý Minh Châu không chạm vào được cảm xúc của anh, cũng không thấy rõ vẻ mặt hiện giờ của anh là như thế nào, Quý Minh Châu cũng không cần phải khách khí, xách giày cao gót của mình lên, nghiêng người cúi xuống, đôi tay từ phía sau choàng lên cổ anh, trực tiếp cọ trên lưng Giang Tịch, “Đây là anh nói đó nha.”
Đi đến thang máy, Quý Minh Châu vẫn còn đang nói chuyện, Giang Tịch lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng phụ họa hai câu.
Để thuận tiện, Quý Minh Châu trực tiếp vác túi xách trong tay Giang Tịch lên cổ anh.
Nói đến một chỗ kích động nào đó, Quý Minh Châu “Ha ha” cười hai tiếng, “Lúc nãy tôi lướt Douyin, những cặp đôi yêu nhau đều làm như vậy, nam thì cúi đầu dùng cổ vác túi xách của nữ.”
Sau khi nói xong, Quý Minh Châu dường như đã nhận ra điều gì đó không ổn trong lời nói của mình.
Cô dừng một chút, giày cao gót trong tay cũng theo động tác đó mà dừng lại. Đôi giày cao gót nhọn hoắt, xẹt qua áo khoác của Giang Tịch.
Giang Tịch nhất thời kêu lên một tiếng.
Nếu không có quần áo mùa đông dày cộp, thì giá trị ngộ thương Quý Minh Châu mang đến cho anh có khả năng tăng cao.
“Ơ………” Quý Minh Châu vội vàng muốn cúi đầu nhìn thoáng qua, “Giang Tịch, anh không sao chứ?”
Ngập ngừng một lúc lâu, Giang Tịch mới trả lời, như là từ kẽ răng rít ra, “……. Không sao.”
“Ha ha tôi không nghĩ nhiều như vậy.” Quý Minh Châu dựa vào lưng anh, học theo phong thái làm ra vẻ ta đây của Giang Tịch, dựa vào vành tai anh nói thỏ thẻ, “Vừa rồi không cẩn thận ức hiếp anh, có phải rất tủi thân hay không?”
Quý Minh Châu tiếp tục học điệu bộ của anh, một hơi thở nhẹ phả vào bên cổ anh.
“Bây giờ tôi bồi thường cho anh nhé?”
Đúng lúc này, “Tích ――” một tiếng, thang máy đã đến.
Giang Tịch cõng cô rảo bước vào, nhắc nhở cô, “Nơi này có camera.”
…… Có camera?
Đây chính là một chuyện ghê gớm.
Từ trước đến nay Quý Minh Châu đều có cảm xúc phản nghịch trong người, người khác khuyên cô rằng cô không nên làm điều đó thì cô lại cố tình muốn nếm thử.
Mà Giang Tịch như bây giờ nhắc nhở cô, chẳng lẽ là đang thẹn thùng.
Những cảm xúc hiếm hoi thể hiện trong anh đã khiến Quý Minh Châu vào giờ khắc này có một xúc động đột ngột.
Tận dụng thời cơ, hoặc là không bao giờ!
Chờ cửa thang máy từ từ đóng lại, Quý Minh Châu tiện đà mở miệng, “Vậy bây giờ anh kêu trời trời không thấu rồi, nhìn thấy không, cửa thang máy đã đóng lại rổi.”
“Này đừng trốn mà…… Để tôi bồi thường cho anh mà ~” Quý Minh Châu nói, tiện đà tiến về phía trước.
Sau đó, một giọng nữ giữa thang máy vang lên, mang theo chút nghi ngờ, “…… Giang Tịch, sao lỗ tai lại đỏ vậy?”
……
Cuối cùng “Bồi thường” theo như lời Quý Minh Châu nói cũng không thể bồi thường cho Giang Tịch, thang máy rất nhanh đã đến nơi.
Giang Tịch buông cô ra bắt đầu tự mình cởi áo khoác.
Quý Minh Châu từ trên lưng anh bước xuống, nhìn dáng vẻ Giang Tịch thế nào cũng không muốn đối diện với mình thì cảm thấy hơi buồn cười.
Là cô…… Vừa rồi có chút quá đáng sao?
Quý Minh Châu thay dép lê, vòng đến bên cạnh Giang Tịch, làm bộ lơ đãng nhìn anh.
Cũng không biết có phải vì sự đồng cảm đột ngột của mình hay không.
Cô nhìn thế nào cũng cảm thấy giờ khắc này Giang Tịch có hơi giống cô vợ nhỏ nhận hết tủi thân về mình.
Quý Minh Châu nhớ tới món đồ đến chưa được mấy ngày, cảm thấy nếu đến tay rồi thì kịp thời mà đưa cho anh.
Anh không nhắc đến, cô cũng sẽ không quên.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu hét lên với anh, “Giang Tịch, anh chờ xem.”
Nói như vậy.
Không phải tuyên chiến, cũng không có ý gì khác.
Quý Minh Châu thấy Giang Tịch ngước mắt nhìn mình, khóe miệng hơi cong lên, “Mai tôi có một chuyện rất quan trọng, muốn đến đường Lệ Xá một chuyến. Tan sở ngày hôm đó, anh cứ về trước đi, tôi sẽ về sau.”
“Ngày nào?”
Quý Minh Châu nghĩ ngợi, “Phải chờ đến thứ sáu tuần sau, tôi xin nghỉ một tiếng nhé? Tôi muốn tự đi.”
Giang Tịch gật đầu, xem như đồng ý.
……
Thời gian sau đó, Quý Minh Châu sáng đi chiều về, mỗi ngày đều theo Giang Tịch.
Và những nhiệm vụ anh giao cho cô ngày càng ngày càng nhiều và càng ngày quan trọng.
Quý Minh Châu biết đây cũng coi như là rèn luyện trước khi cô tiến vào Quý thị cho nên cũng không cảm thấy khổ và mệt, vui vẻ tiếp thu.
Chẳng qua cô hoàn toàn làm không cân bằng được chuyện quay video, cũng không trích ra được thời gian rảnh, vì thế ném tất cả sang một bên trước rồi chờ đến khi sau này có rảnh lại nói.
Việc Quý Minh Châu cuối tuần nghỉ ngơi cũng không còn quá bận tâm đến.
Thường xuyên qua lại, phong cảnh Nam thành Bắc thành của Ngân Thành đều được cô ghi lại tạm thời.
Dù sao tương lai còn dài, tóm lại sẽ có thời gian.
Ở Giang thị được hai tuần, Quý Minh Châu khi tan sở hôm thứ sáu đã tự mình đi trước một bước, đến đường Lệ Xá.
Đây là lần đầu tiên cả hai không về cùng nhau.
Giang Tịch vốn dĩ còn một số công việc cần phải xử lý, nhưng sau khi tính toán thời gian, anh đưa mắt nhìn về phía bên phải phòng làm việc.
Nơi đó đã không có người, chỉ còn dấu vết của chiếc bàn đã được động tới, cho thấy sự tồn tại của chủ nhân chiếc bàn có xuất hiện ở đây.
Trầm tư một lát, Giang Tịch trực tiếp đúng giờ mà tan tầm.
Ba vị trợ lý của văn phòng rất ngạc nhiên khi thấy điều này, phần lớn thời gian Giang Tịch đều tăng ca.
Nhưng hôm nay………
Dáng vẻ này của Giang Tịch rõ ràng là “theo gót” của Quý Minh Châu khi rời đi.
Người khác chân trước vừa đi, Giang Tịch sau lưng đã biểu hiện muốn đuổi kịp, thật sự là dắt người suy nghĩ sâu xa, không thể đào sâu.
Nếu nói cái gì mà liên hôn, cái gì mà môn đăng hộ đối, thì ngay tại thời điểm này, giống như không phải dùng để ngụy trang che dấu.
Nhưng về chuyện của sếp mình, bọn họ cũng không có quyền hỏi quá nhiều.
Chỉ đành nhìn theo bóng dáng Giang Tịch biến mất ở khúc cua thang máy.
Giang Tịch ra khỏi Giang thị, lái xe vòng đi vòng lại một lát, lang thang không có mục tiêu.
Cuối cùng anh vẫn vòng đến đường Lệ Xá.
Sau đó, Giang Tịch gửi tin nhắn cho Quý Minh Châu ――
【 Cô còn ở đường Lệ Xá không? 】
Qua thật lâu, Quý Minh Châu mới trả lời ――
【 Ừm có, tối nay tôi mới về. 】
【 tại sao? 】
――【 không tại sao cả. 】
Giang Tịch suy tư một lúc lâu, gõ tới gõ lui, mới nhắn được một tin.
Giang Tịch ngừng xe ở dưới gốc cây bên đường, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.
Tầm nhìn từ góc này có thể thu hết toàn bộ khung cảnh thu của con phố Lệ Xá.
Vì vậy không sợ bỏ lỡ bất luận ai bước ra từ nơi đó.
Không biết qua bao lâu, ánh mắt anh mới khẽ nhúc nhích.
Ở cánh cửa xoay, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Nhưng cũng không phải chỉ có một người.
Bên cạnh Quý Minh Châu còn có một người Giang Tịch mà ngần ấy năm chưa từng nói chuyện qua, nhưng lại vô cùng quen thuộc.
Ở bên cạnh Quý Minh Châu, bóng dáng của người đã từng lớn lên cùng anh, Giang Mặc.
Vừa mới ra khỏi chỗ cửa xoay, Giang Mặc giơ tay giúp Quý Minh Châu chắn người qua đường, ra vào cũng không nhìn người khác. Quý Minh Châu xoay người cười với Giang Mặc một cái.
Hai người đứng ở trước cửa, không biết đang nói với nhau cái gì.
Dáng vẻ này, hẳn là từ sau khi tan tầm đã ở cạnh nhau.
Giang Tịch không nhớ rõ bản thân đã nhìn cảnh này bao lâu, anh chỉ mơ hồ từ hồi ức nói ra lời trước đây Quý Minh Châu từng nói.
Cô nói, là một chuyện rất quan trọng.
Bất luận là trước đây hay là hiện tại.
Đối với cô, những thứ rất quan trọng trong đời chưa từng có anh.
Giang Tịch vu/ốt ve khuy măng sét mà Quý Minh Châu đưa cho anh, tình cảm ở lồng ng/ực từ từ vây lấy, rồi lặng lẽ lan ra trong xe.
Cảm giác này chua xót khiến anh tiếp tục hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra.
Mọi người cảm khái anh là con cưng của trời, lại không biết rằng sau ngần ấy năm, Giang Tịch tự mình liều mạng nỗ lực, nhưng chưa hề lấy được thứ mình mong muốn.
Mắt anh đỏ hoe, cúi đầu thu hồi ánh mắt.