Chiến Đấu Cho Ước Mơ

Chương 19: 19: Trang Bức



Thấy hắn ngoan cố vẫn không chịu nhận,một gã tu sĩ khác căm phẫn nói:
– Hừ,ngươi rõ ràng là một tên nghèo mạt lại dám giả dạng là đệ tử luyện đan sư đi mua lò luyện đan,mưu đồ để các thiếu nữ khác tưởng ngươi giả trư ăn thịt hổ,mong các nàng để ý tới,cũng may bị bọn ta phát hiện ra.

– Vô sỉ,đê tiện thật,thật không ngờ dám dùng hành vi như vậy để cóc ghẻ ăn thịt thiên nga,ta khinh.

– Đuổi hắn đi,đuổi hắn ra khỏi Luyện Khí Các.

Đám người xung quanh nhao nhao vào chửi mắng hắn thậm chí không cần rõ đầu đuôi ra sao,chắc bởi vì hắn là phàm nhân,là loại người ti tiện bẩn thỉu,cho nên chẳng ai là có hảo cảm.

Nam tu sĩ thì ồn ào lên liên tục châm biếm nhục mạ hắn,còn đám thiếu nữ thì nhìn hắn với vẻ chán ghét hiện rõ trên mặt.

– Không phải như vậy,Lý đại ca không phải là người như thế,huynh ấy vừa dùng linh thạch của mình để mua lò luyện đan.

Tiểu Nhu giơ túi linh thạch của hắn ra phản bác nói,Thanh Tâm đang muốn lên tiếng thì bị hắn khẽ phất tay ra hiệu.

Lý Kỳ Phong bây giờ mới ngộ ra là bọn họ có ý gì,hắn khẽ mỉm cười nhưng trong lòng hắn bây giờ triệt để tức giận,hắn hét to:
– Câm mồm…
Tiếng hét của hắn đến mức làm đám người đang bàn tán về hắn sửng sốt dừng lại,hắn chỉ vài tên đang chế nhạo mình nói:
– Cái định mệnh,mấy thằng chúng mày bị chó dại cắn à??đừng dùng bộ óc bé tý và suy nghĩ hèn kém của các ngươi để áp đặt lên ta.

– Còn nói ta đi lừa gạt tình cảm thiếu nữ,cho dù có lừa gạt thì bằng vào ngươi,ngươi và các ngươi mà xứng để ta lừa sao??
Lý Kỳ Phong liên tục chỉ mặt mấy thiếu nữ đang khinh bỉ hắn lạnh lùng nói,xong xuôi hắn phỉ một ngụm nước bọt xuống đất.

Im lặng,triệt để im lặng,đám đông bị hành động của hắn làm cho ngơ ngác há to miệng,bọn họ không ngờ rằng một tên phàm nhân mà lại có thể to gan đến như vậy.

Sau nửa nén nhang trầm lặng là sự phẫn nộ đến đỉnh điểm của đám người bọn họ,lần đầu tiên trong đời bọn họ bị một tên phàm nhân hèn kém sỉ nhục,họ đỏ bừng mắt hét lên:
– Tên phàm nhân mạt rệp,ti tiện,đồ rác rưởi.

– Đánh hắn,đánh chết hắn đi,giết chết đồ bẩn thỉu ấy đi.

.

giết chết hắn.

Lý Kỳ Phong nghe bọn nói khẽ ngoáy lỗ tay lười biếng tiến lên vài bước khinh khỉnh nói:

– Đây này,ta ở đây này,thằng nào ngon lên chém ta đi,ta lại sợ quá.

Đám tu sĩ nghe xong tức giận như muốn giết người nhưng ngay lập tức liền kiềm chế lại,ngươi nhìn ta-ta nhìn ngươi không dám tiến lên làm kẻ đầu đàn,bọn họ biết rõ quy củ của thành Phong Kiều này.

Quy định này suốt trăm năm nay chưa từng ngoại lệ cho một ai.

Đã từng có một vụ đánh nhau giữa hai tu sĩ khai điền cảnh trong thành này,bọn họ bị thành chủ biết được liền cho người bắt lại rồi tuyên bố xử chém công khai.

Hai tên kia cũng là người có bối cảnh khá lớn trong tông môn gần đây,thế nhưng ngay cả cao thủ nguyên anh đến cũng mang thương tích quay về,từ đó không ai trong thành này dám khiêu khích uy nghiêm của thành chủ nữa.

Bây giờ muốn bọn họ đổi mạng mình để giết một tên phàm nhân thì quả thực không đáng,phàm nhân đối với bọn còn không đáng năm viên linh thạch.

Thế nhưng tên phàm nhân to gan kia lại hung hăng chửi bới bọn họ mà bọn họ lại không dám hành động mà chỉ thể hiện sự căm tức trên mặt mà thôi.

Đáng tiếc là trong đám người không ai mang theo một tên nô bộc nào cả,nếu không thà bỏ mạng một tên nô bộc tụ khí còn hơn bị một tên phàm nhân ti tiện mắng chửi mà không làm gì được.

Thế nhưng vào những nơi như thế này thì ai lại mang theo nô bộc cho vướng tay vướng chân cơ chứ.

Lý Kỳ Phong thấy không ai dám lên liền nhìn hai gã tu sĩ chủ mưu rồi chỉ vào đầu mình nói:
– Không phải hai ngươi muốn giết ta hay sao,chỗ này nhiều máu này đánh đi.

Hai gã tu sĩ nọ tức giận run rẩy cả người nhưng cũng không dám tiến lên,gã họ Lý mặt mày đỏ bừng lắp bắp nói:
– Ngươi! ngươi.

– Ta.

.

ta cái gì mà ta,cái dòng thứ vô dụng.

Lý Kỳ Phong khẽ phủi quần áo cười khẩy nói,Thanh Tâm nãy giờ bị hành động của hắn dọa cho sợ thót tim,một lát sau nàng thấy cũng không thấy ai dám động thủ liền có chút yên tâm nhưng vẫn còn lo sợ.

Một lát sau chẳng thấy ai lên tiếng hắn khẽ thở dài nhìn Thanh Tâm nói:
– Xem ra toàn một lũ chỉ được cái mồm,thôi,chúng ta đi.


Thanh Tâm giật mình liền vẫy tay với Tiểu Nhu vẫn còn đang ngơ ngác chưa tỉnh nói:
– Tiểu Nhu,chúng ta đi trước đây,muội làm gì thì làm nhớ về thăm gia đình đó.

Tiểu Nhu bừng tỉnh gật đầu nói:
– Ừm,muội biết rồi,cuối năm muội nhất định sẽ về thăm nhà.

Lý Kỳ Phong một tay ôm lò luyện đan,một tay của hắn thì cầm thanh đoản kiếm cố ý đi về phía hai gã tu sĩ kia hung ác nói:
– Hai tên vô dụng tránh đường cho bổn thiếu gia,các ngươi không dám đánh ta nhưng ta lại không ngại xiên cho các ngươi mấy nhát đâu.

Hai gã tu sĩ nghe vậy tức giận đến mức tái mặt sủi bọt mép mà ngất lịm đi,hắn thì nghênh ngang trước bao nhiêu người mà chậm dãi đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi Luyện Khí Các hắn liền thở phù ra một hơi,người mềm ra hẳn,mồ hôi ướt đẫm áo,tay chân vẫn còn hơi có chút nổi da gà.

Lần này đã đoán đúng,hắn đặt cược bọn họ sẽ không dám làm gì hắn và sự thật là đúng như vậy,trước đó may là hắn kịp tìm hiểu thông tin,biết được quy định nghiêm ngặt và uy nghiêm của thành chủ nên mới dám đặt cược như thế.

Dù họ có tức giận đến đâu cũng chẳng ai vì một tên phàm nhân như hắn mà chịu chết đâu,phàm nhân ở thành trì này còn không có,đây là loại người không đáng tiền,đó là những gì mà hắn biết trong ngọc giản.

Mà phàm nhân thì dù có xung đột với tu sĩ cũng không thể lên đấu trường được,hắn nhờ vào điểm đó mà khiêu khích bọn họ.

Còn một điều nữa,đó là hắn đã nhòm ngó bên trong đám người đó không có nô bộc đi theo,nếu không hắn cũng không dám to miệng như vậy.

Nói thì như vậy nhưng thực tế người dám làm được như hắn trước nay cũng chưa từng có,hơn chục năm lăn lội ngoài xã hội hắn cũng chưa từng sợ qua một ai,dù nhiều lần bị kẻ mạnh hơn đánh nhưng có thời cơ hắn vẫn dám trả thù,huống hồ những người này vừa nhìn qua là đã biết,đây chỉ là đám người chỉ biết khua môi múa mép.

Nghĩ lại hắn vẫn có chút đắc ý khẽ bật cười,Thanh Tâm thấy vậy tức giận nói:
– Huynh còn cười,huynh biết chuyện vừa rồi nguy hiểm như thế nào không mà huynh lại làm như vậy??
Lý Kỳ Phong liếc nhìn nàng cười nham nhở:
– Thế nào,muội đang lo lắng cho ta à??
Thanh Tâm khẽ “hứ” một tiếng khuôn mặt có phần không tự nhiên nói:
– Ai thèm lo lắng cho huynh,ta chỉ thấy huynh đã tạo thù oán với bọn họ rồi,sau này bọn họ tìm đến chúng ta gây phiền phức thì sao??
Hắn cười thản nhiên nói:
– Sợ gì chứ,không thấy ta đã dọa bọn chúng ngất xỉu rồi sao,chỉ cần chúng ta về trấn thì chúng đừng hòng tìm được ta.

Thanh Tâm không khách khí nói:
– Vậy chúng ta chỉ có thể ở mãi ở trấn thôi sao,lần sau muốn đến đây cũng không được.


Hắn dường như đã tính toán trước sảng khoái vỗ ngực đáp:
– Điều đó thì muội không phải lo,chẳng phải muội cũng vừa mua đan dược để tu luyện sao,ta cũng ở lại trấn để tu luyện,lần sau đến chưa biết là ai bắt nạt ai,hắc hắc.

Nàng nhìn bộ dạng đắc ý của hắn liền bĩu môi:
– Khoác lác,huynh tưởng tu luyện dễ lắm chắc,hai tên đó đã là tụ khí cảnh cửu cấp,đến muội cũng không phải đối thủ,nhìn y phục của bọn chúng thì chắc là đệ tử của môn phái nào đó,huynh muốn đánh bại họ đúng là nằm mơ.

Lý Kỳ Phong mỉm cười đầy tự tin nói:
– Xem ra muội chưa biết rõ là ai đang đứng trước mặt muội rồi,ta đường đường là thiên tài luyện dược sư tương lai,ta ăn đan thay cơm mà lại không bằng bọn chúng chắc.

Đang khoác lác bỗng hắn liền nhớ ra một chuyện liền hét toáng lên:
– A,chết ta rồi.

– Sao vậy??
Lý Kỳ Phong khẽ biến sắc khuôn mặt như mếu nói:
– Ta quên mất chưa mua công pháp tu luyện.

Hắn cảm giác như muốn khóc,không ngờ vì mải mê đến luyện đan quá mà hắn lại quên đi mất một chuyện quan trọng như vậy,giờ thì hay rồi,hết cạn linh thạch,còn đâu mà mua được công pháp nữa.

Thanh Tâm nghe vậy che miệng bật cười thành tiếng:
– Haha,đáng đời huynh.

Lý Kỳ Phong vò đầu đầy bứt dứt,lần này hắn không tranh cãi với nàng nữa mà gấp gáp nói:
– Đi,cứ đến cửa tiệm bán sách võ công xem trước đã.

Không để Thanh Tâm kịp mở lời hắn đã kéo tay nàng chạy vụt đi,thiếu nữ chỉ đành để mặc hắn kéo đi mà dưới lớp hóa trang khuôn mặt lại đỏ bừng.

Công pháp được chia làm nhiều loại:công pháp tu luyện,công pháp luyện thể,công pháp tu luyện linh hồn,! mà hắn thì đang có Ngũ Long Luyện Thần Quyết là công pháp luyện thể dùng để rèn luyện thân thể.

Thế nhưng công pháp tu luyện vẫn là trọng yếu nhất,tu chân vốn là tu luyện và hấp thụ chuyển hóa thành chân khí trong cơ thể để võ giả sử dụng,mà công pháp tu luyện lại là tổng hợp tất cả các loại tu luyện,vừa có tăng sức mạnh,vừa rèn luyện thân thể và nâng cao linh hồn,nói chung nó là một hình thức bao quát tất cả,tất cả mọi người tu luyện đều dùng.

Đối với tu sĩ thì chỉ có tu luyện mới là chính đạo,có cấp bậc chèo chống thì mới có thể làm được những chuyện khác.

Trong đó công pháp tu luyện cũng được chia làm bốn loại chính:thiên giai,địa giai,huyền giai và hoàng giai,trong đó công pháp cấp thiên cao nhất,cấp hoàng thấp nhất.

Bốn loại công pháp lại được chia nhỏ thành ba loại:sơ cấp,trung cấp,cao cấp.

Công pháp hoàng giai sơ cấp và trung cấp thì đại đa số là các võ giả nghèo thường dùng,công pháp hoàng giai cao cấp đến công pháp huyền giai thì được bán ở các thành thị lớn với giá rất cao.

Công pháp địa giai thì chỉ có trong những gia tộc,các tông môn lớn và trong vương triều,dùng cho các đệ tử trọng tâm,tinh anh cùng với hoàng tử công chúa ưu tú mà thôi,thỉnh thoảng bọn chúng cũng từng xuất hiện trong các phòng đấu giá lớn nhưng giá cả của nó đều làm cho các tu sĩ ngao ngán thốt lên: “chỉ có ngộ mà không thể cầu”.


Riêng về công pháp thiên giai thì người ta chỉ được nghe nhắc đến chứ chưa ai từng được nhìn thấy,công pháp cao cấp nhất ở vương triều Lĩnh Nam này do hoàng đế nắm giữ,đó là một cuốn công pháp địa giai cao cấp.

Công pháp càng cao thì người tu luyện càng hấp thụ linh khí nhanh hơn và nhanh lên cấp hơn,ngoài ra nó còn hồi linh khí nhanh hơn công pháp cấp thấp,điều đó khiến rất nhiều người vì muốn đạt được công pháp cấp cao mà liều mạng.

Hai người bọn hắn sau cùng đến một tiệm cửa hàng rất lớn gần đó,sau khi hỏi giá mua thì hắn vội tặc lưỡi chịu trận.

– Quá đắt!!!
Một bộ công pháp hoàng giai rẻ nhất cũng phải mấy trăm linh thạch,còn mấy quyển công pháp khác thì càng không phải nhìn tới:công pháp huyền giai sơ cấp Thủy Nguyệt Vân giá một ngàn năm trăm linh thạch,công pháp huyền giai trung cấp Cáp Hỏa Lục giá hai ngàn bảy trăm linh thạch,…
Mà tất cả những quyển công pháp trên mới chỉ có thể tu luyện từ lúc tụ khí tầng một đến tụ khí tầng chín thôi,muốn lên cao hơn thì phải tìm học thêm công pháp khác,thông thường những công pháp đầy đủ(kể cả công pháp hoàng cấp)đều có giá trên trời.

Lý Kỳ Phong bắt đầu cảm thấy bị đả kích thật lớn,hắn không ngờ chúng lại đắt đến như vậy,ngay cả khi hắn không bỏ linh thạch mua các thứ khác thì hắn cũng chỉ đủ mua một quyển công pháp hoàng giai mà thôi.

Hắn rốt cuộc tại sao bọn họ lại coi thường phàm nhân đến như vậy,dù họ có đủ tư chất tu luyện thì dẫu có tích cóp cả đời cũng không đủ linh thạch để mua một bộ công pháp,đây là cách biệt về đẳng cấp.

Thanh Tâm nhìn bộ mặt thất vọng của hắn liền rơi vào suy tư,sau cùng nàng lặng lẽ lấy trong người ra một cái túi nhỏ màu đỏ bằng vải thêu đưa cho hắn nhẹ nhàng nói:
– Huynh cầm chỗ linh thạch này đi,ở trong này có một ngàn năm trăm linh thạch,đủ cho huynh mua một quyển công pháp.

Lý Kỳ Phong liếc nhìn nàng thoáng cảm thấy ấm áp,hắn và nàng cũng chỉ mới quen biết được hai ngày nhưng nàng lại tin tưởng và cho hắn mượn một số tiền lớn như vậy,nhìn cái túi đỏ được thêu cẩn thận hắn bật cười nói:
– Không phải đó là đồ hồi môn của muội đấy chứ??
Thấy nàng im lặng cúi đầu có vẻ không tự nhiên làm hắn còn tưởng là thật kinh hãi nói:
– Là thật??
– Không,không phải,đó là số linh thạch mà phụ thân muội để lại cho muội.

Thanh Tâm thoáng đỏ mặt ấp úng nói,hắn gạt túi linh thạch về lại phía nàng mỉm cười đáp:
– Thì cũng là như thế còn gì,cảm ơn muội,nhưng ta không thể nhận số linh thạch này của muội được.

– Nhưng,nhưng mà…
Thấy nàng vẫn còn muốn nói gì nữa hắn liền xoa nhẹ đầu nàng khuôn mặt nghiêm túc nói:
– Muội cứ giữ lấy đi,ta tự có cách của mình,chẳng nhẽ muội lại không tin ta.

Bắt gặp ánh mắt của hắn nhìn vào nàng gần như vậy khiến trái tim thiếu nữ thoáng đập nhanh hơn một nhịp,mặt nàng bỏ bừng lên,nàng lùi người lại đôi mắt tránh né ánh mắt của hắn.

– Thật đáng yêu!!!
Hành động của nàng khiến hắn muốn bật cười nhưng vội kìm lại.

– Vui chơi có thưởng,vui chơi có thưởng đây,mọi người mau lại đây xem đi:đan dược,vũ khí,công pháp đều có,nhanh chân thì còn chậm chân thì hết,phần thưởng sẽ dành cho người giỏi và may mắn nhất,các huynh đệ tỉ muội hương thân phụ lão hãy đến xem đi!!!
Tiếng rao hàng lớn vang lên cách hắn khoảng năm trượng khiến hắn khẽ giật mình,thế quái nào lại chợ búa thế nhỉ, mà công nhận nghe giống giọng điệu của những người bán đồ dong ở địa cầu hắn thật.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận