Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 27: Răng rắc!


Chỉ nghe vèo một tiếng, Diệp Tu biến thành vệt sáng

vàng rồi trực tiếp lao về phía một tên đệ tử bên tay phải.

“Thiên Hổ Quyền!” Tên đệ tử kia quát lên, giáng một quyền như mãnh hổ xuống.

Nhưng khi hai nắm đấm va chạm thì một tiếng vỡ nát đã vang lên rõ mồn một, tên đệ tử kia biến sắc, lập tức bay mạnh ra ngoài như đạn pháo.

Đùng…

Một làn khói bụi cực lớn bay lên, Tạ Tốn thấy cảnh này thì đồng tử lập tức co rụt lại.

Cảnh giới của Diệp Tu chỉ đạt đến Tinh Thể cảnh mà thôi, mà tên đệ tử kia đã đến thực lực Tinh Lực cảnh, còn có sức mạnh 30 vạn cân, nhưng gã lại không ngăn nổi một quyền của Diệp Tu.

Sao lại có chuyện này được…

Trong nháy mắt mười tàn ảnh đã xuất hiện, tám người còn lại không kịp phản ứng thì đã nghe từng tiếng nôn máu liên tục vang lên.

Sau đó tám tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong rừng rậm.

Đùng đùng đùng…

Tạ Tốn ngơ ngác nhìn chín người không ngừng co giật, lăn lộn đầy đất dưới chân.

“Này, nghe nói Tạc Thiên bang các ngươi đứng thứ ba ở ngoại môn, xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi.”

“Không kẻ nào ra tích sự gì, không tiếp nổi cả một quyền của ta.” Diệp Tu thất vọng thở dài một hơi.

Lúc này trên mặt Tạ Tốn hiện ra vẻ dữ tợn, một luồng tinh lực cuồng loạn trực tiếp trào lên quanh người gã, khiến mặt đất cũng run lên nhè nhẹ.

“Diệp Tu, ngươi thật to gan, dám ra tay hung ác với đệ tử Tạc Thiên bang chúng ta như vậy!” Tạ Tốn rít gào một tiếng.

Diệp Tu cười cợt: “Sao chỉ cho phép chó cắn ta mà không cho ta đánh chó chứ?”

“Ngươi muốn chết!” Trong lúc nói chuyện, Tạ Tốn đã trực tiếp sải bước chạy về hướng Diệp Tu.

“Hỏa Vân Chưởng!” Trong lòng bàn tay Tạ Tốn hiện ra một ngọn lửa cực nóng.

“À, Hỏa Vân Chưởng… Trùng hợp là hôm nay ta mới học được.”

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Tu cũng thò bàn tay phải ra, ngọn lửa lên đến ba trượng gào thét xông lên.

Tạ Tốn thấy thế thì hơi kinh hãi, đó là Hỏa Vân Chưởng đại viên mãn!

“Hỏa Vân Chưởng đại viên mãn thì đã sao, ta đã là Tinh Lực cảnh bốn tầng có tới 50 vạn cân sức mạnh!” Dù vậy, Tạ Tốn cũng có tự tin tuyệt đối.

“Hỏa Vân Chưởng đại viên mãn thật sự không cao lắm, nhưng ta không chỉ lên tới Hỏa Vân Chưởng đại viên mãn.”

Diệp Tu cười lạnh lẽo.

Sau một khắc, chỉ thấy hắn vươn tay trái ra, một sóng nước vòi rồng cao đến ba trượng đột nhiên xuất hiện.

Là Lạc Lãng Quyển, đại viên mãn!

Thủy khắc hỏa!

Diệp Tu trực tiếp ấn tay trái xuống, sóng nước vòi rồng ba trượng lập tức giáng vào nắm đấm có lửa cháy hừng hực của Tạ Tốn.

Lửa đã bị dập tắt!

Tạ Tốn đồng loạt tung ra hai nắm đấm, muốn đánh tan sức mạnh của vòi rồng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc thì một luồng sức mạnh đáng sợ đã tràn từ hai tay vào ngũ tạng lục phủ của gã.

Tạ Tốn đột nhiên rút luil

Nhưng gã căn bản không kịp phản kháng, một luồng nhiệt độ cực nóng đã trực tiếp đánh tới.

Ẩm!

Răng rắc!

Hai nắm đấm của Diệp Tu trực tiếp đánh vào hai cánh tay của Tạ Tốn, có thể nghe thấy rõ được tiếng gãy vỡ.

Sau đó lại có hai quyền nện vào hai chân của Tạ Tốn.

Tạ Tốn quỳ ập xuống trước mặt Diệp Tu, hai tay và hai chân đã cháy đen vặn vẹo, vô cùng đau đớn.

Diệp Tu nhìn xuống Tạ Tốn từ trên cao: “Xem ra không chỉ đám đệ tử Tạc Thiên bang mà cả ngươi cũng không có bao nhiêu năng lực.”

“Ai, thật là mất hứng.” Diệp Tu thở dài một hơi, tiếp tục gặm thịt nướng trong tay rồi xoay người rời đi: “Nhớ kỹ, không có năng lực thì

đừng làm ra vẻ.”

Tạ Tốn run rẩy nhìn Diệp Tu rời đi, đột nhiên trong mắt bắn lên phân nộ ngập trời.

“Diệp Tu!”

“Ba ngày sau bang chủ sẽ xuất quan, ta muốn ngươi trả lại gấp trăm lần những sỉ nhục hôm nay!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận