Chín Vị Tiên Nữ Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 44: Đây là cầm ý!


Phạm Thống cầm Thanh Long đao đứng bên cạnh Diệp Hạo Thiên cũng vui vẻ nói: “Thiếu gia, sao ngài lại trở về?”

Diệp Tu đi vào đình giữa hồ, cười nói: “Tất nhiên là phải quay về, không thì ngày mai làm sao thấy được cha ta giữ được vị trí đại tướng trấn quốc?”

Lời ấy vừa dứt, đồng tử của Diệp Hạo Thiên không khỏi run lên.

Thật ra Diệp Tu biết vì sao phụ thân lại chấp nhất vị trí đại tướng trấn quốc như vậy, trong mắt mọi người Diệp Hạo Thiên là một nam tử hán thiết huyết, nhưng đối với mẫu thân của hắn thì ông là một trượng phu tốt vô cùng dịu dàng.

Mười tám năm trước khi hắn vừa ra đời thì mẫu thân đột nhiên biến mất. Trước đêm đó mẫu thân từng nói với phụ thân rằng đừng đi tìm bà, bởi vì nếu tìm được thì chắc chắn sẽ mang đến tai ương ngập đầu cho Diệp gia, mẫu thân biết ước nguyện xưa nay của phụ thân là trở thành đại tướng mạnh nhất vương triều Thương Long, bà hi vọng nếu có ngày mình trở về được sẽ tận mắt nhìn thấy ông đứng trên đỉnh cao vương triều Thương Long.

Từ đó trở đi, Diệp Hạo Thiên vẫn luôn giết địch kiến công, sau tám năm ông đã có được chiến tích trăm trận trăm thắng, trở thành đại tướng trấn quốc trẻ nhất của vương triều Thương Long.

Mà bây giờ chỉ vì Diệp Tu mà Diệp Hạo Thiên có thể sẽ triệt để ngã xuống khỏi vị trí đại tướng trấn quốc.

Diệp Hạo Thiên lộ ra nụ cười vui mừng: “Chỉ là vị trí đại tướng trấn quốc thôi, làm sao quan trọng bằng Tu Nhi đã trở thành đệ tử của thánh cung Thiên Nguyên?”

Diệp Tu cũng là tâm bệnh của Diệp Hạo Thiên, những năm gần đây Diệp Tu hết ăn lại nằm, ăn chơi đàng đi3m bài bạc, nhưng ông vẫn có hi vọng con mình hóa rồng nên vẫn không từ bỏ Diệp Tu, hiện nay hắn thật sự không làm ông thất vọng mà trở thành đệ tử của thánh cung Thiên Nguyên, dù chỉ là đệ tử ngoại môn, nhưng Diệp Hạo Thiên vẫn vô cùng vui mừng.

Diệp Tu cười cười, trong mắt b ắn ra một tia sáng rất kiên định: “Cha tin tưởng con, trừ cha ra thì không ai có tư cách ngồi vào vị trí đại tướng trấn quốc này.”

Diệp Hạo Thiên cười nói: ‘Không sao cả, nhìn thấy con trưởng thành thì ta đã rất hài lòng.”

Diệp Tu không nói gì mà chậm rãi ngồi xuống trước cổ cầm, mười ngón tay của hắn gợi dây đàn lên, dứt khoát nói: “Cha, nghe xong khúc nhạc này, cha sẽ rõ vì sao con kiên định như thế”

“Một khúc cái thế, hiến cho phụ thân!”

Tang…

Tiếng đàn dập dờn vang lên.

Ngay khi sợi dây đàn đầu tiên được khảy lên, sắc mặt Diệp Hạo Thiên và Phạm Thống lập tức thay đổi.

Đây là cầm ý!

Chỉ một tiếng đàn mà một hình ảnh vô cùng chấn động đã tràn vào trong đầu họ, đại tướng cưỡi trên chiến mã, chỉ có một người mà đối diện với trăm vạn đại quân!

Tiếng đàn thứ hai lại lập tức vang lên, trong nháy mắt tứ bề xôn xao bất ổn, đại tướng vác cờ soái thân chinh, tiếng chém giết truyền khắp vạn dặm, thiên địa biến sắc, đại tướng cưỡi ngựa lao nhanh, tuy chỉ có một mình cũng khiến trăm vạn đại quân ảm đạm phai mờ, mỗi một kiếm vung xuống đều khí khái như rồng, hàng ngàn hàng vạn thi thể ngã xuống. Tiếng đàn bắt đầu trở nên dồn dập hơn, đại chiến càng hung hãn, chỉ một mình đại tướng mà không ai trong trăm vạn hùng quân có thể ngăn cản!

Cuối bài nhạc, mặt trời ngã về phía tây, tà dương soi chiếu, trong đất trời mênh mông có trăm vạn thi thể, thanh đao ba thước của đại tướng đâm xéo trên mặt đất, trên mũi kiếm không ngừng nhỏ máu.

Một người diệt trắm vạn hùng quân.

Khinh miệt thiên hạ!

Ầm ầm ầm…

Khi tiếng đàn triệt để chấm dứt, có thể thấy được giữa hồ bùng lên vô số cột nước, như Thương Long vây quanh đình giữa hồ rồi xông lên tận trời.

Lúc này Diệp Hạo Thiên vẫn chìm đắm trong tiếng đàn kia.

Tuy tiếng đàn của Diệp Tu không dễ nghe, chỉ đàn bậy bạ, nhưng ý cảnh này như đang nói với ông rằng ông là đại tướng cái thế vô song kia!

“Chuyện này… Chuyện này…’ Phạm Thống kinh sợ đến trực tiếp nói không ra lời, hắn ta không nghĩ đến thiếu gia mới đi tới thánh cung Thiên Nguyên mấy ngày mà đã lĩnh ngộ được cầm ý!

Trong mắt Diệp Tu dấy lên ngọn lửa cực nóng: “Cha, cha yên tâm đi, lần này hài nhi trở về thì không ai có thể lấy được vị trí đại tướng trấn quốc của cha, đó là vinh quang thuộc về riêng cha, con sẽ không để kẻ nào cướp đi!”

Trong ánh mắt ảm đạm của Diệp Hạo Thiên đột nhiên phóng ra hào quang óng ánh.

Trong thời gian mười ngày mà Diệp Tu đã ngộ ra cầm ý!

Phải biết rằng tuy Diệp Hạo Thiên không phải nhạc công thuần túy, nhưng cũng thường xuyên đánh đàn, đến nay đã hơn mười năm, nhưng ở phương diện ý cảnh thì thật sự là cách biệt một trời một đất với khúc nhạc vừa rồi của Diệp Tu.

Diệp Hạo Thiên ngửa mặt lên trời cười to, kích động võ vai Diệp Tu: “Diệp Hạo Thiên này có đứa con nghịch thiên như thế thì sao lại không yên tâm chứ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận