Chờ Ánh Sáng Chờ Anh Đến

Chương 30: Chương 30



 
Editor: Qing Yun
Đây là lần đầu tiên An An ngủ cùng phòng với một người đàn ông.
Ý trên mặt chữ, ngủ đơn thuần.
Lục Ngang thậm chí còn không đụng vào giường, anh ngủ trên sô pha.

Sô pha không rộng, anh tay dài chân dài ngồi đó, nhìn có vẻ rất co quắp.

Người này vẫn còn vết thương trên người đấy, có muốn nó lành không? Có muốn khỏi không? An An nhìn không được, cô ném giày hiên ngang lẫm liệt nhảy vào một đầu khác của sô pha.

An An ngồi xếp bằng ở chỗ đó, bá chiếm không chịu đi.

Lục Ngang mà đuổi là cô lại dùng chân đá anh.
Thật ra cô không nỡ đá mạnh, chỉ đơn giản dùng mũi chân chạm vào eo của anh, thuần túy đẩy anh ra.
Nhưng An An vừa mới chạm vào người anh, còn chưa kịp dư vị eo người này rắn chắc cỡ nào thì đã bị Lục Ngang túm được cổ chân.
Anh dùng lực rất mạnh làm cổ chân An An hơi đau, đột nhiên bị anh nắm trong tay như vậy… Đây là một loại gông cùm xiềng xích đặc biệt kỳ diệu, như là muốn bóp đứt lìa, An An không nhịn được đỏ mặt.
Cổ chân trắng nõn tinh tế còn nằm trong tay anh, thân mật cực kỳ, An An không rút chân về, cô chỉ thuận thế nghiêng người nằm xuống.
Áo ngủ mềm mại dán lên người cô, chỗ eo hơi lõm vào, độ cong rõ ràng mà mềm mại.
Khuôn mặt đã rửa sạch lớp trang điểm, chỉ còn lại vẻ đẹp mộc mạc thuần túy nhất, cô nhìn anh, đôi mắt như ngậm nước, là loại biết câu hồn người khác.
Lục Ngang nhìn cô.
“Muốn ngủ cùng em à?” An An nghiêng đầu, cô nhẹ nhàng hỏi, cố gắng tán tỉnh.
Lục Ngang bị sự vô sỉ của cô chọc cười: “Nghĩ nhiều quá đấy!”
Anh thả chân An An xuống, kéo chắn đắp lên người cô.

An An vẫn nằm nghiêng, cô hưởng thụ giây phút được anh chăm sóc.

Cuối cùng, An An chỉ để lộ ra cái đầu, trong núi đêm lạnh, điều hòa trong phòng cũng không giúp ích được nhiều, cả người cô bọc kín chăn như con nhộng.

An An cười cong mắt, hỏi anh: “Lục Ngang, anh không thích người khác đụng vào eo à?” Có rất nhiều lần, chỉ cần cô muốn chạm vào eo của anh là anh sẽ túm lấy công cụ gây án ngay, cho dù đó là tay hay là chân cũng không ngoại lệ.
Lục Ngang tiện tay tắt chiếc đèn dưới đất.

Anh nói: “Ngủ đi.”
An An bắt được tay anh, cô gối đầu lên đó, nhắm mắt lại rồi bắt đầu nói thì thầm.
“Lục Ngang, hôm nay em rất vui.”
“Lục Ngang, hình như càng ngày em càng thích anh.” Nói xong lời này, An An âm thầm cười trộm.
Lục Ngang ngồi trong bóng tối, lòng bàn tay ấm áp của anh thân mật dán lên má cô.


Gương mặt cô rất nóng, là nhiệt độ của sự thẹn thùng sau khi thổ lộ.

Lục Ngạng vuốt ve mặt cô, anh nói: “Biết rồi.”
“Biết cái gì?” An An ngơ ngác trợn mắt.
Ngây ngốc, còn hơi đần.
Lục Ngang bèn nói cho cô: “Biết em thích anh.”
Mấy chữ này thoát ra từ trong miệng anh, câu chữ rõ ràng đã được nhuộm đẫm, bỗng dưng lại làm người động lòng nhiều hơn, là cấm dục trí mạng, cũng là quyền uy vô thượng của anh.
Nhìn Lục Ngang như vậy, An An biết mình xong đời, cô lại thích anh nhiều hơn nữa, a a a đáng ghét quá…
An An cho rằng mình sẽ siêu hưng phấn, ai ngờ vừa nhắm mắt lại là mấy phút sau đã ngủ thiếp đi.

Khi tinh thần hoàn toàn thả lỏng mới bắt đầu cảm nhận được mệt mỏi.
Cảnh trong mơ thay đổi liên tục, lúc thì là La Khôn túm chặt tay cô, bất ngờ gọi tên “An An” làm cô sợ run người, lúc thì là anh ta véo mạnh eo cô, anh ta còn muốn hôn cô, sờ cô; lúc sau lại biến thành cô trộm khóc sau lưng Kế Siêu, “An An, rốt cuộc sao cô lại khóc vậy”, đến Kế Siêu khờ khạo cũng nhìn ra, anh ta lo lắng đi quanh cô, nhưng An An lại không dám biểu lộ ra trước mặt La Khôn, nếu cô mà trốn thì Kế Siêu sẽ bị đánh thảm hại hơn; giấc mơ cứ dày vò vô mãi, cho đến khi gặp lại Lục Ngang lần nữa.
Anh đi đến từ con đường trước hẻm, cõi lòng đang dậy sóng của cô đột nhiên yên ổn lại.
Có Lục Ngang ở đây, cô không sợ gì cả.
An An nghĩ vậy, nhưng hôm sau khi xuống nhà, đối mặt với những người ở đây cô vẫn không tránh khỏi xấu hổ.
Chỉ qua một đêm mà đã đổi một người đàn ông khác, đây là chuyện thế nào?
Ánh mắt mọi người lập tức trở nên vi diệu!
Vốn dĩ ngày hôm qua An An đến đây cùng La Khôn, thế mà hôm nay lại đi theo Lục Ngang, chuyện này còn không đủ nghĩ sâu xa sao? Nếu An An chỉ đi theo La Khôn, mọi người sẽ khách khí với cô, nhưng bây giờ tình huống đã thay đổi, rất đáng để suy ngẫm, cũng không biết đêm qua cô nàng này bị một người cưỡi, hay là làm một trận với cả hai người!
Loại phụ nữ này tính cái gì? Còn không xứng làm một mặt hàng đứng đắn!
Đôi mắt nhỏ của Mập Mạp đảo quanh An An, trong lòng bực bội: Lúc trước mạnh miệng thề son sắt nói không bán, không ngờ vừa mới đó là bị hai người làm, mẹ nó, đúng là đ*, dâm từ trong xương cốt, mặt hàng vạn người cưỡi, chỉ không biết đến khi nào mới tới lượt mình.
Phụ nữ một khi đã bóc tem, bị một người ngủ hay hai người ngủ thì có gì khác biệt?
Mập Mạp cười nhạo.
Tuy rằng trong lòng gã nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt vẫn phải làm bộ làm tịch: “Anh Ngang.” Gã gọi Lục Ngang một tiếng, sau đó nhìn sang An An nói: “Người đẹp.”
Lời nói ghê tởm chui vào lỗ tai, còn có những ánh mắt đầy thâm ý quét tới khiến An An mất tự nhiên.
“Xuống cả rồi à.” La Khôn khoan thai đến muộn.
Nghe thấy giọng nói của anh ta, người An An lập tức cứng đờ: “Anh La.” Cô miễn cưỡng cười chào hỏi.
Ánh mắt La Khôn lướt qua Lục Ngang, anh ta đánh giá An An.
An An cúi đầu, ngọn tóc thả xuống rũ bên vai, ánh mắt anh ta lơ đãng đảo qua cô… Cái đảo qua này, kết quả đúng là thú vị.

Dưới lớp tóc đen nhánh, chiếc  cổ trắng nõn khiến cho những dấu vết màu đỏ kia càng nổi bật hơn.
Đó là bị người trằn trọc hôn mút mới tạo thành.
Đúng là đủ kịch liệt, còn không chỉ có một chỗ… Loang lổ rải rác xuống dưới, La Khôn bỗng thấy người nóng rực.

Nhìn lại Lục Ngang, anh ta xoa giữa mày, cười nói: “Anh Ngang, chúng ta đi trước.”
“Bên chú Ngũ…” Lục Ngang vỗ An An ý bảo cô ngồi vào xe trước, sau đó hơi nheo mắt hếch cằm ra hiệu.
Lúc này La Vạn Hoa đang trốn trên tầng rình coi, đột nhiên đụng trúng ánh mắt lạnh như băng của Lục Ngang, ông ta lập tức trốn sang bên cạnh, sau đó lửa giận trong lòng bốc lên ứa ra ngoài.

Lần này ông ta thua thảm, mối làm ăn bị cướp hơn nửa, lại chọc tới La Khôn, một kẻ không sợ trời không sợ đất, ông ta hận đến ngứa răng nhưng hoàn toàn không có cách nào.


Ngày hôm qua La Khôn đến, ông ta cẩn thận lôi kéo làm thân, nói cái gì mà tốt xấu gì chú cũng là chú của anh, kết quả La Khôn không thèm để ý đến ông ta.
Làm công việc này, mạng còn không cần, ai sẽ để ý người khác thân hay không?
La Khôn cười lạnh: “Đúng là cho ông mặt mũi! Cầu em ở chỗ này thì tính cái gì?” Anh ta quay lại dặn dò người đứng sau: “Để lão già kia đến chỗ chúng ta, tuyệt đối không được nể mặt lão!”
*
“Mẹ nó, chỉ điều tra được cái này à?”
Chờ khi nhóm La Khôn vênh váo đi hết, La Vận Hoa mới ném tờ giấy trong tay lên bàn, ông ta tức giận vô cùng.
Trên tờ giấy này là tin tức về thân phận của Lục Ngang trước khi anh vào tù.
Lúc ấy La Vận Hoa cảm thấy rất hả giận, cảm thấy Lục Ngang ngu hết thuốc chữa, ông ta vui mừng vô cùng, cho người đi tra xét lại gốc gác của Lục Ngang một lượt.

Bây giờ cái ông ta ném xuống chính là tất cả tài liệu về bối cảnh của Lục Ngang.
Bối cảnh của Lục Ngang không mấy sạch sẽ.

Anh từng phạm tội, từng ngồi tù, mấy ngày hôm trước mới được giảm hình phạt ra tù trước thời hạn, lúc trẻ đã từng vào cục cảnh sát mấy lần.
Nhưng cái này có ích lợi gì?
La Vận Hoa hoàn toàn không có hứng thú, làm công việc này có mấy người bối cảnh sạch sẽ? Chẳng lẽ là một đám tốt nghiệp đại học chính quy, ra vào tập đoàn lớn? Nói ra có khi còn bị người khác chê cười!
Sắc mặt ông ta nặng nề, gã đàn em ở bên ghé sát vào nhắc tới tin tức mới nghe được lúc hôm qua: “Chú Ngũ, nghe nói họ Lục biết kiểm hàng, còn rất chuẩn.”
“Biết kiểm hàng? Đó là từng lăn lộn trong nghề…” La Vận Hoa sờ mũi, ông ta gõ ảnh chụp của Lục Ngang trên bàn, nói: “Đi tìm đám bán đồ, cả ở phía Bắc bên kia, nhìn xem có ai từng gặp thằng này chưa! Gương mặt này chắc chưa từng thay đổi đâu nhỉ?”
Trên ảnh chụp, Lục Ngang mím môi, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng.
Loại người này phần nhiều là mạng lớn.
La Vận Hoa cười lạnh một tiếng, ông ta xám xịt đi ra cửa.

La Khôn muốn ông ta đi cầu mình, ông ta phải đi chứ, nếu không vất vả cả đời người mà đến cuối cùng không còn cái gì hết…
*
Mập Mạp lái xe, gã nhìn An An ngồi ở hàng sau qua gương chiếu hậu.

An An đang cò kè mặc cả với Lục Ngang.
“Lục Ngang, em cũng muốn đi.”
“Em đi làm cái gì?” Lục Ngang nhướng mày.

La Khôn nói Lục Ngang đến khách sạn là muốn ra oai phủ đầu với La Vận Hoa.

Tuy rằng ăn ăn uống uống không tính là gì nhưng cô mới bao lớn, một cô gái đi làm gì, thật sự tính toán đi lăn lộn trong xã hội à?
An An lòng đầy căm phẫn, cô tiến đến nói nhỏ bên tai Lục Ngang: “Em không thể sợ.”
Cô biết những người đó nhìn cô thế nào, một đám ở sau lưng chê cười cô bò giường, bò xong cái này lại bò cái kia, nhưng tính cách của An An chính là không thể hèn yếu, nếu cô nhận mình hèn thì sau này càng không dám ngẩng đầu.
Cô cần phải cắn răng kiên trì.
Nhưng Lục Ngang lại lạnh mặt ra lệnh: “Em xuống xe.”

An An không để ý đến anh, cô tức giận quay lưng, cố chấp kiên trì: “Em phải đi!”
Tiếng tranh chấp truyền đến phía trước, trong lòng Mập Mạp ngứa ngáy, gã cầm điếu thuốc, tay nắm tay lái, muốn liếc nhìn An An thêm nhưng Lục Ngang đã lạnh lùng nhìn gã.
Tầm mắt của hai người đối diện qua gương chiếu hậu, Mập Mạp cười ha hả, xấu hổ nhìn sang chỗ khác.

Nhưng gã lại cảm thấy cái gáy cứ lạnh căm căm.
*
Xe chạy đến nơi, Lục Ngang đi xuống trước, An An đi qua bên người anh, mắt nhìn thẳng, chân cũng không dừng.
Lục Ngang liền biết người này lại bắt đầu giận dỗi.

Anh lôi kéo tay cô, im lặng nhìn cô chằm chằm.
Cái liếc mắt này, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng — không được nhõng nhẽo.
An An hung hăng ném tay anh ra, khó chịu đi theo sau Lục Ngang nhưng vẫn không muốn để ý đến anh, ai nhõng nhẽo? Hôm nay nếu cô không đến thì không biết người ta sẽ chê cười thế nào đâu!
*
Ăn cơm xong, tiết mục tiếp theo chính là ca hát như thường lệ.
La Vận Hoa đã đến từ lâu, ông ta bị cô lập trong góc, La Khôn chỉ tiếp đón Lục Ngang, vừa sờ bài vừa trào phúng: “Chú Ngũ lớn tuổi vậy rồi, nên về nhà hưởng phúc đi…”
La Vận Hoa chỉ biết cười làm lành.
La Khôn cầm bài, anh ta đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay sang nói với Lục Ngang ngay trước mặt La Vận Hoa: “Anh Ngang, anh đi tiếp nhận công việc bên chú Ngũ đi, làm quen công việc trước giúp em xem thế nào.”
Mí mắt La Vận Hoa nhảy dựng, ông ta quay phắt sang nhìn Lục Ngang.
Lục Ngang cũng không ngẩng đầu lên nhìn, chỉ híp mắt tiếp tục xem bài: “Thích hợp không?” Anh lơ đãng hỏi.
“Có gì không thích hợp? Anh là anh em tốt nhất cả em, còn ăn một viên đạn thay em nữa, ai cmn dám đánh rắm?” La Khôn quét mắt nhìn đám đàn em.
Lục Ngang cắn điếu thuốc trong miệng, nói: “Vậy cũng được, anh đi xem tình huống trước cho cậu.”
Đêm nay An An vẫn ngồi bên cạnh Lục Ngang, cô an tĩnh hơn ngày thường rất nhiều, sống lưng xinh đẹp thẳng tắp như không chịu thua, thấy thế nào cũng không giống thường ngày.

Thế nhưng những dấu vết màu đỏ như ẩn như hiện ở cổ lại tỏ rõ tối hôm qua Lục Ngang đã làm gì trên người cô.

La Khôn nhìn thấy hết, cả người lại bắt đầu khó chịu.

Không biết ai đang ca hát: “Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy tất cả mộng tưởng đều nở hoa…”, ngũ âm không được đầy đủ, lệch nhạc toàn bộ, khó nghe muốn chết.

La Khôn liếc nhìn An An, nói: “Người đẹp, hát cho bọn anh một bài.”
Những người khác châm chọc mỉa mai, An An đều có thể xem như không có gì, chỉ duy La Khôn vừa cất lời là An An lập tức cứng người, lần nào cũng như vậy.

An An sợ La Khôn vô cùng, sợ từ trong xương cốt, cô càng lo lắng Kế Siêu bị đánh hơn… An An mím môi muốn nói gì đó nhưng La Khôn đã nói trước: “Muốn tiền? Một nghìn một bài, đủ không?”
Thế mà người này lại nhắc lại chuyện cũ!
Khi đó An An cầm hai nghìn của anh ta tính toán chấm dứt với Lục Ngang… Lục Ngang thưởng thức lá bài trong tay, anh không nói gì cả.
La Khôn ở đối diện đã ném tiền đến trước mặt An An: “Hát một bài đi.” Tuy dáng vẻ anh ta như nói đùa nhưng từng câu từng chữ đều có thâm ý, anh ta đang ép An An, giống như nếu không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
An An cứng người ở đằng kia, không khí chợt trở nên vi diệu, cuối cùng Lục Ngang cũng hờ hững lên tiếng: “Đang cáu kỉnh với anh đấy.” Anh ghé mắt liếc nhìn An An, giải vây giúp cô: “Được rồi, không thoải mái thì đi về trước đi.”
Tai An An đỏ lên, lúc trước cô còn nói chắc mình không thể sợ, kết quả… Cô sợ nhanh như vậy, còn phải nhờ Lục Ngang xử lý cục diện rối rắm cho mình.
Cô liếc nhìn Lục Ngang, nhỏ giọng “ừm” một tiếng.

Lục Ngang không nhìn cô, cũng không biết có phải đang giận hay không.

An An gục đầu vội vàng đi ra ngoài.


Lục Ngang liếc nhìn bóng dáng cô, anh không hé răng nửa lời.

La Khôn hứng thú dạt dào hỏi thăm: “Anh Ngang, tối hôm qua thế nào?” Lại nói: “Khi nào chán thì đưa cho em thử đi? Cũng không phải hàng quý báu gì.”
“Cái này không tốt cho lắm.” Sắc mặt Lục Ngang vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Có gì mà không tốt, không phải chỉ là một con đàn bà à? Anh Ngang, anh hỏi em, em đưa luôn cho anh…” La Khôn không hề để ý, tùy tiện nhắc nhở Lục Ngang tình nghĩa ‘anh em như tay chân, phụ nữ như quần áo’.
Lục Ngang sờ một lá bài, anh cầm trong tay, bỗng nói: “Khôn Tử, anh vẫn cảm thấy không tốt.”
La Khôn cũng sờ một lá bài, anh ta cầm trong tay không đánh ra.

Hai người nhìn nhau giây lát, anh ta không nói gì cả.

Bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, tiếng nói của An An truyền vào rõ ràng.

Lục Ngang xoa trán ném bài đứng lên đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, anh nhìn thấy An An và Mập Mạp đang cãi nhau.
“Làm sao vậy?” Anh tiến lên hỏi.
Mập Mạp vội vàng pha trò: “Không có gì, anh Ngang, bọn em chỉ nói tùy tiện hai câu, ai ngờ người đẹp lại không vui.”
“Không có gì?” An An tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhìn thấy Lục Ngang, cô xấu hổ quay đầu sang chỗ khác.
Khi nãy cô đi ra khỏi phòng, lúc đến chỗ ngoặt nghe thấy Mập Mạp đang nhe răng trợn mắt, nước miếng bay tứ tung nói lời hối hận: “Mẹ nó, tao là người đầu tiên nhìn trúng con nhỏ đó, lúc ấy nghĩ một nghìn mua một đêm, ai biết…”
Người đối diện cười an ủi: “Mày chờ xem đi, chờ bọn anh La, anh Ngang thấy không thú vị mới có thể đến phiên mày.”
“Vậy cũng thành kỹ nữ vạn người cưỡi rồi!”
Cái này mà nói không có gì?
Tuy rằng An An đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng chính tai nghe thấy bảo cô không tức sao được?
Sắc mặt cô nặng nề, hùng hổ, hai mắt đỏ bừng.
Cô cứng cổ quay mặt sang bên, vẫn không nhúc nhích.
Lục Ngang ôm vai cô, cười tủm tỉm hỏi Mập Mạp: “Nói cái gì, nói tôi nghe một chút?”
“Này…” Mập Mạp bị nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói sao cho phải.
Lúc này La Khôn cũng đi ra.

Anh ta quét mắt nhìn An An, lại nhìn về phía Lục Ngang.

Anh ta biết, sở dĩ Lục Ngang nói với mình câu kia là tự chống lưng cho An An, bây giờ cũng vậy.

Anh đang ép mình tỏ thái độ… La Khôn im lặng giây lát, chung quy vẫn lên tiếng giảng hòa: “Ai chọc chị dâu của chúng ta không vui vậy?”
Anh ta nói như vậy, bọn Mập Mạp lập tức ngẩn người, sau đó vội vàng sửa miệng theo: “Chị dâu, đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng giận bọn này.”
“Này, này…” An An cắn môi, gương mặt đỏ bừng.
Lục Ngang hơi cong lưng, anh nhìn thẳng An An, hỏi cô: “Còn không vui sao?”
Một lời hai nghĩa.
Trời biết đất biết, anh biết em biết.
 
——oOo——


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận