“Mẹ!”
“Dì Thục Mai!”
Bạch Mạn Nhu và Tô Úc cùng lúc kêu lên, hai người các cô đâu nghĩ rằng Tiền Thục Mai sẽ đột nhiên ngất xỉu đâu. “Mẹ! Xin lỗi…” Tiền Thục Mai ngất xỉu khiến Tô Úc hoảng sợ, cô không biết nên làm thế nào, quỳ gối ở bên người Tiền Thục Mai, lớn tiếng khóc lên. Chỉ có Bạch Mạn Nhu vẫn còn duy trì sự bình tĩnh được, bằng tốc độ nhanh nhất bấm điện thoại gọi cho cấp cứu, đồng thời vội vàng chạy qua siêu thị nói cho Bạch Bách Tùng về tin Tiền Thục Mai ngất xỉu.
Vừa nghe Tiền Thục Mai ngất xỉu, Bạch Bách Tùng không thèm quan tâm rằng mình đang tính tiền cho khách hàng, mau chóng cùng Bạch Mạn Nhu khóa cửa siêu thị xong, chạy vào trong nhà. Về đến nhà liền nhìn thấy Tô Úc đang quỳ gối khóc trong nhà bếp, Bạch Bách Tùng chỉ than một câu: “Tiểu Úc, con quá nóng lòng!” rồi nhanh nhẹn ôm lấy Tiền Thục Mai, thả bà nằm xuống trên ghế sofa. Đến khi xe cấp cứu tới rồi, ba người cùng nhau đỡ Tiền Thục Mai lên xe, đi thẳng đến bệnh viện trong thị trấn cổ.
Có lẽ vì hôm nay là cuối tuần, trong bệnh viện luôn có thể nhìn thấy người người cầm rổ hoa quả ra ra vào vào. Ba người mắt thấy Tiền Thục Mai bị đẩy vào phòng cấp cứu, trái tim cũng treo lên theo ánh đèn sáng lên trước phòng. Tô Úc còn đang không ngừng khóc nức nở trên hành lang, bây giờ cô mới nhớ tới lời Tiểu Tống khuyên nhủ cô không thể gấp rồi, nhưng bây giờ thì hối hận có lợi ích gì? Đã biết rõ chuyện này sẽ mang đến rất nhiều kích thích cho Tiền Thục Mai, mà cô thì lại không biết giờ biết lúc nói ra hết. Một cái tát đáng cái gì chứ, chỉ cần mẹ cô không sao, cho dù đánh cô cả trăm cái tát cô cũng cam tâm tình nguyện.
“Tiểu Úc à, không sao đâu. Bình thường cơ thể của Thục Mai rất khỏe mạnh, sẽ không sao đâu.” Bạch Bách Tùng thấy Bạch Mạn Nhu đang ôm lấy cô, ông chỉ đành biết đứng bên người cô, dùng ngôn ngữ để an ủi cô.
“Chú Bạch, là lỗi của con. Nếu không phải vì con quá xúc động nói ra hết tất cả, mẹ của con sẽ không vì bị kích thích mà ngất đi.” Con mắt Tô Úc đỏ ngầu, ngay cả âm thanh cũng nghẹn ngào theo, Bạch Mạn Nhu nhìn thấy ở trong mắt, khỏi phải nói có bao nhiêu khó chịu, hận không thể đổi cơ thể với cô, thay cô đau thay cô khó chịu.
“Cũng không phải là lỗi của con, dù sao chuyện của hai con sớm muộn cũng phải để Thục Mai biết, bây giờ nếu đã biết rồi thì cũng không phải chuyện xấu gì.” Bạch Bách Tùng thở dài một tiếng, bây giờ ông thật muốn hút thuốc, đáng tiếc trong túi quần lại không hề có thuốc lá. Đèn ở phòng cấp cứu sau một lúc liền tắt, vài người y tá đẩy Tiền Thục Mai vào phòng bệnh bình thường, đến khi các cô ấy trở ra, một cô trong số các cô y tá đó đảo mắt qua ba người trong hành lang, nói: “Ở đây ai là Bạch Bách Tùng?”
“Là tôi. Bà ấy sao rồi? Có chuyện gì không?” Bạch Bách Tùng hỏi.
“Không có gì, không thấy bác sĩ đều trở về hết sao? Bà ấy bị vậy là do chịu kích thích, hơn nữa bản thân còn có chứng tuột huyết áp. Bây giờ người đã tỉnh rồi, bà ấy bảo con gọi ông vào đấy.”
“Được được được, tôi vào liền, cám ơn cô y tá.” Bạch Bách Tùng lễ phép gật đầu về phía các cô y tá, đang định đi vào lại thấy Tô Úc cũng định vào theo, lập tức ngăn cô lại ở bên ngoài, nói: “Bây giờ con và Mạn Nhu chờ ở bên ngoài đi, ta vào xem là được rồi. Con bây giờ đừng gặp mẹ con, không thì bà ấy lại bị kích thích nữa.”
“Vậy, vậy con chờ ở đây… bao lâu con cũng chờ.” Tô Úc nghẹn ngào nói.
“Con và Mạn Nhu đi ăn chút gì đó đi, giữa trưa hai đứa còn chưa ăn cơm mà. Lúc về thì mua chút cháo trắng cho ta và Thục Mai là được, bà ấy vừa mới tỉnh lại, nên ăn cháo thôi.” Bạch Bách Tùng nói xong, quay người đẩy cửa tiến vào phòng bệnh. Để lại Tô Úc và Bạch Mạn Nhu đứng ở ngoài cửa một lát, sau đấy chậm rì rì đi xuống lầu, đến tiệm ăn bình dân gần đây.
Đã xảy ra chuyện như vậy nên chẳng ai có thể nuốt trôi gì cả, Bạch Mạn Nhu gọi ly sữa nóng cho Tô Úc, lại kêu thêm hai phần cháo trắng và chút dưa cải gói kỹ đem về. Chị ngồi ở bên cạnh Tô Úc ôm cô vào trong ngực, an ủi: “Không sao đâu Tiểu Úc, bây giờ dì Thục Mai đã tỉnh rồi… Không còn chuyện gì rồi.. Có bố chị ở đó với dì Thục Mai, sao em còn chưa yên tâm đây?”
“Chị Mạn Nhu, không lẽ em sai rồi sao. Có lúc em thật sự cảm thấy, nếu như em chưa từng sinh ra trên thế giới này thì thật tốt biết bao. Vậy thì, mẹ em sẽ không bị em làm tức giận mà ngất đi, vậy thì…” Tô Úc vẫn chưa nói hết, Bạch Mạn Nhu liền vươn ngón tay chặn lại môi cô, nói: “Vậy thì chị sẽ không gặp được em, cũng sẽ không có cái gọi là hạnh phúc rồi. Tiểu Úc, em quên buổi tối ngày hôm ấy em nói với chị sao? Em nhắc chị đừng quên lời chị nói, hôm nay chị ngược lại phải nhắc nhở em. Sau này không cho phép nói những lời ngu ngốc như vậy, có chuyện gì thì chúng ta cũng phải cùng nhau đối mặt, không có chuyện gì là không thể cả, biết không?”
“Chị Mạn Nhu, em chưa từng có ý định đổi ý bao giờ, thật đấy. Cũng may còn chị làm bạn với em, nếu không thì em thật sự không biết nên làm thế nào nữa… Có lúc nghe mẹ em lải nhải chuyện kết hôn tìm người yêu, em thật cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nhưng mỗi khi có chị ở bên cạnh em, thì mệt mỏi gì gì đó đều tan biến cả. Ngẫm lại, em thật sự rất thỏa mãn, vì có thể tìm được người yêu tốt như chị.” Tô Úc dựa vào bờ vai của chị, lời vừa ngừng, nước mắt lại chảy ra. Cô thật sự cảm thấy thỏa mãn, nếu như người ở bên cạnh cô không phải là Bạch Mạn Nhu mà là người khác, có lẽ chắc cô không thể nào kiên định được như bây giờ mất.
“Có em ở bên cạnh chị cũng rất thỏa mãn, chúng ta cứ từ từ thôi được không? Nếu chúng ta muốn ở bên nhau, toàn bộ những chuyện này cũng cần nên đối mặt. Chị tin tưởng tất cả rồi sẽ tốt lên, thật đấy.” Bạch Mạn Nhu mỉm cười, cầm lấy ly sữa bò thổi thổi, sau đấy đưa đến bên miệng Tô Úc bảo cô uống vào, lại thay cô lau khóe miệng, nói: “Đi thôi, chúng ta lại đấy chờ tiếp… Ai biết lát nữa dì Thục Mai lại muốn gặp em thì sao.”
“Được.” Tô Úc gật đầu, tựa như đứa trẻ bị Bạch Mạn Nhu nắm tay, từng bước một đi lên lầu, vốn bước chân đang nặng trĩu lại được Bạch Mạn Nhu dẫn dắt mà trở nên nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Đi tới cửa phòng bệnh, Tô Úc cầm cháo trắng đã chuẩn bị xong, do dự chốc lát cuối cùng vẫn đẩy cửa đi vào. Tiền Thục Mai đã tỉnh lại, bà đang dựa vào gối ngồi ở trên giường, còn Bạch Bách Tùng thì lại ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường. Dáng vẻ hai người dường như đã trầm mặc rất lâu, ai cũng không nói gì. Thấy Tô Úc bước vào, Tiền Thục Mai lập tức nhắm mắt lại, không để ý tới cô. Còn Bạch Bách Tùng thì cho cô một ánh mắt, ý bảo cô thả thức ăn xuống rồi về nhà trước với Bạch Mạn Nhu đi.
Đến khi cô đi ra ngoài, Tiền Thục Mai lúc này mới mở mắt ra, nhưng viền mắt thì lại rưng rưng: “Bách Tùng ơi, anh xem đi… đấy là con gái em nuôi đấy. Em có lỗi với bố của nó, em cũng có lỗi với anh! Nó và Mạn Nhu… nó, nó, nó…”
“Thục Mai, chuyện của hai đứa anh đều biết rồi.” Bạch Bách Tùng thở dài, đem cháo trắng Tô Úc mang đến trước đặt ở một bên, nói: “Anh biết trong lòng em đang cảm thấy hoảng sợ lại khó chịu, dù sao hai đứa nó đều là nữ, nói trắng ra là đồng tính luyến ái mà xã hội bây giờ hay nói.”
“Trong lòng em rất khó chịu, anh cũng biết mà, hai đứa nó sao có thể ở bên nhau được! Trước tiên không nói đến tuổi tác chênh lệch của hai đứa, chuyện hai đứa nó yêu nhau truyền ra ngoài, người ta chắc chê cười em chết mất thôi! A, con gái bà không tìm được đàn ông thì chạy đi yêu phụ nữ, chuyện này người ta không ghét bỏ, người ta không dèm pha được sao? Là nữ đó, Tiểu Úc nếu là đàn ông em khẳng định sẽ không có ý kiến gì, tuổi tác kém bao nhiêu thì cứ kém đi, dù sao Mạn Nhu cũng là một cô gái tốt… Nhưng mà chuyện bây giờ là sao đây! Không được, đánh chết tụi nó em cũng không thể để hai đứa nó tiếp tục bên nhau được!”
“Thục Mai! Em nghe anh nói!” Bạch Bách Tùng nắm chặt hai tay của Tiền Thục Mai, nhìn đôi mắt của bà, bình tĩnh nói: “Chúng ta sống là vì cái gì? Chúng ta sống là vì người khác sao? Chúng ta sống đó là sống cho chính mình, là cuộc sống của bản thân mình, không lẽ chúng ta vì lời nói của người khác mà không ăn cơm sao? Không thể nào! Hai đứa tụi nó như bây giờ, không phải chúng ta bảo chúng nó tách ra thì chúng nó tách ra. Em hay nói chỉ cần con gái em hạnh phúc là được rồi, Tiểu Úc vẫn luôn nhớ kỹ điều đó. Vậy bây giờ thì sao? Chúng ta dựa vào đâu mà cho rằng con bé yêu một người cùng giới với nó là không hạnh phúc? Con bé cũng lớn rồi, nếu con bé đã chọn như vậy thì đã chứng tỏ con bé sẽ có trách nhiệm đối với chính hành động của nó…”
Thấy Tiền Thục Mai không lên tiếng, Bạch Bách Tùng nắm thật chặt lấy tay bà, nói tiếp: “Chúng ta làm bố làm mẹ, chúng ta vẫn luôn mong tương lai của con mình sẽ theo ý của mình. Nhưng mà chúng ta đã quên rằng, con cái nó cần có một cuộc sống thuộc về chính nó, đó là lựa chọn của tụi nó, là cuộc sống của tụi nó ấy! Chúng ta cho tụi nó sinh mệnh, nhưng cuối cùng thì sao? Chúng ta không thể vì vậy mà ràng buộc bọn nhỏ được. Chúng ta hay ép tụi nó cái này ép tụi nó cái kia, nhưng có bao giờ chúng ta thật sự nghe suy nghĩ của tụi nó đâu? Hai đứa nó nếu đã lựa chọn ở bên nhau, thì tụi nó đã sớm chuẩn bị tâm lý để đi đối mặt với xã hội rồi. Em đừng nói rằng hai cô gái thì sao có kết quả gì, cái chuyện tình cảm ấy không phải người như chúng ta có thể hiểu được. Hơn nữa, Thục Mai… tại sao em không thể chấp nhận tụi nó vậy? Tụi nó có thời gian của tụi nó, có cuộc sống của tụi nó… Mà em, em còn có anh đấy thôi!”
Hết chương 66.
______
Editor: Ngôn tình trung niên =))))))))))))))))))))))))))))))
À mà có ai để ý hông, lâu lâu siêu thị của Mạn Nhu dăm ba hôm lại đuổi khách dăm ba hôm lại đuổi khách, móa làm ăn kiểu này cm rồi =))))