Hai hôm đó cả hai đều quên không báo bình an cho mợ, làm mợ lo lắng cho Giản Thực, nghe thấy giọng nói của Trần Đạc mới yên tâm hơn. Mèo con nhỏ đói bụng thì hay kêu, Trần Đạc cho nó uống một ít sữa dê, sau đó mới sắp xếp đồ đạc để quay về thành phố Tuy.
Trước đây ông cụ đã giao bản di chúc cho anh, nhưng anh để lại trong phòng làm việc, lúc đi không mang theo. Đến khi nó được chuyển vào tay bác Quý, ông cụ mới ngồi trên ghế xích đu rồi mắng một câu: “Đồ vô tâm.”
Hơi ấm trong phòng dần lan tỏa, chiếc chăn len trên đầu gối vẫn là cái mà Trần Đạc mang về mười năm trước, chất liệu rất tốt, nhưng do ông cụ sử dụng thường xuyên nên đã có phần cũ đi.
Bác Quý nhìn chăm chú vào những hoa văn phức tạp trên đó, hiểu ý nên khẽ cười rồi an ủi: “Còn cần thêm chút thời gian nữa, ông đừng ép quá.”
Lần này trở về cũng không phải thời điểm tốt nhất.
Nghe bác Quý nói xong, ông cụ mím môi không nói thêm chữ nào, chỉ nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
Ai cũng có thời gian, chỉ riêng ông, thời gian trong tay chẳng còn bao nhiêu. Một lúc lâu sau, ông cụ mới lên tiếng: “Gọi Trần Phàm đến ăn tối, nói là con mèo lớn ông nội nuôi nhớ nó rồi.”
–
Giản Thực đưa Đồi Mồi đến nhà cậu mợ rồi mới đến bệnh viện, trước khi đi còn tiện tay mang theo một hộp cherry đã rửa sạch.
Tuyết bên đường rất dày, cô đi đôi giày bệt mà Trần Đạc đã mua lần trước, quần jeans cạp cao và một chiếc áo khoác len, toàn thân mặc màu đen, làn da trắng mịn trong suốt, mái tóc dài xõa xuống vai, gương mặt nhỏ nhắn rất xinh xắn và đáng yêu.
Rõ ràng cô không trang điểm gì nhiều, nhưng khí chất thì rất đẹp.
Cô đến quầy y tá, lịch sự hỏi xem Trần Đạc có đó không, nhưng giờ này ai cũng có vẻ rất bận, chẳng mấy ai để ý đến cô. Đang định gọi điện thoại, vừa quay đầu lại, cô liền thấy Hướng Kha Lâm đang đi từ phía hành lang tới.
“Hey! Chị dâu!” Anh ta vui vẻ chào hỏi: “Sao cô lại đến đây?”
Những người ở gần đó nghe thấy tiếng cũng quay đầu nhìn.
Giản Thực hơi xấu hổ rồi cười cười, đôi mắt long lanh sáng lên: “Bác sĩ Hướng.”
Hướng Kha Lâm gác tay lên quầy, giọng điệu cà lơ phất phơ có phần đắc ý, nói với mấy người ở quầy y tá: “Không biết đúng không? Đây là bà xã của bác sĩ Trần đấy, là một nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng.”
Được lên hot search hai ngày cũng không phải là vô ích, những người thường xuyên lướt mạng nhanh chóng nhận ra cô có chút quen mắt, nhưng chưa kịp nhìn kỹ thì Hướng Kha Lâm đã tiếp tục nói với Giản Thực: “Chị dâu ăn cơm chưa? Cô đến tìm bác sĩ Trần à?”
“Ừm.” Giản Thực gật đầu rồi giơ điện thoại lên: “Tôi không gọi điện được. Giờ này chắc mọi người tan ca rồi nhỉ?”
Nếu giờ này mà gọi được mới là lạ.
Hướng Kha Lâm nói hôm nay Trần Đạc đã làm liên tiếp mấy ca phẫu thuật, vừa mới về phòng nghỉ ngơi một chút.
Trong bệnh viện luôn có mùi thuốc sát trùng, cô ngửi không quen, khẽ nhăn mũi rồi mới thở phào nhẹ nhõm khi vào được phòng nghỉ.
Chìa khóa là do Hướng Kha Lâm đưa cho cô.
Không biết có phải do quá mệt hay không, phòng nghỉ hôm nay không khóa, Giản Thực vừa bước vào liền thấy anh đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Phòng đơn nên không gian rất nhỏ, trên bàn còn có một chiếc đèn bàn đang sáng.
Trên giường tầng là cơ thể cao lớn quá mức của anh, khiến không gian trở nên chật chội, kính mắt vẫn còn trên sống mũi chưa tháo ra, Giản Thực sợ anh xoay người làm vỡ nên cẩn thận lấy xuống, gấp lại rồi đặt lên bàn bên cạnh.
Nhưng vừa quay đầu lại, cô đã thấy Trần Đạc mở mắt ra.
“Em làm anh tỉnh giấc à?”
“Ừm.”
Giọng khàn khàn, trầm đục từ trong cổ họng phát ra, Trần Đạc đưa tay xoa nhẹ sống mũi. Giản Thực vốn định nói vài câu rồi đi, nhưng thấy anh mệt như vậy, liền tắt đèn giúp anh, sau đó định rời đi.
Nhưng Trần Đạc lại nắm lấy đầu ngón tay cô, nói: “Lại đây.”
“Không phải anh muốn ngủ sao? Vừa nghe Hướng Kha Lâm nói tối qua anh trực ca, hôm nay còn làm ba ca phẫu thuật.”
Lúc anh vừa nhắm mắt lại, Giản Thực có thấy quầng thâm nhẹ phía dưới mắt, màu sắc rất nhạt, nhưng cũng cho thấy anh đã rất vất vả.
Có lẽ đã hai ngày rồi Trần Đạc chưa về nhà. Hôm nay gặp được cô nên không muốn buông ra nữa.
Anh nắm lấy ngón tay mềm mại của cô, muốn nhiều hơn một chút, nên vòng tay qua eo cô, ôm cô vào lòng. Giản Thực nằm trên người anh, cảm thấy không thoải mái, lúc nào cũng có cảm giác dễ rơi xuống.
Cô nhỏ giọng gọi, vỗ nhẹ vào eo anh, “Trần Đạc!”
“Ngủ với anh một lát.”
Giản Thực nói: “Em còn chưa cởi giày.” Sợ làm bẩn giường, cô còn để chân ở bên ngoài.
Im lặng mấy giây, sau đó Trần Đạc ngồi dậy, cởi đôi giày đó ra. Lúc nằm xuống, hơi ấm từ cơ thể anh mới áp sát lại gần: “Được chưa?”
“Được rồi.”
“Được rồi thì để anh ôm một cái.”
Quần áo mặc hơi nhiều nên nằm xuống không được thoải mái, nhưng Giản Thực không để ý, để mặc cho anh đưa tay qua ôm lấy, rồi hỏi: “Sao tự dưng anh bận thế? Tay đỡ hơn chưa?”
Lần trước có mua cho anh một tuýp kem phục hồi, không biết có thể bảo vệ màu da hay không, nhưng tác dụng dưỡng ẩm khá ổn.
“Ừm.” Trần Đạc rầu rĩ đáp: “Có hơi ngứa, hình như đang đóng vảy rồi.”
Nằm ôm nhau thế này khiến mệt mỏi trên người giảm đi đáng kể. Đôi môi Trần Đạc chạm nhẹ vào má cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tăng cao: “Giản Thực.”
“Hả?”
“Em có nóng không?”
“… Bình thường, không nóng lắm.”
Thực ra cô cảm thấy hơi khó thở, Trần Đạc cười khẽ hai tiếng: “Em cởi áo khoác ra đi.”
“Không cần đâu, em cũng đâu định ngủ thật. Hôm nay đến chỉ để hỏi anh khi nào được nghỉ Tết, tiện thể mang hộp cherry… A, Trần Đạc, để em tự làm.” Giọng nói có chút lo lắng.
Áo khoác của Giản Thực rất dễ cởi, chỉ cần mở hai nút là có thể cởi ra. Áo len bên trong rất vừa vặn, ôm sát vào eo và thắt lưng rồi chui vào trong quần jeans.
Ngón tay Trần Đạc chạm nhẹ vào nút áo, không cởi ra, chỉ là theo đường eo mà kéo cô lại vào vòng tay mình.
Bàn tay vừa rộng vừa ấm áp, cô vùi đầu vào tóc cô, khẽ thì thầm: “Không sao đâu, anh không làm gì em ở đây đâu.”
Giản Thực nhỏ giọng: “Em đâu có sợ cái đó.”
Phòng nghỉ này là Hướng Kha Lâm và Trần Đạc dùng chung, người khác không thường vào. Vừa rồi Hướng Kha Lâm đã đưa chìa khóa cho cô, đương nhiên sẽ chủ động tránh mặt, nhưng Giản Thực vẫn cảm thấy như thế này không tốt.
Hơi thở của Trần Đạc rõ ràng thay đổi, nhưng vẫn không nhanh không chậm, tay từ đùi di chuyển lên phía trong, giọng khàn khàn, “Đầu gối còn đau không?”
“Không đau nữa rồi.”
“Tốt.” Trần Đạc áp sát lại: “Vậy hôn anh một cái.”