– Em suy nghĩ kĩ chưa? Em vẫn có thể dẫn cô ấy về làm công nương Maili.
– Arash! Cuộc sống của một đế vương trách nhiệm quá nặng nề, mà em không thích bị gò bó trong khuông khổ. Lúc trước, em nhận làm quốc vương vì em chưa có mục đích sống, và vì cha mới qua đời, Hussen thì tạo phản, em buộc phải điều hành đất nước. Nếu năm xưa, em nhường ngôi sớm, chắc Bác đã không trượt dài trong tội lỗi. Arash, em thích ngao du khắp nơi, giờ em đã có mục đích sống của mình, nên trách nhiệm này, anh gánh thay em vậy.
– Ali! cha anh có tham vọng, nhưng anh thì không.
– Em biết, làm bậc đế vương phải có đủ sự bình tĩnh và sáng suốt để phát triển đất nước, quan trọng là không có tham vọng thì đất nước sẽ không gặp chiến tranh. Anh trai! Xem như giúp em đi. Nhiên đau khổ nhiều rồi, đã đến lúc cô ấy được hưởng sự an yên trong cuộc sống.
Arash trầm ngâm, bước từng bước nặng nề ra khỏi phòng. Từ nay, anh sẽ không gặp lại Nhiên nữa, anh sẽ phải giấu em thật sâu trong tim rồi. Vì em, anh sẽ phải là người có quyền lực tối cao để bảo vệ em…..và nó.
Sau khi nhường ngôi cho Arash, Ali trở lại Việt Nam, vô bệnh viện thăm mưa thì bé đã xuất viện. Anh ghé nhà cũ của Nhiên, thấy treo biển bán nhà. Quái lạ, cô ấy đi đâu sao không đợi mình? Dò hỏi cả ngày không ai biết tung tích của Nhiên, gia đình của Nhiên như bốc hơi vậy. Ali tức giận: “An Nhiên! Tôi không bỏ em mà em dám dắt theo con tôi bỏ trốn? Để xem em trốn được bao lâu?
Ali đăng thông cáo trên báo chí công ty ANJ bị mất bộ dây chuyền và nhẫn kim cương trị giá cả chục tỷ đồng. Đăng đích danh tên tuổi và gương mặt của lao công hay lẻn vào phòng tổng giám đốc có ý đồ bất chính. Nếu ai phát hiên người lao công này, chỉ cần mật báo cho công ty sẽ được thưởng nóng 1 tỷ đồng.
Nhiên về nhà ba mẹ ở Long Hải, trên mạng xã hội in đầy gương mặt và tên tuổi của cô, hại cô không dám ra đường. Cô đang nộp đơn xin du học nghề nancy tại Pháp. Nhiên bán hết nhà cửa, gom góp vốn để đi du học, tìm đường định cư. Cũng may, Ali không báo công an, chỉ đăng báo tìm nên cô không bị công an sờ gáy. Ba mẹ sau khi biết chuyện của Nhiên, đành lắc đầu thở dài. Người xưa có câu gần vua như gần cọp chẳng sai. Thôi, cuộc đời con nên để nó tự quyết, miễn sao nó vui vẻ, Hoàng Anh được an toàn.
Ba tháng sau, đơn xin du học của Nhiên được chấp nhận. Do khi xưa mê nhạc Pháp nên Nhiên theo học tiếng Pháp, giờ chỉ cần ôn lại là có thể giao tiếp tốt, thế lại hay. Giờ nó là điểm cộng cho đơn xin của cô được chấp nhận. Cô đi học, xin việc làm rồi tìm cách định cư, sau đó đón Ba mẹ và Hoàng Anh qua.
Những ngày đầu qua Pháp, dù được chính phủ hổ trợ cho du học sinh rất nhiều, nhưng Nhiên vẫn gặp khó khăn trong giao tiếp và văn hóa khác biệt, nên Nhiên phải nổ lực hơn những người khác. Tranh thủ ban ngày đi làm, ban đêm xin trực free phụ y tá trong bệnh viện để lấy kinh nghiệm. Nhưng người Pháp họ không bốc lột, nên Nhiên vẫn có lương, nhưng không có trợ cấp như người làm chính thức. Riết rồi cô ít thời gian điện thoại cho ba mẹ và Hoàng Anh luôn. Giờ bụng đã lớn, Nhiên không đi làm nữa mà chỉ đi học, nên cô có thời gian rảnh, gọi messenger nói chuyện với con trai. Ali lần theo phần tin nhắn của Facebook, truy ra địa chỉ IP ở Pháp. “Em nghĩ qua Pháp có thể trốn tôi sao? “. Ali điện thoại cho trợ lý:
– Đặt cho tôi vé đi Pháp, 1 vé đi, 2 vé về. Họ tên của tôi và cô lao công An Nhiên.
Ali bay tới Pháp lúc chiều tối, không rành tiếng Pháp, Ali lấy điện thoại điện messenger cho Nhiên, nhưng không được. Anh đành nhắn tin và ngồi ở sân bay chờ. Nhiên đi học về hơi trễ, cơm nước xong xuôi mới mở mạng để nói chuyện với con thì thấy tin nhắn của Ali.
– Anh đang ở sân bay, chờ em!
Nhiên thoáng bần thần, bất giác tay chân run rẩy. Một cảm giác xúc động lẫn vui mừng. Không ngờ anh ấy tìm đến tận đây. Thế là Nhiên tức tốc đón taxi ra sân bay. Sân bay khá rộng, bụng Nhiên quá to nên cô đi cứ ì ạch. Tìm mãi mới thấy dáng người cao gầy, mặc bộ vest công sở, ngoài khoác áo măng tô dài, tướng không thể soái hơn đang ngồi trên valy hành lý. Bao tay da không đeo mà cầm đập đập vào tay một cách vô ý. Mắt nhìn ráo dác xung quanh đang tìm kiếm gì đó. Bất giác, Nhiên xúc động thật sự, thân ảnh quen thuộc ấy nhòe đi vì nước mắt. Rồi bụng cô nhói lên cơn đau co thắt, Nhiên nhăn mặt, ôm bụng khụy xuống. Người đi đường vội vàng xúm xít đỡ cô. Ali đang ngóng Nhiên, đột nhiên thấy đám người bu đông trước mặt, anh thấy lạ nhưng cũng chẳng quan tâm. Qua đó nhiều chuyện sợ Nhiên tìm không thấy. Rồi có người trong đám đông tới chỗ anh, hỏi câu tiếng Pháp mà anh không hiểu, nên nghệch mặt ra. Người kia bực quá nên nắm tay anh, muốn kéo lại chỗ đám đông thì bị anh dằn tay lại, một cước đạp người nọ lăn cù. Một người khác trong đám đông lại tách ra tiến lại chỗ anh, Ali liền cảnh giác, thủ thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng chỉ thấy anh ta đưa ra điện thoại, trên đó có dòng chữ, người nhà của anh bị xỉu tiếng Việt, dịch từ tiếng Pháp bằng Google translate. Ali vội đứng lên, tách đám đông đến chỗ của Nhiên. Anh thấy bà bầu bụng đã to đang đau, mặt nhăn nhó đến biến dạng. Vội móc điện thoại ghi chữ kêu cấp cứ rồi translate đưa xung quanh, mọi người hiểu nên ồ, rồi gọi giúp cấp cứu. Ali bồng Nhiên lên xe cấp cứu, không quên “mecci” mọi người. ( hahahha, biết đúng 1 từ).
Xe tới bệnh viện, Nhiên được đẩy thẳng vô phòng sanh. Một lát sau, y tá đi ra gọi gì đó, Ali đi lại, y tá nhìn nhìn anh, rồi kéo anh vô trong, chỉ bộ đồ vô trùng kêu thay. Ali đang thắc mắc thì nghe tiếng của Nhiên ở phòng trong. Anh lật đật thay đồ rồi đi vào. Nhiên nằm trên giường sanh, mồ hôi ròng ròng ướt áo, đầu tóc bù xù, mặt mày trắng bệch, đôi môi tái nhợt, đôi mắt mờ đục dài dại vì mệt mỏi, trông không khác gì một xác sống. Nhiên cố đưa tay ngoắc anh. Ali vội nắm tay cô:
– Ali, cắt rốn cho con!
Ali nhìn Nhiên, rồi nhìn xuống bác sĩ. Trên tay ông bồng đứa trẻ đỏ hỏn đang ngo ngoe, nữ y tá cầm kéo y tế đưa cho anh. Ali bị đứng hình trong giây lát, không ngờ, hôm nay anh được tận tay cắt dây rốn cho con, là bé gái rất đáng yêu. Ali cầm kéo cắt xong dây rốn, xúc động gần như muốn khóc. Bác sĩ trao đứa bé cho anh, cho anh đích thân đặt lên ngực Nhiên theo phương pháp da kề da. Lần đầu tiên ẵm sinh linh bé bỗng, người bé nóng như than, còn toàn thân anh muốn đông cứng. Ali dù thường ngày bình tĩnh bao nhiêu thì đến giờ vẫn lóng nga, lóng ngóng vì sợ làm rơi con. Anh dùng đôi tay to lớn ôm trọn con vào lòng, mùi trẻ con, tình máu mủ, bản năng người cha hòa chung tạo nên cảm xúc khó thốt nên lời. Dưới ánh đèn mổ, thân ảnh to lớn đang ôm thiên thần của mình, bảo bọc trong tay, trân quí trong từng nhịp thở thật đẹp biết bao. Con gái à, con may mắn hơn anh hai con rồi. Cô nở nụ cười mãn nguyện hạnh phúc. Nữ y tá phải thúc nhẹ Ali, anh mới định thần đặt bé lên ngực Nhiên. Bé con vừa nằm trên người mẹ đã rúc đầu tìm bú. Cái miệng bé xíu tìm được “nguồn sống” liền mút chụt chụt rõ to, mà chẳng ra giọt sữa nào hết. Bé buồn giận cất tiếng khóc “oe, oe” to khỏe. Cả phòng sanh đều nhìn nhau mỉm cười thật vui vẻ.
Hai năm sau, Nhiên học xong Nancy, và cũng xin làm trong bệnh viện cô đã thực tập. Rồi Nhiên được nhập cư, cô bảo lãnh bé Hoàng Anh qua sống chung. Nhưng ba mẹ Nhiên chỉ qua chơi chứ không chịu ở. Người già sống đâu quen đó, họ muốn chết tại quê nhà, chỉ muốn thỉnh thoảng qua chơi thăm cháu thôi.
Ali thì định cư theo dạng kinh doanh, nên cũng nhanh chóng được chính phủ chấp nhận. Anh tìm mua đất và xây ngôi nhà trên cây, ba mặt có vách, còn một mặt chỉ đóng hành lang( kiểu nhà của Maili), từ đây có thể trông thấy cả Paris hoa lệ.
Nhiên đang lui cui dọn dẹp, cho con ăn thì có tiếng chuông cửa.
– Chào chị! Có bưu phẩm.
Nhiên mở ra là bó hoa lavender ép khô, vẫn còn hương thơm thoang thoảng, và một bản đồ. Oh, địa chỉ gần đây. Nhiên chờ con ngủ say, gửi nhờ bà nội. Cô tới địa điểm trên bản đồ, là ngôi làng ở bìa rừng. Cô đi vào quan sát, thấy có ngôi nhà đặc biệt bởi tầng một nằm trên cây. Kiểu nhà quen thuộc của Maili, Nhiên nhoẻn miệng cười bước vô trong, rồi đi lên lầu. Chợt đèn phòng tắt. Dưới sàn lấp lánh ánh đèn bé xíu, xung quanh cây, những bóng đèn led hình ngôi sao chớp sáng, Nhiên giống như đang đứng giữa dãy ngân hà. Một vòng tay rộng lớn ôm cô từ phía sau, phả hơi thở quen thuộc vào cổ cô, khiến cô hơi rùng mình, nhưng vẫn đứng yên, miệng cười rất tươi.
– Yên! Để anh ôm vợ một chút.
– Ai là vợ anh?
– Thế anh làm chồng nhặt của em cũng được. Em nhặt được quốc vương Maili làm ông xã, phải giữ cho kĩ đó, biết chưa?
– Xì! Ai thèm giữ, không giữ đã bị bám như sam rồi nè.
Ali xoay người Nhiên lại, nhìn cô thật ôn nhu, rồi đặt lên môi cô nụ hôn dịu dàng, hôn nhẹ nhàng nhưng sâu lắng, trân trọng người con gái anh yêu. Nhiên cứ đắm chìm trong tình yêu của Ali, ngọt ngào tha thiết. Bỏ qua hết quá khứ đau khổ đến nổi phải tự tử, những ganh ghét đố kị làm hại lẫn nhau. Giờ đây, ở bên cạnh chồng, nằm tựa vào ngực anh ngắm tòa tháp Eiffel sáng rực, mọi ồn ào của thành phố bỏ lại ngoài kia, nơi đây chỉ gói gọn sự bình yên hạnh phúc.