Chu Nhan

Chương 26


Thám báo hồi bẩm: “Bởi vì sợ đứa bé kia nhảy xuống biển bỏ trốn, nên thuộc hạ bảo lão thất ở lại trông chừng rồi tự mình phi ngựa trở về bẩm báo. Ngay phía ngoài cùng bến tàu bên kia, thuộc hạ lập tức dẫn quận chúa đi vào!”

Mặt đất bến tàu cao thấp không bằng phẳng, đã hoàn toàn không thích hợp cưỡi ngựa, Chu Nhan liền nắm roi ngựa nhảy xuống đất, đi bộ theo thám báo qua bên kia. Lúc này, phía sau thị vệ phủ Xích Vương đều đã chạy tới, cũng cùng bám theo sau.

Gió thổi trên biển mát mẻ, thổi tới mùi nhàn nhạt, là mùi chưa từng ngửi thấy ở Tây Hoang. Chu Nhan đạp cầu tàu bằng gỗ bị nước biển ngâm đến mềm oạt đi về phía trước, bên tai là tiếng sóng, đỉnh đầu là tinh quang, nhất thời không khỏi có chút thất thần: Nếu Hải quốc không diệt vong, nhà của Giao nhân chắc đẹp lắm nhỉ…

Nhưng mà vừa nghĩ tới đây, thám báo bỗng dừng chân, thấp giọng: “Không đúng!”.

“Làm sao vậy?” Chu Nhan ngẩn ra.

“Có nhiều tiếng bước chân quá… chỗ này.” Thám báo nhỏ giọng, chỉ vào bến tàu xa nhất, nơi đó là một ụ tàu, neo mấy con thuyền nhỏ đang sửa chữa, ở dưới đêm trăng trông lại càng mờ mịt: “Bên kia vốn nên chỉ có một mình lão Thất! Từ đâu tới người nhiều như vậy?”

Chu Nhan hít một hơi khí lạnh, cũng nghe được dị động bên kia bến tàu.

Đó là tiếng bước chân bộp bộp, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, tựa như con nai chạy qua ván gỗ, nghe qua có vẻ có năm sáu người đồng thời ở bên kia.

“Ai ở bên kia?”. Chu Nhan thiếu kiên nhẫn, hô to một tiếng chạy vội qua, đồng thời dặn thị vệ đi theo phía sau: “Ngăn cầu tàu lại cho ta! Bắt ba ba trong rọ, một con cũng không được bỏ qua!”

Bến tàu quay về phía biển rộng, cầu tàu đó là nơi duy nhất trở về lục địa. Bất kể là ai, chỉ cần bọn họ giữ được yếu đạo này, những người đó thế nào cũng trốn không thoát.

Nghe được âm thanh của nàng, những tiếng bước chân kia bỗng tản ra, giống như chạy trốn, thật nhanh lại gõ qua tấm ván gỗ. Nhưng mà, nghe âm thanh, thì có vẽ những người bị văn ngăn ở cầu tàu không có ý trở về đất liền, mà là quay đầu trực tiếp chạy về phía biển rộng.

Không tốt, những người đó cùng đường, muốn nhảy xuống biển ư?

Lúc Chu Nhan đuổi kịp tới, thấy mấy cái bóng đen chạy vội dọc theo cầu tàu, tốc độ nhanh chóng, đến cầu tàu bỗng nhảy xuống, ở dưới ánh trăng vẽ ra một đường ngân tuyến, nhanh nhẹn rơi vào biển rộng! Thân hình nhẹ nên khi rơi xuống thì nước biển tự động tách ra hai bên, không văng đến một hạt sóng.

Tất cả thị vệ vẫn còn ở trên bờ chặn đường, lúc này không khỏi thấy ngây người. Ngay cả Chu Nhan cũng không khỏi sửng sốt, những người này, lẽ nào dự định từ biển quay về lục địa ư?

Nàng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, đã nghe được thám báo kinh hô: “Lão Thất! Lão Thất!”

Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người thám báo nằm ở ụ tàu, toàn thân đầy máu, ngực cắm một thanh đoản kiếm sắc nhọn, có vẻ vừa mới ẩu đả kịch liệt một trận, cuối cùng bị chúng đâm chết.

“Thuộc hạ vô dụng…… đứa bé kia…” Người hấp hối dùng chút hơi sứt cuối cùng, chỉ vào đầu cùng sạn đạo: “… bị bọn họ, bị bọn họ cướp đi rồi…”

“Lấy nhiều đánh ít, không biết xấu hổ!” Chu Nhan tức giận đến giậm chân một cái, “Yên tâm, ta báo thù cho ngươi!”

Nàng không chút do dự hướng phía cầu tàu chạy như bay, ngực thiêu đốt một chùm lửa giận, mặc cho thám báo và thị vệ ở phía sau cả tiếng kinh hô cũng không quay đầu lại, trong nháy mắt kia, nàng đã bước một chân lên tấm ván gỗ cuối cùng ở cầu tàu, nhưng mà chân đáp xuống, lại vững vàng đạp ở mặt nước.

Đó là phù không thuật. Chu Nhan lướt sóng đuổi theo. Nhưng mà mấy người kia kỹ năng bơi vô cùng tốt, vừa nhảy xuống nước đã không thèm nổi lên hít lấy một hơi, cứ như vậy biến mất giữa biển rộng bàng bạc.

“Chạy trốn nơi đâu? Ra đây!” Nàng ở trên biển chạy một vòng, nhưng làm sao cũng không thấy bóng dáng chúng, trong lòng lên cơn điên, không kịp nghĩ gì nữa, từ trên đầu lấy cây Ngọc Cốt kia xuống, quăng vút ra giữa biển nước kia

Ngọc Cốt giống như một con thoi bạc, nhanh như tia chớp đi xuyên qua sóng biếc.

Nàng yên lặng đọc chú thuật, khống chế nó rẽ qua mặt nước, tìm kiếm hình bóng đám người. Một lát sau bỗng nhiên chấn động, ngón tay nhanh chóng xẹt qua trước ngực, kết ấn, xa xa quay về phía mặt nước biển “xoẹt” một tiếng, một luồng bạch quang từ đáy biển bay vút lên!

Ngọc Cốt xuyên qua nước biển, nhảy khỏi mặt biển.

Nước biển trong nháy mắt tách ra, giống như bị lưỡi dao vô hình sắc bén nhất bổ ra.

Khi mặt biển bị bổ ra, nàng nhìn thấy đứa bé Giao nhân kia. Nó bị một người ôm lấy, người đó mặc đồ bằng da cá mập, đang đi vội dưới đáy nước. Ngọc Cốt giống như một mũi tên gào thét, xẹt qua nước, xuyên thẳng vào xương bả vai của người kia.

“Tìm được rồi!” Chu Nhan khẽ hô một tiếng, đạp sóng đi, cúi người cướp lấy đứa bé kia bế lên.

Đứa bé Giao nhân kia đã mất đi tri giác, ở trong ngực nàng nhẹ như một chiếc lá rụng.

“Các ngươi là ai?” Nàng lạnh lùng nói.

Những người đó không trả lời nàng, người cầm đầu bỗng hô lên một tiếng, mọi người nhất thời ở trong biển mau lẹ lật người, đạp sóng biển nhảy lên, đánh về phía nàng.

Thân thủ như vậy, loài người không thể nào so kịp.

“Các người… Các ngươi là Giao nhân?” Trong nháy mắt, Chu Nhan la thất thanh.

Dưới trăng lạnh, ánh mắt của những người đó đều có màu ngọc bích, tóc dài màu xanh lam tản ra trong gió, phiêu dật như mộng ả. Nhưng mà, thân thủ của bọn họ lại mau lẹ độc địa, nhanh như thiểm điện, tràn đầy sức mạnh, hiển nhiên đã trải quan kinh nghiệm và huấn luyện, tuyệt nhiên không giống với thiên tính mềm yếu của bộ tộc Giao nhân.

Nàng khiếp sợ lùi ra sau, trong tay ôm hài tử, nên không thể rút vũ khí ra. Ngọc Cốt quét đất quanh co, xoay tròn quanh thân nàng, giống như một thanh kiếm có linh tính treo giữa trời.

Thị vệ trên bờ từ trên bến tàu tháo một con thuyền ra đi về phía bên này. Nhưng mà Giao nhân này đã nhảy ra, vây nàng vào giữa, từ các phương hướng công kích nàng, mỗi người trong tay đều cầm lưỡi dao sắc bén lấp lóe hàn quang phối hợp mượt mà, hiển nhiên điều không phải kẻ đầu đường xó chợ.

“Quận chúa… Quận chúa!” Người đi theo hầu kinh hô, gọi sang bên này!

Nàng đạp sóng lui về phía sau, ôm đứa bé hôn mê trong lòng, ngón tay chấm một cái, sử dụng thiên nữ tán hoa thuật. Ngọc Cốt trên không trung trong nháy mắt chia ra làm năm, đánh về phía năm người kia!

Đó là lần đầu tiên trong đời nàng dùng mộc pháp đối chiến, nhưng mà khiếp sợ và phẫn nộ đã vượt qua lo lắng, không nghĩ được nhiều nữa, sư phụ đã từng dạy nàng dùng Ngọc Cốt hóa kiếm lấy một địch trăm thế nào, nhưng mà nàng chẳng bao giờ chăm chú tu tập, lúc này chỉ có thể vét sạch trí nhớ, nhưng vẫn cứ hở trái hở phải.

Sớm biết như vậy, đáng lẽ nàng lên xem kỹ quyển sách kia mới đúng.

“Khứ!” Nàng nói một tiếng, điều khiển Ngọc Cốt, năm đạo lưu quang trên không trung cấp tốc quay về, bỗng ép xuống, bức lui những Giao nhân này một bước, nàng nhân cơ hội ôm đứa bé lui về hướng thuyền nhỏ.

“Quận chúa, mau!” Người theo hầu trên thuyền quay về phía nàng vươn tay ra.

Nàng đạp sóng chạy gấp đi, mũi chân điểm xuống mặt biển sóng gợn lăn tăn, giống như một điệu múa màu đỏ, nhưng mà, khi nàng sắp tiếp cận chiếc thuyền kia thì ánh mắt bỗng cứng lại, nhìn chằm chằm mặt biển ngoài khơi, thân hình dừng lại, chợt lui nhanh về sau.

“Quận chúa?” Thị vệ đi theo ngạc nhiên, “Làm sao vậy?”

Ngay khoảnh khắc kia, đáy nước đen kịt lớn dần, nước biển dưới thuyền nứt ra, “Rầm” một tiếng, có một Giao nhân từ đáy biển nhảy vọt lên, trong nháy mắt bắt được mắt cá nhân của nàng, kéo nàng xuống dưới đáy biển!

“Quận chúa… Quận chúa!” Thay đổi quá đột nhiên, mọi người la thất thanh.

Giọng nói chưa dứt, Chu Nhan đã biến mất khỏi mặt biển.

Nàng bị bắt xuống biển rộng, chìm nhanh xuống đấy biển, tay vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng. Nếu như buông tay ra, đứa bé Giao nhân kia cũng đã bị cướp đi; nhưng không rảnh tay, nàng cũng không cách nào thi triển thuật pháp!

Giữa thời khắc do dự ngắn ngủi như vậy, nàng bị bay nhanh vào đáy biển.

Ánh trăng trên đỉnh đầu biến mất rất nhanh, xung quanh trở nên mờ tối. Cái tay kia lạnh lẽo, giữ lấy huyệt đạo trên chân nàng, nắm mắt cá chân tha nàng xuống dưới. Nàng không thể nhúc nhích, bởi vì tốc độ chìm xuống quá nhanh, vành tai đau nhức, nước biển lạnh như băng rót đầy thất khiếu, khó chịu không gì sánh được.

Chuyện gì vậy… Lẽ nào mình cứ chết ù ù cạc cạc ở đây sao? Phụ vương… Mẫu phi… Sư phụ… Còn có những người này sẽ biết tối nay nàng sẽ táng thân đáy biển nữa?

Trong mơ hồ, nàng chìm xuống, sắc tóc ám hồng ở đáy biển tản ra như rong rêu. Nàng nhìn thấy bóng đen từ phía trên bơi lại, phía sau bóng đen này, còn có một đốm sáng nhàn nhạt.

Ngọc Cốt! Đó là Ngọc Cốt!

Trong chớp mắt này, nàng mấp máy miệng, muốn nói ra mấy âm tiết, nhưng mà từ trong miệng phun ra cũng chỉ có bọt khí. Tốc độ chìm xuống đang tăng nhanh, xung quanh đã không còn một tia sáng, nghe được chỉ có tiếng nước chảy, gào thét như yêu quỷ, đã không biết là đáy nước bao sâu.

“Đội trưởng, thế nào rồi? Có bắt được không ạ?” Có tiếng chào đón thấp giọng hỏi.

“Bắt được, đem hai người này trở về đại doanh hết đi! Tả Quyền Sứ đang chờ đấy.”

“Dạ”.

Nàng nghe được tiếng hỏi đáp xung quanh, dốc hết sức lực, một tay ôm đứa bé, tay kia vươn lên trong nước biển, chụp về phía mấy đốm sáng trong nước. Xoẹt một tiếng như Lưu Tinh hội tụ, năm tia sáng chợt bắn nhanh về phía lòng bàn tay của nàng, một lần nữa ngưng tụ!

Chu Nhan cầm Ngọc Cốt, dụng hết toàn lực vung lên, xuyên thủng cánh tay nắm mắt cá chân nàng. Giao nhân kia phát sinh một tiếng thét kinh hãi, hiển nhiên đau không chịu nổi, lại vẫn không chịu buông chân nàng ra, trái lại càng ra sức khống chế nàng, kéo thẳng xuống đáy nước: “Mau, chế trụ người nữ này!”

Bóng đen xung quanh tụ lại, rất nhiều cánh tay đưa qua bắt lấy nàng.

Ở đáy nước trong bóng tối, ưu thế của bộ tộc Giao nhân thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, loài người không thể nào so sánh được. Chu Nhan liều mạng giãy dụa, nắm Ngọc Cốt phản kháng, nhưng mà một tay ôm đứa bé, thân thể thiếu linh hoạt đi nhiều, rất nhanh thì có cánh tay bắt được bả vai của nàng, nhấn nàng xuống.

“Hả?” Đột nhiên, nàng cảm giác được Giao nhân kia hơi run một chút, buông lỏng tay ra như bị điện giật, kinh hô, “Người nữ này, vì sao lại mang theo…”

Nàng tranh thủ khoảnh khắc đó, bỗng xoay đầu Ngọc Cốt ra ngoài!

Chu Nhan hé môi, ôm đứa bé, dùng ý thức cuối cùng đọc chú thuật ra khỏi miệng. Ngọc Cốt chập chờn ở đáy nước trong bóng tối, phát ra ánh sáng chói mắt, trong nháy mắt chia ra thành sáu đường, bắn nhanh tới như mũi tên, xuyên qua sáu Giao nhân đang khống chế nàng!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ở đáy biển. Khoảnh khắc kia, nàng dùng hết khí lực sau cùng đá văng cánh tay nắm chân nàng ra. Nước biển chung quanh đã tràn đầy mùi máu, Ngọc Cốt sau chiêu đó cấp tốc ngưng tụ lại, hóa thành một tia chớp nhanh chóng về bên cạnh nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận