Nói xong, liền phóng ra một đạo quả cầu lục sắc về phía Thi Âm và Vân Thường, nhưng các nàng không ai có phản ứng gì lớn, mười ngón tay như cũ tương khấu. Khi khối cầu gần đến mức cảm nhận được hơi nóng kinh hoàng của nó phát ra, sau đó không cảm nhận được đau đớn gì, mở mắt ra nhìn mới phát hiện quả cầu đã bị đánh bay sang một góc.
Trên không xuất hiện một con phượng hoàng lớn, thoắt một cái thì biến thành tiểu oa nhi mặc y phục đỏ, vươn tay nhéo lỗ tai của một lão nhân gia.
“Ngươi xem nghiệt súc chỗ các ngươi đả thương thượng thần cùng các sư tỷ của bản trữ quân, ngươi tính thế nào đây?”
Lão nhân gia này chính là người đứng đầu Giao nhân tộc, bị thiên địa chi chủ nhéo lỗ tai quở trách cũng không dám có nửa cầu than phiền, cung kính nói.
“Trữ quân điện hạ thỉnh bớt giận, ta nhất định sẽ dạy dỗ lại nghiệt súc.”
Nói xong, Giao nhân lão nhân gia ném một chiếc chuông đồng về phía A Giao, chiếc chuông lớn dần, rồi đem nàng nhốt vào trong chuông.
“Không!!!!”
Đến khi chuông đồng hạ xuống, vẫn còn nghe tiếng tê rống đau đớn của A Giao.
“Còn đám rau đó!”
Giao nhân lão nhân gia cúi người nói: “Thưa điện hạ, nàng ta là liễu yêu, Giao nhân tộc bọn ta không thể xử lý nàng ta được.”
“Vậy thì để bản trữ quân!”
Chu Sa xuất ra cung tên bạc, kéo mạnh dây cung vang lên tiếng khanh khách, hơi liễm mắt: “Dám đoạt linh lực của bản trữ quân, khi dễ trữ quân Hồ tộc, ngay cả linh lực của thượng thần cũng dám nghĩ đến, tội ngươi phải chịu là vô cùng lớn, đừng trách bản trữ quân độc ác!”
Dây cung căng đến muốn đứt, lại được buông ra, một đạo ánh sáng đỏ bắn về phía Y Liễu. Trước mặt chỉ có một mảng màu sáng đến đau cả mắt, sau đó thì huyết hoa vẩy tung, cảm thấy bụng của mình bị dao lớn xuyên thủng, đau đến ứa nước mắt.
“Không thể nào!!!!”
Đó là lời cuối cùng mà Y Liễu nói ra trước khi biến thành tro bụi…
Chu Sa vẩy tay áo dính máu của mình, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi làm bẩn tay bản trữ quân.”
Nhìn xuống, mọi người đều đang bị thương ngã sõng soài trên đất, Chu Sa không đành lòng, từ trên không đáp xuống, thuận tay ném một viên giao châu lên cao. Viên giao châu tỏa ánh sáng lấp lánh ấm áp, giống như ánh mặt trời, xua tan đau đớn, vết thương trên người khép miệng lại, hoàn hảo không chút trầy xước. Viên châu này cũng là Chu Sa trộm từ chỗ của Giao nhân tộc, không ngờ sử dụng tốt như vậy, tuyệt đối sẽ không trả lại!!!
“Sư phụ!” Chu Sa tiến đến dìu Úc Khuynh Tư ngồi dậy, giúp nàng lau đi bùn bẩn trên mặt: “Sư phụ ngài không sao chứ?”
“Con gà này… ngươi…” Úc Khuynh Tư giận đến mức cả người run lên, chỉ tay vào mặt Chu Sa: “Ngươi có biết ngươi dọa chết vi sư rồi không? Căn bản không sao lại không nói, có biết mọi người đều liều cả mạng vì ngươi không?”
“Ách…” Chu Sa dở khóc dở cười: “Sư phụ, cái này không thể trách Chu Sa, nếu Chu Sa nói ra rồi, có thể đem bọn chúng bắt lại được hay sao?”
“Ít nhiều gì ngươi cũng phải cho vi sư biết ngươi đang bình an!” Đáy mắt phản chiếu xót xa: “Có biết vi sư lo cho ngươi thế nào không?”
“Sư phụ…” Chu Sa vừa cảm động vừa vui vẻ: “Ngài lo cho Chu Sa sao?”
“Phải, nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì, Linh đế và Linh hậu có thể tha cho ta sao?”
Tia cảm động cùng vui vẻ vừa rồi đều biến mất hết, Chu Sa rơi vào trầm mặc, hóa ra bởi vì nàng là nhi nữ duy nhất của Linh đế và Linh hậu nên sư phụ mới lo lắng cho nàng, còn nếu nàng chỉ là một con dã phượng, hẳn sẽ không được sư phụ để mắt đến…
“Sư phụ, Chu Sa cũng không có vấn đề gì, ngài cũng không cần lo ngại mẫu thân và nương của ta.”
Chu Sa chậm rãi đứng lên, phất tay áo, mưa liền ngừng rơi, một mảng mặt trời ấm áp soi rọi xuống nhân gian.
Lão nhân gia vội chấp tay nói: “Trữ quân điện hạ, ta xin cáo lui.”
“Được rồi, đi đi.”
Chu Sa không quay đầu lại nhìn, vạt áo màu chu sa lay động, mang theo một cỗ cảm giác bi thương cùng cô đơn.
“Phải, nếu ngươi xảy ra mệnh hệ gì, Linh đế và Linh hậu có thể tha cho ta sao?”
Hóa ra ngài chưa từng lo lắng cho ta… là do ta tự mình đa tình mà ra…
…
Vì sự việc của Y Liễu và A Giao mà mọi người phải lưu lại nhân gian nghỉ ngơi một thời gian, mặc dù ngoại thương đã chữa lành, nhưng nội thương cùng linh lực mất đi rất lớn, cần có thời gian để điều dưỡng.
Mấy ngày gần đây, Thi Âm ngày nào cũng lui tới chăm sóc cho Vân Thường, tình cảm hai người vốn rất tốt, lại càng tốt thêm mấy phần, khiến mọi người cảm giác hoạn nạn thấy được chân tình a~
Sáng sớm, Vân Thường thức dậy đã thấy Thi Âm ngồi ở bên giường của mình, chào đón nàng bằng một nụ cười ấm áp.
“Tiểu bát dậy rồi sao? Mau đi rửa mặt rồi uống thuốc đi.”
“Ân, sư tỷ.”
Vân Thường vén chăn qua một bên, nhanh chóng bước xuống giường, lại nghe thấy tiếng nói bất mãn của Thi Âm.
“Không thể gọi là Thi Âm tỷ tỷ sao?”
“A!?” Vân Thường nhìn Thi Âm một lúc, rồi nói: “Chẳng phải tỷ nói nên gọi sư tỷ sao?”
“Lần này cho gọi Thi Âm tỷ tỷ.”
“Ân, Thi Âm tỷ tỷ.”
Thi Âm hài lòng gật đầu, vỗ vào trán Vân Thường một cái: “Mau đi rửa mặt đi.”
“Vâng.”
Vân Thường đến chỗ thau nước nóng mà Thi Âm chuẩn bị, tay đặt vào nước ấm vô cùng khoan khoái, cái đầu ngón tay cũng đã không còn tê buốt nữa.
Thi Âm ngồi trên giường giúp Vân Thường gấp chăn, rồi bước xuống giường lấy cho nàng một bộ y phục mới, lục tung rương đồ mới tìm được một bộ y phục sáng màu, những bộ còn lại đều là màu trầm.
“Thi Âm tỷ tỷ, ta tự có thể làm được, không dám làm phiền tỷ.”
“Phiền cái gì chứ?” Thi Âm đem y phục nhét vào tay nàng, không vui nói: “Lần sau còn câu nệ như vậy thì ta sẽ không quan tâm đến ngươi nữa.”
“Ách… Vân Thường không dám.”
“Được rồi, được rồi, mau đi thay đồ đi.”
Thi Âm đợi khi Vân Thường tiến ra sau bức bình phong rồi nàng mới tiến đến cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy ra, ánh sáng ấm áp phả vào mặt vô cùng thích thú.
Có vài chuyện, Thi Âm đột nhiên nhớ tới, nàng dường như đã rất lâu rồi mới có thể cùng Vân Thường gần gũi như vậy. Còn nhớ rõ hai vạn năm trước, nàng gặp một đứa nhỏ ở cổng U Minh cả người đầy máu, da thịt rách nát, gương mặt không có, chính xác là một diễm quỷ. Chẳng biết Vân Thường đã trải qua chuyện gì lại có bộ dạng thê thảm như vậy, Thi Âm phải dùng thân bỉ ngạn làm kim, cánh hoa làm chỉ, khâu lại những cánh tay đứt rời của nàng, sau đó ôm nàng đến U Nham sơn. Thật may Vân Thường mệnh lớn, bị thương nặng như vậy cũng không chết, hấp thụ linh khí ở U Nham sơn, cho nên ma khí đã bị loại trừ, khắp người đều phảng phất linh khí trân quý của thánh địa U Nham.
Tiếng bước chân truyền đến khiến Thi Âm trở về với thực tại, nàng quay đầu lại, thấy Vân Thường đang nhăn mặt nhíu mày nhìn bộ y phục màu lam nhạt đang mặc trên người.
“Làm sao vậy?”
“Ta không thích mặc như vậy.”
“Tại sao a?” Thi Âm tiến đến giúp Vân Thường chỉnh lại vạt áo, nói: “Rất đẹp mắt.”
“Không tốt, nếu ta bị thương lại mặc y phục màu sáng, khẳng định tỷ sẽ đau lòng mà tự trách bản thân.”
Thi Âm nghe Vân Thường nói xong, liền kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại điểm vào trán của nàng.
“Nếu sợ ta lo lắng, vậy thì đừng để bản thân bị thương nữa.”
Điểm trán Vân Thường như vậy, Thi Âm còn phải kiễng chân lên, xấu hổ vô cùng. So về chiều cao, Thi Âm luôn tự ti bởi vì trong tám người thì nàng là thấp nhất, đương nhiên không tính con gà một vạn tuổi kia, nhưng xem cái đôi chân dài kia, khẳng định sau này sẽ rất cao.
Thi Âm còn nhớ rất rõ, sáu vạn năm sau, nàng nhìn thấy Chu Sa với dáng vẻ rất khác lạ, hoàn toàn không nhận ra được cửu sư muội của năm đó nữa. Mái tóc đỏ rực như cánh hoa bỉ ngạn xõa tùy hứng, phất phơ lay động, xung quang tản mát một loại khí thế vương giả. Đôi sóng mắt hổ phách hữu thần lại lạnh nhạt, giống như thiên địa này không ai đáng để nàng đặt vào trong mắt, ngay cả một cái liếc mắt, cũng không liếc nhìn đến nàng.
Chu Sa khi đó hoàn toàn không phải là Chu Sa của hiện tại, nhìn thấy nàng, liền cười nhạt: “Trữ quân Hồ tộc ngươi đến đây là để cầu xin bản linh đế thay ngươi nói vài lời với Hồ quân sao?”
Nghe những lời này, nội tâm Thi Âm run rẩy, đứng trước mặt linh đế cao ngạo, nàng liền không thể nói ra những lời sắp nói, chỉ biết trân trối mà nhìn.
Vân Thường phát hiện Thi Âm đang bĩu môi hờn giận, nàng liền khom người xuống một chút, để Thi Âm không cần phải kiễng chân lên.
Thi Âm kinh ngạc không thôi, rồi lại khanh khách cười, vỗ vào trán Vân Thường một cái: “Đồ ngốc!”
Vân Thường đưa tay vào chỗ vừa bị đánh yêu, xấu hổ cười một chút, nhìn thấy sư tỷ cười vui vẻ như vậy, nàng tất nhiên cũng sẽ vui vẻ theo.
“Sau nay không cần khom xuống như vậy nữa.” Thi Âm vừa nói vừa kiễng chân lên, hai tay giữ chặt lấy vai của Vân Thường, hôn lên mặt nàng một cái: “Ta vẫn có thể hôn ngươi mà.”
Vân Thường mở lớn mắt, cảm nhận được một chút ẩm ướt ở gò má, nàng liền nhận ra sư tỷ đang hôn mình, còn lưu lại thật lâu, xung quanh đều là hương thơm của sư tỷ.
“Phát ngốc sao?”
Thi Âm lẩm bẩm, rồi nhéo mạnh gò má của Vân Thường: “Ta hôn ngươi mà ngươi lại phát ngốc, đang nghĩ đến con hồ ly tinh nào phải không?”
“A!!” Vân Thường kêu thảm một tiếng: “Đương nhiên là nghĩ đến hồ ly tinh rồi.”
“Ngươi…”
Vân Thường nói: “Sư tỷ không phải là hồ ly sao?”
Thi Âm: “…”
Nàng… hình như là hồ ly tinh thì phải!?