Ngô Minh đè tay lên mạch đập sau đó chậm rãi truyền một luồng chân khí vào trong, thế nhưng cũng chỉ có thể làm dịu một chút bệnh tình của cô bé, hai hàng lông mày của hắn nhíu lại.
Nếu là các loại bệnh vặt như cảm sốt, một luồng chân khí của hắn tuy không thể củng cố căn nguyên của cơ thể, chữa được bách bệnh thì ít nhất cũng có thể làm phấn chấn tinh thần mà tỉnh lại mới đúng.
Thế nhưng tà ác xâm chiếm, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến chân khí.
– Ây dà… không ngờ lần đầu tiên dùng đến nó lại là để giúp cô bé này…
Ngô Minh lấy ra một lá bùa màu vàng, mặt hơi nhăn lại.
Dù sao cũng chỉ mất một lá, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến bí mật của thành hoàng, với lại cái nhà này cũng đáng thương, thôi thì cứ làm vậy.
– Lấy giúp ta một bát nước lại đây!
Hiện giờ tuy Ngô Minh thoạt nhìn mới chỉ mười sáu tuổi, thế nhưng ánh mắt khi nhìn người khác lại cực kỳ uy nghiêm, mỗi một hành động đều có vẻ quyết đoán vô cùng, khiến người ta không dám không nghe theo.
Người phụ nữ làm nghề đánh cá vâng dạ liên hồi, lập tức đi lấy một bát nước nóng mang đến.
Cái bát thô to làm bằng gốm sứ, lớp men cũng bị tróc hết cả, miệng bát còn bị mẻ, bên trong đựng nước sạch.
Ngô Minh nhìn thấy vậy, cũng không nói gì mà dùng ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải kẹp lấy lá bùa, lại lóe lên một cái.
Xoạt!
Một ngọn lửa nổi lên, trong tích tắc đốt cháy lá bùa, ngọn lửa màu vàng nhạt chẳng mấy chốc đã nuốt trọn lá bùa, biến thành từng sợi từng từng sợi tàn hương không ngừng rơi vào trong nước.
Người phụ nữ làm nghề đánh cá bên cạnh nhìn mà sững sờ.
– Mớm thứ nước có chứa bùa phá tà này cho con gái cô đi! Sau đó chuẩn bị một cái lọ sành và mấy thứ như…
Ngô Minh đứng dậy, nhè nhẹ thở dài.
Nếu là đạo sĩ chính hiệu thì sẽ dùng pháp lực của mình để dẫn động bùa phá tà, khi đó hiệu quả thu được nhất định sẽ lớn hơn nhiều, thậm chí còn không cần phải hòa bùa vào nước.
Thế nhưng chân khí của người luyện võ và pháp lực của người tu đạo vốn dĩ đều có sức mạnh phi thường, đương nhiên sẽ có điểm giống nhau. Khi Ngô Minh lựa chọn các vật phẩm như bùa chú đã cố ý chọn loại mà người thường cũng có thể dùng được, hiển nhiên không có gì đáng ngại.
Chỉ là, đã đến bước này rồi.
Bùa chú cấp cao chính hiệu hay những vũ khí của đạo gia, pháp bảo hàng xịn chỉ có người tu đạo mới có thể dùng được, thậm chí còn yêu cầu tu vi cảnh giới của đạo sĩ, không phải là thứ mà bây giờ Ngô Minh có thể mơ ước đến.
– Vân nhi tỉnh rồi! Vân nhi tỉnh rồi!
Lúc này, cô vợ Hứa gia vui mừng hét lên, cô bé đang nằm trên chiếc giường nhỏ mí mắt khẽ động, sau đó hai mắt mở ra, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, đột nhiên nhoài người về phía mép giường mà nôn thốc nôn tháo.
Thậm chí chất dịch nôn ra cũng đen kịt đặc quánh như mực, tanh hôi vô cùng, bên trong hình như còn có những con trùng nhỏ lúc nha lúc nhúc.
Cô bé nôn mửa không ngừng, sau khi nôn ra hơn nửa lọ sành chất lỏng màu đen mới nặng nề ngủ, sắc mặt tuy vẫn trắng bệch như cũ nhưng luồng khí xanh đen lúc trước đã không còn, hơi thở đều đều, xem như đã nhặt về được cái mạng nhỏ.
– Đợi đến khi cô bé tỉnh lại, nấu mấy loại như canh gừng cho cô bé uống, dùng khí ấm điều dưỡng là không sao nữa rồi…
Ngô Minh phẩy tay áo một cái, cửa sổ cùng cửa chính đều mở toang, một làn gió mát thổi qua quét đi uế khí, sau đó hắn đi ra ngoài, nhìn chằm chằm vào dòng nước, không biết đang suy nghĩ cái gì.
– Ân nhân! Ân lớn cứu mạng không có gì để trả, sau này thiếp nguyện làm trâu làm ngựa, kết cỏ ngậm vành cũng phải báo đáp ân đức to lớn của ngài!
Cô vợ Hứa gia đi đến sau lưng hắn, đột nhiên vái lạy.
– Không cần làm vậy!
Ngô Minh dùng hai tay làm giả động tác đỡ: “Ta giúp cô bé cũng chỉ vì có vài câu hỏi cần cô trả lời mà thôi…”
– Ân nhân cứ hỏi, nếu thiếp biết thì sẽ nói hết không giấu diếm gì!
Cô vợ Hứa gia nghiêm mặt nói.
– Thật ra việc này… có liên quan lớn đến con gái của cô, chắc hẳn cô cũng nhìn ra, con bé không phải mắc bệnh nặng gì mà là bị trúng tà!
Ngô Minh vừa nói xong, cô vợ Hứa gia như xụi lơ trên mặt đất, hai mắt đờ đẫn, lầm bẩm trong miệng: “Quả nhiên là vậy… quả nhiên là vậy… thiếp biết nó sẽ không bỏ qua cho chúng ta…”
– Nó là ai?
Ngô Minh lập tức hỏi.
Cô vợ Hứa gia chậm rãi lắc đầu: “Ân nhân vẫn đừng nên biết thì tốt hơn, tránh để rước họa vào thân, thiếp sao có thể an tâm được?”
– Không phải rước họa vào thân, mà họa đã sớm ở trên người rồi… biết cáo thị trong huyện chứ? Là ta xé đó!
– Là ngài?
Cô vợ Hứa gia kinh ngạc nói, lập tức lại gật đầu: “Vậy thì quả thật phải kể từ đầu chí cuối cho ân nhân nghe rồi!”
– Ừ, người đàn ông trong nhà cô, Hứa lục lang… nghe nói kết giao với thủy thần thổ địa, rốt cuộc là thật hay giả?
Ngô Minh lập tức hỏi.
– Đương nhiên là thật…
Cô vợ Hứa gia dường như rơi vào trầm tư: “Lục lang tính tình phóng khoáng, trước nay rất thích giúp đỡ mọi người, lại có mắt âm dương, có thể nhìn thấy cõi âm, lúc trước khi đi đánh cá thì quen biết một con quỷ nước, nhờ vậy ngày nào cũng đánh được một thuyền đầy cá mang về.”
– Sau đó, con quỷ nước kia tích đủ công đức, trở thành thổ địa của trấn Hắc Thủy, lục lang nhớ mong bạn cũ nên hay đi thăm hắn, lần nào cũng vui vẻ uống rượu đến say mèm mới quay về…
– Mấy tháng trước, sắc mặt lục lang hoảng hốt mà nói với thiếp bạn cũ gặp khó khăn lớn, không thể không cứu, sau đó đi đến trấn Hắc Thủy… ai ngờ… ai ngờ lần này đi lại là âm dương cách biệt! Hu hu…
Người phụ nữ này rõ ràng nhắc đến nỗi đau trong lòng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
– Hết lòng vì nghĩa, cũng xem như đáng mặt đàn ông!
Ngô Minh khen ngợi một tiếng, hỏi: “Có biết kẻ thù là ai không?”
– Tuy rằng lục lang không muốn cho thiếp biết, thế nhưng qua đôi ba câu chuyện thì nghe ra đó là đại tướng Hắc Phong, một trong mười tám động chủ của mười tám đường sông núi dưới trướng Hắc Sơn quân! Hình như đang tranh đoạt thần vị với thổ địa trấn Hắc Thủy…
Cô vợ Hứa gia vừa khóc vừa nói, Ngô Minh thì lại thấy đầu mình đang phình cả ra.
– Hắc Sơn quân? Động chủ mười tám đường? Đại tướng Hắc Phong? Còn có thần vị?
Hắn lập tức hiểu ra bản thân đã bị cuốn vào trong một sự việc vô cùng to lớn.
Lại nhớ đến trấn Hắc Thủy nằm ngay bên dưới chân ngọn Hắc Sơn, giống như tiền tuyến vậy, đằng sau có hai ông lớn đang âm thầm tranh đấu thì càng có chút không rét mà run.
Sau khi gặng hỏi mà không biết thêm tin tức gì, Ngô Minh mới để lại vài chỉ bạc, cảm khái mà chào từ biệt.
…
– Hắc Sơn quân? Nghe giống một vị nào đó được phong quân, nhưng nếu vẫn dùng núi làm tên, lẽ nào là sơn thần? Hay thật ra là một con yêu quái pháp thuật cao cường?
Ngô Minh có chút đau đầu.
Đi được hai vòng thì vừa khéo nhìn thấy bảng hiệu hẻm Đông Thủy, phủ đệ đầu tiên ngay sát đường lớn chính là Diệp gia, đất rộng bạt ngàn, hai con sư tử đá trước cửa cũng có chút khí thế.
– Muốn biết lai lịch của Hắc Sơn quân, nhất định phải tra cứu ghi chép về huyện và địa lý nơi đây…
Ngô Minh hạ quyết tâm, đến trước cửa Diệp phủ: “Xin hỏi Diệp Hiếu Hữu Diệp công tử có ở nhà không? Tại hạ Ngô Minh, là bạn của Diệp công tử, trước kia được mời đến…”
Tên gác cửa thấy Ngô Minh khí vũ hiên ngang, tư thái bất phàm, không dám chậm trễ mà lập tức chạy đi báo tin.
Một lúc sau đã thấy Diệp Hiếu Hữu cười tươi ra đón, miệng xưng huynh gọi đệ: “Ngô huynh làm tiểu đệ đợi mãi, hai câu thơ hôm đó càng nghĩ càng cảm nhận được dư vị, đang muốn thỉnh giáo…”
…
– Hắc Sơn quân?
Trong sân nhỏ của quán trọ mà đám Sơn Lan trú ngụ, mấy người nghe Ngô Minh kể lại câu chuyện xong đều cảm thấy khó tin: “Chẳng lẽ người này là mục tiêu của chúng ta?”
– Không phải!
Ngô Minh lại nói: “Ta mượn được sách ghi chép về huyện trong nhà một sĩ tử mới biết được người này lai lịch thần bí, nghe nói là một tướng quân tiền triều giết người vô số, sau khi chết hồn phách thành thần, là chủ của ngọn Hắc Sơn dài ba trăm dặm, đương nhiên cũng có người nói hắn là một con hổ thành tinh, tự xưng là Hắc Sơn…”
– Bất kể thế nào, sự việc cũng đã rất phiền phức rồi…
Sắc mặt Sơn Lan xám tro: “Đã là sơn thần, có thể điều động linh khí trong vòng ba trăm dặm trên núi Hắc Sơn, ngay cả dân chúng đèn nhang cúng bái cũng không cần, uy lực vô biên, thậm chí còn mạnh hơn thành hoàng một bậc!”
Loại thần tiên cai quản ngọn núi lớn có tiếng này đương nhiên có linh khí sông núi trợ giúp, không cần nhiều sự tin tưởng sùng bái của người dân.
So ra mà nói còn ung dung tự tại hơn cả thành hoàng Hắc Đài.
Đương nhiên thực lực cũng vậy.
Dù sao một người cai quản núi sông ba trăm dặm, một người chỉ có cái huyện thành nho nhỏ, ai mạnh ai yếu quả thật vừa nhìn là thấy.
– Hơn nữa… chỉ trong ghi chép thôi cũng có đôi ba câu chuyện khác được tiết lộ, cho thấy kẻ này ngang ngược hung ác, chẳng phải thần tiên thiện lương gì…
Ngô Minh thở dài một tiếng: “Sự việc đã quá rõ ràng rồi… biến cố ở trấn Hắc Thủy là do vị trí thổ địa bị trống… đằng sau lại có bóng dáng Hắc Sơn quân… đương nhiên, dựa theo phỏng đoán của ta, có lẽ chúng ta chỉ phải đối phó tên đại tướng Hắc Phong kia mà thôi!”
– Đương nhiên là chỉ có hắn rồi, nếu không tất cả chúng ta hợp lại có khi cũng chẳng bằng một cái ngáp của vị sơn quân kia…
Sơn Lan liếc mắt xem thường: “Chỉ là thành hoàng Hắc Đài cũng có liên quan… dính líu không nhỏ, nhưng mà thu hoạch chắc chắn rất hậu hĩnh… không chừng còn có sắc lệnh của thần nữa!”
– Sắc lệnh của thần?
Ngô Minh cũng biết đến thứ đồ chơi này, thế nhưng vật này không có tác dụng với người sống, chỉ có người chết, thần cõi âm hay yêu tinh ma quỷ mới cần đến, nghe nói có khá nhiều hạn chế, tuy có thể sống lâu, nhưng càng ngày càng sa sút.
– Dù sao cũng coi như một loại bảo hiểm sau khi chết… chỉ là… sắc lệnh của thần ở thế giới này đến Đại Chu còn có tác dụng sao?
Ngô Minh liếc mắt xem thường, hỏi một câu lập tức khiến Sơn Lan không nói được gì: “Cũng nên… có lẽ… có chút tác dụng!”
Cô gái này nói xong câu cuối, bản thân cũng không tin tưởng lắm.
– Thôi… chim nhạn muốn chưng hay luộc ăn thì cũng phải bắt được đã rồi tính sau…
Ngô Minh cười cười: “Tình hình hiện tại đã rõ ràng rồi… thổ địa trấn Hắc Thủy là do thành hoàng Hắc Đài phái tới chân núi Hắc Sơn làm gian tế, lại không ngờ Hắc Sơn quân ngang ngược phản công, thủ hạ là đại tướng Hắc Phong đuổi giết thổ địa, có lẽ còn cướp mất thần vị, thả rất nhiều ma quỷ oan hồn ra quấy phá cuộc sống của người dân…”
Lúc này trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi.
May mà lúc trước không ỷ vào sức mạnh mà cố gắng xông vào sâu trong Hắc Sơn, nếu không thật sự gặp phải Hắc Sơn quân thì đúng là chết không có chỗ chôn.
Mà Chủ Thần Điện hiển nhiên cũng sẽ không để một đám đầu óc mơ màng như bọn hắn đến trấn Hắc Thủy liều chết, vì vậy mới mở ra nhiệm vụ xé cáo thị và thăm dò tra xét.
Chỉ là tiếp theo đây đã đến lúc lưỡi đao thấy máu rồi.
Ý nghĩ mới xuất hiện trong đầu Ngô Minh, gợi ý của Chủ Thần Điện cũng nhảy ra:
– Nhiệm vụ tuyến phụ: Thăm dò tra xét (Hoàn thành!)
– Mở ra nhiệm vụ tuyến đầu: Đánh kẻ mạnh, giúp kẻ yếu.
– Giải thích tình cảnh: Ngươi là một người nhạy bén, phát hiện ra Hắc Sơn quân và thành hoàng Hắc Đài đấu đá lẫn nhau, không đành lòng nhìn dân chúng chịu khổ nên đã lựa chọn đứng về phía người lương thiện!
– Mục tiêu của nhiệm vụ: Trong vòng mười ngày, giết hoặc đuổi được đại tướng Hắc Phong, trả lại bình yên cho trấn Hắc Thủy!
– Phần thưởng của nhiệm vụ: Hoàn thành nhiệm vụ tuyến đầu, thưởng năm trăm tiểu công! Giết được đại tướng Hắc Phong, thưởng một ngàn tiểu công! Điểm thành tích do giết được yêu ma quỷ quái khác tính riêng!
– Độ khó của nhiệm vụ: Hồng!