Khi còn nhỏ, tôi coi việc báo thù chỉ như một giấc mộng trong phim kiếm hiệp, lớn rồi lại đặt niềm tin vào pháp luật, luôn cười khẩy khi đọc được trên báo có những vụ cần dao chém người để hả cơn giận mà lí do chỉ là vì bị mẹ vợ chê nghèo; tôi chưa từng nghĩ có một ngày bản thân mình cũng bị ngọn lửa hận thù thiêu đốt đến mất hết cả lí trí. Khi lao về phía Liên minh Phương Bắc,, trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ; nợ máu phải trả bằng máu, tôi phải lấy máu của Sumy để báo thù cho cái chết thê thảm của mẹ tôi!
Vụ nổ bom khiến cho đám đông bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại người của quân Muja và Liên minh Phương Bắc rút về phòng thủ phía sau công sự, ở giữa chính là cái xe tải đã bị lật. Quân cứu viện của Liên minh Phương Bắc vội vã chạy tới, bao quân quân Muja, Wata bất chấp những đồ vật bốc cháy chạy về phía tôi, bảo tôi nhanh chóng rời khỏi đây, anh ta nói Hassan đã bị mảnh đạn bắn trúng, còn Darla vừa thấy tình hình không ổn đã bỏ chúng tôi lại để chạy trước. Sumy đứng sau công sự, lớn tiếng yêu cầu chúng tôi thả Lâm ra, nếu không bà ta sẽ không tha cho bất kì ai.
Tro bụi bay mịt trời, đầu óc tôi váng vất, lòng dạ rối bời nhưng lại như trống rỗng. Tôi trao thi thể của mẹ cho Wata, dặn anh ta bảy ngày sau hãy hoả táng rồi lao như điên về phía Liên minh Phương Bắc.
Bầu trời u ám, vạn vật tĩnh lặng, Peshawar tháng Bảy, nhiệt độ là ba mươi chín độ, ngoài Sumy, tôi không nghe thấy, không nhìn thấy một người nào khác. Wata vẫn còn ngây người vì sợ hãi, tôi nhìn thấy Sumy đứng sau công sự cách đó hai mươi mét.
Hai mươi mét, tôi phải vượt qua khoảng cách này trong không quá ba giây, tốc độ của tôi phải nhanh gấp đôi điền kinh thế giới thì mới có cơ hội thành công. Tôi biết súng của Liên minh Phương Bắc đều đã lên nòng. Ngoài ra tôi còn biết bất kể có thành công hay không, tôi cũng sẽ bị bắn chết, nhưng đằng nào tôi cũng chẳng muốn sống nữa.
Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình xuyên qua bầu không khí đầy tro bụi, bật lên cao hơn cả thân xe tải, cao hơn công sự của Liên minh Phương Bắc…Trong nhát mắt, trước sự bất ngờ của tất cả mọi người, bao gồm cả bản thân, tôi đã vượt qua khoảng cách hai mươi mét và lao vào chiến hào của Liên minh Phương Bắc.
Thựa ra khi tôi nhảy lên, tất cả binh sĩ đều đã giương súng, nhưng người chỉ huy vẫn chưa kịp ra lệnh, tôi đã đột nhiên nhào tới, ngã đè cả vào bọn họ, khiến hàng ngũ trở nên hỗn loạn vô cùng, có người bỏ chạy, có người định ngăn cản nhưng đa số là kêu la vang trời.
“Yêu quái!” Một binh sĩ đột nhiên kêu lên, lập tức cả đám người biến sắc mặt.
“Bắt sống cô ta!” Sumy thét lên.
Ngay từ lúc bị ngã, tôi đã gượng đứng dậy, nhưng giữa cả đám người chen chúc, muốn đứng lên nào có dễ. Tiếng thét của Sumy kéo binh sĩ quay lại với hiện thực, tôi vừa cử động đã bị mấy binh sĩ bên cạnh tóm chặt lấy, có người còn giương súng lên chĩa thẳng vào tôi.
Sumy vẫn đứng phía sau mấy hộ vệ, không có vẻ là kinh ngạc, sợ hãi, ngược lại hai mắt bà ta sáng rực như hai ngọn đuối, hiện rõ vẻ hào hứng. “Hardel giỏi lắm. Cuối cùng cũng thành công rồi!” Bà ta thốt lên một cách phấn khích.
Tôi điên cuồng giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi vòng kìm kẹp: “Áp giải tới đây. Đừng làm cô ta bị thương.”
“Đồ phù thuỷ!” Tôi tức giận chửi, ngay lập tức bị ăn một cái tát đau điếng.
“Ai cho phép các người đánh!” Mặt Sumy đột nhiên biến sắc. “Đồ ngu! Có biết cô ta đang giá thế nào không?”
Đáng giá ư? Thật không ngờ sau khi được tiêm chiết xuất cỏ Catha, một Ngải Mễ Lạp yếu ớt chỉ có giá bán ngang bằng một con ngựa đã biến thành Ngải Mễ Lạp đáng giá với tốc độ kinh hoàng.
“Sumy phu nhân, hãy thả cô ấy ra!” Tiếng thét của Lâm vọng tới từ phía quân Muja.
Giọng nói quen thuộc này đã đánh thức tôi khỏi tâm trạng căm phẫn, đau đớn và tuyệt vọng. Sumy vờ như không nghe thấy, ra hiệu cho đám binh lính dẫn tôi đi.
“Thả cô ấy ra! Chỉ cần mẹ thả cô ấy ra, con sẽ nói cho mẹ biết vị trí của kho vũ khí.”
Sumy đột nhiên biến sắc mặt.
“Chẳng phải mẹ luôn muốn có bản đồ của kho vũ khí sao? Con sẽ đưa cho mẹ, tám kho vũ khí, tất cả đều giao hết cho mẹ, chỉ cần mẹ thả cô ấy ra.” Lâm khẩn khoản van nài.
“Nghe mà xem những lời này có giống lời của một đứa con trai nói với mẹ mình không? Tám kho vũ khí cơ à, không hổ là con trai ngoan của ta, vậy mà ta tưởng chỉ có sáu kho.”
“Kho thứ bảy nằm ở Jalalabd, kho thứ tám ở Kabul, con sẽ giao cả cho mẹ.”
Sumy phá lên cười, nói: “Ngoài vị trí của tám kho vũ khí, ta muốn có cả quyền kiểm soát.”
“Được.”
“Ta còn muốn có danh sách những “kẻ giấu mặt.”
“Không được đưa!” Tôi thét lên.
Lâm lập tức quay sang nhìn tôi. Tôi lắc đầu quầy quậy, nếu giao ra danh sách những kẻ giấu mặt, anh sẽ không còn gì để bảo vệ mình nữa.
“Thế nào?” Sumy lớn tiếng quát với vẻ sốt ruột.
“Không được! Không được đưa cho bà ta!” Tôi lại thét lên.
“Không có danh sách, nhưng con có thể ra lệnh giải tán họ.” Anh nói với Sumy nhưng vẫn nhìn tôi, mỉm cười tỏ ý bảo tôi cứ yên tâm.
Phải tới lúc này tôi mới nhìn rõ khung cảnh trước mắt, Lâm một mình bước ra khỏi công sự của quân Muja, trong tay là một khẩu súng nhưng họng súng lại đang kề vào huyệt thái dương của chính anh. Wata và các binh sĩ của quân Muja ở trong công sự phía sau đều vô cùng kinh ngạc. Không có thuộc hạ, không có Laila, Sumy, không có quyền kiểm soát vũ khí, đừng nói là tâm huyết và thành quả kinh doanh suốt bao năm trời sẽ mất, mà ngay cả anh cũng chẳng còn giá trị lợi dụng nào đối với Liên minh Phương Bắc nữa. Anh sẽ trở thành kẻ có thể bị vứt bỏ bất kì lúc nào! Nghĩ tới đây, nỗi sợ hãi bỗng chống lấn át cả quyết tâm phục thù trong lòng tôi.
Ánh mắt của tôi và anh giao nhau giữa làn khói thuốc súng. “Lại đây, Lạp Nhi. Từ từ thôi, đừng sợ.” Anh khẽ nói. Dưới ánh mắt thâm trầm của anh, đột nhiên những người và việc xung quanh đều tan biết như bọt biến, giữa đất trời chỉ còn lại mình anh, cuối cùng tôi cũng cất bước, loạng choạng đi về phía anh.
“Đi chậm thôi, đừng chạy.” Lời của anh dịu dàng như của những cặp tình nhân hẹn hò dưới chân đài phun nước chứ không phải ở hiện trường một vụ xung đột.
“Lâm, anh không được giải tán thuộc hạ.”
“Đừng khóc. Anh tự có cách, em đi chậm thôi. Đừng nhìn lung tung.”
Bỗng nhiên có những tiếng lạch cạch vang lên, tôi giật mình dừng bước, lúc này mới phát hiện ra hai bên chiến hào đã có những họng súng đen sì giương cao, lặng lẽ chờ đợi, trên đầu cũng có những tay súng bắn tỉa. Chỉ cần sơ sẩy một chút, cả hai đều sẽ chết.
Cuối cùng, đoạn đường mấy chục mét ngăn cách giữa chúng tôi đã kết thúc. Anh hỏi tôi có bị thương không, tôi lắc đầu.
“Vậy thì tốt.” Anh mỉm cười, hạ giọng nói nhanh với tôi: “Quay về tìm Isa, cậu ta sẽ giúp em nhanh chóng rời khỏi đây! Chuyện của mẹ em rất kì lạ. Em hãy đợi anh điều tra rõ chân tướng, không được manh động.”
Nói tới mẹ, lòng tôi lập tức lại đau thắt, tôi cố kìm nén nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra.
“Lạp Nhi?”
Tôi đưa tay gạt nước mắt, khẽ đẩy anh: “Không sao, anh đi đi.”
“Đợi anh nhé?”
Tôi khẽ gật đầu.
Đến gần công sự của quân Muja, Wata lao đến kéo tôi vào, ngoài anh ta, những người khác đều tỏ thái độ coi thường và bất cần. Trong đó có một binh sĩ lườm tôi, mắng: “Đúng là vô liêm sỉ, đại nhân đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại gian díu với người đàn ông khác. Đồ tiện nhân!”
Tai tôi ù đi, không nghe rõ anh ta nói gì. Thấy tôi không có phản ứng, binh sĩ đó càng tức giận, nhổ nước bọt vào chân tôi. Wata tức khí mắng: “Ngươi…ngươi dám vô lễ với tiểu thư?”
Binh sĩ đó vênh mặt nói: “Người phụ nữ như thế này sao xứng với đại nhân nhà ta, hôm nay tôi phải thay đại nhân…” Câu này không bao giờ có thể được nói hết, vì binh sĩ đó đã bị đội trưởng đội 4 dùng dao găm đâm chết. “Kẻ nào dám vô lễ với tiểu thư Abu sẽ có kết cục như thế này. Hiện giờ, tôi là chỉ huy, chuẩn bị rút quân!” Dứt lời, ánh mắt sắc lạnh của anh ta lướt qua gương mặt của từng binh sĩ.
Tôi nhìn vũng máu dưới đất, đột nhiên chân tay bủn rủn, ngã xuống, Wata vội đỡ lấy tôi. Tôi chìm vào một giấc ngủ triền miên. Trong lúc mê man, tôi mơ hồ cảm nhận được đoàn xe nối đuôi nhau rời khỏi công viên Peda, đi về phía doanh trại. Sự ồn ào của Peshawar nhanh chóng biến mất trong tiếng gió cuốn ào ào, không đầy vài tiếng đồng hồ, đoàn xe đã vào trong thung lũng, ánh mặt trời dần dần chếch sang hướng tây, tôi biết nhưng tôi không muốn tỉnh dậy. Nếu có thể ngủ mãi như thế này thì tốt biết bao.
Không biết bao lâu sau, đoàn xe hình như đã rời khỏi đường lớn, đường đi càng lúc càng tròng trành, lắc lư như thể đang đi trên cầu treo. Khi xe dừng lại, tôi bị Wata gọi dậy, nói là phải đi bộ.
Kinh ngạc, tôi ngồi bật dậy, nhìn xung qanh, thung lũng Swat đang trong mùa đẹp nhất của năm. Dù đã muộn nhưng trời vẫn còn sáng, cách không xa, đồng ruộng hoang vu của mùa đông đã được thay thế bằng sắc xanh óng ả, xa hơn chút nữa là đồi núi trập trùng trong mây mù đang vẫy gọi chúng tôi dưới ánh nắng ấm áp của buổi chiều tà, còn phía sau những dãy núi trập trùng chính là doanh trại của quân Muja.
Giữa màu xanh êm dịu và những cơn gió hiền hoà, các binh sĩ vẫn cầm súng trên tay với vẻ cảnh giác, ngay cả Wata cũng có vẻ lo lắng bất an, khiến thần kinh tôi lập tức căng lên. Anh ta vứt cho tôi một bộ quần áo nam giới và nói: “Mau thay đi, chúng ta phải đi bộ vào trong núi ngay bây giờ.”
Tôi hỏi tại sao nhưng Wata đã quay lưng lại, không nói gì, thế là tôi đành phải vội vã thay quần áo. Cách chỗ tôi không xa, đội trưởng đang cầm bản đồ chỉ về phía dãy núi trước mặt, dặn dò đám binh sĩ. Hassan được đặt trên một chiếc cáng có bốn người khiêng, ngoài lái xe ra, hầu hết mọi người đều đã xuống xe, ai nấy trông đều vô cùng căng thẳng.
Tôi và Wata đi đến, đội trưởng khẽ gật đầu, cả đội lập tức đi về phía dãy núi, đội xe ở đằng xa cũng nổ máy khởi hành. Tôi hỏi Wata đoàn xe đi đâu, vì di hài của mẹ tôi vẫn ở trên đó, anh ta nói là theo con đường cũ về doanh trại.
“Liên minh Phương Bắc đuổi đến đâu rồi?” Tôi hỏi.
“Không phải Liên minh Phương Bắc, là…”
Một tiếng nổ kinh hoàng xuyên qua thảo nguyên hoang vu và dãy núi trập trùng cắt ngang câu trả lời của Wata. Một đám khói lửa đen sì bốc lên từ đường quốc lộ, trong làn khói lửa, chiếc xe Jeep chở thi thể mẹ tôi bị hất lên không trung, nổ tan tành.
“Mẹ!” Tôi gào lên, tim đau thắt lại, toan lao về hướng đó.
Wata túm chặt tôi lại, nói: “Cô không được đi. Mẹ cô đã chết rồi! Tối nay, chúng ta phải vượt qua dãy núi này để trở về doanh trại!”
Tôi quay lại nhìn chằm chằm vào anh ta, hỏi: “Wata, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cáng của Hassan chỉ cách chỗ tôi vài bước chân, từ lúc xuống xe đến giờ, anh ta không có động tĩnh gì, chắc là bị thương rất nặng. Tôi lại quay sang hỏi Wata: “Ai đang đuổi theo chúng ta vậy?”
Anh ta chửi thề một câu rồi nói: “Bynum làm phản rồi.”
Mỗi lần Hassan rời khỏi doanh trại trong thời gian ngắn, mọi việc đều giao lại cho Bynum. Sau sự cố ở công viên Peda, đội trưởng đã lập tức liên lạc với Bynum, định bảo hắn ta gửi quân tới cứu viện, nhưng không thể liên lạc được, ngay cả các tướng lĩnh khác cũng không có hồi âm, mọi lời cầu cứu đều như đá ném xuống đại dương. Sau khi nhận ra sự khác lạ này, đội trưởng lập tức dẫn mọi người quay về, mới đi được nửa đường đã nhận được tin báo Bynum đang dẫn quân làm phản, hơn nữa sẽ tiến hành ám sát trên đường Hassan về doanh trại. Bọn họ không dàn binh đánh giáp lá cà mà dùng hoả tiễn cầm tay để tiêu diệt cả đoàn xe,
“Bynum muốn giết Hassan ư? Chẳng lẽ các tướng lĩnh đều nghe lệnh hắn ta?”
“Nếu họ cho rằng đại nhân đã bị hại ở công viên Peda thì sẽ trả thù Liên minh Phương Bắc và phục tùng Bynum.”
Cho nên hắn ta mới chặn đánh Hassan ngay trên đường về doanh trại.
Trời tối dần, mang theo chút hơi ẩm của đêm khuya.
“Tiếp tục đi! Không được dừng lại!” Đội trưởng ở phía trước lớn tiếng ra lệnh cho mọi người cố gắng vượt qua dãy núi trước mặt. Tôi bám theo Wata, nhanh chóng vượt qua bình nguyên rộng lớn, đi vào trong núi.
Khi chúng tôi bắt đầu trèo lên núi thì từ phía trên cao đột nhiên vang lên tiếng gào thét vô cùng đáng sợ, đó là phương thức bắt đầu một cuộc phục kích của du kích Pakistan. Cùng với tiếng gào thét, hàng chục tảng đá to lăn xuống cứ như có một vụ sạt lở quy mô nhỏ. Mọi người tản ra tìm chỗ ẩn nấp, cùng với đá là những viên đạn lao tới như mưa. Tôi nhìn thấy những binh sĩ ở bên cạnh thét lên vì bị trúng đạn hoặc bị đá đập trúng, lăn xuống vách núi, Wata cũng bị ngã, Hassan được vài hộ vệ lấy thân làm lá chắn, nép vào một hốc sâu của vách núi. Binh sĩ bắt đầu phản kích. Tôi sững sờ vài giây rồi chợt hiểu ra, đây chính là chiến trường!
Trong nháy mắt, cả người tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích. Đạn bắn vun vút như đan lưới trước mặt tôi, tôi thấy Wata vẫn đang nằm bất động trên đất, cả đoàn người đã bị đạn pháo làm cho tan tác, đội trưởng dẫn vài người lên triền núi cao hơn để tập trung hoả lực phản kích. Đúng lúc này, cơn mưa núi ào ào trút xuống, sau đó cũng đột ngột như lúc đánh nhau, màn đên buông xuống, chiến trường im hơi lặng tiếng.
Nước mưa khiến người nào người nấy đều ướt sũng, tôi sợ đến mức không thở nổi, mò mẫm trèo về phía Wata, khẽ lay gọi anh ta. Đội trưởng khom lưng chạy về phía chúng tôi, hỏi: “Tiểu thư Abu, cô không sao chứ?”
“Không sao, nhưng Wata…”
Đội trưởng sờ lên người Wata, nói: “Anh ta bị thương nhẹ thôi, tôi đi một lát sẽ quay lại ngay, cô ở yên đây nhé.” Nói rồi, anh ta lại khom người chạy đi.
Cả đoàn mấy chục người, ngoại trừ Wata, Hassan, đội trưởng và tôi, không còn ai sống sốt, trong đó Wata và Hassan đều bị thương, còn tôi là phụ nữ. Lát sau, đội trưởng chạy về nói Hassan muốn gặp tôi.
Tôi lập tức đứng dậy, theo anh ta bước qua các thi thể nằm la liệt, trèo lên trên, tiếng chân trượt trên bùn đất lạo xạo, trời vẫn đang mưa nhỏ.
Hassan được một tảng đá lớn che chắn, đang nhìn ra phía xa, cả người anh ta cũng ướt sũng bởi nước mưa, nét mặt thâm trần khó tả. Thấy tôi, anh ta liền hỏi: “Em có bị thương không?”
“Không, còn anh thì sao?”
“Vẫn ổn.” Anh ta nói, gương mặt hơi tái đi vì mất máu. “May mà trời mưa, nếu không tình hình sẽ còn tồi tệ hơn.”
“Tồi tệ hơn?”
“Vì trời mưa nên bọn chúng không dùng được pháo cối hay súng Maxim, nếu không chúng ta đã chẳng còn đứng ở đây.” Dừng lại một lúc để thở, anh ta nói tiếp: “Ngày mai, quân của Bynum sẽ lục soát vùng núi này, ta không thể đi xa được, em hãy nhân lúc trời mưa đêm tối để đi khỏi đây.”
Tôi ngây người chưa kịp hiểu ý anh ta.
“Nhờ cả Catha, bây giờ không ai có thể chạy nhanh bằng em. Mễ Lạp, hãy nhân lúc trời tối mà đi đi.”
“Anh bảo tôi đi ư? Bây giờ?”
“Lần này là sơ suất của ta, Chỉ mải ứng phó ở tiền tuyến, không ngờ hậu phương lại làm phản, Bynum chắc sẽ không cho ta đường sống.”
Tôi chưa thấy anh ta nản chí như thế này bao giờ, vội túm lấy cánh tay của anh ta, nói: “Đại trượng phu biết tiến biết lùi, tôi và đội trưởng sẽ dìu anh đi, chờ thời cơ phá vòng vây. Chỉ cần anh thoát được là có thể chiêu hồi quân phản loạn của Bynum.”
Anh ta lắc đầu: “Em có thể chạy nhanh nhưng sức bền còn kém, hơn nữa còn chưa biết vận dụng tốc độ của mình như thế nào. Bản thân mình còn chưa lo xong, em làm thế nào để bảo vệ ta được đây?”
“Vậy thì cứ tìm một cái hang trốn tạm đã, đợi bọn họ đi rồi, chúng ta sẽ ra ngoài.”
“Ta là người đứng đầu một bộ tộc, sao có thể trốn trong hang núi như loài giun dế được? Hơn nữa vết thương của ta…Ta vẫn nghĩ em vẫn chưa khoẻ lại, giữ em lại bên cạnh là tốt nhất, nhưng hiện giờ thân ta còn khó giữ.” Anh ta khẽ gạt tay tôi ra: “Em hãy đi đi.”
“Không!” Tôi dứt khoát từ chối.
“Em phải đi. Không cần thiết phải hi sinh vô ích!” Anh ta nói rất nhỏ nhưng giọng điệu vẫn vô cùng kiên quyết.
“Vấn đề không phải cần thiết hay không cần thiết mà là vẫn chưa tới bước đường cùng thì không thể từ bỏ!”
Hassan mở to mắt, nhìn tôi như thể dò xét: “Không bao giờ từ bỏ ư?”
“Phải, không bao giờ từ bỏ. Dù ngay sau đây có biến thành tro bụi cũng không được từ bỏ.”
“Cho dù ngay sau đây có biến thành tro bụi?” Anh ta nhắc lại, nheo mắt nhìn tôi như thể nhìn một người xa lạ.
“Lúc ở trong tù, khi chất độc phát tác, tôi đều tưởng mình sẽ không thể chịu đựng được nữa, nhưng anh thấy đấy, chẳng phải hiện giờ tôi vẫn đang sống đó thôi? Chính anh đã dạy tôi rằng vẫn còn sống là còn hi vọng. Chẳng phải hiện giờ tôi chạy rất nhanh sao? Chắc chắn tôi có thể giúp ích cho anh.”
Hassan mỉm cười, nói: “Mễ Lạp, ta khâm phục dũng khí của em nhưng vẫn không thể yên tâm được.”
Thực ra tôi cũng không tin lắm vào khả năng của mình, nhưng trước tình hình này, tôi không thể đánh mất hi vọng. Thế là tôi nói với anh ta: “Đại nhân đợi ở đây, tôi đi bàn bạc với đội trưởng xem bước tiếp theo nên làm thế nào.”
Nói rồi, tôi mò mẫm đến chỗ dốc núi, nơi đội trưởng đang băng bó vết thương cho Wata. Wata bị trúng một viên đạn vào bụng, máu chảy khá nhiều, tôi không dám nhìn kĩ, chỉ nghe thấy anh ta không ngừng kêu la thảm thiết. Sau đó, anh ta lại nói: “Không được, cô ấy không được đi! Như vậy là đi vào chỗ chết!:
“Nhưng đó là cách duy nhất!” Đội trưởng tức giận gào lên: “Chỉ cô ấy mới có thể tránh khỏi họng súng của bọn chúng! Nếu cô ấy có thể quay trở về căn cứ thông báo cho các anh em Hắc Ưng là đại nhân vẫn còn sống, chúng ta có thể chuyển bại thành thắng!”
“Nhưng cô ấy là kẻ mù đường, chắc chắn sẽ bị lạc!”
Xem ra họ đang thảo luận việc cử tôi quay về xin cứu viện, nhưng ai là Hắc Ưng?
“Tôi sẽ đi!” Tôi chui ra khỏi chỗ nấp, cố nặn một nụ cười để Wata yên tâm. “Đoạn đường này tôi đã đi qua rất nhiều lần rồi, chỉ cần biết được phương hướng, chắc sẽ không lạc đường đâu.”
“Không được! Bynum nhất định đã tăng cường bảo vệ doanh trại, làm thế nào cô và trong đó được?” Wata lo lắng nói.
“Không cần vào doanh trại, cứ điểm của Hắc Ưng ở bên ngoài doanh trại.” Đội trưởng nói, “Tiểu thư Abu chỉ cần vào đến đó, tìm được người liên lạc, nói rõ tình hình, bọn họ lập tức sẽ cho người cứu viện và phản công.”
“Cái gì mà tới đó là được, họ có biết Abu là ai không? Liệu có tin những lời cô ấy nói không?” Wata chen ngang rồi lại ngồi thụp xuống, tâm trạng không chút lạc quan.
“Bọn họ biết.” Đội trưởng nhìn tôi, nói: “Tiểu thư Abu là bị hôn thê của đại nhân.”
Phải, tôi là vị hôn thê của Hassan, cả doanh trại quân Muja, ngay cả đội Hắc Ưng thần bí đó cũng biết rõ mặt tôi. Tôi nói: “Được, tôi đồng ý đi.”
Mưa đã tạnh hẳn.
Đội trưởng thấy tôi đồng ý, liền mở tấm bản đồ tỉ mỉ nói cho tôi biết vị trí cứ điểm ở đâu. Cứ điểm là một quán trà ở bên đường quốc lộ phía ngoài doanh trại. Doanh trại càng phát triển, những quán trà như thế xuất hiện ngày càng nhiều, cách một bức tường trắng của xưởng đốn củi, xếp dọc hai bên đường quốc lộ lầy lội đầy bụi bặm, mỗi lần ra vào doanh trại, tôi đều đi qua đây nhưng chưa từng để ý, bây giờ mới loáng thoáng nhớ rằng quán trà này hình như nằm ở cuối đường quốc lộ, mở cửa suốt ngày đêm nhưng rất ít khác, thường nhìn thấy một người thanh niên mặc áo đen nằm ngủ ở trong đó. Tôi chưa từng nghĩ đây chính là cứ điểm liên lạc của Hắc Ưng,
“Người thanh niên đó chính là người liên lạc, cô chỉ cần tìm thấy anh ta là được, không cần biết tên của anh ta, phải đến đó trước khi trời sáng. Nhớ kĩ, trước khi trời sáng!” Đội trưởng dặn dò.
Tôi gật đầu.
Từ đầu tới cuối, Wata luôn nhìn tôi nhưng khi tôi quay lại thì anh ta lại lảng đi chỗ khác, tôi tưởng anh ta đang lo lắng, liền an ủi: “Tôi sẽ cẩn thận.” Anh ta khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Cẩn thận!” Đội trưởng nói bằng một giọng trầm trầm.
Tôi quay người đi, vừa được mấy bước liền nghe thấy Wata gào lên: “Abu, dù gặp chuyện gì, hãy nhớ giữ được tính mạng là điều quan trọng nhất!”
Tôi gật đầu, đáp: “Ừ.”
“Không, cô phải thề với Thánh Allah!” Anh ta tỏ thái độ kiên quyết vô cùng kì quái, một tay giữ chặt vết thương, một tay cố chống xuống đất, ngẩng đầu lên. Ngay cả khi ở trong nhà tù Peshawar, anh ta cũng không có vẻ hoảng loạn như lần này. Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng tôi, nhưng không để tôi kịp do dự, đội trưởng đã bước tới chắn trước mặt Wata, nói: “Tiểu thư Abu, xin hãy tranh thủ thời gian, chúng tôi đợi tin của cô.:
“Tôi xin thề với Thánh Allah, tôi sẽ sống.” Tôi nói với Wata.
Tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của Wata, đành quay người một mình đi vào chỗ sâu hút tối đen của dãy núi, bóng dáng tôi nhanh chóng bị màn đêm nuốt chửng. Nếu Lâm có ở đây, chắc sẽ nói: “Em đâu có đức tin, thề thốt làm gì chứ?” Không có tôn giáo tín ngưỡng không có nghĩa là không có đức tin. Tôn tin thiện ác cuối cùng sẽ có quả báo, tôi tin tất cả những bất công và đau khổi, hãm hại và nhục nhã mà tôi phải chịu đựng đều sẽ được trả với cái giá gấp trăm gấp ngàn lần.
Đất trời tôi đen như mực, lẽ ra tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứu gì nhưng tôi lại nhìn thấy rất rõ, từng khe hở, từng giọt nước mưa đang chảy xuống…hội tụ thành dòng. Trong không khí có những cơn gió nhẹ, những giọt nước mưa theo đó dập dềnh, đồi núi gần gần xa xa nối tiếp trập trùng, nơi chân trời đen kịt in bóng những vách núi dựng đứng, sừng sững như những lưỡi dao, tất cả đều hiện lên rõ ràng như ban ngày trước mặt tôi, còn mỗi bước đi của tôi đều nhanh nhẹn tới mức khó tưởng, chỉ càn khẽ nhún chân một cái là có thể bật cao hơn cả mét. Tôi nhanh nhẹn như một con khỉ ở trên vách đá trơ trọi, đu người từ bên này sang bên kia.
“Cô ấy nhanh nhất, chỉ có cô ấy mới có thể tránh được đạn!” Lời của đội trưởng vẫn văng vẳng bên tai, khi một lần nữa nhẹ nhàng vượt qua một vách núi lớn dốc đứng trơ trọi, tôi đột ngột dừng lại, sau đó gục xuống vách núi oà khóc, nước mưa đập vào mặt, trong phút chốc hoà lẫn với nước mắt chảy vào miệng, vừa đắng vừa chát, còn vô cùng đau đớn.
Không biết bao nhiêu lâu sau, khi những tiếng gào khóc trở thành những tiếng nức nở, sau đó lại thành những tiếng nghẹn ngào, tôi ngẩng đầu lên tiếp tục trèom có người nói có khóc lóc cũng vô ích, thực ra trả thù chẳng phải cũng như vậy sao?”
Nửa đêm về sau, quả nhiên như lời đội trưởng nói, trước mắt tôi xuất hiện một triền núi. Khi toi trèo lên đến đỉnh núi thì nhìn thấy ánh đèn của doanh trại thấp thoáng hiện lên qua khẽ núi giữa màn mưa.
Vì lo lắng Hassan sẽ ngăn cản, tôi không hề tới tạm biệt anh ta, cho tới trước khi trèo lên núi mới quay đầu lại một lần, không nhìn thấy gì cả, trời quá tối, chỉ mơ hồ cảm thấy Hassan đang nhỏm người lên chăm chú dõi theo tôi, mà cũng có thể là ảo giác.
Tờ mờ sáng, tôi đi bộ vượt qua con đường núi dài hơn ba mươi kilomet, cuối cùng vượt qua dãy núi đi tới con đường bên ngoài doanh trại, khi đặt chân xuống vùng đồng bằng, mưa càng lớn, xung quanh đều là những đỉnh núi, hẻm núi, đường núi ghập ghềnh khúc khuỷu, tất cả đều mờ đi trong màn mưa.
Đường núi kéo dài đến đồng bằng, trong cơn mưa lớn, tôi giật mình khi thấy mấy chiếc xe ô tô đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, ở phía xa có một trạm kiểm soát tạm thời, xem ra chiếc xe đang được kiểm tra theo thông lệ. Chỗ này cách quán trà không xa lắm, tôi thay đổi hướng đi, lặng lẽ vòng qua đội xe tới quán trà theo một đường khác.
Nước mưa khiến cho đất trời mịt mùng, chỉ có ánh đèn xe yếu ớt phản chiếu cảnh vật mờ ảo, chỗ nào cũng mơ hồ và ẩm ướt. Đêm hôm mưa gió thế này, lại có ba, bốn người co ro trong chiếc làn ở bên ngoài quán trà, hoặc ngồi dựa, trò chuyện, dưới đất đốt một đống lửa, trông họ có vẻ là lái xe. Trên các con đường dẫn tới doanh trại, chỉ trong một đêm đã tăng thêm vô số trạm gác, hằng ngày, qua năm giờ sáng, thanh chắn mới được mở ra cho xe đi, hiện giờ vẫn còn hơi sớm, các lái xe không có chỗ nào để đi, liền tập trung trong quán trà cạnh trạm gác không xa để tán gẫu.
Do dự giây lát, tôi lấy khăn trùm kín đầu, giẫm lên bùn nước đi tới, trên người là bộ quần áo nam giới mà trước khi vào trong núi Wata bảo tôi mặc. Nghe tiếng bước chân, mấy người đó đều quay đầu lại, trong đó có một người đàn ông trung niên gọi tôi: “Này anh bạn trẻ, anh cũng định vào doanh trại à? Cả người ướt hết rồi, lại đây uống cốc trà đã.”
Doanh trại quân Muja cũng là trại tị nạn của Pakistan, những người ra vào chỗ này đều nghèo khổ như nhau, họ không chút nghi ngờ trước vể thất thểu, bệ rạc của tôi.
Tôi kéo kín vạt áo ướt sũng lại, hạ thấp giọng, cúi đầu hỏi: “Ông chủ đâu, tôi muốn một cốc trà?”
“Muốn uống trà thì tự rót đi.” Người đàn ông trung niên vui vẻ chỉ vào ấm nước bên cạnh đống lửa. “Ông chủ mấy hôm rồi đều không thấy mặt”, ông ta nhún vai, tiếp: “Nhưng anh có thể ở đây đợi anh ta quay lại.”
Đội trưởng nói quán trà chính là cứ điểm, tôi tưởng tới đây là có thể tìm được người liên lạc ngay, nhưng hiện giờ ngoài mấy người lái xe này, cả quán trà bao gồm ngôi nhà phía sau đều đóng kín cổng, hoàn toàn yên tĩnh.
Người đàn ông trung niên nhiệt tình tìm cho tôi một chiếc cốc để uống trà, tôi đành cảm ơn rồi ngồi xuống bên đống lửa, cách mọi người rất xa. Thấy tôi cầm chiếc cốc mà không nói gì, mấy người đó bèn quay đi, vung vẩy tờ báo ở trong tay, tiếp tục chủ đề đang dang dở ban nãy, trong đó có một người nghẹn ngào nói: “Các anh hãy xem, ngay cả tờ Tin tức cũng nói đại nhân đã tử vong ngay tại chỗ trong vụ nổ xe tải đó, xe ra đại nhân thực sự…thực sự…”
Bàn tay đang cời đống lửa của tôi khựng lại, Tin tức là tờ báo có tầm ảnh hưởng rất lớn của chính phủ Pakistan và trên đó nói Hassan đã chết?
“Nhưng báo buổi sáng nói vẫn chưa có kết luận chính thức.” Một người khác tiếp lời. “Phát ngôn viên của Liên minh Phương Bắc cũng nói đại nhân còn sống khi rời khỏi công viên Peda.”
“Lời Liên minh Phương Bắc nói mà anh cũng tin ư?” Người đàn ông lúc trước quát: “Họ còn nói đại nhân là người đứng sau vụ ám sát phu nhân Pei kìa. Nếu đại nhân là hung thủ thì sao có thể bị đánh úp như thế? Tôi thấy Liên minh Phương Bắc mới là hung thủ thực sự, hơn nữa…” Cơ thể người đàn ông khẽ run rẩy, ông ta nói tiếp: “Nếu đại nhân thực sự còn sống khi rời khỏi công viên Peda như lời của Liên minh Phương Bắc thì sao đại nhân Bynum phải đột nhiên tuyên bố giới nghiêm toàn bộ doanh trại?”
Người bị chất vấn lắc đầu, rõ ràng là không có vẻ tán đồng với lập luận kia nhưng thấy bạn mình tức giận như vậy thì cũng không phản đối nữa, bên cạnh lại có người nói chen vào: “Tôi cũng nghe nói đại nhân Bynum đã gửi thư cho Liên minh Phương Bắc, yêu cầu đối phương lập tức giao thi thể của đại nhân, nếu không thì…” Anh ta không nói hết câu.
Thì thể nào, mọi người có mặt ở đó đều biết rất rõ, chiến tranh luôn cần có một lí do, Liên minh Phương Bắc làm sao có được thi thể của Hassan? Lấy danh nghĩa trả thù để tuyên chiến là lí do chính nghĩa và có sức thuyết phục nhất, bất luận thắng hay thua, Bynum đều có thể thay thế vị trí của Hassan trong quân Muja.
“Tôi còn nghe nói vụ nổ lần này và ám sát phu nhân Pei đều là do cậu Hai, Ngô Thượng Lâm gây ra.”
Khi cái tên này đột nhiên lọt vào tai, bàn tay nãy giờ chậm rãi cời lửa của tôi bất giác run rẩy, một tia lửa bắn vào mu bàn tay đau nhói, tôi lập tức rụt tay lại, ngẩng đầu lên. May mà mấy người đó vẫn đang nói chuyện xôn xao, không có ai nhìn về phía tôi. Một người nói: ‘Sao có thể chứ? Chẳng phải anh ta vì một người phụ nữ mà đã rút lui khỏi Liên minh Phương Bắc rồi sao?”
“Vậy anh có biết người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của đại nhân Hardel không?” Người đàn ông trung niên cười khẩy hỏi lại, người kia kinh ngạc thốt lên: “Vị hôn thê?”
“Chính xác!” Câu trả lời chắc như đinh đóng cột.
“Không thể nào, nếu như đã đính hôn với đại nhân, sao cô ta có thể làm một viên như thế chứ?
“Chuyện này sớm đã ầm ĩ cả doanh trại quân Muja rồi, anh hỏi bất kì người nào cũng sẽ biết, nhưng đại nhân lại bảo vệ người phụ nữ này, nghiêm cấm mội người bàn luận chuyện này.”
“Nếu đúng là vậy, người phụ nữ không biết liêm sỉ như thế lẽ ra phải bị ném đá cho đến chết! Nhưng sao đại nhân lại…”
“Đại nhân mặc dù anh minh tài giỏi nhưng anh hùng khó qua ải mĩ nhân.”
Hoá ra là vậy, mọi người bỗng chốc hiểu ra, lập tức ai nấy lòng đầy căm phẫn, bàn tán xôn xao nhưng đều có chung một ý là phải nghiêm khắc trừng trị người phụ nữ lẳng lơ dâm đãng không biết liêm sỉ là gì kia.
Tôi đã quên mất chỗ đau ở mu bàn tay từ lúc nào, chỉ cúi đầu giấu mặt mình giữa hai đầu gối, đi đường núi suốt một đêm cũng không cảm thấy mệt, chỉ là hiện giờ sau khi được sưởi ấm, quần áo trên người nửa khô nửa ướt, vào một buổi sáng nơi đất khách quê người, khi chủ đề bàn tàn dần chuyển sang thời niên thiếu của Lâm và Laila, tôi lại cảm thấy rất uể oải, chán chường. Đang bàn tàn rôm rả thì có người ở giữa màn mưa mù đột nhiên vẫy tay về phía này, gọi to: “Đi tôi, cho đi rồi.” Đám lái xe nghe thấy tiếng gọi, lập tức đặt cốc trà trong tay xuống, nhất loạt đứng dậy, lần lươt chạy về phía xe của mình.
Trong giây lát, quán trà không còn một ai, đợi đến khi tiếng còi xe vang lên trong màn mưa, tôi đứng bật dậy bước nhanh tới một ngôi nhà ở phía sau quán trà, gõ cửa. Cánh cửa bất thình lình mở ra, bên trong không hề khoá, sau giây lát do dự, tôi lách người đi vào.
Phía sau cánh cửa là một cái lán, đồ đạc chất cao như núi, đen sì, tĩnh mịch. “Có ai ở đây không?” Tôi hỏi, lòng cảnh giác cao độ, nắm chặt con dao Skija trên tay, bước từng bước về phía căn phòng phía sai. Cánh cửa phòng khép hờ, chỉ buông một tấm rèm, tôi bước vào, đúng lúc này phía sau lưng có người hắng giọng.
Tiếng hắng giọng này, trong đêm tối tĩnh mịch nghe vô cùng kì quái, tôi đột nhiên nổi hết da gà, đang định bỏ chạy thì lại ngửi thấy một mùi khó độc nồng nặc làm mất cay sè. Khói mù lan tới rất nhanh, xung quanh là những tiếng thở hổn hển, tôi vội vã bịt mũi, đứng dựa vào tường.
Có người kinh ngạc thốt lên: “Sao cô ta lại không hề hấn gì cả?”
“Người cỏ không dễ bị khí độc tấn công.” Người này vẫn chưa nói xong, tôi đã nghe thấy xung quanh có tiếng chuyển động, bọn họ đang bao vậy tôi, tôi quay người chạy, vừa tới nơi chất đầy đồ đạc trong lán đã nhìn thấy trong đêm tối có những bóng người đang di chuyển, không chỉ có vậy, trên bốn bức tường xung quanh cũng toàn người là người. Những người này dệt thành một chiếc lưới, giam chặt tôi ở trong phòng.
Trong lúc cấp bách, tôi đưa tay túm lấy một người ở gần nhất, người đó còn chưa kịp kêu lên thì đã bị tôi kéo tới phía trước mình là lá chắn. Tình hình đã rõ, cứ điểm liên lạc sớm đã bị thất thủ, đối phương đã giăng bẫy chờ tôi nhảy vào.
Hơi thở của quân địch gần như vang lên ngay sát bên tai, văng vẳng trong đầu, tiếp theo đây chúng sẽ lao tới, ép tôi thành cái nhân bánh. Vậy thì chỉ còn cách cá chết lưới rách thôi, vào lúc tôi định liều chết phá vòng vây, trong bóng tối đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Bật đèn lên!”
Tim tôi giật thót lên: “Đại nhân Bynum?”
“Tách” một tiếng, đèn trong phòng sáng lên, ánh sáng chói mắt khiến quang cảnh rõ như ban ngày, trước mặt tôi là một người đứng chắp tay sau lưng, chính là Bynum. Còn bên cạnh hắn ta đều là những hộ vệ đang sẵn sàng chiến đấu, hoặc đứng chặn cửa, hoặc cầm súng chĩa thẳng vào tôi, người ở gần nhất chỉ cách tôi có một sải tay.
Bynum xua tay nói: “Tiểu thư Abu, hãy buông dao xuống, tôi có lời muốn nói.”
Đương nhiên tôi không buông con dao xuống, ngược lại còn nắm chặt hơn.
Bynum cũng không hề bận tâm, chỉ liếc nhìn sang bên cạnh. Tôi không hiểu gì cả, cũng nhìn theo ánh mắt hắn ta, thấy một người đàn ông áo đen đang bị trói giật cánh khuỷu, chắc đây chính là ông chủ của quán trà. Tôi lập tức đẩy tên lính ở trong tay mình về phía Bynum, định nhân lúc hỗn loạn sẽ chớp thời cơ chạy trốn, nhưng mấy chục cặp mắt trong lán, chẳng có cặp mắt nào là không nhìn chằm chằm như muốn thiêu đốt, tôi vừa cử động lập tức có mười mấy người đồng thanh kêu lên: “Trốn đi đâu?”, “Này, đứng lại!” Bọn họ hoặc túm, hoặc chặn tôi lại, tôi vừa mới đi được nửa bước thì đã bị bắt.
Thấy tôi một lần nữa bị khống chế, Bynum lắc đầu, nói: “Tiểu thư Abu, anh trai ta vẫn luôn nói cô thông minh hơn người, tôi thấy chưa hẳn đã vậy. Sao cô chẳng bao giờ chịu nhìn cho kĩ chứ?”
Tôi nhíu mày, không hiểu hắn ta muốn nói gì.
Bynum chỉ vào ông chủ quán trà: “Tiểu thư Abu chắc hẳn nhận ra người này chính là liên lạc Hắc Ưng mà anh trai tôi bảo cô tới tìm chứ?”
Lông mày tôi nhíu lại chặt hơn, tôi biết người này là liên lạc của Hắc Ưng, hắn ta cũng biết, nhưng nếu đã biết thì sao còn phải nhắc lại một chuyện đã rõ như ban ngày làm gì nữa? Lại còn bảo tôi hãy nhìn kĩ, lẽ nào có thứ gì đó quan trọng trên người ông chủ quán trà mà tôi đã bỏ qua ư?
Sau khi nhận thức được điều này, tôi liếc nhìn ông chủ quán trà một lần nữa, anh ta mang vẻ mặt chán nản, bộ Shalwar kameez và khăn quấn đầu đều màu đen, ống tay áo xắn lên một nửa. Mặc nguyên một cây đen cũng là cách ăn mặc phố biến, có gì đâu mà kì lạ?…Đợi đã, tất cả đều là màu đen?
Người Pakistan thích những màu sáng, ngay cả ở vùng núi, người dân cũng đa phần mặc màu nhạt, phụ kiện của người đàn ông đa phần có màu vàng nhạt, cà phê, lam nhạt hoặc trắng, hiếm khi mặc màu đen chứ đừng nói là tất cả đều đen. Giọng tôi hơi run rẩy, nói: “Kéo ống tay áo lên.”
Được sự đồng ý của Bynum, ống tay áo của chủ quán trà được kéo lên, cả cánh tay lồ lộ dưới ánh đèn. “Mu bàn tay”, tôi lại nói.
Cánh tay của ông chủ quán trà được lật xuống, cũng không có điều gì kì quái, ngoài trừ ở gần cổ tay có xăm hình một con chim ưng màu đen.
Người phụ nữ ở ngôi làng vô danh từng nói với tôi rằng bọn sát nhân mặc Shalwar kameez màu đen, không phải là quân phục của Liên minh Phương Bắc, đầu quấn khăn, trên mu bàn tay có xăm hình con chim ưng màu đen, cách ăn mặc giống với đội quân du kích hoặc thổ phỉ.
Trước khi chiếc xe tải mà mẹ tôi lái đâm vào bục diễn thuyết, tôi đã liếc thấy những người ăn mặc tương tự đang đi qua đi lại bên cạnh chiếc xe tải đó.
“Hắc Ưng là biểu tượng của gia tộc Hardel, tên gốc là Hana, nghĩa là đội tự vệ, do tổ tiên của tôi sáng lập ra.” Bynum vẫn chằm chằm nhìn vào mắt tôi, lúc này mới nói. “Tổ chức này thành lập với mục đích làm trung gian liên lạc giữa Peshawar, Taxila, Swat, Charsadda với bảy bộ tộc lớn ở vùng thượng lưu sống Kabul. Sau này khi cuộc Thánh chiến mở rộng, nó trở thành tổ chức chuyên thu thập tin tức tình báo và thực hiện các hoạt động chính trị đặc biệt, thủ lĩnh của Hăc Ưng chỉ chịu trách nhiệm trước tộc trưởng của gia tộc Hardel, tên của thủ lĩnh cũng chỉ có tộc trưởng biết mà thôi.”
“Vậy thì sao? Đại nhân Bynum rốt cuộc muốn nói điều gì?” Tôi hỏi.
Bynum nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, ngạc nhiên vì tôi hình như không hề kinh ngạc gì cả, thực ra chỉ là do hắn ta không nhận ra mà thôi chứ đầu óc tôi đang choáng váng còn trong lòng thì lạnh buốt. “Nửa năm trước, Hắc Ưng đã thực hiện một mệnh lệnh đặc biệt, bọn họ đã lập riêng một tổ với nhiệm vụ tới Trung Quốc, bắt cóc mẹ của một nhân vật quan trọng nào đó tới Pakistan, đồng thời dẫn dụ để nhân vật quan trọng đó tưởng rằng việc này do phía đối địch làm, từ đó sẽ trung thành tuyệt đối với Hassan.”
Nửa năm trước? Vậy cũng tức là khoảng thời gian tôi được Hassan cứu ra khỏi nhà tù Peshawar.
Tôi nhìn chằm chằm hắn ta, Bynum cũng nhìn lại tôi bắng ánh mắt y như vậy. “Làm sao ông biết được tất cả những điều này?” Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng không hề cảm thấy đau, Bynum đang định trả lời thì bị tôi ngăn lại: “Không cần nói nữa, bất kể ông nói gì, tôi đều sẽ không tin đâu!”
“Nếu cô thực sự không tin thì đã không yêu cầu kéo ống tay áo của người này lên để kiểm tra.”
“Ông hoàn toàn có thể bắt bất kì người nào xăm hình ấy, sau đó nói họ là người liên lạc của Hắc Ưng.”
Bynum bình tĩnh nói: “Đúng, tôi có thể. Cũng giống như lúc này tôi cũng hoàn toàn có thể giết chết cô, chứ không phải đứng đây nói chuyện với cô, giải thích tất cả những điều này.” Nói tới đây hắn ta thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Thực ra trong lòng cô cũng đã hoài nghi từ lâu, chẳng phải vậy sao, tiểu thư Abu?”
Trái tim tôi cứ như bị nhét vào tủ đá, chịu sự tra tấn của những mảnh băng sắc nhọn và cảm giác lạnh buốt khó hiểu. Hassa, tôi chưa bao giờ nghi ngờ anh ta, ít nhất bề ngoài là như vậy, ngay cả khi cảm thấy anh ta khó hiểu tới mức lạnh lùng, tôi vẫn luôn bị lí trí thuyết phục. Tôi sao có thể nghi ngờ anh ta, một người đàn ông cứu tôi ra khỏi địa ngục, bảo vệ che chở cho tôi? Chỉ nghĩ thôi tôi cũng cảm thấy đây là một sự phản bội!
“Nhưng tôi không phải là nhân vật quan trọng gì cả, anh ta hoàn toàn không cần thiết bắt cóc mẹ tôi.”
“Cô quá xem nhẹ bản thân rồi. Ban đầu có thể chỉ là để trả mối thù năm đó bị cướp vợ nhưng sau đó, anh ta phát hiện ra có thể dùng cô để khống chế cậu Hai và quấy nhiễu Liên minh Phươg Bắc.” Bynum trả lời chậm rãi và rõ ràng, “Huống hồ cô còn là người cỏ duy nhất còn sống, mỗi giọt máu của cô đều vô giá, tiểu thư Abu ạ.”
“Nhưng anh ta đã hứa thả tôi đi, không hề ép bức tôi ở lại.”
“Anh ta không cần thiết phải bắt ép, anh ta có cách để cô phải ở lại.” Bynum nhìn tôi chằm chằm. “Tiểu thư Abu, anh ta là Hardel, mười một tuổi anh ta đã ra chiến trường, anh ta sinh ra là dành cho chiến tranh, anh ta là một trong những thủ lĩnh xuất sắc nhất trong vòng một trăm năm trở lại đây của Pashtun, âm mưu và quyền lực sinh ra cùng anh ta. Hơn nữa thực tế chứng minh cô không hề bỏ đi, cô thậm chí còn vì anh ta mà quay lại đây gọi cứu viện nữa.”
Máu trong người tôi dường như đã hoá thành băng đá, trong buổi bình minh tháng Bảy ấm áp nhất của thung lũng Swat, thực ra nhìn kĩ thì Bynum và Hassan rất giống nhau, đều là những người đàn ông khí phách hiên ngang, chỉ có điều thường ngày khí phách của Bynum đã bị Hassan nhấn chìm.
“Nhưng khi chiếc xe tải lao vào bục diễn thuyết, bản thân anh ta cũng bị thương.”
“Nếu đúng là do tôi hoặc Liên minh Phương Bắc ra tay, anh ta không thể nào chỉ bị thương được.”
“Ý của ông là anh ta tự biên tự diễn toàn bộ màn kịch này?” Tôi không muốn tin nhưng lại không thể không tin.
Bynum nói một cách thản nhiên: “Xây xát ngoài da một chút, đổi lại có thể cứu vãn tình thế, thoát khỏi tình trạng bế tắc, cũng đáng đấy chứ.”
Không biết nói gì nữa, cả người tôi đều như rơi xuống hố băng, đó là một cảm giác lạnh giá chưa từng thấy, không giống như lúc ở trong tù, không giống như lòng thù hận đối với Laila, đối với Sumy, đó là cảm giác lạnh giá khi gắng hết sức để chống đỡ, để không muốn tin nhưng vẫn phải tin, cảm giác lạnh giá từ từ ngấm vào xương tuỷ, khi người mà bạn tin tưởng nhất quay lại đâm bạn một nhát dao.
“Tại sao ông lại nói cho tôi biết những điều này?” Tôi cắn răng hỏi, giọng nói đã lạc đi mấy phần. “Người của ông chẳng phải đã bao vây trên núi rồi sao, chỉ cần trời sáng, ông có thể đạt được điều mình mong muốn.”
“Đạt được điều mình mong muốn ư?” Bynum nhìn tôi một cách khó hiểu. “Tiểu thư Abu, lẽ nào cô không biết dãy núi đó là căn cứ huấn luyện Hắc Ưng của Muja? Cơ sở chính của Hắc Ưng được xây dựng ở một hang động nào đó ở trong núi, Hassan nắm rõ từng con đường, từng hang động của vùng đất này như lòng bàn tay.”
“Vậy tại sao anh ta còn bảo tôi đi gọi cứu viện?” Tôi ngạc nhiên.
Bynum không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Các hộ vệ không biết từ khi nào đã rút lui ra ngoài, hiện giờ trong phòng chỉ còn lại hai người chúng tôi.
“Là muốn giam giữ tôi sao?” Tôi hỏi.
“Với du luận, cô là vị hôn thê của anh ta. Với bản thân anh ta, cô là một trong những tài sản đáng giá nhất. Về tình về lí, anh ta đều không thể để cô xuất hiện ở nơi tiền tuyến được.”
Trái tim đã hoá đá của tôi dường như lại phải hứng chịu những mũi tên độc vun vút bay tới. Tôi nhớ đến giây phút đầu tiên khi gặp Hassan ở khu chợ Changga, ánh mắt anh ta chăm chú, lạnh lùng như chim ưng săn mồi, vậy ra lúc đó anh ta đã xác định được mục tiêu để trả mối thù, mối nhục bị cướp vợ.
“Ông muốn tôi làm gì?” Tôi hỏi Bynum.
“Dẫn đường!” Bynum trả lời ngắn gọn. “Cô quay về dãy núi đó tìm anh ta, anh ta sẽ không để cô rơi vào tay tôi, nhất định sẽ ra gặp tôi.”
“Không!”
Bynum nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại ông ta bằng ánh mắt kiên định như vậy. Tôi sẽ quay về tìm Hassan nhưng không dẫn theo Bynum, tôi sẽ không để cho bất cứ người nào lợi dụng mình nữa.
“Cô bắt buộc phải hợp tác với tôi, tiểu thư Abu, hay tôi nên gọi cô là Ngải tiểu thư? Cô tưởng mọi việc đã kết thúc rồi ư? Chưa đâu. Tất cả những gì cô đã trải qua mới chỉ là sự khởi đầu, anh ta sẽ trừ khử cô, đương nhiên, nhưng mục tiêu chính của anh ta không phải cô mà là Liên minh Phương Bắc, là con đường vận chuyển vũ khí từ Âu sang Á mà Ngô Thượng Lâm đang nắm giữ, là Pashtunistan.”
Pashtunistan, hồng đồ đại nghiệp trong lòng Hassan, vì cái này mà anh ta sẵn sàng hi sinh tất cả. “Ông chẳng phải cũng vậy sao?” Tôi nói.
Bynum nhìn tôi, một lúc sau lại nói: “Tôi tưởng cô là người hiểu rõ nhất tại sao lần này tôi lại dấy binh chứ. Nếu tôi nắm quyền, tôi đảm bảo có thể chung sống hoà bình với Liên minh Phương Bắc.”
Tôi cười khẩy, mặt Bynum biến sắc. “Ít nhất trong một thời gian ngắn, tôi sẽ không động vào cậu Hai của cô.”
“Ông cho rằng tôi sẽ tin ông sao?”
“Cô không còn sự lựa chọn nào khác, Ngải tiểu thư.”
Hắn ta nói đúng, tôi đã không còn sự lựa chọn nào khác. “Bây giờ làm thế nào?”
“Trước khi anh ta cử cô tới đây, nhất định có đưa cho cô phương án ứng cứu khẩn cấp, đề phòng cô không tìm được người liên lạc của Hắc Ưng.”
“Anh ta đưa cho tôi một số điện thoại.” Tôi nói, bây giờ mới nghĩ, giữa nơi đồng không mông quạnh, đội trưởng lại không hề mang theo bất kì thiết bị liên lạc nào, sao anh ta lại đưa số điện thoại cho tôi? Số điện thoại này là gọi cho ai, làm sao chắc chăn đối phương nhất định sẽ nghe điện?
“Rất tốt.” Đôi mắt nhỏ dài màu nâu của Bynum sáng rực lên, khiến tôi vô thức muốn lảng tránh, anh em họ ngay đến cặp mắt cũng giống nhau. “Tôi lập tức sắp xếp để cô đi gọi điện thoại, cô cứ nói cứ điểm đã bị thất thủ, hỏi xem bước tiếp theo phải làm gì. Phải rồi, Ngải tiểu thư, Isa vẫn khoẻ chứ?”
“Isa? Isa chẳng phải vẫn ở trong doanh trại sao?”
Bynum vốn định đi ra ngoài, nghe thấy lời này liền dừng lại, sắc mặt tái mét. “Không, cậu ta không có trong doanh trại, đội trưởng nói cậu ta cùng cô đi tới công viên Peda để làm hộ vệ tăng cường.”
“Chính miệng đội trưởng nói với ông Isa sẽ cùng tôi đi tới công viên Peda ư?”
“Phải…Còn có cả Ceda nữa.” Mặt hắn ta co rúm lại.
Khi cơn chấn động của quả đạn lửa đầu tiên đánh thẳng vào quán trà, khi tôi và Bynum cùng lúc bị khí bom đột ngột hất ngã xuống đất, cảm giác đầu tiên xuất hiện trong tim tôi không phải là sự đau buồn, cũng không phải là kinh ngạc, tôi chỉ nghĩ: “Bynum, có thể ông đã đúng, tôi đúng là một trong những tài sản đáng giá nhất của Hassan, nhưng đối với một chính khách mà nói, ngoài đất đai nhà cửa, tất cả những thứ khác đều có thể từ bỏ, chỉ cần được đền đáp hậu hĩnh.”