Minh Anh nhìn dáng hình thư sinh tuy cao gầy kia vác trên vai một cái thùng nặng thì thấy không ổn lắm, sợ như thanh sắt chịu nặng sẽ bị bẻ cong.
Cô dấy lên một nổi lo lắng, sau khi cùng Ngọc Lam đẩy chiếc vali vào nhà thì chạy ngược trở ra, đến gần anh đề nghị:
“Để tôi phụ anh nhé.”
Hải Vinh lưng thẳng dáng cao, không tỏ ra mệt nhọc chút nào: “Không nặng.
Bên dưới còn nhiều đồ lắm.”
“Vậy…!nếu nặng quá thì anh đừng có cố nhé.”
Chỉ là lời nói thật tình phát ra bằng thái độ bâng quơ, nhưng cũng đủ làm Hải Vinh thấy vui.
Anh cười nhẹ, lướt qua cô mang đồ vào trong nhà.
Minh Anh lo lắng cho anh, một chút thôi cũng đã đủ lắm rồi.
An Nhi không biết đến cuộc gọi của hai người đàn ông, nên khi Vĩ Hoàng xuất hiện ngay cổng Lâm Châu rồi thủng thẳng đi vào làm cô ngạc nhiên không kể xiếc.
Dạo gần đây sao mà nhiều chuyện để bất ngờ thế không biết.
Anh nhìn thấy cô thì sải chân bước xa hơn, nhanh hơn, dăm mươi bước đã đi đến đối diện với cô:
“Nghe nói chỗ này đang cần người giúp đỡ.”
An Nhi rất muốn mở miệng nói Cơn gió nào mang anh đến thế?, nhưng vẫn lịch sự mà đổi thành câu đồng nghĩa dù mặt mài ngạc nhiên đến méo xẹo: “Là ai nhờ anh đến vậy?”
Vĩ Hoàng cười cười với cô: “Hải Vinh nói chỗ em đang thiếu người.” Nói xong anh ngó đến mớ đồ lộn xộn trên xe tải, ánh mắt thầm đánh giá nó chỉ là chuyện nhỏ.
Cô cười đáp lại, Hải Vinh này cũng hay thật, nhờ ai không nhờ lại nhờ đúng người khiến cô khó xử nhất.
Ngày đó anh nói muốn bù đắp cho cô vì tuổi thơ khốn khó, là cô mạnh miệng nói không cần ai giúp cũng có thể làm được tất cả, bây giờ người ta chạy đến giúp đỡ, là đang mỉa mai cô hay thật lòng giúp đỡ cô đây.
Cũng có thể là người ta không nhớ, chỉ có cô là ghi nhớ mãi không quên.
Ai bảo chuyện ngày xưa ấn tượng quá làm gì.
Vĩ Hoàng không đợi cô lên tiếng, anh trực tiếp đi đến chiếc xe tải, khênh món đồ to nặng nhất, di chuyển xuống xe, thân hình lực lưỡng của anh vô cũng hữu ích để sử dụng vào những dịp như thế này.
Đây không gọi là thể hiện, mà gọi là vận dụng.
“Tầng mười lăm đúng không?”
Cô bất giác gật đầu như phản xạ không điều kiện, sau đó anh cùng Hải Vinh mang cái bàn trang điểm nặng kịch đó lên cầu thang sảnh chính và đi vào thang máy.
Hai cô gái kia nhìn thấy Vĩ Hoàng cũng lấy làm lạ, chạy đến chỗ An Nhi:
Minh Anh: “Mày gọi người ta đến à?”
Ngọc Lam: “Nhìn mặt nó không giống là đã gọi.”
Minh Anh: “Vậy chỉ còn là Hải Vinh gọi đến thôi.”
Ngọc Lam: “Chắc ăn rồi.”
An Nhi không trả lời được câu nào, im lặng tuyệt đối.
Những tưởng nhà có nội thất sẵn thì đồ của cô sẽ không cần mang theo nhiều, kết quả khi soạn ra là cả một chiếc xe tải.
Bản thân cô cũng không nghĩ mình lại có nhiều thứ cần mang đi đến thế.
Mẹ cô vẫn còn giận, nên bao nhiều đồ của cô ở nhà bà mang chất hết lên xe, bảo cô đã đi được thì đi luôn đi.
Biết rằng chỉ là giận hờn vu vơ, bà cũng đã hết lòng chuẩn bị đồ đạc đầy đủ cho cô, nhưng cô vẫn thấy buồn buồn tủi tủi.
Ở nhà lâu rồi, đột nhiên dọn đi, dĩ nhiên trong lòng không dễ chịu.
Cô vẫn còn muốn về nhà mà.
Lâu lâu hết tiền về ăn chực vài bữa cũng được.
Có điều, trước đây cô đi làm về muộn mẹ cô sẽ chừa cơm cho cô, sau này chắc là chừa hết cho chó rồi.
Con chó nhà cô nuôi chắc cũng mừng thầm trong bụng.
Hèn gì thấy cô dọn đi nó cứ nhảy cẩng lên, hóa ra không phải không muốn cô đi, mà là mong cô đi cho mau lẹ.
Có Vĩ Hoàng giống như có thêm ba người, anh và Hải Vinh thay phiên nhau lên xuống mấy lượt, đồ đạc thoáng chốc đã lên nhà nằm hết rồi, xe tải cũng trống huơ trống hoắc.
An Nhi vui vẻ thanh toán tiền dịch vụ, ký tên một cái rồi tiễn nhân viên công ty vận chuyển ra về.
Bước tiếp theo là dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc vào đúng vị trí của nó.
An Nhi bước lên nhà, bên trong chẳng có tiếng nói chuyện, là một mảng im lặng đến khó chịu.
Cô bước vào trong, mọi người chỉ im lặng nhìn nhau, không ai nói với ai câu gì, cô bất giác chạnh lòng.
Nhớ ngày trước, nhóm thiếu niên bảy người chỉ cần hợp lại là nói năng không dứt, nhất là Vĩ Hoàng và Minh Anh, hai nhân vật nói nhiều nhất nhóm.
Còn bây giờ, họ, và cả cô, chào nhau cũng thấy khó khăn.
Hơn nữa còn thiếu mất hai người.
Khoảng thời gian ấy, vĩnh viễn không bao giờ trở lại được nữa.
Cô nặn ra một nụ cười, hứng khởi đi vào bên trong, điều hòa không khí:
“Cảm ơn mọi người nha.
Đói bụng chưa? Cùng đi ăn cơm nhé.” Dĩ nhiên là cô mời rồi.
Bốn người họ nhìn nhau, sau đó nhìn cô, Hải Vinh là người lên tiếng trước: “Tôi có việc bận, mọi người đi…” Nói chưa hết câu đã bị Vĩ Hoàng chặn miệng: “Cùng đi đi.”
Sau khi bàn bạc, mọi người đã kéo nhau đến quán lẩu cách khu Lâm Châu không xa, chỉ năm phút đi đường.
Đây là lần đầu tiên họ tụ họp lại sau khi gặp lại nhau bằng những dịp tình cờ.
Tuy nhiên, bữa ăn này chủ yếu là ăn cho no bụng, cũng là để An Nhi trả nợ tình nợ nghĩa, hoàn toàn không thấy ai trong số họ vui vẻ.
Năm người im lặng ngồi ăn, ba cô gái các cô cũng không thể nói chuyện với nhau thoải mái, thái độ sượng ngắt.
Nhận thấy không khí quá ngột ngạt, An Nhi là chủ nhà mời cơm, ít ra cũng phải nói gì đó, chủ đề hạn hẹp nên cô cũng chỉ có thể nói với bạn mình:
“Dạo này nghe nói trộm cướp hoành hành ở quận A lắm hả Minh Anh?”
Minh Anh gắp một miếng thịt bỏ vào miệng: “Tao cũng không để ý lắm.”
“Ừ, coi để ý đi, mày hay về trễ đó.”
“Ừ.”
Vĩ Hoàng cũng lên tiếng phụ họa vào câu chuyện: “Nghe báo đưa tin quận B cũng có, em cũng nên cẩn thận đi.”
An Nhi khách sáo đáp lại: “Anh cũng vậy nhé.” Nhưng khi cô ngước nhìn cái thân hình mạnh mẽ kiêu dũng kia, mặt cô lập tức vàng cháy luôn.
Là do quê độ đến vàng cháy cả mặt mài.
Mọi người cũng không nhịn được, đến cả Hải Vinh cũng phải cúi đầu để nén nụ cười xuống.
Bảo Vĩ Hoàng cẩn thận, thôi thì bảo tên cướp cẩn thận sẽ đúng hơn.
Không khí cũng nhờ An Nhi mà vui vẻ hơn, mọi người đã dần tháo bỏ lớp vỏ bọc, nói chuyện với nhau nhiều hơn.
“Vĩ Hoàng, tôi còn tưởng anh sẽ làm cảnh sát chứ?” Minh Anh vui vẻ bắt chuyện với anh.
“Cơ duyên cả thôi.” Thật ra là do thi rớt, rồi cơ duyên đưa anh đến với việc kinh doanh cà phê.
Hải Vinh không biết chuyện Vĩ Hoàng thi rớt, cũng lấy làm tò mò, nhưng chưa từng hỏi đến.
Chỉ sau khi anh về hai người họ mới nói chuyện nhiều hơn, mà chủ yếu là nói chuyện làm ăn, không hỏi nhiều đến vấn đề khác.
An Nhi thầm nghĩ, cái ngoại hình như vậy mà không đi làm cảnh sát thì đúng là sự thiệt thòi của đất nước.
Anh vẫn nên ở trong quân ngũ vì dân phục vụ, hơn là ngồi đây ăn lẩu cùng cô.
Thiếu sót, quá là thiếu sót.
Đất nước thiếu mất một nhân tài.
Nhìn Vĩ Hoàng cô lại nhớ đến Ngọc Tư, đúng là chỉ có anh mới xứng với Ngọc Tư, một là Hằng Nga, một là Hậu Nghệ, số trời đã định sinh ra là dành cho nhau rồi còn gì.
Có điều, cô vẫn thắc mắc, tại sao anh ta không gặp đối tác nữ? Bây giờ hỏi luôn thì có kì quá không? Trong lúc cô đang tự vấn lương tâm, sóng não của cô đã được bạn mình dò trúng, Ngọc Lam đã thay cô hỏi:
“Vĩ Hoàng.
Tôi nghe nói anh có quy định không gặp đối tác nữ à?” Vế sau cô rất muốn nói nhưng không dám nói là Người như anh lại đi kì thị phụ nữ à?
Vĩ Hoàng bị hỏi bất chợt, thái độ lúng túng, đôi mắt cũng không ổn định mà nhìn tới nhìn lui.
Anh không biết có nên nói thật là vì anh Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng hay không.
Cuối cùng thì lãng tránh: “Về chuyện đó à, cũng không có gì đặc biệt, không phải tôi kì thị phái nữ đâu nhé.”
Ngọc Lam nheo mắt nhìn anh, chuyện hỏi ra ngoài miệng anh không trả lời, chuyện cô nghĩ trong đầu anh lại đáp.
Quá vô lý.
An Nhi nghe xong thì nhớ đến tám lần bị từ chối, bĩu môi một cái, chỉ vì cái quy định không có gì đặc biệt đó của anh mà cô đã dầm sương dải nắng cả tuần liền, ăn không ngon ngủ không yên, cuối cùng lại xin được chữ ký từ người khác, có đáng giận không chứ?
Vĩ Hoàng quan sát sắc mặt cô, liền hướng đến cô mà nói: “Xin lỗi nhé An Nhi, nếu biết là em tôi đã không từ chối.”
Tấm thịnh tình muộn màng này cũng đâu còn lợi ích gì nữa, An Nhi cười trừ: “Không có gì đâu.” Nỗi hận của cô về vị tiên nhân đó đã được Ngọc Tư đá bay theo mây theo gió hộ rồi.
Mắt thấy cô hòa nhã như vậy, tâm tình Vĩ Hoàng cũng thấy vui vẻ, ít ra cô không có ghét anh như anh nghĩ.
Người bạn cũ này không những không ghét anh, còn chấp nhận sự giúp đỡ của anh, xem ra quan hệ của họ cũng không tệ đến nổi nào.
Hải Vinh nhận thấy không khí vui vẻ, trong lòng anh cũng vui hơn.
Cái không khí này, suốt bảy năm qua cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được.
Anh gấp một miếng thịt bò đặt vào chén của Minh Anh, sau đó khui chai nước mới rót vào ly, đặt vào bên tay trái của cô, hành động tự nhiên, không hề gây chú ý.
Anh không nói không rằng, chỉ im lặng nghe mọi người trò chuyện, lắm lúc cười cười phụ họa với Vĩ Hoàng, vậy mà vui.
Minh Anh cũng vui vẻ nhìn anh, không còn hậm hực với anh như ngày hôm qua nữa.
Cô còn tự nhiên ăn thức ăn mà anh đã gắp cho, trên môi hiện một nụ cười đầy ý vị.
Bữa ăn bắt đầu ảo não, kết thúc lại nhộn nhịp.
Ai về nhà nấy, mọi người đều vui.
Vì đến cùng nhau nên khi ra về cũng phải cùng nhau về.
Hải Vinh lái xe đến chỗ Minh Anh đang đứng, bước xuống xe, mở cửa ghế phụ rồi cẩn thận đưa tay kê lên thành xe để cô không bị đụng đầu.
Cô của ngày xưa rất hay hậu đậu những việc này, quanh đi ngoảnh lại không té thì cũng đâm đầu vào cột, anh đi bên cạnh lúc nào cũng phải thay cô để ý xung quanh.
Tuy bây giờ đều đã trưởng thành, anh vẫn làm theo thói quen của bảy năm trước.
Đúng thật là cô đã đụng đầu vào tay anh:
“Cẩn thận.”
Cú va chạm kết hợp với đôi giày cao gót khiến cô loạng choạng khi bước vào, Hải Vinh liền đưa tay đỡ lấy tay cô, giúp cô yên vị vào xe.
Trên đường về, cô chỉ nhìn ra đường bằng đôi mắt xa xăm, vả như tâm tư dâng tràn nơi đáy mắt.
“Em có tâm sự gì sao?”
Cô lắc đầu: “Không phải tâm sự.”
Anh lại hỏi: “Vậy thì em không vui à?”
Minh Anh dời tầm mắt về phía anh, mong chờ một điều khác hơn là những câu hỏi sáo rỗng.
Hải Vinh như nhìn thấu tâm tư của cô, không giấu giếm nữa mà nói:
“Công ty Vạn Hoa gần đây bên ngoài phát triển ổn định, nhưng so sánh với ba năm trước thì không bằng.
Gần đây còn xảy ra vài chuyện, nếu trong lúc này tung ra sản phẩm mới chưa từng có mặt tương tự trên thị trường, rất dễ rơi vào trường hợp câu cá không được, mất chì lẫn chài.
Hơn nữa, sản phẩm lần này của Phạm Nguyên có nhược điểm khá lớn khó khắc phục được.
Đổi lại Đại Dương là một công ty mới, sản phẩm mới cũng là để dò xét thị trường, tạo được tiếng vang hay không cũng không quan trọng.
Chủ yếu là mượn danh tiếng của Phạm Nguyên có thể giúp Đại Dương một lần nữa tiến vào thị trường.”
“Thật ra…!anh không nói tôi cũng đã có suy nghĩ này.”
Hải Vinh thả ra từng chữ từ đáy lòng: “Tôi không muốn em hiểu lầm.”
Cô hiểu lầm chứ? Hiểu lầm anh vừa quay về đã muốn cạnh tranh với cô, giành giật với cô à? Đúng thật là cô đã từng nghĩ đến, nhưng khi đối diện với anh, cô có thể chắc chắn anh không có ý đó.
Cô cúi đầu cười nhẹ, ánh đèn đường hắc vào làm gương mặt cô thêm hiện rõ: “Hôm nay thật tốt.”
Anh khó hiểu quay đầu nhìn cô một cái: “Vì sao?”
“Ít ra ngay lúc này tôi không cảm thấy xa cách với anh.”
Về đến nhà trời cũng đã nhá nhem, Minh Anh no bụng nên dự định tắm rửa xong thì làm việc tiếp.
Bước tắm thì đã xong, còn bước làm việc thì chắc phải dời lại rồi.
“Minh Anh, đến với tao một đêm đi.”
“Tao mới về nhà thôi đó.”
“Tao còn chả dám đi vệ sinh nữa đây này.”
Có nghĩ cô cũng không nghĩ đến bạn mình có gan ở riêng nhưng không có gan ngủ riêng.
“Ngọc Lam kìa.”
“Quận S xa quá.”
Nhưng quận A cướp quá đó.” Chính miệng cô nàng đã cảnh cáo còn gì.
“Cướp mà chặng đường thì mày cứ tông thẳng đi, thuốc men tao đền.”
“…”
Nhà vẫn chưa dọn được bao nhiêu, cơ bản vẫn phải ngủ trên giường cùng mớ đồ lộn xộn, nhìn nhức mắt khủng khiếp.
Nửa tiếng sau thì Minh Anh cũng đến, nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh lung tung cô cũng chán chường trề môi: “Mày định cho tao ngủ ở đâu đây?”
“Chăn êm nệm ấm đàng hoàng.”
Minh Anh đi vào phòng ngủ, nhìn quanh một lượt cũng không thấy chỗ đặt lưng: “Chăn êm nệm ấm?”
“Chưa dọn thì chưa êm.”
“…”
Dĩ nhiên là không thể ngủ được khi mà đồ đạc vẫn còn nguyên đai nguyên kiện, An Nhi đành phải bắt tay vào dọn lại từng cái từng cái một.
Cả hai dọn nhà cả đêm, không chợp mắt.
Đến năm giờ sáng, mọi thứ cơ bản là ổn định, chỉ còn vài thứ nặng nề không di chuyển được, phải để nguyên ở giữa phòng khách, chờ tìm cách tính sổ với nó sau.
Cả hai ngã người lên bộ sofa ở phòng khách, thở từng hơi hậm hụt.
“Mệt chết mẹ luôn.”
“Nhà của mày mà mày còn than à?”
“Đáng lẽ tao không nên tiếc tiền mướn người dọn.”
“Ồ, vậy mày có trả công cho tao à?”
“…” Coi như cô chưa nói gì đi, nói chuyện sẽ tốn tiền.
Năm giờ sáng, họ mới bắt đầu ngủ.
Chẳng biết ngủ đến lúc nào, khi chuông cửa réo lên inh ỏi cả hai mới mơ màng tỉnh giấc.
An Nhi còn chưa ý thức được mình đã ở nhà mới, lớn tiếng kêu:
“Hải Băng, có khách kìa.” Ừ, là cô em gái cùng mẹ khác cha của cô đấy.
Minh Anh bàng hoàng ngồi dậy vì tiếng thét của cô nàng, vả vào mặt cô một cái: “Hải Băng ở đâu đây?”
An Nhi bị vả cho tỉnh giấc, lồm cồm bò dậy chạy ra mở cửa.
Đập vào mắt cô là thân hình to lớn, bờ ngực của anh là thứ cô nhìn thấy đầu tiên:
“Chào buổi sáng.”
An Nhi giật nảy mình đóng cửa lại, sao anh ta lại đến đây?
“Ai thế?”
Cô mở to khẩu hình, giọng thì tiết chế hết cỡ: “Vĩ Hoàng.”
“Tới làm gì?”
“Ai biết.”
Minh Anh mặc đồ thể thao nên không sợ, sợ là An Nhi mới đúng, cô ấy mặc bộ đồ ngủ Hello Kitty hai dây màu hồng.
Sau khi thay đồ rồi cô mới chạy ra mở cửa, người đó cũng kiên trì thật, đứng đợi cả buổi:
“Anh để quên đồ gì à?” Chứ không thì còn đến nhà người ta làm gì.
Vĩ Hoàng cười cười với cô: “Tôi nhớ chiều qua có vài món đồ rất nặng, đoán em sẽ không di chuyển được nên đến đây giúp.”
An Nhi xem đồng hồ trên cái bàn gần cửa ra vào, bảy giờ rưỡi, anh ta cũng rảnh rỗi thật.
Không đúng, là ăn no rửng mỡ, không ai mượn cũng mò tới, tấm chân tình này cô không dám nhận đâu.
Ngọc Tư mà hiểu lầm cô thì toi.
Cô không muốn mang danh chị chị em em, chị giật bồ em đâu.
Cũng không thể để người ta đứng ngoài cửa, cô đành mở rộng cửa chào đón: “Vào nhà đi.”
“Minh Anh cũng ở đây à?”
Minh Anh mỉm cười thân thiện, rót cho anh một ly nước suối: “Chào nhé.”
Đột nhiên xuất hiện ở nhà con gái người ta như vậy thì kì quá, nhưng anh cũng chẳng biết thế nào, chân tự muốn đến, não không ngăn cản được.
Anh muốn giúp cô di chuyển đồ đạc là thật, cả đêm đống đồ cứ khiến anh trằn trọc mãi, đến không được, không đến cũng không xong.
May mà Minh Anh cũng ở đây, không thì khó xử tới mức cửa cũng không vào được.
Không đợi An Nhi lên tiếng, anh trực tiếp đi đến chỗ mấy món đồ đặt ở giữa nhà ngày hôm qua, nhấc lên nhẹ nhàng rồi hỏi cô: “Cái này đặt ở đâu vậy?”
An Nhi chỉ chỗ cho anh, sau đó anh cũng rất thoải mái tư vấn cho cô nơi nên đặt cho hợp lý, chỉ dăm ba phút là đã vận chuyển xong xuôi.
Cái tay giám đốc này cũng thật là rảnh rỗi quá đi, an nhàn không muốn lại thích chạy đến đây chịu cực.
Hôm qua đã ăn một chầu lẩu, hôm nay lại muốn ăn thịt nướng à? Cô nàng bấm bụng hỏi anh:
“Anh có bận việc không?”
Vĩ Hoàng nghĩ cô đang đuổi khéo mình, mặt tuy dày nhưng cũng phải lựa lúc chứ: “Tôi có việc ở công ty, đi trước nhé.”
Minh Anh cùng lúc cũng muốn về, nên thu xếp đồ đạc đứng lên: “Tao cũng về đây.”
An Nhi hướng đến Vĩ Hoàng nói trước: “Anh bận thì về trước đi.
Cảm ơn nhiều nhé.”
“Đừng khách sáo.
Nếu cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng, đều là bạn bè cả.”
An Nhi mỉm cười: “Được.” Mặt cô còn đủ dày để nhờ vả anh nữa à? Dĩ nhiên là không rồi.
Vĩ Hoàng bước ra ngoài, An Nhi quay sang nói với Minh Anh: “Mày bận gì thế? Đi mua đồ với tao đi.”
“Đồ gì?”
“Nhu yếu phẩm.”
“Mày có xe mà.”
“Xe máy chở không hết.
Mua nhiều lắm.”
Cô nàng chấp tay lại làm ra vẻ tội nghiệp, nhưng vô dụng:
“Tao phải đến công xưởng kiểm tra quy trình sản xuất.”
Thương lượng thất bại.
Chiếc xe máy tàn của cô hôm nay e là phải chịu cực hình rồi.
Lúc Minh Anh đến công ty để xem qua một vài giấy tờ thì có nhân viên cầm một cái gào mên đựng thức ăn mang vào phòng cho cô: “Chị Minh, sáng sớm có người gửi cái này cho chị nè.”
Mẹ cô đôi lúc cũng sẽ gửi đồ ăn đến cho cô, nhưng nhân viên mang vào sao lại nói là có người, chẳng lẽ không phải mẹ cô à? Cô nhận lấy gào mên, mở ra xem, mùi cháo nóng tỏa ra nồng nàn, quyến rũ vị giác, cô dùng muỗng ăn một miếng, rất ngon.
“Là ai gửi vậy?”
“Là người hôm qua ấy ạ.”
Lòng cô bỗng rộn ràng, nắng xuân ngập tràn trên khuôn mặt, bất giác mỉm cười một cái, tiếp tục ăn.
Cháo ngon lắm.
Cảm ơn nhé. Ăn xong cô mở điện thoại nhắn tin cho anh.
Tin nhắn hồi đáp rất nhanh đã đến: Mai cùng đi ăn nhé.
Không phải anh nấu à?
Tôi mua. Anh làm gì có thời gian mà nấu, cũng chẳng có thiên phú về mảng đó.
…
Khi Minh Anh đến công xưởng sản xuất, Đình Dĩ đã ở đó chờ sẵn, còn vẫy tay với cô: “Minh Anh.”
Cô đang mặc đồ bảo hộ nên chỉ mỉm cười với anh, lát sau đã xong đâu vào đó mới tiến lại gần: “Anh đến khi nào thế?”
“Từ sáng sớm.”
Nói chuyện qua lớp khẩu trang dày hơi khó nghe, nên cô cũng lười nói, gật đầu một cái rồi trực tiếp đi vào trong xem quy trình sản xuất.
Sản phẩm bánh quy bơ được sản xuất trong quy trình khép kín, an toàn sạch sẽ, nên chất lượng rất cao.
Mặt hàng này đưa lên kệ ở các siêu thị cũng nhanh chóng hết hàng, lợi nhuận thu về cũng rất tốt.
Định kỳ mỗi tháng cô sẽ đến kiểm tra một lần để đảm bảo chất lượng cũng như quá trình làm việc của công nhân.
Đây là sản phẩm của Vạn Hoa được Phạm Nguyên sản xuất, nên cô rất cẩn thận.
Đình Dĩ đi theo sau lưng cô, qua lớp khẩu trang chẳng ai biết anh đang cười, sự thật là anh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô thì thấy vui vẻ, mỉm cười không ngừng được.
Anh thích cô cũng vì cô luôn nhẹ nhàng điềm tĩnh, thái độ lúc nào cũng quyết đoán, mạnh mẽ.
Trong buổi tiệc năm đó, cô đã có bài phát biểu tuy non nớt, còn nhiều sai sót, nhưng thái độ nghiêm túc kiên định của cô đã thuyết phục được tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi, anh cũng là một trong số đó.
“Tuần sau có thể tiến hành thay đổi mã lỗi chưa?”
“Được.
Anh đã xem qua kế hoạch của em rồi, rất tốt.
Chất liệu dùng ổn là được.”
Nói qua nói lại dăm ba câu chuyện vui vẻ, cô liền đề cập đến món Chocolate nhân phô mai lạt:
“Sản phẩm mới thế nào rồi? Anh tìm được mặt để gửi vàng chưa?”
Đình Dĩ đi trước cô một bước, anh không muốn nói với cô, vì anh có sự nghi ngờ về mối quan hệ giữa cô và người của công ty Đại Dương kia, người khiến cô buông tay miếng bánh lớn mà chẳng thèm nể mặt người mang tặng.
Biết anh cố tình không nghe thấy, Minh Anh cũng chẳng thèm nhắc lại, cô không phải là người kiên nhẫn, không muốn lãng phí tâm sức để ý tâm tư khó đoán của người khác.
Khi An Nhi xuống đến hầm giữ xe, đúng lúc bắt gặp sếp tổng lái xe vào.
Anh tự mình lái xe mà không đi cùng trợ lý Thanh như thường lệ.
An Nhi có hơi lưỡng lự, nên chào hỏi hay giả bộ không thấy lão đây? Dù gì người ta cũng giảm tiền nhà cho cô, vẫn đáng để cô chạy tới ôm chân chào lão ba mươi lăm lần.
Nghĩ ngợi xong xuôi, cô đợi sếp tổng bước xuống xe liền giả tạo chạy tới:
“Sếp, chào buổi sáng.” Ừ, cũng sáng lắm, vừa đúng chín giờ, nắng cũng chạm đến mông nóng hổi rồi.
Trường Phong xem đồng hồ, sau đó nhìn cô: “Chuyển nhà đến đâu rồi?”
“Đã xong rồi ạ.”
Uổng công hôm nay anh tới là muốn giúp cô một tay, vậy là đến muộn một bước rồi.
Cô nàng này làm việc nhanh gọn không nói, đến chuyển nhà cũng như bắn tên lửa thế này.
Hôm qua anh bận gặp đối tác, bằng không đã giúp cô rồi, không cần đợi đến hôm nay.
“Nhà mới có ổn không? Có chỗ nào cần sửa chữa hay thay đổi không?”
An Nhi nghe sếp tổng hỏi bằng giọng điệu chất vấn công việc hằng ngày, khiến cô như mắc bệnh nghề nghiệp mà giở giọng báo cáo: “Nhà rất thoải mái thưa sếp.
Không có gì cần sửa chữa.
Em đã sắp xếp ổn thỏa, đồng thời kiểm tra đường ống nước và thiết bị, không có gì sai sót ạ.”
Trường Phong bật cười, phải cúi đầu để nén đi nụ cười, mà cô thì thấp bé hơn anh, dĩ nhiên nhìn thấy rất rõ: “Sếp, anh cười gì thế?”
“Em định đi đâu à?”
“Dạ em chuẩn bị đi mua ít đồ dùng trong nhà, với lấp đầy cái tủ lạnh ấy sếp.”
“Trùng hợp tôi cũng định đi mua ít đồ, đi chung không?”
Nhớ lại lời hôm qua Lý Phi nói, An Nhi bắt đầu để ý tới hành động của sếp tổng hơn.
Anh ta đột nhiên tới đây, gặp cô thì đòi đi mua đồ, trùng hợp gì chứ, cố ý thì đúng hơn.
Cô mỉm cười giả tạo hơn lúc đầu: “Dạ em không dám làm phiền sếp ạ.” Cô đời nào lại dám trèo lên xe của tổng giám đốc, rát mông lắm.
Ý là tiền làm bỏng mông cô ấy.
Trường Phong thấy cô dè dặt quá, liền lên tiếng chấn chỉnh cô: “Em xem tôi là sếp hay là chủ nhà đều được.
Nhưng cứ nói chuyện thoải mái đi, không cần phải căng thẳng như vậy đâu.”
Giấy rách phải giữ lấy lề, dù anh có là bạn thì chém chết cô cũng không dám phạm thượng với người trả lương cho mình: “Vâng ạ.”
Sếp tổng không hài lòng mấy với thái độ không suy suyển của cô, nhưng vẫn quay đầu mở cửa ghế phụ nói: “Lên xe đi.”
Ôi, tiền đang vẫy gọi cô, cô phải đặt mông vào thôi.
An Nhi nhẹ nhàng bước vào, cố giữ phong thái đoan trang cho phù hợp với cái xế hộp sang trọng của sếp tổng, dù không hợp với bộ đồ thể thao trên người lắm.
Sếp tổng đối tốt với cô thế này, nếu để người trong công ty nhìn thấy, e là ai cũng phải cúi đầu gọi cô một tiếng Tổng giám đốc phu nhân mất.
Thôi, đứng đắn lên, suy nghĩ viễn vong gì vậy chứ, sếp đã nói gì đâu, cô lại tự ảo tưởng à.
Không nên tự huyễn hoặc mình như thế, hậu quả rất là khó lường.
Phía công xưởng đang được triển khai sửa chữa, tiến độ không tệ.
Trụ sở công ty ở quận B cũng rất tốt, tuy giá hơi đắc nhưng mặt bằng ổn, đường xá giao thông thuận tiện, cảnh trí đẹp mắt.
Hải vinh xem qua bản thiết kế thì rất hài lòng, ký tên lập tức, cho tiến hành trùng tu trong thời gian sớm nhất.
Nhờ có Vĩ Hoàng giúp đỡ anh trông coi công xưởng, anh mới yên tâm lo lắng vấn đề của trụ sở công ty.
Đợi khi công ty hoàn thành sẽ bắt đầu đăng ký doanh nghiệp tại chi cục thuế, bước đầu tiến vào thị trường.
Chỉ mới nửa tháng mà anh đã lo đâu vào đấy, vốn liếng xoay vòng cũng thuận lợi, trở ngại duy nhất chính là thương vụ đầu tiên.
Hải Vinh muốn tìm kiếm một mối làm ăn mới, nhưng nhìn chung thứ phù hợp nhất vẫn chỉ có nó thôi.
Đình Dĩ này năm xưa với anh không thù không oán, vậy mà lại làm khó anh, chần chừ không muốn giao bản kế hoạch cho anh.
Thiết nghĩ, anh đã đồng ý ký tên vào giấy nợ, thì anh ta còn có gì lo lắng mà không chịu gửi vàng cho anh đây.
Tưởng là giao trứng cho ác à? Anh cùng lắm cũng chỉ là một con mèo đói, chưa tới mức thành hùm thành beo, còn sợ anh ăn trọn lợi ích hay sao?
Kiến Ninh mệt mỏi đi tới, ngáp ngắn ngáp dài, giọng nói khàn đục: “Có chuyện gì không?”
“Tối qua không ngủ à?” Anh phải né cái luồng khí mang mùi rượu nực nồng phát ra từ người đối diện.
“Ừ.”
“Làm gì?”
“Vẽ.”
Hải Vinh thật không tin là thằng em này của anh tối qua thức trắng đêm để vẽ.
“Bản thảo đâu?”
Kiến Ninh đưa mắt nhìn công nhân đang làm việc, sau đó mở túi lấy ra một cái máy tính bảng, mở thư mục bản thảo lên, nhấn vào một cái tệp: “Được một nửa rồi.”
“Một nửa? Mày biết tao đang gấp còn gì.”
Kiến Ninh vẫn còn ngáy ngủ mà phải mò đường tới nơi, mặt mài không hề dễ chịu: “Có ngon tự đi mà vẽ.”
Hải Vinh không thèm nhận lấy máy tính bảng, anh trực tiếp xua tay: “Mày về ngủ đi, không cần vẽ nữa.”
“Là anh nói nha.”
“Ừ.”
Kiến Ninh ngáp thêm một cái thật dài rồi quay lưng bỏ đi, để lại anh trai trầm mặc sau lưng.
Tình cảm anh em không hề thân thiết như ngày xưa nữa.
Cảm giác chán nản và áp lực lại tìm tới, Hải Vinh bất giác muốn buông bỏ tất cả, cái suy nghĩ đáng lẽ không nên có vào lúc này.
Khó khăn chồng chất khó khăn, ngay cả việc nhỏ nhất cũng không thể làm được, phải nhờ vả vào người khác, anh có thật sự sẽ làm nên nghiệp lớn hay không.
Anh ngửa cổ lên trời, hít một hơi thật sâu, anh phải cố gắng, chỉ khi cố gắng anh mới có đủ tư cách mà nói với cô điều đó.
Anh cúi đầu thở dài, anh phải đi tìm cô.
Ngồi xe sang thì phải hội tụ đủ ba yếu tố: sang, giàu và đẹp.
An Nhi cô nói đẹp thì miễn cưỡng có đẹp, nhưng giàu và sang thì khó nói quá.
Tư chất cô trời sinh tầm thường, hay có thể nói kẻ nghèo hèn như cô sang theo kiểu nghèo hèn, còn sang kiểu giàu có như Ngọc Tư hay Minh Anh thì là một vấn đề nan giải.
Ngồi vào xe sếp tổng đúng là áp lực cho cô quá, đến thở cũng không dám thở mạnh, sợ làm ô nhiễm không khí giàu có trong xe.
Trường Phong nhìn cô cứ ngồi ngay đơ, chẳng nói chẳng rằng, anh liền tiện tay hạ kính xuống, tặng cô ít khí trời: “Sao thế? Không thoải mái à?”
“Vâng ạ.
À không phải, không có.” Bây giờ cô lại thấy chiến mã của cô dễ dùng đến thế nào.
“Sắp tới nơi rồi.”
“Sếp định mua gì thế ạ?”
Anh có muốn mua gì đâu: “Dao cạo râu.”
An Nhi bạo gan nghiêng đầu ngó thử một cái, mặt mài trơn nhẵn, anh ta định mua dao về cạo lông chân à?
Khi đến nơi, An Nhi định tung cửa xuống xe, có điều chiếc xe sang này không có tay cầm thì tung kiểu gì bây giờ? Cô lọ mọ một hồi cũng không mở được, sếp tổng nhìn bộ dạng của cô thì cười, chả biết là cười cô quê mùa, hay là cười cô hai lúa nữa.
Ừ, có khác gì đâu.
Anh bước xuống xe, đi đến cửa phụ mở cửa cho cô.
“Phiền sếp quá.
Em chưa đi xe thế này bao giờ.” Kiệu son của hoàng đế ai chỉ hoàng đế mới xứng đặt mông.
“Đi nhiều sẽ quen.”
Ơ hay? An Nhi chưng hửng, chân chống xuống đất cũng tê rần luôn.
Cô còn có cơ hội đi nhiều à? Sếp tổng, anh thực sự để ý đến cô hả?
Cô lẽo đẽo đi theo sếp tổng, từ người mua chính biến thành hầu giá, tiếp bước xem lão đi đâu thì đi theo đó, cô không có lá gan kéo lão đi theo cô lựa đồ.
Sếp tổng thấy cô bộ dạng yểu xìu, khác hẳn với sắc thái tràn đầy nhựa sống ở hầm giữ xe, liền đứng lại, khiến cô không để ý mà va vào anh.
An Nhi đập đầu vào ngực anh một cái, loạng choạng lùi về sau: “Xin lỗi sếp.”
“Đi với tôi em không vui à?”
Cô lắc đầu như đánh nhạc DJ: “Dạ không có.”
“Rõ ràng là không vui.” Kinh nghiệm nhìn sắc mặt người khác trên thường trường của anh đâu phải là con số không.
“…”
“Em không thích đi cùng tôi à?”
“Không có đâu sếp, em thích lắm chứ.”
Trường Phong nghe qua câu đó thì vui vẻ, mặt mài tươi tắn, tiện tay lấy chiếc xe đẩy, rồi kéo tay cô bước đi.
Bàn tay to lớn và ấm áp chạm vào khiến An Nhi bất ngờ, sếp tổng đang nắm tay cô kìa.
Cô muốn chụp hình lại gửi cho Lý Phi quá, để cùng cô nàng nhiều chuyện một phen, nhưng cô đâu dám.
Tim cô đập nhanh liên tục như muốn nhảy xuống đất mua vũ điệu cha cha cha.
Sếp tổng, anh có thích cô thì cũng từ từ, tấn công dồn dập như vậy cô rén quá.
Chọn lựa một hồi cũng đầy cả xe đồ đạc, vừa nãy đi ngang chỗ bán hàng giảm giá, cô vì thể diện mà chẳng dám nhảy vào.
Nếu là đi cùng Minh Anh, cô thề sẽ bay vào gom cho bằng hết.
Sếp tổng cũng thật là, đi cùng làm gì không biết, khiến cô lựa hàng cũng bị mất tự nhiên.
Mua hàng rẻ quá cũng kì, mà mua đắc quá thì không có tiền.
Người giàu như anh ta đâu có hiểu nỗi khổ của người nghèo như cô, mua hàng phải phân tích giá.
Huống hồ cô còn là nhân viên của phòng thị trường, cái nào đúng giá cô mới mua, cái nào kê giá quá cao thì cô cầm lên mắng vài câu rồi bỏ xuống, để bán cho những người giàu đi.
Lựa xong các vật phẩm cần thiết, sếp tổng giành đẩy xe hàng, bon bon tiến về quầy tính tiền: “Xong hết rồi à? Còn thiếu thứ gì không?”
An Nhi nhìn vào chiếc xe hàng đầy ắp, thiếu gì thì mua sau vậy: “Dạ đủ rồi sếp.”
Hai người đi gần đến quầy tính tiền, cô lại chợt nhớ ra lão nói đi mua dao cạo râu mà, lúc nãy lướt qua sao lão không lấy một cái nhỉ?
“Sếp, anh có mua đồ anh cần chưa?”
Trường phong làm ra vẻ chợt nhớ, rồi nói: “Em lấy giùm tôi được không? Tôi quên mất.”
An Nhi ngoáy đầu lại nhìn, xa quá.
Nhưng sếp tổng đã nhờ cô dám từ chối sao: “Vâng, sếp ở đây đợi em xíu nhé.” Dứt lời cô đạp gió bay đi.
Nhìn cô tung tăng trong bộ đồ thể thao màu xanh nhạt, Trường Phong mỉm cười thật dịu dàng, cô đáng yêu hơn anh nghĩ.
Ở công ty, cô chưa từng có dáng vẻ đó.
Chọn lựa cả buổi, An Nhi quyết định chọn ba cây dao cạo râu xịn xò nhất làm quà tặng sếp tổng.
Đem so với ba mươi lăm triệu kia, vẫn còn rẻ chán.
Khi cô quay lại đã thấy sếp tổng đứng ở bên ngoài quầy tính tiền, đồ đạc đã mua đều được túm sẵn vào túi.
Anh còn điềm nhiên vẫy tay nhẹ với cô.
An Nhi chưng hửng nhìn anh, hơi nghiêng đầu, đôi mắt như muốn nói Anh làm gì vậy sếp?
Tính tiền xong chạy ra ngoài, cô lập tức bắt lấy: “Sếp, sao anh không đợi em.
Của em bao nhiêu tiền thế?”
Trường Phong cười cười nhìn túi đồ trên tay cô: “Chúng ta trao đổi, đồ trong tay em với xe hàng này.”
An Nhi ôm trán, từ chối hiểu tư duy của sếp mình: “Sếp, anh làm vậy là có ý gì?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen láy như mặt hồ đêm ba mươi, nụ cười đầy tình ý: “Có ý với em.”.