Chúng Ta Thử Bên Nhau Nhé

Chương 53: Cậu Chỉ Có Thể Yêu Thương Một Mình Tớ


Kỳ Lưu Hỏa nhìn thấy d*c vọng điên cuồng chạy nhảy ở trong mắt Diệp Thành, cô biết đây là h@m muốn chiếm hữu.

Diệp Thành ôm chặt lấy cô, “Làm sao bây giờ…… Tớ sắp phát điên rồi, tớ phải khắc chế bản thân thế nào đây……”

Cô cảm thấy rất có khả năng Diệp Thành sẽ bị đau cổ, bởi vì chiều cao của hai người chênh lệch không ít…

Kỳ Lưu Hỏa theo phản xạ giơ tay ôm lại anh, “Cậu bình tĩnh…… Bình tĩnh……”

“Bình tĩnh không nổi, lòng đố kỵ khiến tớ trở nên thật xấu xí. Không ngờ hai người lại là hàng xóm, tớ còn tưởng là chuyển nhà rồi…… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ hả Kỳ Lưu Hỏa.” Diệp Thành làm nũng.

Kỳ Lưu Hỏa mở rộng bàn tay nhỏ xoa xoa lưng Diệp Thành, “Cậu đừng sợ……”

“Sợ,” Diệp Thành càng ôm cô chặt hơn, “Sợ cậu mềm lòng với anh ta.”

“Sẽ không……”

“Hiện giờ tớ là bạn trai lâm thời của cậu sao?”

Kỳ Lưu Hỏa muốn nói, vẫn luôn là như vậy……

Nhưng cuối cùng cô chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Diệp Thành đột nhiên bao phủ toàn bộ môi cô.

Sau đó là một nụ hôn nóng bỏng dây dưa không ngớt.

Kỳ Lưu Hỏa không biết kỹ năng hôn môi là thứ gì, nhưng là Diệp Thành hôn cô đến mức đầu óc choáng váng là sự thật… Thậm chí đến cả đầu lưỡi của anh cũng duỗi vào trong miệng cô. Kỳ Lưu Hỏa không biết phải phản ứng như thế nào, muốn dùng đầu lưỡi đẩy anh ra, kết quả lại bị Diệp Thành cho rằng là cô đang đón nhận anh.

Diệp Thành điên rồi, đột nhiên cúi thấp người xuống trực tiếp bế thốc Kỳ Lưu Hỏa lên giường.

Kỳ Lưu Hỏa bị Diệp Thành đè ở dưới thân, bị anh hôn đến thần hồn điên đảo, bất tri bất giác ôm chặt lưng anh.

Diệp Thành hôn hồi lâu, đột nhiên lại ôm chặt lấy cô, chôn mặt ở cổ cô, “Xong rồi……”

Giọng nói của Diệp Thành trở nên khàn đặc. Kỳ Lưu Hỏa vừa nghe thấy, thân thể liền không kìm nổi muốn rùng mình lên theo.

Hắn nói, “Kỳ Lưu Hỏa, thiếu chút nữa tớ…… đã nhịn không được……”

Kỳ Lưu Hỏa không biết anh có ý tứ gì, vừa rồi tay cô lộn xộn đụng chạm khắp nơi, bị Diệp Thành bắt lấy đè ở trên bụng nhỏ của chính mình. Lúc này cô vốn muốn rút tay ra, kết quả trực tiếp chạm vào nơi xấu hổ vào đó trên người Diệp Thành.

Kỳ Lưu Hỏa: “……”

Diệp Thành lại kêu lên một tiếng, “Tớ đang muốn…… Bình tĩnh một chút…… Hiện tại cậu làm như vậy là có ý tứ gì…… Trêu chọc tớ sao?”

Mặt của Kỳ Lưu Hỏa đỏ bừng như sắp nổ tung, “Không…… Không phải, chỉ là tớ……”

Kỳ Lưu Hỏa cũng không biết rốt cuộc là mình đang muốn nói gì.

Diệp Thành cứ ôm cô như vậy một lúc thật lâu, càng ôm lại càng cảm thấy không xong, đột nhiên quay đầu ngậm lấy vành tai cô, thấp giọng nói, “Làm sao bây giờ…… Sắp nhịn không được rồi, làm sao bây giờ? Nhìn thấy có người khác ở đối diện nhà cậu đang thèm nhỏ dãi cậu, tớ sắp phát điên rồi…… Làm sao bây giờ……”

Kỳ Lưu Hỏa xem nhẹ sự khác thường trên thân thể mình, lỗ tai bị Diệp Thành ngậm lấy cực kỳ mẫn cảm, phía sau lưng đều sắp cuộn tròn lên theo, “Cậu đừng…… Đừng như vậy……”

“Loại người gì? Tớ là loại người gì……”

Diệp Thành thật sự không có ý định chiếm tiện nghi của Kỳ Lưu Hỏa, nhưng mà…… Anh thật sự …… Quá trẻ, có thể nói là không hề có khả năng tự chủ.

Cũng không biết rốt cuộc là vấn đề của Kỳ Lưu Hỏa, hay là vấn đề từ chính anh.

Kỳ Lưu Hỏa có chút sợ hãi, sợ chính mình sẽ đi theo…… Không cầm lòng được, cũng sợ Diệp Thành sẽ nói lời gì đó mê hoặc lòng người, cô sẽ thuận theo gật đầu……

Cô thích Diệp Thành.

“Cậu còn muốn ôm tới khi nào……” Kỳ Lưu Hỏa nhỏ giọng nói.

Diệp Thành hơi đứng dậy, nhéo nhéo mặt cô, “Cậu nên cảm thấy may mắn hiện giờ đang là mùa đông.”

“Hả?”

Diệp Thành không giải thích thêm nữa. Nếu quần áo trên người mỏng hơn một chút, anh cũng thật sự muốn biến thành cầm thú một lần. Nghĩ vậy, anh lại cúi người ôm chặt Kỳ Lưu Hỏa, “Này, nhanh lớn lên đi, tớ sẽ cưới cậu nhé?”

“…… Được……”

“Con mẹ nó…… Không được……” Lại có phản ứng.

Thiếu niên Diệp Thành cảm thấy Kỳ Lưu Hỏa đang muốn uyển chuyển giữ anh lại.

Kỳ Lưu Hỏa chỉ là đang nói lời thật lòng, nhưng lại không biết mỗi một câu nói của chính mình đối với Diệp Thành đều là đòn trí mạng.

Diệp Thành thì thầm ở bên tai cô, “Cậu là của tớ, Kỳ Lưu Hỏa, cậu là của tớ.”

Kỳ Lưu Hỏa thầm nghĩ, đang trong thời khắc lãng mạn như vậy, cô không nên nhắc nhở anh thành tích thi cuối kỳ còn chưa được công bố đâu.

Kết quả Diệp Thành lại tự mình nhắc đến, “Hôm nay là bạn trai lâm thời…… Tớ rất vui vẻ, hy vọng chờ đến ngày thành tích công bố, tớ có thể danh chính ngôn thuận trở thành chính thức.”

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, nếu Diệp Thành còn không vượt qua được cô, vậy thì cô…… Sẽ chủ động theo đuổi Diệp Thành.

Nói cho anh biết, bởi vì cô đã có người mình thích, cho nên hiệp ước sẽ vô hiệu. Cô muốn theo đuổi người trong lòng, người đó tên là Diệp Thành.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng ôm nhau một lúc thật lâu.

Diệp Thành nhận được điện thoại của chú Ngô.

Ông nói, “Cậu ở lại qua đêm sao? Tôi về nhà trước đây.”

Diệp Thành ngượng ngùng bò dậy từ trên giường của Kỳ Lưu Hỏa, chỗ đó đã không còn phản ứng kịch liệt như vậy nữa, “Không…… Tôi đi liền đây, chú đừng nóng vội……”

“Không phải tôi đang thúc giục cậu.” Chú Ngô lại nói.

“Tôi biết.”

Diệp Thành biết là……  Nếu anh thật sự ở lại đây thì mới là chân chính không khống chế được chính mình.

Lúc Kỳ Lưu Hỏa tiễn anh ra cửa, Diệp Thành đột nhiên xoay người lại xoa mặt cô, “Tuy rằng chỉ là bạn trai lâm thời, nhưng tên ở đối diện nhà cậu kia cũng khiến tớ run sợ trong lòng. Cậu cảm thấy nên làm thế nào mới tốt?”

“Tớ sẽ nói với anh ta, chúng ta ở bên nhau từ lâu rồi.”

Diệp Thành: “Thật ngoan, nhanh lớn lên nhé, để tớ yêu thương cậu thật nhiều.”

“Biến!”

Kỳ Lưu Hỏa ồn ào tiễn Diệp Thành ra cửa, Sùng Chính Kỳ ở đối diện nhìn qua mắt mèo quan sát nhất cử nhất động của hai người ở hành lang, trong lòng chua xót ê ẩm……

Đây mới là biểu hiện khi thích một người của Kỳ Lưu Hỏa.

Cười vui vẻ như vậy, sẽ không câu nệ, sẽ không cẩn thận đối đãi, dám đánh dám làm ầm ĩ, trong ánh mắt tràn ra sự yêu thích vô cùng.

Trong lòng Sùng Chính Kỳ không phải loại tư vị này. Những điều Kỳ Lưu Hỏa muốn, anh ta chưa từng cho cô. Chẳng lẽ chênh lệch ba tuổi cũng là cách biệt thế hệ hay sao?

Độ tuổi tâm lý của nam sinh sẽ nhỏ hơn của nữ sinh ba tuổi. Cho nên, hiện tại anh tớ với Kỳ Lưu Hỏa mới là thích hợp nhất……

Sùng Chính Kỳ đau đầu ôm trán, vẫn là đừng nghĩ thì hơn. Tối nào Hạ Ngữ Mộng cũng nói chuyện phiếm với anh ta. Hiện giờ cũng không đến mức mâu thuẫn như vậy, làm người không thể…… Luôn đóng tra nam như vậy được.

Nhưng anh ta sợ Kỳ Lưu Hỏa sẽ bị chịu thiệt, bởi vì không nghĩ tới Kỳ Lưu Hỏa lại thích kiểu con trai như này.

Kỳ thật cũng không thể trách Sùng Chính Kỳ cảm thấy Diệp Thành không phải cái thứ tốt, tóc ngắn như vậy, trông th ô tục vô cùng, vừa nhìn thấy anh ta liền trưng ra một bộ mặt khó chịu, dù là ai đều sẽ cảm thấy Diệp Thành không dễ chọc.

Kỳ Lưu Hỏa đưa Diệp Thành xuống lầu, gió chợt nổi lên, cảm thấy có chút lạnh.

Diệp Thành xua tay với cô, “Mau về nhà đi, đừng mở cửa cho người xấu vào.”

Kỳ Lưu Hỏa gật đầu, “Biết rồi.”

Đến tối, Kỳ Lưu Hỏa tự nấu cho mình một món ăn đơn giản, là cực kỳ đơn giản, bởi vì cô không biết nấu cơm.

Không khỏi lại càng thêm hâm mộ Diệp Thành. Anh không chỉ biết nấu, còn biết làm đủ mọi món, thật là…… So sánh với anh thật tức chết người.

Diệp Thành quay về nhà của ba ở bên kia, bầu không khí trong nhà không được tốt lắm.

Con gái của Lữ Lan vẫn luôn khóc nháo không ngừng. Ba của Diệp Thành đang vì chuyện kinh doanh mà phiền não, không nhịn được trừng mắt nhìn Lữ Lan một cái, “Dỗ con đi, đừng để con bé khóc nữa.”

Lữ Lan liền đưa con gái cho bảo mẫu bế, “Bế con bé vào phòng đi.”

Diệp Thành cảm thấy đám phụ nữ này, đúng thật là người sau càng kỳ lạ hơn người trước. Lữ Lan cũng không thể xem như tiểu tam, nhưng mà ba mẹ của anh vừa ly hôn bà ta liền bước vào cửa cũng coi như là có thủ đoạn, lại bởi vì chỉ sinh được một đứa con gái mà cả ngày bực tức với anh.

Bà ta không vui, Diệp Thành không có lý do gì phải không vui theo bà ta. Anh vừa mới ăn cơm xong, quay sang nói với bảo mẫu, “Nào, đưa cho tôi.”

Bảo mẫu giống tìm được cứu tinh, vội vàng bế đứa bé đến chỗ Diệp Thành.

Diệp Thành đặc biệt rất biết cách dỗ con nít.

Quả nhiên, cô em gái này vừa được đặt vào tay anh liền không khóc không náo loạn, cười hì hì nắm chặt ngón tay của Diệp Thành.

Ba Diệp Thành nhìn thoáng qua, thấy vậy liền vô cùng vui mừng.

Lữ Lan vẫn treo bộ mặt cau có. Địa vị của Diệp Thành trong cái nhà này vô cùng kiên cố, bà ta không có cách nào lay chuyển.

Diệp Thành ôm em gái ngồi trên sô pha chơi, sau đó hai người quay chung một cái video ngắn.

Diệp Thành gửi video cho Kỳ Lưu Hỏa.

【 Diệp Thành: [ video ]】

【 Diệp Thành: Tớ rất biết cách dỗ con nít. 】

【 Diệp Thành: Sau này cậu muốn sinh con trai hay con gái? 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Không muốn sinh con. 】

【 Diệp Thành: Vậy cậu thích nuôi chó mèo sao? Tớ cũng biết nuôi. 】

【 Kỳ Lưu Hỏa: Cũng không thích. 】

【 Diệp Thành: Vậy thì thật tốt quá, cậu chỉ có thể yêu thương một mình tớ. 】

Kỳ Lưu Hỏa nghĩ, Diệp Thành …… Nếu sau này cậu đi cưới người khác, tớ mới là người phải khóc muốn chết.

【 Kỳ Lưu Hỏa: Thích…… Đứa trẻ lớn lên giống cậu, trai hay gái đều được. 】

【 Diệp Thành: Ý ngoài lời chính là, cậu thích tớ…… Tớ có thể cho rằng đây là cậu đang thổ lộ với tớ hay không? 】


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận