Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 31-32


Chương 31: Chuyện ghê gớm!


 


Lúc này bên ngoài cửa thang máy, fan hâm mộ trong một giây liền bùng nổ.


 


“Ah……”

 


“Yến Hồi Thử….”


 


. . . . .


 


Yến Hồi Ôn thật sự không ngờ tới Yến Hồi Thử vậy mà có sức hấp dẫn lớn đến như vậy, ngay cả thang máy giống như bị động tĩnh này rung động đến lung lay. Yến Hồi Thử nhướng mày, cười gượng hai tiếng, tiếp thu ánh mắt rửa tội tràn đầy hưng phấn ở bên ngoài.


 


Sau cùng, bởi vì sự an toàn của fan hâm mộ, cậu vẫn là đi ra khỏi thang máy, tựa hồ trong nháy mắt, bị vây chật đến con kiến cũng chui không lọt.


 


Trong âm thanh của mọi người, Yến Hồi Thử lúng túng nói với bên kia điện thoại: “Nhờ vào anh rồi…”


 


Yến Hồi Ôn cùng với cô gái kia bị dồn sang một bên, hai người loạng choạng vài bước.


 


Chờ bọn họ không dễ dàng đứng vững, Yến Hồi Ôn liếc mắt nhìn thấy trên trán cô gái đó bị bảng tên trong tay fan hâm mộ sượt qua tạo thành một vết đỏ lớn, mà mắt thường có thể nhìn thấy nó đang dần sưng đỏ lên.


 


Cô gấp gấp luôn miệng nói xin lỗi, nếu không phải em trai cô…. Sau đó, lại cuống quít mở balo nhỏ ra tìm túi thuốc, nhưng không có thứ có thể dùng.


 


Cô gái vuốt trán, xua tay ra hiệu Yến Hồi Ôn không có gì, cô ấy có chút bùi ngùi, lúc này cũng y chang với vị trí bị thương của Tống Gia Cửu. Sau đó, cô ấy im lặng kéo Yến Hồi Ôn chen vào nhóm fan hâm mộ, bắt đầu đi về phía nơi ít người.


 


Bởi vì bọn họ không phải là mục tiêu của nhóm fan, rất nhanh bốn phía đều yên lặng trở lại.


 


Nhưng Yến Hồi Ôn cảm thấy kỳ quái là, đối với bố cục xung quanh nơi này, cô gái này đi lại giống như rất thông thạo. Thậm chí có vài cánh cửa lớn thoạt nhìn người bình thường khó có thể đi vào, cô ấy đều trực tiếp mở ra đi qua.


 


Thập Nhị Cung có tiền, một đường đi tới, trang hoàng xa hoa, sàn nhà lót thảm màu nhạt, có đan logo của đội bóng ở phía trên.


 


10 phút sau, cô gái dẫn Yến Hồi Ôn đến trước một căn phòng có ghi rõ là phòng y tế.


 


“Đi vào đi, bọn họ đang làm kiểm tra đơn giản.” Cô gái dùng tay ra hiệu mời vào,”Bây giờ chắc là có thể ký tên.”


 


“À! không phải đâu.” Yến Hồi Ôn vội vàng xua tay giải thích,”Tôi không phải đến xin chữ ký, là em trai tôi…”


 


Cô ấy hơi trầm ngâm: “Chính là cậu con trai lúc nãy, muốn đến xem thần tượng.”


 


“Ừm…vậy nó có thể không thấy được rồi.”


 


“Không sao! Hôm nay cảm ơn cô, hơn nữa thật sự xin lỗi.” Yến Hồi Ôn chỉ về phía sau,”Vậy…. Tôi đi trước.” Cô dự định trước tiên đi xuống tìm Lục Sơ Dương.


 


Cô gái dường như muốn tiễn cô, đang thu cánh tay cầm nắm tay cửa trở về, cánh cửa phút chốc từ bên trong mở ra, một cầu thủ mặt em bé vội vàng chạy ra ngoài.


 


Lúc cô gái nhìn thấy cậu ta, cậu ta đang ngẩng đầu cũng nhìn thấy cô gái đó, ngây người một lát chớp chớp mắt, “Chị dâu tiểu Cửu, tôi đang muốn tìm chị đây.”


 


“Có chuyện gì sao?” Cô gái căng thẳng.


 


Cầu thủ nhỏ ngón trỏ bởi vì bị thương nên vẫn đeo bảo vệ tay: “Không có không có, đừng lo lắng, chính là Cửu ca gọi điện cho chị nhưng chị không bắt máy.”


 


Cô gái nhanh chóng liếc nhìn điện thoại.


 


Ở bên cạnh, Yến Hồi Ôn vừa xoay được nửa người sững sờ nghe thấy bọn họ nói chuyện, chị dâu tiểu Cửu, Cửu ca?


 


Tống Gia Cửu?!


 


Cho nên, cách xưng hô này ý nghĩa không cần nói cũng biết! Khó trách cô gái này ở trong nhà thi đấu này đều đi lại quen thuộc không chút trở ngại.


 


Bởi vì cuộc nói chuyện ngay cửa, bên trong phòng đột nhiên có động tĩnh. Vị đại thần bóng rổ này hot tới mức ngay cả bên trong giới truyện tranh của Yến Hồi Ôn cũng thường liếm màn hình, không nói một lời liền đi ra.


 


“Ôn Cửu.” Anh ta thấp giọng gọi người con gái trước mặt, lúc anh ta gọi tên cô ấy, quả thật thâm tình đến muốn mạng.


 


Rõ ràng là, hình tượng cao lãnh lạnh nhạt ở trước TV đâu?


 


Yến Hồi Ôn chớp chớp mắt, hình như biết được một chuyện vô cùng ghê gớm.


 


Trời ơi!


 


Vị đại thần này đem bạn gái bảo vệ thật sự quá tốt rồi, người trong ngoài giới vậy mà một chút thông tin cũng không tóm được.


 


Tuyệt đối, thật sự… lợi hại!


 


Ngừng lại hai giây, vị đại thần này nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán của bạn gái, chân mày lập tức nhăn lại,”Làm sao bị thương?” Anh ta nâng tay nhẹ nhàng sờ vào, đồng thời cô gái cũng nhón mũi chân lên, xem vết thương trên trán của anh ta.


 


“Còn đau không?” Cô gái nhẹ giọng hỏi.


 


Đại thần thuận thế đem cánh tay khoác lên eo cô ấy.


 


Làm những động tác này, bọn họ vô cùng tự nhiên, giống như là ở bên cạnh không có thứ quấy nhiễu tồn tại. Yến Hồi Ôn xúc động, hai vị thương binh gặp nhau, bắt đầu hình thức đau lòng…..


 


“Đi vào trong để đội y tế xử lý vết thương cho em.” Đại thần đem cô gái tiến vào trong phòng.


 


Cô gái ra hiệu chờ một chút, quay đầu nhìn thấy Yến Hồi Ôn, nói với đại thần: “Tống Gia Cửu, em trước tiên đưa cô gái này đi xuống, nhà thi đấu này của bọn anh đường không dễ đi.”


 


Yến Hồi Ôn vừa nghe xong, ngay lập tức xua tay: “Không cần không cần! Thật sự không làm phiền nữa, yên tâm đi tôi có thể nhận biết đường.”


 


“Chị dâu tiểu Cửu.” Lúc này, cầu thủ mặt em bé đầu tiên giơ tay,”Để tôi đi, chị cùng Cửu Ca vào bên trong đi.”


 


Sau đó, cậu ta thủ thế lịch thiệp với Yến Hồi Ôn, ngại ngùng cười một chút: “Đại Đại tôi biết cô nha, từng xem qua cô ở trên báo quân sự bày tỏ, cô thật lợi hại.”


 


“…”


 


À! Lại là chuyện xấu hổ lần trước.


 


Yến Hồi Ôn cùng vài người bọn họ vẫy tay tạm biệt, mặt cô đang theo tốc độ chậm rãi mà đỏ lên. Thế là, cô chạy tới dưới lầu, nhìn thấy Lục Sơ Dương đang ở bên cạnh xe cầm lấy ống nhòm, cùng Yến Hồi Thử nói chuyện qua điện thoại, liền mơ hồ đùng một cái nhào vào trong lòng anh.


 


Lục Sơ Dương dùng vai kẹp lấy điện thoại, thuận thế vươn tay tiếp lấy cô. Mái tóc cô mềm mại, gió lạnh ban đêm vừa thổi, có một mùi hương trái cây ngọt ngào truyền tới, anh cúi đầu hôn lên.


 


Yến Hồi Ôn ở trước người anh cười: “Như thế nào rồi?”


 


Lục Sơ Dương đem di động để vào bên tai cô, để cô nghe một chút.


 


Trong điện thoại, Yến Hồi Thử đang ẩn nấp mà thở .dốc, giống như lúc cậu ngượng ngùng nhảy ở trên sân khấu. Yến Hồi Ôn nghe thấy liền năn nỉ Lục Sơ Dương nhanh chóng ghi âm lại cho cô, nếu như cậu lại ấu trĩ, cô liền đem đoạn ghi âm này gửi cho fan hâm mộ của cậu.


 


Kết quả, Yến Hồi Thử đã ở bên kia điện thoại thở d.ốc nói.


 


“Cũng may tôi khá cao, lại vừa ốm thân hình lại tốt, bình thường còn tập luyện, nếu không…. thật sự tin cách của anh, làm sao có thể sống sót bước ra từ con đường của anh.”


 


Lục Sơ Dương rất bình tĩnh nhìn ống nhòm, vỗ lưng Yến Hồi Ôn, để cô đứng vững, lại nói với bên trong điện thoại: “Cậu đừng động đậy, phía trước cầu thang có hơn 10 người đi xuống.”


 


“Hả?”


 


“Lùi lại, đi xuống cầu thang lúc nãy vừa đi qua, trong nửa phút lại đi ra.”


 


“Nửa phút…”


 


Lục Sơ Dương đơn giản “ừm” một câu, không nói nữa, chờ sau khi xác định không có vấn đề, anh nhìn vào bên trong ngẫu nhiên đánh giá. Sau đó, đột nhiên anh nhìn thấy một màn.


 


Yến Hồi Thử đang muốn đi ra, sờ lấy khẩu trang lại lo lắng vòng lại góc đại sảnh, trong góc dựng một tấm bảng tay, là của fan hâm mộ cậu. Cậu cầm lấy trái phải nhìn hai giây, khóe môi nhếch lên, nhặt lên cây bút mực ở trên bàn, vung tay ký xuống một hàng chữ.


 


Lục Sơ Dương cười thành tiếng, duỗi tay ôm Yến Hồi Ôn ra phía trước, để cô đem lưng dựa vào mình, sau đó đem ống nhòm gác lên sống mũi cô: “Em trai em đang viết thư.”


 


Yến Hồi Ôn im lặng, lại nói: “Em không nhìn thấy…”


 


Lục Sơ Dương nhìn đỉnh đầu mềm mại của cô, duỗi tay bế cô lên, cô tự mình cầm ống nhòm nhìn, càng nhìn càng rõ: “Đại khái là viết: Chú ý an toàn, Yến Hồi Thử đi cũng…..vân vân.”


 


Vì vậy, hai người dứt khoát không có việc gì dựa vào bên xe, chậm rãi trò chuyện chờ cậu.


 


Lục Sơ Dương ở trong điện thoại nói Yến Hồi Thử là nửa phút, nhưng chờ đến khi cậu dừng ở phía trước chiếc việt dã to màu xanh quân đội th.ở dốc, đã là 3 phút sau.


 


Yến Hồi Thử liếc mắt nhìn hai người đang cúi đầu nói chuyện, cậu kéo mở cửa xe phía sau ngồi vào, duỗi cặp chân dài ra, thoải mái dựa vào phía sau lưng, bản thân liền chiếm lấy cả khu ghế phía sau.


 


“Lái xe!” Cậu lên tiếng.


 


Không có ai để ý cậu.


 


Yến Hồi Thử không biết làm sao, nhịn lại nhịn: “Mời lái xe!”


 


. . . . .


 


Lục Sơ Dương kéo mở cánh cửa ghế phụ cho Yến Hồi Ôn, cô ngồi lên xe, lúc anh cúi đầu thay cô thắt dây an toàn, đánh giá sắc mặt anh, hơi chút căng thẳng lặng lẽ hỏi: “Ấu trĩ phải không?”


 


Lục Sơ Dương cười ở bên tai cô: “Anh cảm thấy đứa nhỏ này người vẫn được, em không cần lo lắng.” Sau đó, anh vòng qua ghế lái, đem xe vững vàng lái đi.


 


Trên đường, Yến Hồi Thử duỗi hay cánh tay ra, nhìn thẳng vào Lục Sơ Dương trầm tĩnh lái xe ở phía trước. Cậu không ngờ rằng Lục Sơ Dương là loại người này, thậm chí nói, là loại người mà ngồi ở đây cho dù chẳng nói câu nào, xung quanh cũng vì thế mà yên tĩnh xuống.


 


Yến Hồi Thử mở miệng: “Bình thường lúc anh làm nhiệm vụ cũng như vậy sao?”


 


“Như thế nào?”


 


“Chính là… giống như vừa nãy ngầu như thế, chính là như vậy nha.”


 


Lúc làm nhiệm vụ? Lục Sơ Dương thong thả cười: “Như vậy? Vẫn còn cách xa.”


 


Yến Hồi Thử kì lạ “Wow” ra tiếng.


 


Cuối cùng, cậu vỗ ghế dựa: “Ok! Ở ngay giao lộ phía trước dừng xe, để tôi đi xuống.”


 


“Cậu muốn tự mình về nhà?” Lục Sơ Dương liếc một cái giao lộ mà cậu nói, xe giống như gió mà lái qua.


 


“Này! Hai người muốn đem tôi cùng đi hẹn hò sao?”


 


. . . . . 


 


Yến Hồi Ôn cảm thấy mặt mình đang dần nóng lên, cô xoay đầu trừng mắt với Yến Hồi Thử. Lục Sơ Dương vừa vặn đạp phanh xe, chiếc xe liền dừng lại bên đường.


 


Anh xoay đầu lại cười: “Vậy cậu xuống xe.”


 


Rất nhanh, trong xe chỉ còn lại hai người họ. Yến Hồi Ôn xoay người lại, giống như tiếp sau đó là một việc lớn vô cùng đáng mong đợi: “Đêm hôm nay anh không cần về căn cứ sao?”


 


“Không cần.” Lục Sơ Dương nhìn thấy cô cầm chai nước suối trong tay xoay đi xoay lại, thuận tay mở nắp ra cho cô,”Dẫn em đi chơi một chút?”


 


“Xem phim! Vậy đi xem phim đi, được không?” Yến Hồi Ôn gần như buột miệng.


 


Cô biết gần đây có chiếu vài bộ phim lớn, vẫn chưa từng cùng anh đi xem phim…. Cảm giác này thật sự không thể tốt hơn được.


 


Lục Sơ Dương cúi tầm mắt, nhìn thấy mấy cọng tóc bên ngoài tai nhỏ của cô, nhịn không được duỗi tay, dùng ngón tay xoắn lại. Sau đó, trước khi cô phản kháng, đạp xuống chân ga, lái chiếc việt dã về hướng rạp chiếu phim.


 


Yến Hồi Ôn liền quay đầu lại lấy di động ra đặt vé, nhưng cô lại bị hạnh phúc xông tới đến đầu óc mơ hồ, chọn nhầm phim!

Chương 32: Xem phim
 
Lúc Lục Sơ Dương lái xe đưa Yến Hồi Ôn đi đến một rạp phim gần nhất, đã sắp 10 giờ tối rồi, phim 10 giờ là chiếu.
 
Bọn họ đi vào bên trong, bên trong rạp phim sáng chưng, sàn nhà khúc xạ ánh đèn nhàn nhạt.

 
Hôm nay tuy rằng là thứ hai, lại đã qua giờ giải trí bình thường vào ban đêm, nhưng người trong rạp chiếu phim này một chút cũng không ít, hơn nữa là những cặp đôi chiếm đa số. Yến Hồi Ôn chú ý tới, ở phía trước máy lấy vé, có rất nhiều cặp nam nữ có bộ dáng học sinh cấp ba, có lẽ là sau khi kết thúc kỳ thi đại học lại đây thả lỏng.
 
Cô cũng đi qua xếp hàng.
 
Cả một tầng đều nồng đậm hương vị ngọt ngào của bắp rang bơ bay trong không khí, Lục Sơ Dương quay đầu nhìn xem, đi qua mua một hộp, sau đó lại từ trong bóp tiền bằng da lấy tiền mua đồ uống.
 
Cô gái nhỏ gói lại nước uống đưa cho anh, có chút đỏ mặt.
 
Ở phía trên tờ quảng cáo điện tử đang không ngừng thay đổi những bộ phim hôm nay chiếu, lúc Lục Sơ Dương nhận nước uống, dùng ánh mắt liếc nhìn một cái, có vài bộ là phim tình yêu lãng mạn, là loại con gái yêu thích.
 
Chờ anh hai tay cầm đồ trở lại, Yến Hồi Ôn đã lấy vé xong, giống như chú thỏ nhảy đến trước mặt anh, trước tiên cắn ống hút trong ly đồ uống trên tay anh, uống một ngụm lớn.
 
Lục Sơ Dương tận tâm đem tay bỏ xuống thấp một chút để cô uống.
 

Sau đó, Yến Hồi Ôn giơ lên vé phim trong tay, phồng lên đồ uống ở trong miệng, mơ hồ nói không nên lời bảo anh vào rạp. Phim bọn họ xem được chiếu ở phòng chiếu thứ 6, ở phía trước đi vào có vài cô gái nhỏ kết giao vừa ồn ào vừa thảo luận, vẻ mặt hứng thú.
 
Chờ hai người soát vé xong, đèn trong phòng chiếu cũng tắt đi.

 
Lục Sơ Dương nắm chặt tay cô, vừa mới tìm thấy chỗ ngồi, phim vừa vặn bắt đầu.
 
Phim vừa bắt đầu, toàn bộ bên phòng chiếu phim liền vang lên tiếng còi cảnh sát mà Lục Sơ Dương rất quen thuộc, theo đó là tiếng nhạc khẩn trương. Anh ngẩn ra, còn cho là phim mà Yến Hồi Ôn chọn là phim tình cảm.
 
“Hồi Ôn, em xác định xem bộ này?” Lục Sơ Dương cúi đầu nhìn lên trên vé trong tay cô.
 
Phim hành động bom tấn Cảnh Phỉ….
 
“Em ở trên weibo đều lướt thấy nó nha.” Yến Hồi Ôn đem ánh mắt dán lên màn ảnh thu lại, hai móng vuốt nhỏ đều vỗ lên vai anh, vừa nhỏ giọng trả lời,”Bọn họ đều nói vô cùng đẹp trai…. khá thích hợp với khí chất của anh.”
 
“Sẽ không khóc nhè?” 
 
“Sẽ không nha.” Yến Hồi Ôn nghe thấy hai cô gái phía sau la lớn vô cùng đẹp trai, cô đang vì lựa chọn của mình mà đắc ý: “Tại sao em phải khóc nhè?”
 
Lục Sơ Dương duy trì tư thế cúi đầu phức tạp nhìn cô một hồi.
 
Kết quả một giây sau, biểu cảm trên khuôn mặt của Yến Hồi Ôn liền không duy trì được nữa
 
Chờ, chờ chút….
 
 Âm thanh gì vậy?
 
Yến Hồi Ôn giật mình một cái quay đầu nhìn thấy, đặc công bởi vì cứu đồng đội mà bị thương, thở dốc bịt chặt lấy miệng vết thương. Máu từng giọt từ găng tay tác chiến màu đen chảy ra ngoài, chảy xuống mặt đất.
 
Màn hình ngay lúc này vẫn còn viết một dòng đặc tả trơ trọi.
 
“Đừng khóc.” Lục Sơ Dương dán vào bên tai cô nhắc nhở.
 
“Ah….. dạ.” Yến Hồi Ôn ngây người đáp, cảm giác huyết dịch toàn thân đều bốc cháy xông lên trên não, nhưng không biết tại sao, bàn tay lại lạnh buốt.
 
Cô theo bản năng đen bàn tay nhỏ của mình liên tiếp chui vào tay của anh.
 
Lục Sơ Dương nắm chặt lấy, lẳng lặng nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, cuối cùng than nhẹ một tiếng, duỗi tay vớt vào trong lòng. Sau đó lại nâng tay lên, dùng lòng bàn tay che đi đôi mắt của cô: “Đừng xem nữa, anh đưa em đi đổi bộ phim khác.”
 
“Vâng…”
 
Yến Hồi Ôn tự trách mà thì thào, bỗng nhiên cảm nhận được mặt bị anh nâng lên.
 
Miệng sói của Lục Sơ Dương liền chụp lấy phía dưới lỗ tai cô, trong lòng rõ ràng biết chút tiểu tâm tư muốn lựa chọn theo khẩu vị của anh của cô, vì vậy dạy dỗ: “Sợ anh không thích phim khác, cho nên lựa chọn loại này?”
 
“Không phải…” Yến Hồi Ôn ý đồ lừa gạt qua cửa ải.
 
“Vậy chính là bản thân em thích loại này?” Lục Sơ Dương di chuyển mặt cô tới hướng màn hình.
 
Nghĩa trang!
 
Yến Hồi Ôn dồn sức cắn môi một cái.

 
Không tới nửa giây, đầu của cô lập tức bị một cánh tay đè lại, áp lên ngực anh.
 
Lục Sơ Dương dựng tay vịn ghế ở chính giữa hai người lên, để cô có thể cả người chui vào trong lồng ngực anh, mới thấp giọng nói: “Sợ anh không thích mà miễn cưỡng bản thân thật sự không cần thiết, nếu em cái gì cũng muốn vừa ý anh, vậy chúng ta còn không bằng không xem phim, trước tiên làm cái khác, hiểu không?”
 
“Dạ…” Yến Hồi Ôn buồn bực trên người anh ngoan ngoãn thì thào.
 
“Ra ngoài với anh.”
 
. . . .  .
 
Cho nên, cuối cùng Lục Sơ Dương từ chối tiếp tục cho cô lựa phim, anh nắm lấy tay của bạn gái nhỏ trực tiếp đi mua hai tấm vé phim hoạt hình, lần nữa vào phòng chiếu.
 
Ngồi vào bên trong một nhóm phụ huynh mang theo trẻ con, Yến Hồi Ôn mặt đỏ lên, yếu ớt co người dụi sát lên cánh tay anh: “Thật sự xem cái này sao?”
 
Lục Sơ Dương: “Ừm.”
 
Thành thật mà nói xem cái này đối với anh mà nói đều như nhau, nhưng bây giờ tâm tình của anh vẫn tính là vui vẻ, bởi vì bạn gái nhỏ của anh đang nhẹ nhàng co lại trên người anh.
 
Sự thỏa mãn, ỷ lại…..
 
Trong màn hình đang là ánh mặt trời sáng lạn, đem khuôn mặt của Lục Sơ Dương, chiếu lên khuôn mặt có hơi vểnh môi chiếu đến lúc sáng lúc tối. Anh nhìn chằm chằm màn ảnh, nâng tay ôm lấy Yến Hồi Ôn.
 
. . . . .
 
Bởi vì trước đó làm ra quyết định sai lầm, lúc xem xong phim rời khỏi rạp, Yến Hồi Ôn quả thật đã xốc lại tinh thần. Cô lùi chân lại, vừa đi vừa nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nên làm gì đây.
 
Đi ra khỏi rạp chiếu phim đèn đóm sáng tỏ, Lục Sơ Dương nâng tay nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ hơn 12 giờ, vì vậy dự định chở cô về nhà.
 
Hai người dẫm lên ánh đèn, đột nhiên một cánh tay nhỏ níu lấy áo bên hông anh. Anh lập tức liền mềm lòng, thuận tay kéo hai cánh tay mảnh khảnh của cô: “Có muốn ăn khuya không?”
 
Yến Hồi Ôn như gà mổ thóc gật đầu thật mạnh.
 
Tiếp sau đó, cô nhiệt tình dẫn Lục Sơ Dương bước nhanh qua hai con đường, kết quả hô hấp của Lục Sơ Dương vẫn còn vững vàng, bản thân cô hô hấp lại trở nên rối loạn.
 
Lục Sơ Dương kéo cô đi chậm lại, còn chưa tới nơi, bọn họ đã có thể nhạy bén ngửi thấy mùi thơm của ớt từ phía trước bay tới. Hương vị kí.ch thích vị giác, làm cho người ta liên tưởng đến một loại mỹ thực được giấu ở trong hẻm sâu.
 
Lại đi về phía trước…
 
Vậy mà có một tiệm canh cay nhỏ bình thường.
 
Hai người ngồi ở ngay chiếc bàn gỗ ngay phía trước tiệm, Yến Hồi Ôn trước tiên cười híp mắt chào hỏi bà chủ tiệm, bà chủ sau khi nghe cô giới thiệu bạn trai là quân nhân, vô cùng ngạc nhiên vui mừng.
 
Từ trong cách bọn cô nói chuyện, cơ hồ có thể nhìn ra là đã quen biết rất lâu.
 
Sau khi Lục Sơ Dương cùng bà chủ lễ phép gật đầu, lúc này mới đánh giá vài lần bên ngoài tiệm.
 
Tiệm nhỏ nằm ở bên cạnh một tiệm cà phê internet cỡ lớn, ngoài bên trong tiệm ra, ngoài cửa còn ngăn nắp bày vài chiếc bàn gỗ thô. Lục Sơ Dương vốn cho rằng, loại tiệm nhỏ như thế này phần lớn là tạp nham, nhưng không ngờ rằng hoàn cảnh nơi này vô cùng sạch sẽ ngăn nắp.

 
Trong tiệm, bên trong nồi canh cay ở bên cạnh tủ lạnh đang nóng sôi ùng ục.
 
“Lúc em lên tiểu học liền quen biết dì.” Yến Hồi Ôn ngồi ngay ngắn, ngữ khí hoài niệm, “Anh nghìn vạn lần đừng lo lắng nơi này sẽ không vệ sinh, dì lúc ban đầu là quân tẩu của đại viện chúng em, chỉ có điều về sau chồng dì ấy…”
 
Lục Sơ Dương sáng tỏ vuốt mái tóc cô.
 
“Dù sao, dì nấu cơm vô cùng ngon.” Cô nhẹ giọng nói, sau đó đi chọn món.
 
Lục Sơ Dương tuy rằng có tài nấu nướng tốt, nhưng bản thân đối với thứ ăn vào trong bụng lại yêu cầu không cao, vì thế Yến Hồi Ôn liền nhận thầu tất cả công việc chọn món.
 
Chờ lúc quay lại, cô đang đem xiên đậu phụ đến bên miệng Lục Sơ Dương, xuyên qua vai anh, cô vừa liếc mắt, hình như nhìn thấy một thân hình quen thuộc, từ góc con đường đối diện đi về phía bên này.
 
Yến Hồi Ôn lập tức híp mắt xác nhận.
 
Góc đối diện đèn không quá sáng, luôn có vài chiếc xe con chậm chạp lái qua, quấy nhiễu tầm nhìn của cô, nhưng mà cô vẫn là càng nhìn càng cảm thấy giống.
 
Mấy năm nay đều không gặp qua cậu ấy, cho nên sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Yến Hồi Ôn suy nghĩ.
 
Tiếp tục im lặng liếc nhìn, cậu ấy hình như trang điểm vô cùng đậm không nhìn rõ ngũ quan, nhưng từ phong cách ăn mặc gợi cảm của cậu ấy, cùng với phong thái đi đường mà xem, chắc là cậu ấy không sai.
 
“Hồi Ôn.” Lục Sơ Dương cắn lấy miếng đậu phụ cô đưa qua, nhìn thấy vẻ mặt ngẩn ra vẫn còn đang giơ que xiên của cô, đem tay cô bỏ xuống, “Làm sao thế?” Anh thuận thế xoay đầu lại.
 
“Đừng nhìn đừng nhìn!” Yến Hồi Ôn bùng nổ, lại yếu ớt nhắc nhở.
 
Lục Sơ Dương tùy ý liếc một cái: “Quen biết?” Bởi vì người phụ nữ hình như đang đi về hướng của bọn họ.
 
Lúc này cách rất gần rồi, Yến Hồi Ôn khẳng định.
 
“À, lúc nhỏ em học tập khá tốt.” Yến Hồi Ôn nắm lấy que xiên cúi đầu ủ ê,”Cậu ấy là tiểu công chúa của lớp bọn em, lúc đầu là kiểm tra, sau đó….liền, cái gì cũng muốn vượt qua em mới được.”
 
Lục Sơ Dương gỡ ra bàn tay đang nắm lấy que xiên của cô, cười ra tiếng: “Cho nên, em đang tránh cô ta?”
 
“Cũng không phải …..”Yến Hồi Ôn uể oải dùng que xiên đâm lấy một miếng đậu phụ, “Nhưng em cũng không nói lại cậu ấy….Mấy ngày trước, cậu ấy gửi mail cho em, khoe khu nhà cao cấp ở Mỹ, kế hoạch hôn lễ ở Hawaii, sau đó lại quan tâm em tương lai ở đâu kết…”
 
Nói được một nửa.
 
“Đến rồi đến rồi!” Yến Hồi Ôn vừa muốn xoay đầu giả bộ không quen biết, kết quả người phụ nữ liền cười khanh khách đi qua, đứng ở ngay trước bàn cô.
 
Cô ta tay đang đùa nghịch chìa khóa xe hơi mắc tiền.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận