Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 35



Chương 35: Họp lớp ( hạ)
 
Yến Hồi Ôn thay tên đại lão mặc niệm, lại đau lòng nhanh chóng nắm chặt tay Lục Sơ Dương, vô cùng tức giận trước tiên nhìn Cảnh Nam, lại nói với tên đại lão: “Trong nước rất tốt, bọn tôi chính là yêu Trung Quốc.”
 
Lục Sơ Dương đem tay nhỏ của cô ép dưới lòng bàn tay, dùng đầu ngón tay chậm rã.i vu.t ve ngón tay cô.

 
Nhưng….. Anh làm sao không nói chuyện, có phải tức giận rồi không?
 
Yến Hồi Ôn vừa muốn ngồi dậy, liền cảm thấy cánh tay đang nắm tay mình dùng lực, giữ cô lại, cô liền ngoan ngoãn.
 
“Ôi ha ha!” Tên đại lão cười, “Tôi liền tùy tiện hỏi, tùy tiện hỏi, dù sao cũng ở nước ngoài lâu, không rõ lắm Trung Quốc bây giờ có chỗ nào đáng để tổ chức hôn lễ, thật có chút mong đợi.”
 
“Ách…” Sau đó, anh ta bị Lục Sơ Dương liếc mắt nhìn một cái, nghẹn lại.
 
Lúc này, ngay cả nữ thần đang ngồi trên ghế quầy bar cũng chán ghét đến nhíu mày, suýt nữa thì cầm lấy ly cocktail hắt vào người hắn ta. Yến Hồi Ôn liếc nhìn Lục Sơ Dương, đối với nữ thần lắc đầu.
 
Yến Hồi Ôn bỗng nhiên vô cùng khó chịu, vô cùng tức giận mà trừng mắt với tên đại lão.
 
Chưa hề nghĩ rằng, Lục Sơ Dương bọn họ liều mạng bảo vệ tổ quốc, đất nước xinh đẹp như vậy, ở trong ánh mắt của những loại người sính ngoại này vậy mà bị chê bai là không đáng giá.
 

Bọn họ căn bản không quan tâm, mỗi năm trong nghĩa trang sẽ tăng thêm vài chiến sĩ mới?
 
Những chiến sĩ đó, phần lớn đều là những chiến sĩ nhỏ vừa mới thành niên, bởi vì sứ mệnh tính ngưỡng của bọn bọ, mà sinh mệnh dừng lại ở cái tuổi rực rỡ nhất của đời người. Mà tổ quốc bọn họ dùng cả đời để yêu quý, liền bị những người như thế này bởi vì tiền và quyền, vứt bỏ bôi nhọ.

 
Yến Hồi Ôn tức đến sắp khóc đến nơi.
 
Lục Sơ Dương trước tiên duỗi tay ôm cô vào lòng, lúc này mới ngẩng đầu lên, chính thức đánh giá tên đại lão.
 
Liền một cái liếc mắt này, sắc bén, lạnh lùng.
 
Tên đại lão bất tri bất giác mà lùi lại hai bước, hắn ta thậm chí bắt đầu có một loại cảm giác, cho rằng một giây sau, Lục Sơ Dương sẽ dùng súng chỉ vào người hắn ta, sau đó không chút do dự mà giết hắn.
 
Nhưng không ngờ rằng, Lục Sơ Dương cười cười, hỏi hắn: “Anh rất có tiền?”
 
“Ha ha…. việc làm ăn trong nhà khá tốt.” Tên đại lão hoảng sợ qua hai giây, phán đoán sắc mặt của Lục Sơ Dương, thở phào,”Lại cùng đại nhân vật hợp tác.”
 
Sau đó, hắn ta liếc nhìn Cảnh Nam một cái, nghĩ đến đã đáp ứng em họ giữ thể diện, vì vậy cố gắng khoe khoang: “Tiền thì không thiếu, cho nên tôi gần đây cứ yêu làm việc thiện, nói đến làm việc thiện…”
 
Yến Hồi Ôn nghe tai này lọt tai kia, nhìn thấy Cảnh Nam đang thỏa mãn gật đầu, dứt khoát cúi đầu nắm lấy tay Lục Sơ Dương mà đùa nghịch, đây là đôi bàn tay cầm qua súng, từng đầu ngón tay đều vô cùng chắc khỏe.
 
Cô nhẹ nhàng sờ qua, Lục Sơ Dương liền đưa tay cho cô nghịch.
 
Chờ tên đại lão nói xong, anh hoàn toàn không để ý tên này phía trước thao thao bất tuyệt cái gì, chỉ cầm lấy ly thủy tinh phía trước, uống một ngụm nước: “Từ thiện? Vậy là rất hào phóng rồi.”
 
“Đương nhiên rồi, con người tôi chính là hào phóng, một trăm vạn chút tiền vụn vặt đều là chuyện nhỏ, sẽ không để ý. Hôm trước, tôi về nước còn mua cho em họ một chiếc đồng hồ.”
 
“Ừm, là Vacheron Constantin.” Lục Sơ Dương ánh mắt liếc nhìn một cái.
 
“Ơ?” Tên đại lão hiển nhiên kinh ngạc, hắn ta đắc ý nói: “Kết quả vốn dĩ chiếc đồng hồ đó em họ mang không hợp, tôi lại cho người đem chiếc đồng hồ càng cao cấp hơn này về cho em họ, tiền chính là để xài, em gái là để sủng nha.”
 
Tên đại lão rất tự hào.
 
Lục Sơ Dương đối với chiếc đồng hồ đó nghiêng đầu: “Thật không tệ.”
 
“Có mắt nhìn.” Tên đại lão cười.
 
“Nhưng mà hình như bị em họ anh làm hư rồi.”
 
. . . . .
 
“Cái gì!” Gần như tức khắc, tên đại lão liền nổi bão, đây là chiếc đồng hồ hắn ta vừa dùng nhiều tiền mua.
 
“Tôi dùng hơn 60 vạn để mua.” Hắn ta chạy đến bên cạnh Cảnh Nam, trong nháy mắt kéo lấy cánh tay cô ta nhìn: “Em làm sao không cẩn thận như vậy, đây là hơn 60 vạn đó.”
 
“….”
 
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn tên đại lão nhảy lên nhảy xuống, đã nói là anh em tình thâm, chút tiền lẻ không chút để ý? Rất nhanh, Cảnh Nam liền từ sô pha bắn dậy, tức giận đạp hắn ta một cái, làm cho hắn ta đừng có làm mất mặt.
 
Lúc này tên đại lão mới nhìn thấy, đồng hồ trên tay em họ không có bị gì.
 
. . . . .
 

Nữ thần trước đó một giây còn muốn hắt nước, liền phì ra một tiếng, là người đầu tiên cười ra tiếng. Cô ấy nhịn không được lặng lẽ giơ ngón tay cái với Yến Hồi Ôn, dùng khẩu hình miệng gọi cô: “Người đàn ông của cậu thật sự quá trâu bò!”
 
Dăm ba câu, giết người trong chớp mắt.
 
Mọi người xem xong trò hài của tên đại lão, quả thật cúng bái Lục Sơ Dương, tiếp tục ha ha ồn ào lại.
 
Yến Hồi Ôn vừa mới mở miệng, liền bị Lục Sơ Dương véo mũi, thấp giọng nói: “Anh đã nói qua, căn bản không cần cãi lại, loại người này nhược điểm quá nhiều.”
 
Cô cảm động đến suýt nữa bay lên, yên lặng nhìn chăm chú đôi mắt anh, cảm thấy anh thật sự là tức giận. Bởi vì, cô nhạy bén ngửi được, nếu như có người tiếp tục chọc đến anh, nhất định xong đời.
 
Sẽ không có người lại chọc đến anh đi?
 
Yến Hồi Ôn cắn cắn môi, cả người nhẹ nhàng dựa sát vào Lục Sơ Dương, lại ngửa mặt lên dán sát vào tai anh, nhỏ giọng: “Đừng tức giận nữa, em hát cho anh nghe.”
 
Lục Sơ Dương cười “ừm” một tiếng.
 
Thế là, Yến Hồi Ôn cũng không quản Cảnh Nam đang ngồi một bên sắc mặt khó coi mà không ngừng gửi tin nhắn, liền từ trước mặt cô ta đi qua, cầm lấy một cái trống tay Châu Phi xinh đẹp trên tấm thảm lông mềm mại trong khu giải trí.
 
Sau đó, ngồi lên một chiếc ghế dài.
 
Yến Hồi Ôn đặt trống tay Châu Phi giữa h.ai chân, ngẩng đầu lên chớp mắt với nữ thần trên ghế quầy bar: “Chọn bài Tiểu Bảo Bối, cám ơn.”
 
Nữ thần nghe xong, lại cười phì ra tiếng, cô ấy nhìn Yến Hồi Ôn đầy ẩn ý, lần nữa bày tỏ? Cô ấy đứng dậy đổi bài hát. Ngay sau đó, khúc dạo đầu của bài hát có tên Tiểu Bảo Bối vang lên.
 
Yến Hồi Ôn bị chọc thủng tâm tư, mặt lại nóng lên, cô mím môi lại, liền như vậy đặt hai tay lên trên trống, lặng lặng lắng nghe, tìm tiết tấu.
 
Trong cả phòng bao, âm nhạc dân ca Lệ Giang phiêu lãng đơn giản hạnh phúc tràn đầy.
 
Yến Hồi Ôn đệm thêm tiếng trống.
 
Cô lại có chút khẩn trương, lén nhìn Lục Sơ Dương, lại nhanh chóng cúi đầu, tim đập thình thịch mà vỗ lên mặt trống, nhẹ nhàng mở miệng: “Chờ mong sự trở về của anh, tiểu bảo bối của em.”
 
” Chờ mong cái ôm từ anh, tiểu bảo bối của em.”
 
. . . . . 
 
Lúc này, một người ở núi tuyết Ngọc Long, Đại Lý, Lệ Giang, đi trên phố lớn hẻm nhỏ, nhớ anh, cho rằng anh đã chết.
 
. . . . .
 
Yến Hồi Ôn không dám ngẩng đầu, giọng hát bắt đầu có chút chua xót, vừa vặn tiếng nhạc kịp lúc che dấu đi sự biến hóa này.
 
“Muốn nắm tay anh biết bao, nằm trên sườn núi nhỏ đó.”
 
“Lẳng lặng nghe anh kể chuyện, việc cũ hạnh phúc của anh.”
 
. . . . 
 
Sau này, trong một cửa hàng bán trống, một cô gái trẻ xinh đẹp ngồi trước một cái trống tay Châu Phi nhẹ nhàng hát, nụ cười đó, cô nhìn thấy liền không thể di chuyển bước chân.

 
Vành mắt của Yến Hồi Ôn cũng có chút cay cay.
 
Cô thật sự vô cùng thích anh, lúc đó…. bản thân cũng không biết được, có bao nhiêu nhớ anh.
 
. . . . .

 
” Chờ mong sự trở về của anh, tiểu bảo bối của em.”
 
” Chờ mong cái ôm từ anh, tiểu bảo bối của em.”
 
. . . . .
 
Yến Hồi Ôn vỗ xong nhịp trống cuối cùng, hít hít mũi, cũng không dám ngẩng đầu. Ở Lệ Giang, cô ngửi thấy mùi vị của hạnh phúc, trong lòng mong chờ nhất loại hạnh phúc đơn giản đó, có lẽ chính là như bây giờ.
 
Cô muốn mau chóng đem nước mắt không có tiền đồ nén trở về.
 
Trở về, nhanh trở về đi!
 
Cảm nhận được ánh mắt của Lục Sơ Dương, Yến Hồi Ôn đột nhiên theo bản năng ngẩng đầu. Quả nhiên, chạm vào đôi mắt sâu thẳm, trầm tĩnh đang nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt ấy có trăm mối cảm xúc.
 
Người khác nhìn vào, có lẽ chỉ là một bài dân ca Lệ Giang vô cùng bình thường.
 
Nhưng, Vân Nam.
 
Lục Sơ Dương hiểu.
 
Trong khoảnh khắc, Yến Hồi Ôn buông trống tay, lập tức chạy đến bên người anh, nhẹ nhàng kéo áo anh, rất nhỏ giọng nói với anh: “Đây là bài lúc ở Lệ Giang em nghe được, lúc đó nghĩ rằng, nếu như anh ở…”
 
Cô cảm nhận được, cánh tay bị nắm chặt, sau đó bị Lục Sơ Dương dắt đi.
 
“Đi theo anh.” Lúc này giọng của Lục Sơ Dương vô cùng trầm thấp ở trên đỉnh đầu cô, cô vô tri vô giác đi theo anh.
 
Ra cửa, xuyên qua hành lang, lại mở cửa, tối đen.
 
Không mở đèn sao?
 
Giây tiếp theo, Lục Sơ dương ép chặt cô, dùng môi tìm đến môi cô, ấn lên, mút vào, sau đó lại khó mà đè nén tình cảm: “Hồi Ôn…”
 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận