Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 50: Tín ngưỡng của anh


“Chồng?” Phương Đồng tóc mào gà rõ ràng không tin, Yến Hồi Ôn đi hai bước, anh ta theo hai bước.

Trước khi anh ta lần nữa mở miệng nói chuyện, Yến Hồi Ôn xoay người lại phát hỏa: “Anh đừng có….” Cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt từ vai của Phương Đồng nhìn thấy từ đằng xa một bóng hình đang hướng về phía cô mà đi.

Bóng hình quen thuộc, nhớ nhung.

Là Lục Sơ Dương.

Anh càng thêm gầy, mặc quần rằn ri và ủng quân đội, trên người là chiếc áo thun tay ngắn màu đen của vũ cảnh ở bên ngoài, chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo lông, nhìn ra được, anh ra đường vô cùng gấp.

Khóa kéo của áo lông cũng chưa kéo lại, ngày tháng 11, gió lạnh vừa thổi, anh cũng không biết lạnh. Lúc nhìn chằm chằm vào Yến Hồi Ôn, giống như lập tức muốn đem cô kéo vào trong ngực.

Một buổi tối, Lục Sơ Dương không nhận được tin hồi âm của cô, trong lòng thật sự không có khả năng bỏ xuống được cô. Thế là để Yến Hồi thử từ chỗ Hạ Kiều lừa lấy địa chỉ, nhịn không được tự mình đến.

Người mà hai tháng anh không gặp, giờ đây bên ngoài quấn một chiếc áo lông, viền nón lưỡi trai che khuất đi đôi mắt, không kiên nhẫn xoay người. Cô gái nhỏ ít khi có loại cảm xúc này, Lục Sơ Dương chú ý ở bên cạnh cô có một người đàn ông.

Anh vô cùng không vui.

Sau khi nhìn thấy anh, Yến Hồi Ôn liền đem đầu cúi thấp, Lục Sơ Dương bước lớn đi qua, duỗi tay ôm lấy vai cô.

“Vị này là?” Phương Đồng xem kỹ hỏi.

“Chồng cô ấy.” Lục Sơ Dương lời ít ý nhiều thay Yến Hồi Ôn trả lời, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn anh ta, liền đi nâng mặt của Yến Hồi Ôn lên: “Về nhà sao?”

Yến Hồi Ôn lại đem đầu cúi thấp xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón chân của mình, trong đôi mắt mặt đất bắt đầu mơ hồ biến hình.

Cho nên, là tình nhân giận dỗi mà thôi?

Nhìn thấy áo thun vũ cảnh dưới áo lông, Phương Đồng nhân cơ hội cười nói: “Anh cũng là vũ cảnh, vẫn đang thực hiện nghĩa vụ quân sự? Vậy tôi hẳn tính là tiền bối của anh rồi. À, tôi tên Phương Đồng.”

Anh ta đem tay duỗi ra.

“Ừm.” Lục Sơ Dương chỉ trầm giọng cho anh ta một chữ, nâng tay sờ lấy mặt của Yến Hồi Ôn, khuôn mặt ướt át, gió vừa thổi liền lạnh cóng. Anh dùng hai tay che lại, lại ở trên đỉnh đầu cô nhẹ giọng nói: “Về nhà đi.”

Lúc này, Phương Đồng bị coi nhẹ liền không vui.

Anh ta cảm thấy tuy rằng dựa vào khí tràng anh ta không thể đàn áp đối phương, nhưng anh ta tốt xấu cũng là người có vốn liếng để khoác lác, thế là chau mày hỏi: “Anh đi lính ở đội nào vậy, dùng qua SSG3000 chưa, tôi dùng nó có thể có khoảng cách là 100yd, liên tục bắn xạ kích 5 viên đạn đường kính 308.”

100yd…. là cái gì?

Yến Hồi Ôn nghe đến nghi hoặc, cuối cùng ngẩng đầu lên.

Lục Sơ Dương đem cô xoay lại cản gió, dùng ngón tay lau đi nước mắt của cô: “SSG3000 là một loại súng bắn tỉa, 100yd là 91.44 mét, đường kính 308 đại khái….”

Anh ước lượng cho Yến Hồi Ôn một chiều rộng.

“Ồ….” Yến Hồi Ôn mang theo giọng nghẹn ngào nói ra một chữ, lại hỏi,”Vậy, Giang Châu thì sao?”

“Giang Châu dùng súng bắn tỉa type-85.” Lục Sơ Dương thấy cô cuối cùng bằng lòng cùng mình nói chuyện, trong lòng liền mềm nhũn, giơ tay đẩy vài cọng tóc bị gió thổi lên trên mặt của cô, “Cậu ta có thể ngắm bắn được 1300 mét.”

“Ồ…”

Yến Hồi Ôn hiểu rồi, Giang Châu đều có thể ngắm bắn 1300 mét. Dùng lời của Lâm Tại Ngôn nói, tài ngắm bắn của Lục Sơ Dương ở trong đội đặc chiến vậy là sự tồn tại giống như tổ sư gia, khó trách anh một chút cũng không muốn cùng Phương Đồng thảo luận bắn tỉa.

Hoàn toàn không cùng một cấp độ.

“Hả? Các anh dùng súng bắn tỉa type-85 cũng có thể bắn ra vỏ đạn?” Phương Đồng cười hỏi.

“Không phải.” Lục Sơ Dương thuận miệng đáp.

“Như vậy sao.” Phương Đồng có chút ưu việt cười,”Vậy, các anh vẫn còn bắn bia ngắm?”

Lục Sơ Dương lười ứng phó, cười cười: “Ừm.” Anh đối với người đàn ông này đã vô cùng khó chịu.

Yến Hồi Ôn nghe xong cảm thấy vẫn là không nên nói cho Phương Đồng, Lục Sơ Dương bọn họ dùng súng bắn tỉa, đều là trực tiếp hướng vào đầu của phần tử khủng bố chào hỏi. Cô xoay người liền đi, Lục Sơ Dương một tấc cũng không rời theo sau cô.

“Hồi Ôn.” 

Cô càng đi càng nhanh, anh cũng càng theo càng nhanh, từ đầu đến cuối lại duy trì khoảng cách một bước chân.

Cuối cùng rẽ vào một đầu phố không người, Yến Hồi Ôn thở hổn hển đột nhiên xoay đầu, Lục Sơ Dương mộ tay đem cô kéo vào lồng n.gực. Cảm nhận được cô gái nhỏ khó chịu đẩy anh ra, anh giơ cánh tay lên ôm chặt lấy cô: “Hồi Ôn, cho anh một phút.”

Trong nháy mắt Yến Hồi Ôn bị giữ chặt lại, đem đầu cúi xuống.

“Khoảng thời gian đó, anh suy nghĩ rất nhiều, sau khi tham gia buổi gặp mặt bạn học của em, bạn trai của người khác đều so với anh có thời gian ở cùng đối phương.” Anh thấp giọng mở miệng.

…. 

Đều đã lâu như vậy, mới nói! Yến Hồi Ôn tức giận nắm lấy áo thun ngay eo anh.

Lục Sơ Dương nhìn thấy tư thế này, đem viền nón của cô xoay lại phía sau, càng lại gần thêm một bước: “Sau này Lâm Tại Ngôn xảy ra chuyện, anh sợ hãi rồi, anh bắt đầu lo lắng nếu như người nằm bên trong là anh, sau đó ông nội nói anh chậm trễ em.”

Ông nội đi gặp qua anh rồi? Nhất định lại cho anh áp lực rồi.

Yến Hồi Ôn ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt ướt sũng nhìn anh.

“Anh lần đầu tiên nói chuyện yêu đương.” Lục Sơ Dương mỉm cười nghiêng đầu, có chút ngượng ngùng,”Có nhiều suy nghĩ không biết làm sao biểu đạt, làm cho em không vui rồi, nhưng anh cũng không có ý tứ phương diện kia.”

Ừm, thì ra anh cũng sẽ không xác định, sợ hãi không biết làm sao đối tốt với một người.

Cũng may tình yêu cần hai người cùng nhau gánh vác, một người không cẩn thận lạc phương hướng, người còn lại vẫn ở đấy, giống như ngọn đèn dầu trong nhà vậy.

Bất tri bất giác, Yến Hồi Ôn ôm chặt lấy anh.

Hành động như vậy, đã làm cho Lục Sơ Dương tâm viên ý mã, anh híp lại đôi mắt, giọng nói càng nhẹ hơn: “Trong nháy mắt nói ra miệng câu đó, anh liền hối hận, sau đó ngồi ở bên đường hút thuốc, hết lần này đến lần khác hỏi bản thân, thật sự không có em được hay không.”

“Ừm…”

May mà, cả đời này! Cô đều ở bên cạnh anh.

“Anh không dám nghĩ.” Lục Sơ Dương hôn lên tóc cô, không nói nữa, trực tiếp kéo cánh tay cô, trở về trong xe. Anh vừa xoay bánh lái, chiếc xe quay đầu lao vào màn đêm.

Sau khi xuống xe, Yến Hồi Ôn tâm sự trùng trùng cùng anh tiến vào tiểu khu mà bọn họ đã chọn.

Lên bậc thang, tiến vào thang máy, lấy ra chìa khóa, mở cửa…..Lục Sơ Dương để cô tiến vào, ấn mở đèn phòng khách.

Yến Hồi Ôn sững sờ đi một bước liền dừng lại.

“Anh lắp đặt xong rồi.” Lục Sơ Dương sờ đầu cô.

Không sai, lắp đặt xong hết rồi, cùng với bức tranh giấy của cô giống như đúc. Thậm chí ngay cả màu sắc sô pha, rèm cửa sổ, dụng cụ gia đình, toàn bộ cùng với điều cô mong đợi nói ra mỗi chữ đều không sai.

Yến Hồi Ôn lại sắp khóc rồi.

Lục Sơ Dương cởi xuống áo lông ném lên sô pha, đem cô cũng thả xuống ghế xong, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ đối diện với ngón tay mình, lòng vô cùng mềm nhũn.

“Quỷ khóc nhè.” Anh thở dài, duỗi cánh tay,”Vợ ơi, cho em ôm một chút, đừng khóc.”

Yến Hồi Ôn cúi thấp đầu đi vào lồng ng.ực anh, lập tức bị cánh tay anh ôm chặt.

Lục Sơ Dương dùng cằm chà xát lên thính tai của cô, chà đến đỏ lên mới có chút không vui: “Hôm nay loại bữa tiệc đó….”

“Tên lính kiêu ngạo đó hỏi muốn số di động của em sao?” Anh cắn lấy xương tai mềm mại của cô hỏi.

“Không có….” Cô nhột mà né đi.

Căn bản né không được.

“Nếu như là lính của anh, anh ta nhất định xong đời rồi.” Lục Sơ Dương càng thêm không vui, loại lính này làm sao sẽ xuất hiện trong quân đội. Vốn là muốn nghiêm túc cùng anh ta tích cực nói thêm hai câu, sau này lại phát hiện, thật sự chênh lệch quá xa rồi.

Phỏng đoán Lâm Tại Ngôn loại bánh bao nhỏ này gặp qua đều không muốn ra tay.

Yến Hồi Ôn đột nhiên phản ứng lại, ngửa đầu lên nhìn anh: “Anh…..có phải là đang ghen không?”

“Anh vô cùng ghen tị.” Lục Sơ Dương đáp.

Vừa dứt lời, giữa hai người đột nhiên yên tĩnh xuống, bốn mắt nhìn nhau. Yến Hồi Ôn thậm chí có thể nghe thấy hơi thở ấm áp của hai người đang xen lẫn vào nhau.

Chậm rãi, Lục Sơ Dương đem đầu cúi thấp xuống.

Ngũ quan của anh phóng to trước mặt Yến Hồi Ôn, ngày càng rõ ràng, sau đó môi hai người dán lên nhau.

Hai tháng này dài đằng đẵng giống như qua cả một đời.

Không biết ai kiềm chế không được nhẹ nhàng há miệng ra, nụ hôn liền biến thành đặc biệt mãnh liệt. Yến Hồi Ôn ôm lấy cổ của anh…..chóp mũi cùng chóp mũi trằn trọc ma sát lẫn nhau, môi lưỡi quấn lấy nhau.

Lục Sơ Dương đem cô ôm chặt lên thân mình, một tay đỡ lấy eo cô, một tay từ dưới vạt áo thăm dò vào trong.

Tay của anh sờ tới phía trước, chỉ là đầu ngón tay co lại đụng vào, một loại mê muội chưa từng thấy qua lập tức truyền khắp đại não của Yến Hồi Ôn. Cô lắc lư suýt nữa đứng không vững, liền bị anh thuận thế mò lấy đôi chân bế lên.

Đẩy mở cửa, Lục Sơ Dương ôm cô tiến vào phòng ngủ, đem cô đặt lên trên giường.

Anh liền đè xuống, vô cùng nghiêm túc cắn lấy dái tai cô: “Vẫn chưa gọi qua anh.”

Gọi gì?

Yến Hồi Ôn bị lòng bàn tay anh sờ đến không thể suy nghĩ, ôm lấy bờ vai anh dụi qua dụi lại: “Dạ?”

“Gọi ông xã.” Lục Sơ Dương nhẹ giọng nói, hôn lấy đôi môi cô. Anh quỳ hai chân lên bên hông cô, chuyên chú nhìn cô một hồi, chống cánh tay ở bên sườn mặt cô, dùng lực đến thấy rõ gân xanh.

Hiện giờ như vậy…..

Yến Hồi Ôn thẹn thùng động cơ thể một chút, ai biết được……Ah, bị anh dùng thân dưới đè chặt lấy.

Lục Sơ Dương từng chút một hướng về phía trước cọ sát.

Cô choáng váng đem hai móng vuốt đều vỗ lên mặt mình, lúc này nhìn không thấy, loại tê dại do ma sát, liền càng thêm mãnh liệt xông lên não. Cô gần như không dám hít thở, nhưng trong nháy mắt, tay lại bị anh kéo xuống.

Ngón tay ấm áp của Lục Sơ Dương từ cằm từng chút một xoa lên mặt cô, làm cho cô ngẩng đầu lên.

“Cũng kết hôn rồi, gọi anh.”

Giọng của anh vừa thấp vừa khàn, quả thật đang bức cô nghe lời.

“Ông xã….” Yến Hồi Ôn nhanh chóng nhỏ giọng nói một tiếng.

Mặt đỏ thành một mảng.

Lục Sơ Dương vô cùng nghiêm túc đáp lại cô, lại không kìm lòng nổi mà đẩy mở quần áo cô, hôn từ trên xuống dưới. Yến Hồi Ôn cảm thấy những nơi bị môi cùng răng anh đụng vào quả thật muốn bốc lửa.

Lúc cảm nhận được toàn thân trên dưới của anh cũng chịu không được, Lục Sơ Dương thẳng lưng lên, bắt đầu cởi áo thun của mình.

Anh kéo lấy vạt áo kéo lên trên một cái, lập tức các bắp thịt liền căng chặt, nhìn qua vóc người cân xứng vô cùng hữu lực xuất hiện ngay trước mắt Yến Hồi Ôn. Ánh mắt cô đang dán lên từng khối từng khối cơ bụng.

Cả mặt Yến Hồi Ôn đều đỏ lên.

Cố tình lúc này, Lục Sơ Dương vẫn đem tay cô kéo lên sờ lên trên người anh. Ngón tay mềm mại đụng lên bắp thịt anh, cuộn lại, anh liền nắm chặt lấy tay cô chậm rãi hướng xuống dưới, lại xuống nữa……Chỗ đó.

Đụng vào!

Yến Hồi Ôn lập tức căng chặt người, không dám động đậy, quá, quá xấu hổ rồi….Lục Sơ Dương gần như lúc bị bàn tay nhỏ này nắm lấy nỗ lực bình phục hô hấp.

Qua một hồi, cách một lớp vải quần rằn ri ngón tay cô bị kéo đến trên đai lưng ngay hông anh.

“Em, em không dám.” Yến Hồi Ôn khẩn trương.

Lục Sơ Dương đã khống chế không được nữa cuối cùng than nhẹ, cúi xuống đè lên người cô, bàn tay hữu lực giữ lấy đầu cô hôn môi cô, tay còn lại duỗi xuống tự mình tháo đai lưng.

Yến Hồi Ôn bị anh cọ sát đến không phân biệt rõ đông tây nam bắc.

Ngây ngất, nóng bỏng…..da với da dán vào nhau, như thế nào lại nóng như vậy?

Đột nhiên eo của Lục Sơ Dương trầm xuống.

“Ưm…”

Yến Hồi Ôn nghe thấy một tiếng rên thấp mà anh không cách nào kiềm chế được từ trong cổ họng phát ra ở bên tai cô, âm thanh khàn khàn, mê muội. Nghe xong cô suýt nữa quên đau, toàn thân bắt đầu ngứa ngáy lên.

Loại ngứa ngáy này từ màng tai ngứa đến da đầu, lại truyền khắp toàn thân, ngay cả ngón chân cũng không bỏ qua, Yến Hồi Ôn đem nó cuộn tròn lại.

Sau đó loại đau đớn do cọ xát là cho eo cô tự giác hướng về phía sau trốn tránh, lập tức, Lục Sơ Dương dùng bàn tay mang theo vết chai súng ở trên eo cô dùng lực nắm lấy, cô “a” thành tiếng.

Yến Hồi Ôn bị anh ôm cả người vào trong ngực, từng chút từng chút một.

Cũng không biết bao lâu.

Hô hấp của Lục Sơ Dương càng thêm nặng nề, nâng khuôn mặt cô lên, từ trán đến đôi mắt, sống mũi, đôi môi, ở những nơi đó khống chế không được mà hôn cắn. Gần như đồng thời, eo của anh lại ấn mạnh xuống dưới, đôi mắt Yến Hồi Ôn nhắm chặt lại, ở trong miệng anh rê.n rỉ thành tiếng.

Cả người cô đều kéo căng, mịt mờ nắm lấy cánh tay anh, cô vừa mới siết chặt lại…..

“Vợ ơi…..”

Lục Sơ Dương lập tức thở hổn hển ngừng lại, gần như bối rối gọi cô, từ trên cằm cô cắn đến vành tai. Yến Hồi Ôn bị anh ôm chặt lấy, nhào nặn, cảm giác mặt anh đang chôn ở hõm cổ của cô bình phục hô hấp, làm dịu loại xúc động vô cùng này.

Cô nghiêng cổ, bởi vì động tác mà lại siết chặt lại.

Lục Sơ Dương lần nữa chịu không nổi mà trên eo lại dùng sức, nâng mặt cô lên, một bên câu lấy đầu lưỡi cô ngụm lớn hôn sâu, một bên không chút lưu tình mà muốn cô.

…..

Một mảng đỏ rực đọng lại trên mặt cô, đều làm xong rồi, Yến Hồi Ôn bắt đầu xấu hổ.

Eo đặc biệt mỏi, trên người…… trên người đều đỏ rồi, trên mặt vẫn đọng lại nước mắt. Bộ dáng giống như bị bắt nạt đến khóc, Lục Sơ Dương bó tay hết cách thở dài, đem cô ôm lên người mình: “Lần sau không như vậy nữa.”

Cô gái nhỏ ở trên người, anh vừa dùng lực liền đỏ thành một mảng, nhìn thấy đặc biệt đau lòng.

Yến Hồi Ôn hữu khí vô lực nằm ghé trên ngực anh hô hấp, duỗi tay sờ lên mặt anh, trong nháy mắt có thứ gì đó lạnh buốt xen qua ngón áp út.

Không lẽ là….?

Cô suýt nữa bật dậy, xương cốt vừa mềm liền đập lên trên người Lục Sơ Dương, bị anh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo, cười thành tiếng: “Gấp cái gì, lại không có người giành với em.”

“Anh….. tự mình thiết kế.” Yến Hồi Ôn yên tĩnh nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ở trên tay, lẩm nhẩm hỏi. Nhưng căn bản không cần hỏi, ngoài anh ra, ai sẽ bán chiếc nhẫn như vậy.

Đây là một chiếc nhẫn bạch kim bình thường.

Nhưng đặc biệt là, ở chính giữa chiếc nhẫn vốn là chỗ của kim cương, Lục Sơ Dương dùng hai sợi bạch kim cực kì nhỏ nối liền lại một mặt quốc kỳ màu năm sao màu vàng kim nhạt.

Năm ngôi sao trên mặt cờ là kim cương, không lớn nhưng chói mắt.

“Em rất thích….” Yến Hồi Ôn nhỏ giọng nói.

Lục Sơ Dương đem bàn tay nhỏ đó cầm lên, để bên môi hôn xuống, cô gái anh yêu nhất đeo lên mặt quốc kỳ đỏ năm sao trong lòng anh.

Đời này, tín ngưỡng của anh đều là tổ quốc và cô.

….

Ngay sau đó, Yến Hồi Ôn liền nằm bò lên người anh ngủ.

Sáng sớm trời vẫn chưa sáng, Lục Sơ Dương phải trở về căn cứ huấn luyện, anh không bật đèn, mò mẫm trong bóng tối nhìn cô một chút, dịch chăn cho cô xong, yên lặng đứng dậy.

Yến Hồi Ôn ngủ đến trưa mới tỉnh.

Cô sờ sang bên gối có một tờ giấy, bên trên là chữ viết mạnh mẽ của Lục Sơ Dương, nhắc nhở cô đồ ăn sáng trong tủ lạnh, hâm nóng rồi lại ăn. Ngoài ra, buổi tối bọn họ cùng nhau về nhà ăn sinh nhật cùng mẹ, người một nhà ăn bữa cơm.

Yến Hồi Ôn cầm lấy tờ giấy nằm một hồi, vừa động đậy toàn thân liền đau nhức, lại nhớ đến tối qua, anh chỗ nào cũng sờ, chỗ nào cũng hôn, vẫn….. Cô im lặng kéo chăn che mặt lại.

Thẳng đến chiều, cô đứng dậy về nhà thu dọn một số vật dụng hàng ngày qua đây, sau đó nắm chắc thời gian đến cửa căn cứ chờ Lục Sơ Dương.

Lúc 4 giờ, Lục Sơ Dương lái xe đi ra, dẫn cô đến trường tiểu học ở trung tâm thành phố đón con trai tên tiểu Kỳ của chi đội trưởng và dì nhỏ. Lúc bọn họ đến trường học, lớp một vừa vặn tan học.

Tiểu Kỳ mặc đồng phục trường, đang xếp hàng đi ra cổng trường.

Sau khi bọn nhóc đi ra, lập tức có một người đàn ông đi lên phía trước, cúi đầu cùng cậu nhóc nói gì đó.

Lục Sơ Dương híp mặt lại, nhanh chân đi qua.

Nhưng gần như đồng thời, người đàn ông giống như nhận sai người cùng với tiểu Kỳ vẫy tay, liền rời đi. Lục Sơ Dương kéo tiểu Kỳ qua hỏi, cậu bé nói người đàn ông chỉ hỏi thăm thời gian lớp năm tan học

Lục Sơ Dương thẳng người lại, nhìn bóng người từ xa.

Lúc này, bóng người đó đang giơ tay lên, ben trong tai nghe của hắn ta truyền đến một giọng nói nhã nhặn mà lạnh lùng: “Ngu xuẩn.”

“Ông chủ…..” Người đàn ông sợ hãi.

Ở đằng xa, Cách Nhĩ tắt đi bộ đàm, từ trong ống nhòm lại nhàn nhạt liếc nhìn Lục Sơ Dương, đối với thuộc hạ bên cạnh lạnh lùng mở miệng: “Tao nói nhìn chằm chằm, ai để tụi bây lộ mặt, hửm?”

“Ông chủ, xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy.”

Cách Nhĩ ném xuống ống nhòm, sau khi đem cổ tay áo cẩn thận tỉ mỉ vuốt ngay ngắn, đi xuống bậc thang.

Yến Hồi ôn lơ đãng xoay đầu, kinh ngạc “ơ” một tiếng.

“Làm sao vậy?” Lục Sơ Dương xoay người hỏi.

“Người đó, lại nhìn thấy anh ta rồi.” Yến Hồi ôn chỉ cho anh xem, người đàn ông vô cùng xinh đẹp gần như muốn biến mất trong biển người.

Lục Sơ Dương trầm mặc, thần kinh thời gian dài kề cận nguy hiểm nói cho anh biết, người đàn ông này tuyệt đối không phải giống như bề ngoài như vậy. Bởi vì đôi mắt quan sát tỉ mỉ của anh liếc nhìn qua, ngón tay của anh ta là hình dáng quanh năm cầm súng.

Anh ta cũng không phải có dáng vẻ một người văn nhã nên có.

Nhưng Lục Sơ Dương chỉ là suy đoán, anh đem người này chụp xuống, gửi cho Lâm Tại Ngôn để cậu ta tra.

“Đi thôi.” Anh gọi Yến Hồi Ôn cùng với tiểu Kỳ.

Dưới sự kiên trì nhõng nhẽo của tiểu Kỳ, hai người nhìn thời gian còn sớm liền dẫn cậu nhóc đi đến khu vui chơi trẻ em ở ngay trung tâm thương mại bên cạnh. Lục Sơ Dương đi mua vé, sau khi tiểu Kỳ hoan hô “Anh trai, chị dâu vạn tuế” xong, lập tức đi vào trong.

Khu vui chơi trẻ em ở tầng một trung tâm thương mại, những thứ trẻ em thích như: cầu trượt, leo núi, cáp nâng, bóng cao su…., nơi này đều có.

Bên ngoài khu vui chơi được vây lại bằng lưới, có một hàng ghế đủ màu, thuận tiện cho phụ huynh ngồi ở đó nghỉ ngơi. Trên bàn lại đặt tranh màu nước trống không cùng với bút vẽ, để phụ huynh vẽ lên giết thời gian.

Lục Sơ Dương dắt Yến Hồi Ôn đến bên cạnh hai chiếc bàn để trống, rõ ràng có thể tách ra ngồi hai chiếc bàn, hai người lại cố tình muốn chen lấn ngồi lại một chiếc bàn.

Vô cùng chật chội, Lục Sơ Dương ôm lấy eo của cô.

Người khác thoạt nhìn, đây là một đôi vợ chồng con trai đã lớn như vậy mà còn giống như lúc mới yêu đương.

“Anh tô màu không?” Yến Hồi Ôn duỗi tay với lấy một trang giấy trắng, xoay đầu hỏi.

“Ở trước mặt em vẽ tranh?” Lục Sơ Dương cười thành tiếng.

Yến Hồi Ôn từ trong hộp lựa chọn, lấy ra cây bút màu đỏ, kéo nắp bút ra, thuần thục vẽ xong một cây nấm: “Anh xem, chỉ là tô màu.”

“Đưa em câu màu xanh lá.” Cô xoay đầu đánh giá kết cấu của bức tranh, duỗi lòng bàn tay ra manh manh hỏi Lục Sơ Dương muốn.

Một lát sau, thấy Lục Sơ Dương không đưa, Yến Hồi Ôn tự mình với lấy…. hả, màu xanh lá đâu? Cô vừa xoay đầu lại, Lục Sơ Dương đang dùng ngón tay xoay chiếc bút màu xanh lá chơi.

“Ai da, anh là cố ý.” Yến Hồi Ôn lầu bầu, giành lại.

Kết quả, Lục Sơ Dương chỉ mỉm cười nghiêng người, gần như không động đậy mà tránh qua một bên. Anh không những tránh đi, lúc hành động còn có ý dẫn đến cô đụng vào trên người mình.

Lục Sơ Dương cười thành tiếng, xoa đầu cô, ngón tay cái chống mở nắp bút, liếc nhìn bức tranh hỏi: “Tô màu ở đâu?”

“À…. tùy tiện.” Yến Hồi Ôn cố ý nâng má nhìn không thấy.

Không ngờ rằng, Lục Sơ Dương thật sự vô cùng tùy tiện, ở bên cạnh cây nấm đỏ của cô tô lên một cây nấm màu xanh lá.

“….”

Yến Hồi Ôn run rẩy mà vẽ, cười nửa ngày.

Cuối cùng, đại công cáo thành, cô vẫn là đặc biệt quý trọng ở phía dưới bên trái bức tranh ký lên tên mình, ba chữ nhỏ màu mềm mại manh manh. Lục Sơ Dương nhìn thấy, một tay ôm lấy eo cô, một tay đẹp trai viết xuống ba chữ” Lục Sơ Dương” ở bên cạnh, chữ cùng anh mạnh mẽ giống nhau.

Yến Hồi Ôn đối với chữ ký cảm khái: “Lần đầu tiên, tranh của em có người cùng ký tên.”

“Cho nên, anh thu lại nha.” Lục Sơ Dương vân vê đôi tai cô. Yến Hồi Ôn không giành với anh, lúc chống cằm xoay đầu, nhìn thấy phía sau có người đang gắp thú bông.

“Lục Sơ Dương, anh có thể không?” Cô quay đầu, mềm như bông cười với anh.

Vậy ý là, anh mau nói có thể!

Lục Sơ Dương liếc nhìn, lý thuyết rõ ràng một chút độ khó…. không có. Nếu như Triệu Nhiên đến, đưa cậu ta công cụ, chắc là vẫn có thể ngay tại chỗ tạo ra một chiếc máy.

“Chưa chơi qua?” Yến Hồi Ôn kéo anh đứng dậy,”Không sao, anh xem em chơi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận