Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 8



chương 8: Tỏ tình (1)
 
Hai người đứng đối diện ở bên cạnh xe đang bị gió lạnh thổi qua.
 
“Đã nhắc nhở em là có bão cát.” Có lẽ do gió trên sa mạc Gobi gào thét, giọng nói của Lục Sơ Dương nghe có chút trầm thấp.

 
“Đúng vậy, cho nên em đã đặc biệt đi xem dự báo thời tiết.” Chỉ là dự báo thời tiết…
 
Lục Sơ Dương phát ra tiếng “ừm”, dường như cũng không để ý đến câu trả lời của cô. Anh xoay người, giơ tay chỉ huy những đội viên đặc chiến vừa mới nhảy xuống xe dẫn cả nhà chị Lý đến xe phía sau cùng.
 
Bởi vì luôn gặp mặt ngoài dự kiến, quả nhiên anh cảm thấy phiền phức, Yến Hồi Ôn thất vọng nghĩ.
 
Vì vậy, cô liền nhỏ giọng bổ sung: “Nhưng dự báo nói, ngày mai mới có bão cát…. Không đúng, đã là hôm nay rồi, là nói hôm nay mới có bão cát.”
 
Lục Sơ Dương nghiêng đầu chỉ: “Lên xe.”
 
Yến Hồi Ôn tiếp theo lấy tay làm động tác khóa miệng, nhanh chóng gật đầu đuổi theo phía sau chị Lý. Kết quả cô vừa thở một hơi, đội viên đặc nhiệm nắm lấy tay cầm cửa xe, cửa của chiếc xe phía sau mở ra.
 
Ba người nhà chị Lý ngồi vào trước, cộng thêm đội viên vốn ngồi sẵn bên trong, vừa vặn không có chỗ cho cô.
 

Vài đôi mắt đồng thời hướng về phía cô, sau khi Yến Hồi Ôn vẫy tay chào hỏi bọn họ xong, bộ não chậm chạp chuyển động vài vòng, sau đó xoay đầu vô cùng dè dặt hỏi Lục Sơ Dương: “Vậy… Em ngồi chỗ nào?”
 
Cách khá xa, gió lại mạnh, cô híp mắt lại cũng không phân biệt được sắc mặt của Lục Sơ Dương, chỉ nhìn thấy hình như anh đang khoát tay với những người trong chiếc xe kia, lại nói vài câu gì đó, sau đó vẫy tay với cô.
 
Yến Hồi Ôn chạy một mạch qua đó, chạy đến thở dốc, vịn vào xe của anh, đây là xe chỉ huy tác chiến.
 
“Có tiện không?” Cô hỏi.

 
Lục Sơ Dương hình như đang vội, gõ gõ cửa bảo cô nhanh chóng lên xe, nếu còn không lên: “Cô gái nhỏ, ở phía sau có một chiếc xe trang bị đạn dược cũng có thể ngồi.”
 
Yến Hồi Ôn mở to mắt đầu hàng, xoay đầu liền dùng tay chân leo lên chiếc xe có sàn cao này. Lục Sơ Dương đóng bịch cửa xe, chấn động làm cô thẳng cả lưng, sau đó anh trực tiếp vòng qua một bên ghế phụ, ra hiệu đội viên lái xe.
 
Đội viên vừa đạp chân ga, Yến Hồi Ôn lập tức bám chặt vào ghế ngồi, muốn bay sao?
 
Bên trong chiếc xe chỉ huy này, ngoại trừ radio cùng với các loại thiết bị quan sát, còn có ba vị đội viên đang ngồi, đều là sĩ quan cấp trung úy.
 
Người phía trước cách Lục Sơ Dương gần nhất đang ngồi thẳng trên ghế, anh ta đang đưa lưng về phía Yến Hồi Ôn, cúi đầu nhìn vào vật trong tay mà cười, là ảnh ở nước ngoài mà bạn gái thanh mai chụp cho anh ta.
 
Ở đâu cầu hôn bạn gái thì tốt nhất đây? Lâm Tại Ngôn vui vẻ suy nghĩ.
 
Ở phía sau Yến Hồi Ôn không dễ dàng ngồi vững, Lâm Tại Ngôn vừa lúc cất đi đồ vật, xoay đầu nhiệt tình chào hỏi với cô. Giọng chào hỏi này, làm Yến Hồi Ôn ngạc nhiên đến suýt nữa bật ra tiếng.
 
Anh ta là người đi cùng với Lục Sơ Dương lần trước.
 
Trong tay anh ta….. À, là một cô gái xinh đẹp, anh ta ôm lấy bả vai của cô ấy…
 
Chờ chút!
 
Nói vậy, người này có bạn gái.
 
Vậy hôm xem mắt, cô tuyệt đối là hiểu lầm rồi! Yến Hồi Ôn nhanh chóng cúi thấp đầu, có chút chán nản gẩy gẩy ngón tay.
 
Trong mấy phút sau đó, cô không ngừng kiểm điểm bản thân: Cô chính là, lúc đầu…. vô cùng thích Lục Sơ Dương, vốn cho rằng may mắn được cùng anh xem mắt, nhưng sau khi xem mắt, ai biết được lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cô bắt đầu làm chuyện ngốc nghếch, những lần chạm mặt về sau cũng đều rối tung lên.
 
Vậy thì, khi trở về liền tỏ tình với anh đi?
 
. . . . . .
 
Lâm Tại Ngôn chào hỏi xong liền nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Yến Hồi Ôn, lại đi đánh giá Lục Sơ Dương, phát hiện đội trưởng đang say sưa nghiên cứu một tấm bản đồ, không một chút ý tứ để ý đến phía sau.
 
Hai người này đang làm gì vậy?
 
Cậu híp mắt cười với Yến Hồi Ôn: “Chị dâu.”
 
“Ừm…” Yến Hồi Ôn vừa mới hoàn thiện xong kế hoạch, ma xui quỷ khiến tiếp lời. Sau khi khiếp sợ hai giây, cô tỉnh táo lại, cái gì?! Cô vừa làm gì vậy?
 
Ánh mắt Lục Sơ Dương từ bản đồ thu lại, quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái.
 
Ánh mắt này, cực kỳ nghiêm túc.
 
“Em không phải cố ý… Em cũng không biết, không biết xảy ra chuyện gì…” Yến Hồi Ôn hoảng sợ nỗ lực giải thích: “Xin lỗi…”
 
“Em bị chiếm tiện nghi rồi.” Không nghĩ tới Lục Sơ Dương ngắt lời cô.
 
“…”
 
Không có, cô cảm thấy là bản thân chiếm tiện nghi mới phải.
 
Nhưng mà cứ như vậy, Yến Hồi Ôn phạm lỗi cũng không dám tiếp tục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Sơ Dương, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, hôm nay hình như anh không có tâm trạng nói chuyện?
 
Lục Sơ Dương dựa vào ghế ngồi lại lướt qua một lần số liệu các hạng mục của đội viên mới, anh không hài lòng mà nhắm mắt lại.
 
Từ kết quả huấn luyện mùa đông lần này của tân binh mà nói, tuy rằng trung đội ba bên cạnh hơi tệ một chút, lại bị cấp trên “sung quân” đi lao động chân tay. Nhưng không ngờ lính của mình cũng giống vậy, không thể bớt lo.
 

Lục Sơ Dương hoạt động cổ một chút, anh cũng chuẩn bị viết báo cáo nộp lên, coi như cả hai đội đều “sung công”.
 
Còn địa điểm, anh trở về sẽ bàn bạc với đội trưởng trung đội ba.
 
Lâm Tại Ngôn hiển nhiên không chú ý tới đội trưởng của cậu đang tính toán cái gì, nhìn thấy bản thân vừa nhảy lên đầu gió mà đi qua, xoay đầu cười ha ha tiếp tục hỏi Yến Hồi Ôn: “Nghe nói em là tác giả truyện tranh?”
 
Cô nhìn một chút Lục Sơ Dương, gật đầu.
 
“Vẽ gì thế? Là loại tâm hồn trừu tượng hả?” Anh ta vẫn còn hiếu kỳ.
 
“Cũng không phải.” Yến Hồi Ôn suy nghĩ, duỗi tay từ trong túi nhỏ nhanh chóng lấy ra một bản thảo, đưa cho anh ta nhìn: “Đây là hai chú chó, chúng nó là nhân vật chính trong truyện…. Thật ra đơn giản mà nói, chỉ là một chút cảm xúc nhỏ trên đường đi.”
 
Lâm Tại Ngôn đấu tranh một phen: “Đây là chó?” rõ ràng là hai nhân vật có hai chân, hai tay, mặc âu phục giày da cùng với chiếc váy nhỏ…. Lập tức, anh ta từ bỏ tìm kiếm từ ngữ trong đầu đi miêu tả hai nhân vật chính này.
 
Thế là, lời đến bên miệng của Lâm Tại Ngôn lại rẽ một vòng, nói đùa: “Có phải là vẽ em với đội trưởng không? Nhưng mà đội trưởng của bọn anh chỉ thích mặc đồng phục rằn ri thôi nha!”
 
Lúc này, Yến Hồi Ôn đã có kinh nghiệm, lập tức lắc đầu phủ nhận: “Á, không phải, tuyệt đối không phải.”
 
Lâm Tại Ngôn cười ha ha: “Đừng khẩn trương.”
 
Yến Hồi Ôn bị chọc trúng tim đen: .…
 
Vừa lúc Lục Sơ Dương ngẩng đầu nhìn, đôi mắt thờ ơ chuyển lên bức tranh. Ánh mắt của anh dừng lại, sau đó lại di chuyển đến khuôn mặt trắng trẻo bị đỏ lên của Yến Hồi Ôn.
 
Trải qua so sánh, anh phát hiện, vẫn là tính cách trẻ con.
 
Ánh mắt anh đang muốn di chuyển trở về liền nhìn thấy đôi mắt chứa một chút mong đợi của Yến Hồi Ôn…. Sau đó, Lục Sơ Dương dùng cằm chỉ vào bức tranh, nói ra đánh giá duy nhất có thể nghĩ ra trong đầu: “Phối màu khá tốt, rất ấm áp.”
 
Yến Hồi Ôn mở to mắt, lời muốn nói đều quên sạch.
 
Liền nhìn thấy anh dựa lại vào ghế, cầm lên bản đồ im lặng suy nghĩ. Cô lúc này mới hoàn hồn, nhỏ giọng thăm dò: “Nếu như anh cảm thấy đẹp mắt, em cũng có thể vẽ bức tranh mặc đồng phục rằn ri khác cho anh .”
 
“…”
 
Rốt cuộc, người ở góc nghiêng phía sau không nhịn được phát ra tiếng cười, tiếng cười đó thật dịu dàng và điềm tĩnh: “Vậy em biết chụp ảnh không? Tôi thấy em có một bộ dụng cụ chụp ảnh hoàn chỉnh.”
 
Hả? Người này sao có thể dịu dàng như vậy, anh ta cũng là đội viên đặc chiến sao? Yến Hồi Ôn xoay đầu đối mặt qua, đang định mở miệng trả lời.
 
Không nghĩ rằng Lâm Tại Ngôn vỗ vai người đó một cái, giành giới thiệu trước: “Giang Châu, anh em sinh tử với bọn tôi, con người vô cùng dịu dàng. Đúng rồi, cậu ta muốn học chụp ảnh là để chụp cho vị hôn thê.”
 
“Chào em.” Giang Châu cười mỉm.
 
Yến Hồi Ôn nhanh chóng tiếp lời: “Chào anh chào anh.”
 
“Có thể nói cho anh biết loại thiết bị của em không?” Giang Châu vẫn mỉm cười hỏi.
 
“Đương nhiên có thể, anh chờ một chút.” Cô gật đầu, tiếp đó từ trong túi lấy ra mảnh giấy, kích cỡ rất dài, dụng cụ cũng nhiều, phải viết xuống mới được.
 
Nhưng Giang Châu cười cười bảo không cần, anh ta dùng ngón trỏ gõ lên trán. Yến Hồi Ôn hiểu ra, nhớ tới những thứ này đối với bọn họ mà nói vô cùng đơn giản, căn bản không cần tới sử dụng “ghi chú”.
 
Cô nghiêm tục nhớ lại, từng câu từng chữ chậm rãi nói ra một dãy chữ cái cùng con số.
 
“Có thể mua được toàn bộ chúng ở đâu?” Giang Châu từ nhỏ lớn lên ở phía nam, cũng là sau khi vào đội đặc chiến mới chính thức đặt chân đến phía bắc. Ngoài ra ngoài làm nhiệm vụ ra, số lần anh ta rời khỏi căn cứ đặc chiến có thể được tính bằng một bàn tay.
 
Yến Hồi Ôn càng thêm nghiêm túc suy nghĩ, lựa chọn cho anh ta vài địa chỉ tiệm thiết bị lớn nhất trong thành phố.
 
Giang Châu ghi nhớ, sau đó, anh ta tương đối đáng thương hướng về phía trước hỏi: “Đội trưởng, cho tôi xin nghỉ phép.” Nhưng mà mặt anh ta quá dịu dàng, hiệu quả không lớn.

 
“Không có kì nghỉ.” Lục Sơ Dương bận rộn mắt cũng không nâng lên, gọn gàng nhanh gọn ném ra vài chữ.
 
“Đội trưởng!” Giang Châu lại thỉnh cầu, “Tôi muốn chụp ảnh cho vị hôn thê. “
 
“Đừng gọi đội trưởng.” Lục Sơ Dương quay đầu lại, “Gọi cũng vô dụng.” Trong thành phố sắp tổ chức một đại hội. Ngay cả khi anh cho nghỉ phép, lãnh đạo cấp trên chi đội cũng không phê duyệt.
 
Ánh mắt của Yến hồi Ôn di chuyển qua lại giữa hai người bọn họ hai lần. Cô cảm thấy chức đội trưởng này của Lục Sơ Dương, thật sự dễ trêu chọc thù hận, thật không dễ dàng mà.
 
Cô cân nhắc một chút, sau đó cách hai ghế, ở bên cạnh nhỏ giọng nói : “Nếu không… Em mua giúp anh, mua xong sẽ gửi nó cho anh, như vậy được không?”
 
Giang Châu hai tay để trước ngực, vô cùng cảm kích.
 
Đột nhiên.
 
Lục Sơ Dương ở phía trước ngừng lại, đánh giá Yến Hồi Ôn vì quá nhẹ cho nên đang ngồi không vững: “Chúng tôi lái xe khá nhanh, do đang vội, em…”
 
Nói thật, Yến Hồi Ôn sắp bị lắc đến ói rồi.
 
Cô nhìn Lục Sơ Dương vội xua tay: “A, không sao, anh lái xe đi, em ngồi được rồi.”
 
….
 
Một đường vội vã, cuối cùng, họ đến được quân đoàn vũ cảnh của thành phố này trong thời gian quy định.
 
Lúc Lục Sơ Dương mở cửa nhảy xuống, anh hỏi Yến Hồi Ôn: “Khách sạn của em ở đâu?” Anh kêu một đội viên trong nhóm đến, ném cho cậu ta chùm chìa khóa xe, để cậu ta đưa cô đi.
 
Khách sạn mà Yến Hồi Ôn đặt đã quá hạn, cô vẫn chưa đặt chỗ ở mới, vì vậy cô lắc đầu.
 
Định nói rằng cô trước tiên phải đặt phòng, điện thoại cũng mở lên. Không nghĩ đến, Lục Sơ Dương đi qua, một tay cầm lên chiếc vali nhỏ của cô, bước ra trước: “Bỏ đi, em ở phòng khách bên cạnh của vũ cảnh đi.”
 
Yến Hồi Ôn lấy chiếc mũ lớn của áo khoác lông xuống và nhìn lên. Trước mặt cô là tấm biển lớn khiêm tốn của nhà khách, quả thật là quá gần với nơi tạm thời dừng chân của trung đoàn của anh rồi.
 
Cô vui mừng một hồi, hai tay đặt sau lưng, giữ lấy balo trên lưng lập tức đuổi theo. Hai người đi lên bậc thang, đi đến nhà khách, chỉ có điều, Lục Sơ Dương không rảnh để tiếp đãi cô, anh đặt đồ xuống liền trực tiếp rời đi.
 
Trong phòng yên tĩnh, Yến Hồi Ôn ngồi xuống trước cửa sổ đặt vé máy bay.
 
Cô ngước mắt lên, ngạc nhiên phát hiện nhìn từ góc độ này vừa khéo có thể thấy bãi tập ở trong trung đoàn. Có một vài chiếc trực thăng vô cùng ngầu đậu ở giữa sân.
 
Cô đoán rằng đây là để đưa Lục Sơ Dương và những người khác trở về.
 
Sau khi Yến Hồi Ôn nâng má xem một lúc, cô lấy dụng cụ ra và bắt đầu vẽ, vẽ thứ gì đó mà cô muốn thổ lộ.
 
Sau đó, cô ngày ngày bận rộn với việc này.
 
Khi tác phẩm hoàn thành, Yến Hồi Ôn đặt tất cả các tờ giấy vẽ dưới ánh mặt trời lười nhác, cười một cách ngu ngốc rất lâu, sau đó đóng chúng thành một cuốn sách. Lúc này đã qua tháng 1, cô liên tiếp khẩn trương vài ngày, cuối cùng xoa mặt, vui vẻ đi tìm Lục Sơ Dương thổ lộ.
 



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận