Mà Chúc Ôn Thư vẫn còn thất thần, trong không gian nhỏ hẹp do cánh tay và lồng ngực của Lệnh Sâm tạo thành, cô dần dần lấy lại được sức lực chống đỡ cơ thể.
Mãi đến khi bóng dáng của người đàn ông kia hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, Lệnh Sâm mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tôi tưởng chúng ta bị chụp trộm.”
Anh buông tay xuống, cánh tay ngừng giữa không trung một lát rồi sau đó vỗ đầu Chúc Ôn Thư.
“Người đó đi rồi.”
À, ra là vậy.
Dù đã biết nguyên nhân, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn chưa thể nhanh chóng thoát khỏi sự tiếp xúc thân mật vừa rồi, cô đứng hình vài giây, tiếp đó mới xoay người đi vào phòng riêng với Lệnh Sâm.
Sau khi ngồi xuống, không ai trong hai người mở miệng nói chuyện.
Chúc Ôn Thư cụp mắt suy nghĩ, dường như mùi hương trên người Lệnh Sâm vẫn vương vấn quanh chóp mũi cô.
Như có như không, khá dễ ngửi, nhưng lại không phải là hương nước hoa.
“Kính chào quý khách, đây là menu ạ.”
Người phục vụ lên tiếng, đánh gãy mạch suy nghĩ của Chúc Ôn Thư.
Khoảng năm phút trôi qua.
Người phục vụ đứng bên cạnh bàn đã vài lần muốn lên tiếng nhưng tất cả đều bị không khí kỳ lạ trong căn phòng này chặn lại.
Người đàn ông im lặng, đeo khẩu trang, vành mũ kéo xuống rất thấp, thỉnh thoảng lật qua vài trang menu, lật xem cũng không nói là muốn gọi món gì, dáng vẻ thất thần không tập trung.
Không biết hồn gái ngồi đối diện đã bay về nơi nào, cô gái nghiêm túc lật hết quyển menu, xem xong cũng không gọi món giống hệt người đàn ông, cảm giác họ như cấp trên bí mật đến giám sát công việc ở đây vậy.
Nhưng người phục vụ không biết, sự im lặng của hai người là hoàn toàn khác nhau.
Một người vẫn chưa hoàn hồn từ khúc nhạc đệm vừa rồi, người còn lại nhìn thấy giá cả trong thực đơn thì nắm chặt tay.
“Xin hỏi…” Cuối cùng người phục vụ không nhịn được nữa đành lên tiếng, “Có cần em giới thiệu sơ lược các món không ạ?”
Lệnh Sâm nhìn thoáng qua nữ phục vụ, khép menu lại, sau đó hỏi người đối diện: “Cô giáo Chúc, có cần không?”
“Hả? Không cần.”
Chúc Ôn Thư tập trung nhìn kỹ, cô vội vàng lật qua hai trang, trầm ngâm hồi lâu mới chỉ vào một món ăn rồi nói: “Không ấy hai người chúng ta gọi một phần này đi?”
Lệnh Sâm: “Được.”
Người phục vụ bước lên phía trước nhận thực đơn, đồng thời nói: “Món chính của phần ăn này là thịt đùi Jamón Serrano Tây Ban Nha. Thịt đùi đã được sấy khô tự nhiên hơn một năm, chỉ nêm nếm muối thô, đơn giản nguyên chất, sau đó sẽ được đầu bếp…”
“Hả?”
Chúc Ôn Thư chỉ nghe thấy từ trọng tâm: “Đùi gì cơ?”
Phục vụ: “Thịt đùi hun khói Tây Ban Nha.”
“À.” Chúc Ôn Thư gật đầu: “Vậy cái này đi.”
“Vâng.”
Sau khi phục vụ cầm menu ra khỏi phòng, Lệnh Sâm mới bắt đầu cởi mũ và khẩu trang.
Chúc Ôn Thư nhìn động tác chậm rãi của anh, trong thời gian ngắn ngủi, anh làm xong một loạt động tác. Đúng như dự liệu, sau đó hai người lại rơi vào bầu không khí trầm lặng lần nữa.
Đây không phải lần đầu tiên gặp mặt, lúc trước cũng từng đi ăn chung với nhau.
Nhưng khúc nhạc đệm lúc mới vào cửa vừa rồi đã đánh vỡ sự bình tĩnh và thản nhiên mà cô tạo ra trước đó.
“Thịt đùi hun khói Tây Ban Nha là đồ sống đúng không?”
Chốc lát, Chúc Ôn Thư quyết định tìm đề tài nói chuyện, “Tôi rất ít khi ăn đồ sống”.
“Ừm.”
Lệnh Sâm cẩn thận gập khẩu trang, sau đó ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy sao vừa nãy cô không gọi đùi gà?”
“… Đùi gà gì mà tận 550 tệ.”
Chúc Ôn Thư lầu bầu: “Một phần đùi gà trong căn-tin trường chỉ có 5.5 tệ thôi.”
“Không phải là 3.5 sao?”
Lệnh Sâm buột miệng nói ra.
“Căn-tin mà tôi nói là căn tin trong trường tiểu học Thực nghiệm, không phải là căn tin ở THPT Số 1 chúng ta học.”
Chúc Ôn Thư cười khẽ: “Không ngờ anh vẫn còn nhớ rõ chuyện này.”
Lệnh Sâm vẫn cúi đầu như cũ, anh chỉ thấp giọng “Ừm.” một tiếng.
Mấy năm trước, giá cả vẫn chưa tăng cao, một phần đùi gà kho trong căn-tin cấp ba bọn họ chỉ có giá 3.5 tệ.
Lớp 12 học tập nặng nề, lại còn thêm lớp tự học buổi tối, nên bữa trưa bữa tối ngày nào bọn họ cũng giải quyết tại căn- tin. Món đùi gà kho được nấu mỗi trưa Thứ Tư hằng tuần gần như là niềm vui ít ỏi còn sót lại trong cuộc sống học tập nhàm chán của Chúc Ôn Thư.
Có một lần Chúc Ôn Thư ngủ dậy muộn, bữa sáng chưa ăn được bao nhiêu đã phải vội vã đến trường.
Học xong mấy tiết thì bụng cô bắt đầu kêu gào. Giải lao giữa tiết, cô ra ngoài hành lang ăn bánh mì “cứu tế” mà Chung Á đưa cho, miệng còn nhồm nhàm lẩm bẩm nói trưa nay phải mua hai phần đùi gà mới có thể bù đắp được cơn đói sáng nay.
Ai ngờ tiết cuối là tiết Toán, giáo viên giảng bài quá giờ.
Học sinh lớp khác náo nhiệt tan học, lúc đi qua lớp bọn họ còn vui cười đùa giỡn, làm cho lòng người ngứa ngáy khó chịu.
Qua một lúc, vài học sinh học Nghệ thuật và Thể thao ở dãy sau bắt đầu chuồn ra khỏi lớp, giáo viên cũng mặc kệ, không quan tâm mà tiếp tục giảng đề.
“Vậy đây là tập hợp gì?”
Chúc Ôn Thư thấy trong lớp không có ai trả lời, cô vuốt bụng mình, kéo dài giọng: “Tập… rỗng…”
Cả lớp cười ầm lên.
“Là tập con!”
Giáo viên nghe thấy người trả lời là Chúc Ôn Thư, cuối cùng trong giọng nói mới có chút cảm xúc: “Người nào người ấy ủ rũ mệt mỏi, ngay cả kiến thức lớp 10 mà cũng quên được, các em thế này thì làm sao thi đại học được hả?”
Vài câu dạy dỗ chẳng thấm vào đâu, không có tác dụng gì cả.
Chúc Ôn Thư nhìn hình ảnh từng bạn học lén chuồn đi phản chiếu ngược lên cửa sổ thuỷ tinh, trong lòng cô có cảm giác rất khó tả. Cô ngồi trên ghế bồn chồn gảy ngón tay, không ngấm được chữ nào của giáo viên, cả đầu toàn đùi gà.
Quả nhiên.
Đợi sau khi giáo viên giảng xong, lúc cô và Chung Á đi tới căn-tin thì đùi gà đã bán hết rồi.
Đành phải chấp nhận ăn vài món còn lại để lót dạ, Chúc Ôn Thư hậm hực quay về lớp.
Chỗ ngồi của cô ở hàng đầu tiên, vừa vào lớp đã thấy một chiếc túi nilon trong suốt được đặt trên bàn, bên trong là đùi gà kho mà cô nhớ mong.
“Đùi gà của ai vậy?”
Chúc Ôn Thư hỏi.
Học sinh trong lớp người đang ngủ trưa, người đang xem lại đề, không ai trả lời cô.
“Không ai nhận thì mình ăn vậy.”
Bạn nam ở ban sau cuối cùng cũng lên tiếng.
“Không phải cậu mua hả? Lúc tôi về lớp đã thấy nó ở đó rồi.”
–
“Đến bây giờ tôi vẫn không biết là vị anh hùng nào bố thí cho mình cơ.”
Trên bàn cơm, Chúc Ôn Thư luyên thuyên kể chuyện, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Anh hùng?”
Lệnh Sâm cầm cốc nước lên: “Đến mức đó hả”.
“Đương nhiên, hôm đó tôi vui cả ngày.” Chúc Ôn Thư nói, “Nếu tôi mà biết là bạn nam nào, tôi nhất định sẽ mời cậu ấy ăn mười bữa đùi gà.”
“… Sao cô biết người đó là nam?”
Chúc Ôn Thư hất tóc, ra vẻ thở dài: “Khi ấy Chung Á nói có thể người nào đó thầm mến tôi mua tặng.”
Chiếc cốc khẽ rung lên, Lệnh Sâm uống hết nửa cốc trà, sau đó nhẹ giọng trả lời cô.
“Cũng có thể.”
“Nhưng mà bây giờ nghĩ kỹ chắc là không phải.”
Chúc Ôn Thư lắc đầu: “Có bạn nam nào lại đi tặng đùi gà cho bạn nữ mình thích đâu chứ, thời đó toàn tặng Ferrero Rocher* gì đó thôi.”
Khi hai người đang nói chuyện, phục vụ đẩy cửa mang đồ ăn vào.
Lệnh Sâm nhanh chóng quay lưng với người đó, ngón tay mân mê chiếc điện thoại.
Đợi mấy người đó đi hết ra ngoài, Chúc Ôn Thư thấy anh xoay người lại lần nữa. Cô nghĩ thầm, chủ đề mà bản thân cố gắng dùng để bắt chuyện cuối cùng cũng vượt qua được khoảng thời gian đợi đồ ăn lúng túng này rồi. Vì thế cô cầm dao nĩa chuẩn bị dùng bữa.
“Vậy cô có ăn không?”
Lệnh Sâm đột nhiên hỏi.
“Hả?”
Đôi tay cầm dao nĩa của Chúc Ôn Thư khựng lại giữa không trung: “Đương nhiên ăn rồi”.
Lệnh Sâm chăm chú nhìn cô, hỏi: “Không biết đồ của ai để đó mà cô cũng dám ăn sao?”
Lời anh nói rất có lý, nếu đổi lại là hiện tại chắc chắn Chúc Ôn Thư sẽ cẩn thận hơn.
Nhưng lúc đó mới có mười mấy tuổi, còn chưa bước qua thời kỳ học trò hồn nhiên ngây thơ, sao mà nghĩ được nhiều như vậy.
“Lúc ấy cũng hơi lo, nhưng mà tôi nghĩ dù sao lớp cũng có camera. Nếu ăn vào có vấn đề thì chỉ cần xem camera rồi tìm người đó đòi bồi thường.”
“Vậy xem ra không xảy ra vấn đề gì nhỉ?”
Lệnh Sâm cười nhạt, anh tổng kết bằng một câu qua quýt. Dứt lời, anh đẩy thịt đùi hun khói sống tới trước mặt Chúc Ôn Thư: “Thịt đùi hun khói này không phải là đồ ăn không rõ nguồn gốc, cô giáo Chúc yên tâm ăn đi.”
Được rồi.
Xem ra đại minh tinh họ Lệnh cũng không hứng thú với mấy chuyện vặt vãnh mà cô kể, cô nên ngậm miệng ăn cơm thôi.
Nhưng thật ra bữa cơm này có hơi giày vò Chúc Ôn Thư.
Cô ăn chậm nhai kỹ, nếm rồi lại nếm, không biết tại sao miếng thịt đùi hun khói này lại ngốn mất một nửa lương của cô.
Chẳng nhẽ heo còn có giá hơn cô sao?
Cuối cùng, cô nhìn sang mấy quả cam trên bàn, người phục vụ nói nó có nguồn gốc từ Úc.
Ăn được hai miếng, Chúc Ôn Thư lau miệng, nhìn chằm chằm chúng mà khóc không ra nước mắt.
“Không ngon sao?”
Lệnh Sâm thấy biểu cảm kỳ lạ của Chúc Ôn Thư, bèn hỏi: “Khó ăn lắm à?”
“Không phải”.
Chúc Ôn Thư hít vào, cô cầm túi lên chuẩn bị ra ngoài tính tiền.
Trước khi bước đi, cô nói: “Vừa rồi bọn nó đã khai báo với tôi, bọn nó vốn dĩ chưa tới Úc bao giờ.”
Lệnh Sâm: “…”
Anh nhìn theo bóng lưng “thấy chết không sờn” của Chúc Ôn Thư, một lúc lâu mới rời mắt.
Anh lại nhìn bàn ăn tinh tế đẹp đẽ trước mặt, trong đầu hiện lên món đùi gà đầy dầu mỡ ở căn-tin cấp ba.
“Anh hùng ư?.
Lệnh Sâm cười khẽ, lẩm bẩm thành tiếng.
Vài phút sau, cửa phòng bị đẩy ra, một cái đầu thò vào.
“Anh thanh toán rồi sao?”
“Không phải tôi.”
Chúc Ôn Thư: “Hả?”
Lệnh Sâm quay đầu nhìn cô.
“Có thể là vị anh hùng nào đó không muốn lộ danh tính.”
Biết anh đang nói đùa, Chúc Ôn Thư cạn lời mất vài giây, cô hỏi: “… Bao nhiêu hiền đấy?”
Không biết nhà hàng có tính thêm phí bàn tiền típ không.
“Sao thế?”
Lệnh Sâm vừa đeo khẩu trang vừa nói: “Muốn chia đôi à?”
Chúc Ôn Thư nghĩ thầm “Tôi cũng không có ý này.”, nhưng lời nói ra lại là: “Cũng được.”
Hình như Lệnh Sâm nở nụ cười, anh không nói gì, chỉ đeo khẩu trang rồi đội mũ lên, sau đó đi tới chỗ cô.
Lúc đi qua, anh thuận tay vỗ đầu Chúc Ôn Thư: “Được rồi, đi thôi.”
Từ sau khi thành niên, rất ít người làm hành động thân thiết như này với Chúc Ôn Thư.
Cô đứng im không nhúc nhích, nhìn ngón tay Lệnh Sâm vô ý sượt qua một sợi tóc, sợi tóc ấy rơi xuống bị gió thổi qua chóp mũi cô.
Lại nữa rồi.
Chính là mùi hương thoang thoảng ấy.
–
Lệnh Sâm phát hiện, lúc trên bàn cơm thì Chúc Ôn Thư rất vui vẻ trò chuyện, nhưng lên xe thì lập tức im lặng.
Cô một mình yên tĩnh ngồi ở ghế phó lái, không xem điện thoại, cũng không nhìn anh.
Vì thế Lệnh Sâm cũng không vội khởi động xe.
Anh ngồi chốc lát, thấy Chúc Ôn Thư mãi không lên tiếng, đành hỏi: “Cô…”
Vừa mới nói được một chữ, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lệnh Sâm nhìn màn hình, lập tức nhấc máy.
Chúc Ôn Thư vỗn dĩ lạc vào cõi thần tiên nhưng dần dần cũng bị tiếng nói chuyện của anh kéo quay về.
Nghe lúc lâu, cô mới nhận ra anh đang nói chuyện công việc, cuộc nói chuyện có nhắc đến một số thứ như hiệu ứng ánh sáng.
Đợi anh cúp điện thoại, cô thấy anh lập tức khởi động xe thì hỏi: “Anh bận sao?”
“Ừm.”
Lệnh Sâm trả lời, sau đó anh quay đầu hỏi cô: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Cô chỉ cảm thấy nếu anh đã bận như vậy, sao lại rảnh rỗi cùng cô đi ăn cơm tối.
Bỗng nhiên điện thoại của Chúc Ôn Thư vang lên, là thông báo tin nhắn WeChat.
【Thi Tuyết Nhi: Cô giáo Chúc, tôi làm phiền cô sao? Sao cô không trả lời tin nhắn của tôi thế? 【đáng thương】】
Chúc Ôn Thư vội vàng kéo tin nhắn lên, quả thật cô vẫn chưa trả lời tin nhắn mấy hôm trước.
【Chúc Ôn Thư: Không đâu, hôm đó nhiều người gửi tin nhắn cho tôi quá nên tôi quên mất thôi.】
【Thi Tuyết Nhi: À, vậy bây giờ cô thời gian nói chuyện chốc lát không?】
【Chúc Ôn Thư: Có, chuyện gì thế?】
【Thi Tuyết Nhi: Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn tám chuyện với cô chút thôi.】
【Thi Tuyết Nhi: Ngày đó Lệnh Sâm tới tham gia hội thể thao khoá các cô đúng không? Sâm Sâm nói với tôi suýt chút nữa anh ấy tưởng Lệnh Sâm là người xấu nên muốn đuổi đi, cô thì sao? Cô có gặp Lệnh Sâm không? Có phải anh ấy ngoài đời giống hệt trên TV không?】
Chúc Ôn Thư liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ừm, giống.
Thậm chí còn đẹp hơn trên TV.
【Chúc Ôn Thư: Hôm đó anh ta đeo khẩu trang với kính râm, tôi cũng không để ý.】
【Thi Tuyết Nhi: Vậy à, thế cháu anh ấy thì sao? Ngoan không? Có giống anh ấy không?】
【Chúc Ôn Thư: Rất ngoan, không giống lắm.】
【Thi Tuyết Nhi: Tôi thực sự rất hâm mộ cô, cùng là giáo viên nhưng sao tôi lại không có may mắn dạy cháu anh ấy chứ, nói không chừng về sau cô có thể gặp anh ấy ở trường đấy.】
【Thi Tuyết Nhi: Huhu, đến lúc đó cô nhất định phải giúp tôi ngắm anh ấy đó nhé.】
Chúc Ôn Thư lại liếc nhìn Lệnh Sâm.
Nghĩ thầm, tôi không chỉ gặp anh ta ở trường học đâu, mà tôi còn ngồi trên xe anh ta nữa.
Có lẽ là do cô nhìn quá say sưa, nên khi bất thình lình đối diện với ánh mắt của Lệnh Sâm, không hiểu sao cô liền hoảng loạn, cứ đờ ra như thế.
“Sao nhìn tôi chằm chằm vậy?”
Lệnh Sâm hỏi.
Chúc Ôn Thư chớp mắt, tự nhận bản thân rất hài hước: “Có fan của anh nhờ tôi giúp cô ấy ngắm anh nhiều chút.”
Lệnh Sâm không có biểu cảm gì khác, anh tuỳ ý nói: “Giúp người khác ngắm, vậy tôi phải thu phí.”
Ý anh là, tôi ngắm sẽ không mất phí ư?
Tin nhắn của Thi Tuyết Nhi vẫn liên tục được gửi tới, nhưng Chúc Ôn Thư lại không có tâm tư để trả lời.
–
Bóng đêm đã bao trùm cả thành phố từ rất sớm.
Khi xuống xe, Chúc Ôn Thư có hơi phân tâm.
Nói như vậy cũng không chính xác, bởi vì lúc này cô đã đi được vài bước, nhưng không nghe thấy tiếng ô tô khởi động ở đằng sau, cô có linh cảm Lệnh sâm nhất định sẽ gọi cô lại.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
“Chúc Ôn Thư.”
Gió đêm thổi xuyên qua những ngọn cây, cuốn theo cả âm thanh người gọi, làn gió ấy lướt qua làm tung bay những lọn tóc của cô.
Hồi lâu, cô mới xoay người.
“Sao thế?”
Cách cửa kính xe, Lệnh Sâm cúi cằm xuống.
“Cô quên cầm điện thoại”.
“… À.”
Chúc Ôn Thư lặng lẽ bước tới, cô không mở cửa mà trực tiếp thò tay qua cửa kính xe cầm điện thoại.
Lúc sắp lấy điện thoại ra, cô giương mắt đối diện với đôi mắt của Lệnh Sâm.
Đêm tối như vậy, ánh trăng thế này, bọn họ nhìn nhau vài giây dưới bóng đèn mờ ảo trong xe.
Cô cảm giác Lệnh Sâm có lời muốn nói.
Nhưng anh vẫn không chịu lên tiếng.
Cuối cùng, Chúc Ôn Thư không nhịn được bèn hỏi: “Anh còn có chuyện gì muốn nói sao?”
“Không có.”
Lệnh Sâm bình tĩnh nói.
Chúc Ôn Thư: “Ừm…”
Sau khi tạm biệt, cô đi đến cổng khu chung cư.
Vừa cầm điện thoại lên đã nhìn thấy tin nhắn của Thi Tuyết Nhi.
Có lẽ cô nàng nằm mơ cũng không nghĩ rằng khoảng cách giữa mình và thần tượng cũng chỉ cách một cô giáo và một đứa bé, cho nên Thi Tuyết nhi vô cùng kích động. Mặc dù Chúc Ôn Thư không trả lời, cô ấy vẫn tự mình độc thoại.
【Thi Tuyết Nhi: Không ngờ anh ấy lại đích thân tham gia hội thể thao của cháu mình, người chú tuyệt vời gì thế này, huhu.】
【Thi Tuyết Nhi: Haiz, cô không biết đâu, bình thường ngay cả mấy show giải trí Lệnh Sâm cũng không tham gia. Không cần thiết thì không xuất hiện, ai cũng biết anh ấy là người rất lạnh nhạt đấy.】
【Thi Tuyết Nhi: Tôi hâm mộ cháu trai của anh ấy quá, cảm giác được Lệnh Sâm yêu thương chiều chuộng rốt cuộc là thế nào đây, hic.】
【Chúc Ôn Thư: Vậy cô cảm thấy…】
【Chúc Ôn Thư: Lệnh Sâm sẽ thích một cô gái như thế nào?】
【Thi Tuyết Nhi: Hả?】
【Chúc Ôn Thư: Tán dóc thôi, tôi cũng tò mò.】
【Thi Tuyết Nhi: Đầu tiên phải xác nhận một chút, anh ấy sẽ thích người phàm sao?】
【Chúc Ôn Thư:?】
【Thi Tuyết Nhi: Chắc chắn phải là mấy ngôi sao nữ xinh đẹp như tiên trên TV mới có thể lọt vào mắt của anh ấy huhu.】
【Thi Tuyết Nhi: Đợi chút, cô giáo Chúc, cô phát hiện ra gì rồi à?】
【Thi Tuyết Nhi: Không phải ngày đó anh ấy còn dẫn theo một ngôi sao nữ nào đó chứ?】
【Thi Tuyết Nhi: Ai thế hả, tò mò quá!】
Chúc Ôn Thư: “…”
Đúng vậy.
Cô cảm thấy lời Thi Tuyết Nhi nói rất có lý.
Hoàn cảnh sống giống như Lệnh Sâm, bình thường đều tiếp xúc với những người đẹp nghiêng nước nghiêng thành không gì sánh được.
Sao có thể nhìn trúng một cô giáo tiểu học cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Chúc Ôn Thư bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô cảm thấy có lẽ bản thân đã nhận được quá nhiều sự theo đuổi trong cái vòng tròn nhỏ này rồi, nên lúc nào cũng dễ dàng suy nghĩ vẩn vơ linh tinh.
Đó là Lệnh Sâm!
Không phải mấy cậu bé chưa trải sự đời!
Cô không thể chỉ vì người ta quan tâm cháu trai, đến trường vài lần, lịch sự mời cô ăn bữa cơm mà nghĩ nhiều như thế!
Nói không chừng người ta vừa về đến nhà đã “tình chàng ý thiếp” với ngôi sao nữ nào đó rồi.
Làm gì còn nhớ rõ Chúc Ôn Thư cô là ai?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại cô lại đột nhiên rung lên.
Tưởng là Thi Tuyết Nhi truy hỏi, Chúc Ôn Thư không vội mở lên, cô còn đang bận nghĩ xem hôm nay bản thân có hành vi xòe đuôi tự đa tình nào không.
Cho tới khi vào trong thang máy, Chúc Ôn Thư chắc chắn bản thân không có biểu hiện nào gọi là đa tình quá mức rõ ràng, cô mới mở điện thoại lên.
Một tin nhắn nhảy ra.
【c: Cuối tuần có rảnh không?】
________________________
Lệnh chim công: để đó, để đó hết đi, để tôi tự mình thể hiện mình đa tình.
*Là một sản phẩm của Ferrero Group hay đơn giản là Ferrero, là một công ty đa quốc gia có trụ sở chính tại Luxembourg. Ferrero là nhà sản xuất sôcôla và các sản phẩm bánh kẹo có thương hiệu, đồng thời là công ty sản xuất sôcôla và bánh kẹo lớn thứ hai trên thế giới.