Đầu đường dòng người chen chúc, sân bay vội vàng tấp nập, nhà hàng ồn ào náo nhiệt…
Mỗi một nơi Lệnh Sâm đi qua, nếu lúc ấy đột nhiên có một mái tóc thướt tha, hay thậm chí chỉ là một bóng lưng mảnh khảnh của cô gái nào đó thôi, anh lại bất chợt rơi vào trong giấc mơ ấy.
Nhưng thế giới rộng lớn như vậy, biển người mênh mông, anh chưa bao giờ cảm thấy mình sẽ may mắn gặp lại Chúc Ôn Thư lần nữa.
Vận may của anh, đã dùng hết từ năm lớp 12 rồi.
Hơn nữa dù có gặp, anh nên làm gì đây?
Lệnh Sâm chắc chắn Chúc Ôn Thư sẽ sống cuộc sống hạnh phúc an vui cùng Doãn Việt Trạch, hoặc là một người đàn ông tốt hơn.
Anh biết, đối với Chúc Ôn Thư mà nói, sự xuất hiện của bản thân chỉ là khúc nhạc đệm nhạt nhẽo không đi tới đâu.
Nhưng đêm đến, Lệnh Sâm vẫn không thể không chế, anh dùng thời gian mất ngủ ấy để tưởng tượng nếu có ngày hai người găp lại, vậy cảnh tượng ấy sẽ như thế nào.
Chỉ là Lệnh Sâm chưa bao giờ nghĩ, vào một ngày bình thường, Chúc Ôn Thư sẽ tới ấn chuông cửa nhà mình.
Không có trải nghiệm phức tạp kỳ lạ, cũng không có ám chỉ của vận mệnh, cô bình tĩnh bất ngờ xông vào tầm mắt anh, giống hệt như kỳ nghỉ hè lớp 9 năm đó.
Thế nên, Lệnh Sâm mang theo đôi mắt ngái ngủ nhập nhèm đứng trước màn hình giám sát suốt hai phút, không thể phân biệt được đâu thực đâu mơ.
Cả ngày hôm ấy anh hệt như người mộng du, hai chân như lơ lửng chưa bao giờ dẫm lên mặt đất.
Thậm chí tới giờ phút này, khi Lệnh Sâm xách theo vali của Chúc Ôn Thư đứng ở cửa, anh vẫn cảm thấy mình chưa thoát khỏi giấc mơ.
Dù là lần đầu tiên một mình đứng trên sân khấu biểu diễn, Lệnh Sâm cũng không cảm thấy mơ màng không chân thực tới vậy.
“Sao thế?” Chúc Ôn Thư thấy anh mãi không mở cửa, nên hỏi.
Lệnh Sâm nhìn cô, ánh mắt dừng lại chốc lát, sau đó đẩy cửa ra.
Chúc Ôn Thư thong thả đi theo sau anh, cô ho nhẹ một tiếng, quay đầu vươn tay phải về phía Lệnh Sâm.
“Từ nay chúng ta chính là bạn cùng nhà, ở chung hòa hợp nhá.”
Phản ứng tối nay của Lệnh Sâm dường như đột nhiên chậm lại, anh cụp mắt nhẹ nhàng nhìn cô, sau đó mới vươn tay.
“Ở chung hoà hợp.”
“Trước tiên chúng ta lập ra ba quy ước đã.”
Chúc Ôn Thư nghiêm túc nói: “Khu vực vệ sinh chung phải giữ gìn, quét dọn, yêu sạch sẽ.”
Lệnh Sâm cười đáp: “Được, hai điều còn lại thì sao?”
Chúc Ôn Thư nhìn vào trong, cô phát hiện trong phòng khách có nhiều cây xanh hơn.
“Bình thường không được phép kéo rèm vào, mấy cây hoa kia cần ánh sáng mặt trời để phát triển.”
Lệnh Sâm: “Còn cái nữa?”
“Còn chứ…”
Chúc Ôn Thư nhìn quanh bốn phía, điềm tĩnh nói: “Em không có kinh nghiệm ở cùng người khác phái, nghĩ ra rồi nói sau.”
“Được.”
–
Trước khi chuyển nhà, Chúc Ôn Thư cảm thấy bản thân chắc chắn phải cần rất nhiều thời gian để có thể thích ứng với cuộc sống mới này,
Dù sao cô lớn như vậy rồi, nhưng cũng chưa bao giờ đơn độc sớm tối chung sống cùng một người đàn ông, nên chưa biết phải điều chỉnh trạng thái cuộc sống ra sao.
Nhưng sự thật lại trái ngược.
Có lẽ là vì từng một mình chăm chóc người ba không có năng lực chăm sóc bản thân, nên khả năng tự lập của Lệnh Sâm tốt hơn Chúc Ôn Thư rất nhiều.
Anh cũng không thích người khác nhúng tay vào cuộc sống của mình quá nhiều, gần như mọi việc đều đích thân làm.
Hoàn toàn khác với cuộc sống minh tinh được trợ lý vây quanh, ngay cả ô cũng phải che giúp trong tưởng tượng của Chúc Ôn Thư.
Sáng sớm có người dậy sớm nấu cơm, ban đêm có người đóng cửa sổ, trời nắng có thể cùng nhau phơi chăn, mùa mưa có người để sẵn ô ở lối vào nhà.
Ngay cả hàng chuyển phát nhanh quên mở chất đống bừa bộn trong phòng để đồ, cách vài ngày cũng sẽ được xếp lại một lần, hộp giấy được xếp ngay ngắn ở cửa chờ nhân viên dọn vệ sinh tới dọn.
Chúc Ôn Thư từng nghĩ, trạng thái sống chung của hai người họ dường như không khác biệt quá lớn với khi cô sống một mình.
Dù sao bình thường Lệnh Sâm rất bận, di chuyển liên tục nay đây mai đó.
Nhưng thời gian này anh ở nhà rất nhiều.
Có đôi khi Chúc Ôn Thư cho rằng Lệnh Sâm sẽ không về, nhưng hôm sau thức dậy, cô lại thấy anh nằm bên cạnh.
Nhưng mà cô cũng giống anh, từ khi cô giáo Chung hết kỳ nghỉ thai sản, Chúc Ôn Thư buông xuống công việc chủ nhiệm lớp, nên thời gian trống rất nhiều.
Tuy nhiên cô không hoàn toàn nhàn rỗi, Lệnh Sâm nói muốn chuyển sang một căn nhà khác gần với trường tiểu học thực nghiệm, nhà không cần lớn quá, vì đôi khi lớn quá sẽ trống trải.
Thế nên hễ có thời gian là họ sẽ đi tản bộ loanh quanh gần trường tiểu học, không lâu sau liền ưng ý một căn nhà mới với hai phòng ngủ. Chủ nhà vừa mới sửa sang lại, còn chưa kịp dọn vào thì đã gặp chút chuyện, phải xoay sở tiền bạc nên muốn nhanh chóng bán đi.
Chỉ là phong cách trang trí của ngôi nhà này quá khoa trương. Sau khi sang tên, căn nhà lập tức được sửa sang lại lần nữa.
Không để Lệnh Hưng Ngôn toàn quyền trang trí như lần trước, gần như toàn bộ quá trình sửa sang lần này Lệnh Sâm đều tham gia, anh tỉ mỉ tới mức đích thân đi xác nhận từng viên gạch một.
Có vẻ Chúc Ôn Thư không có đất dụng võ, đại đa số chỉ cần gật đầu xác nhận, sau đó ngồi đợi nghiệm thu thành quả.
Vì thế Chúc Ôn Thư nghĩ nhân lúc rảnh rỗi cô sẽ trồng thêm nhiều hoa cỏ, chờ khi bọn họ chuyển đến ngôi nhà tự tay xây nên này, sức sống của mấy cây xanh đó sẽ dào dạt khắp nơi.
Trồng cây không phải chuyện dễ, dưới sự chăm sóc cẩn thận của Chúc Ôn Thư, những bông hoa cây cỏ dần trở lên tươi tốt xanh mướt, thỉnh thoảng còn thu hút thêm mấy con muỗi.
Lúc khóm hoa đầu tiên nở rộ, Giang Thành bất giác vào thu.
Chạng vạng, sau khi ăn tối xong, Chúc Ôn Thư mặc thêm chiếc áo len dài tay, ngồi xổm trên ban công cẩn thận xới đất.
Nghe thấy thanh âm nhập mật mã mở cửa, cô quay đầu, quả nhiên thấy Lệnh Sâm cầm áo khoác trở về.
Không phải tối nay có tiệc à?
Nhìn Lệnh Sâm thay giày, treo áo khoác rồi đi tới ban công, Chúc Ôn Thư cười tủm tỉm: “Không phải sau khi công khai tình cảm anh mất việc rồi chứ?”
Bước chân Lệnh Sâm vẫn không dừng lại, anh chỉ hơi nhướng mày.
Chúc Ôn Thư: “Về hưu trước tuổi à?”
“Chắc là vậy.”
Đột nhiên Lệnh Sâm nghĩ tới gì đó, anh quay đầu đi đến phòng bếp: “Nếu anh về hưu trước tuổi, cô giáo Chúc có nuôi anh không?”
Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ: “Vậy anh chịu khó đợi đi, em sẽ cố gắng nâng cao tiền lương.”
Lệnh Sâm không nói gì, anh mở tủ lạnh ra nhìn, sau đó ngoảnh lại: “Em ăn hết sữa chua rồi à?”
“Em thấy hết hạn sử dụng nên ném đi rồi.”
Chúc Ôn Thư nhíu mày: “Mấy thứ như này thời gian sử dụng rất ngắn, anh không nên mua một lần nhiều như thế, cũng đâu ăn hết được.”
“Ừm.”
Lệnh Sâm đóng cửa tủ lạnh: “Vậy tới siêu thị mua thêm chút đồ nhá?”
Lúc này sắc trời đã dần tối, nhưng vì thời tiết dễ chịu, nên Chúc Ôn Thư gật đầu ngay lập tức.
“Anh mặc áo khoác vào đi.”
Gần đó có một siêu thị, nhưng nghĩ đến số đồ mỗi lần mua không hề ít nên họ quyết định lái xe đi.
Hôm nay là ngày làm việc, theo lý thuyết hẳn là sẽ không nhiều người, bởi vậy lúc xuống xe Lệnh Sâm lười đeo khẩu trang. Nhưng khi hai người đi vào, cả hai lập tức phát hiện mấy quầy hàng giảm giá đông nghịt người. Thấy tình huống này, bước chân Lệnh Sâm hơi do dự.
Nhỡ đâu xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, có lẽ anh sẽ bị vây nhìn giống hệt như mặt hàng giảm giá kia.
Nghĩ đến thôi cũng thấy nghẹt thở rồi.
Chúc Ôn Thư nhìn Lệnh Sâm, sau đó lấy một chiếc khẩu trang từ trong túi ra, kiễng chân đeo lên cho anh.
“May mà cô giáo Chúc liệu việc như thần.”
“Đúng đó.”
Lệnh Sâm cúi mặt, nhanh chóng kéo Chúc Ôn Thư đi qua nhóm người đang xếp hàng.
Sau khi đẩy xe hàng đi hết một tầng, hai người đi vào khi thực phẩm tươi sống cạnh tầng 1.
Mặc dù ngoài miệng nói không cần mua nhiều, nhưng gần dây Chúc Ôn Thư đang học nấu ăn, nên thấy nguyên liệu nào cũng muốn mua.
Thấm thoát một lúc, xe hàng đã đầy ụ.
Khi đến khu đồ lạnh, Chúc Ôn Thư muốn mua hai lon sữa tươi, lúc cô đang do dự, một hộp kem đột nhiên bị vứt vào trong xe hàng.
Chúc Ôn Thư quay đầu nhìn Lệnh Sâm: “Anh làm gì thế?”
“Không phải em muốn ăn kem à?”
Lệnh Sâm vô cảm nói.
“Em nói khi nào?”
Chúc Ôn Thư để kem về lại chỗ cũ, nhíu mày: “Anh không nhịn được à? Bác sĩ bảo phải kiêng mấy đồ lạnh dễ gây kích ứng, anh không cần dạ dày của mình nữa à?”
“Anh không sao từ lâu rồi.”
Lênh Sâm vươn tay định lấy hộp kem, thấy Chúc Ôn Thư trừng mắt, anh lập tức rụt bàn tay vừa mới chạm vào tủ lạnh về: “Được, được.”
Đi được hai bước, Lệnh Sâm nghiêng đầu nhìn kệ hàng, đột nhiên hỏi: “Uống soda quýt không?”
“Không uống.”
Chúc Ôn Thư không quay đầu lại: “Đồ uống có ga không tốt cho răng, em không muốn lúc cười lên sẽ lộ ra một hàm răng vàng khè.”
Lát sau, cô cảm thấy là lạ, quay đầu thì thấy Lệnh Sâm vẫn đứng nguyên chỗ cũ.
“Anh làm gì thế”. Chúc Ôn Thư nở nụ cười: “Được, anh lấy đi, đừng để trong tủ lạnh là được.”
Lệnh Sâm cầm hai chai, khi đang định để vào trong xe hàng, anh chợt nghe thấy Chúc Ôn Thư nói: “So đo với nước ngọt làm gì, em 26 rồi, thứ yêu thích thay đổi là chuyện bình thường mà?”
Tay Lệnh Sâm sững lại, cúi đầu cong khoé môi.
“Vậy bây giờ em yêu thích gì?”
“Để em nghĩ xem.”
Chúc Ôn Thư cầm chai nước ngọt trong tay anh để lên kệ hàng: “Bạn trai em.”
Vừa dứt lời, Lệnh Sâm còn chưa kịp phản ứng gì, đột nhiên có hai cô gái ngại ngùng lôi kéo nhau đi đến.
Hai người đó nhìn Lệnh Sâm rồi lại nhìn vẻ mặt Chúc Ôn Thư, thấy trong mắt cô có ý cười nhàn nhạt, mới lo lắng hỏi: “Em có…có thể chụp với anh một tấm không, bọn em, bọn em vừa mới…”
“Được.”
Lệnh Sâm nói.
Hai cô hái không nghĩ Lệnh Sâm sẽ dễ dàng đồng ý như vậy, họ kích động lôi điện thoại ra, tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, hưng phấn tới mức tay chân luống cuống.
“Tôi chụp giúp hai người.”
Chúc Ôn Thư vươn tay về phía cô gái: “Cùng nhau chụp hay là chụp riêng?”
“Chụp, chụp riêng ạ.”
Chúc Ôn Thư gật đầu.
Khoảng thời gian này cô và Lệnh Sâm đã bị chụp không biết bao nhiêu lần, khi đi tản bộ, ra ngoài ăn cơm, mua sắm….đủ mọi nơi.
Tình huống sau khi bị nhận ra muốn chụp ảnh chung này cũng đã từng xảy ra, cho nên Chúc Ôn Thư đã thành thạo như nước chảy, bình tĩnh nhận lấy điện thoại.
“Chụp nhiều chút nhá”. Chúc Ôn Thư nhìn điện thoại, nói: “Sau đấy hai người tự chọn.”
“Vâng….cảm ơn chị ạ.”
Sau khi hai cô gái cầm lại điện thoại, cũng không vội rời đi mà rụt rè nhìn Chúc Ôn Thư: “Bọn em có thể chụp một tấm với chị không?”
“…”
Đây là lần đầu tiên Chúc Ôn Thư gặp tình huống này, nhưng không đợi cô từ chối, Lệnh Sâm đã lên tiếng trước: “Xin lỗi, cô ấy không chụp.”
“Vâng! Vâng ạ, bọn em quấy rầy rồi, cảm ơn anh chị ạ!”
Hai cô gái vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, hưng phấn tới nỗi bước chân vướng vào nhau.
“Đi thôi.”
Lệnh Sâm đeo khẩu trang, đột nhiên anh lại nói: “Em xem, đeo khẩu trang cũng không có tác dụng gì.”
Tiếc là Chúc Ôn Thư không nghe thấy, cô đã đi đến khu vực đồ ngọt chọn bánh mì.
Hơn nửa tiếng sau, hai người chuẩn bị tính tiền ra về.
Trước quầy thu ngân có hàng dài người xếp hàng, bên tự động thanh toán cũng có rất nhiều người. Khi Chúc Ôn Thư nhìn khắp xung quanh để tìm hàng ngắn nhất, Lệnh Sâm đã đẩy xe hàng đi lên phía trước.
“Ây, em đi cho.” Chúc Ôn Thư ngăn anh: “Nhiều người như thế, anh ra ngoài chờ đi.”
Thông thường dù cho đi siêu thị hay là ra ngoài ăn cơm, Chúc Ôn Thư luôn bảo Lệnh Sâm đợi, cô sẽ đi xếp hàng tính tiền để tránh gây rắc rối không đáng có ở nơi đông người.
Nhưng tối nay Lệnh Sâm rất kiên trì, anh lắc đầu: “Để anh, hôm nay đồ rất nhiều.”
“Không sao mà, đâu phải là không có xe đẩy.”
Chúc Ôn Thư chỉ vào vị trí trống cạnh quầy thu ngân: “Anh ở chỗ cũ chờ em đi.”
“Không được.”
Lệnh Sâm cụp mắt nhìn cô: “Em cứ tranh thanh toán, dựa dẫm em nhiều anh sẽ không cứng được.”
“…”
Thấy Chúc Ôn Thư trừng mình, Lệnh Sâm kéo khẩu trang: “…Ý của anh không phải ý đó đâu.”
Lúc nói ra, quả thật Lệnh Sâm không nghĩ đến lớp nghĩa đó.
Ở cùng với nhau không xấu hổ không ngại quen rồi, nên dễ khiến người ta nghĩ lung tung.
“Thôi thế nào cũng được.”
Chúc Ôn Thư quay đầu đi ra ngoài.
Sau hơn mười phút xếp hàng, Lệnh Sâm mang theo hai túi đồ to đi ra.
Đi vào trong hầm để xe, Chúc Ôn Thư ngồi ở ghế phó lái. Sau khi xe ra khỏi hầm để xe, cô lấy phiếu thanh toán ra đối chiếu giá.
Lệnh Sâm ở bên cạnh liên tục nói chuyện, thường xuyên ngắt lời cô.
“Sáng mai em không có tiết nhỉ, không cần tới trường đúng không?”
“Em nói với anh rồi, sáng mai có buổi họp nghiên cứu giảng dạy.”
Nói đến đây, ánh mắt Chúc Ôn Thư đột nhiên sững lại, cô từ từ nhìn về phía Lệnh Sâm: “Sao trong phiếu thanh toán vẫn có kem?”
Lệnh Sâm: “.”
Chúc Ôn Thư vừa tức vừa buồn cười.
Cô không biết vì sao có lúc Lệnh Sâm đột nhiên ấu trĩ giống hệt với học sinh trong lớp cô.
Tuy nhiên Chúc Ôn Thư lại không bài xích cảm giác này, mặc dù tức giận, nhưng qua một khoảng thời gian ngẫm nghĩ, cô lại cảm thấy dấu ấn cuộc sống càng ngày càng rõ.
Về đến nhà, Chúc Ôn Thư lấy hộp kem ra khỏi túi đồ, sau đó liếc nhìn Lệnh Sâm.
Anh yên lặng, mang theo vẻ mặt bình tĩnh đi vào phòng.
Chúc Ôn Thư hừ một tiếng, lấy ra một cây kem để thử.
Được rồi, quả thật rất ngọt.
Cô cầm kem định đi về phòng, đột nhiên điện thoại để trong phòng khách lại đổ chuông.
“Cô giáo Chúc, tối mai có rảnh không?”
“Không rảnh”. Chúc Ôn Thư không cần suy nghĩ.
“Haizz, đừng thế chứ, thương lượng với cậu chuyện này”. Thanh âm Chúc Khải Sâm chợt nhỏ đi, giống như là sợ bị người khác nghe thấy: “Tối mai tôi định cầu hôn Thi Tuyết Nhi, cậu giúp tôi lừa cô ấy đến rạp chiếu phim nhá, tôi bao trọn rồi.”
Chúc Ôn Thư ngớ ra, miếng kem trong miệng cũng quên nuốt.
“Hả? Sao bất ngờ thế?”
“Không bất ngờ gì hết”. Chúc Khải Sâm nói: “Bọn tôi yêu nhau một năm rồi, giờ kết hôn là đẹp, nếu không sẽ chậm mất thanh xuân người ta, ngày mai kỷ niệm một năm bên nhau của chúng tôi đấy.”
“Ý của tôi không phải thế.”
Chúc Ôn Thư nói: “Sao hôm nay cậu mới nói cho tôi biết? Tối mai tôi cũng định đi xem phim.”
“Thì không phải…sợ cậu lỡ miệng nói ra à.”
“…Rồi rồi, cậu nói cụ thể cho tôi nghe đi.”
“Cũng chẳng có gì cả, cậu hẹn cô ấy đi xem phim là được”. Chúc Khải Sâm nói: “Đến muộn chút nhá, như vậy sau khi đèn tắt cô ấy mới không nhìn thấy người trong rạp chiếu phim.”
Chúc Ôn Thư hỏi chi tiết hơn, khi chuẩn bị cúp điện thoại, Chúc Khải Sâm lại nói: “Vậy ngày mai cậu có thể…gọi Lệnh Sâm cùng tới hay không? Khà khà, tôi cảm thấy nếu có anh ta ở đó, chắc chắn Thi Tuyết Nhi rất vui.”
“…Tối mai tôi sẽ đi xem phìm cùng anh ấy.”
Chúc Ôn Thư hơi dừng lại: “Không đưa anh ấy đi chẳng lẽ vứt anh ấy ở nhà.”
“Ok nha! Đại ân đại đức của cô giáo Chúc, tôi sẽ nhớ suốt đời!”
–
Kế hoạch của Chúc Khải Sâm rất hoàn mỹ, anh ta bao một rạp chiếu phim, gọi rất nhiều bạn bè đến, chuẩn bị tới khi ấy sẽ chiếu ảnh chụp giữa anh ta và Thi Tuyết Nhi lên trên màn hình.
Hơn nữa có Lệnh Sâm ở đây, Chúc Khải Sâm không tin Thi Tuyết Nhi sẽ không cảm động tới mức xoay người vòng vòng, sau đó đồng ý lời cầu hôn.
Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, chướng ngại vật duy nhất trong kế hoạch này lại chính là Lệnh Sâm.
Chúc Ôn Thư cúp điện thoại chưa được mấy phút, Lệnh Sâm đã đi từ phòng ra.
Anh làm như không thấy cây kem Chúc Ôn Thư cầm trên tay, đi thẳng vào phòng bếp rót nước ấm.
“Em có chuyện này muốn nói với anh”. Chúc Ôn Thư nhìn bóng lưng anh, nói: “Có lẽ tối mai chúng ta không thể đi xem phim rồi.”
Động tác của Lệnh Sâm hơi dừng, anh quay đầu, nói: “Vì sao?”
“Vừa nãy Chúc Khải Sâm tìm em, nhờ em một chuyện, cậu ta muốn cầu hôn cô giáo Tuyết Nhi, chuyện lớn như vậy em không thể từ chối.”
Nói xong, Chúc Ôn Thư thấy Lệnh Sâm nhíu mày, vì thế cô mỉm cười đi lên trước, nghiêng đầu dựa vào bả vai anh: “Lần sau chúng ta đi xem phim là được mà, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.”
Nếu đổi lại là ngày thường, với những chuyện nhỏ nhặt này, Lệnh Sâm sẽ đồng ý ngay. Nhưng lần này hình như anh rất do dự: “Nhất định phải là ngày mai à?”
“Đúng vậy, ngày mai là kỷ niệm một năm bên nhau của họ.”
Chúc Ôn Thư ngẫm nghĩ tiếp tục bổ sung: “Thật ra còn phải cảm ơn anh đấy, nếu không có anh tặng vé, có thể hai người họ sẽ không ở bên nhau nhanh như thế.”
“…”
Lệnh Sâm “à” một tiếng, thấp giọng nói: “Anh hơi hối hận rồi.”
“Anh nói gì cơ?”
“Không có gì, em đi đi.”
“Anh có muốn đi cùng em không?” Chúc Ôn Thư đưa kem tới gần miệng anh: “Cô giáo Tuyết Nhi rất thích anh, nếu có thể thấy anh ở đó, chắc chắn cô ấy sẽ rất vui.”
Lệnh Sâm im lặng lúc lâu, sau đó mới cúi đầu ăn một miếng kem.
“Nghe theo sự sắp xếp của cô giáo Chúc.”
“Vậy thi tốt rồi”. Chúc Ôn Thư cho anh ăn một miếng, sau đó nhanh chóng rụt tay về: “Ngày mai anh tới rạp chiếu trước đi, bọn họ ở đấy chờ hết rồi.”
“Rạp chiếu phim?”
“Đúng.”
Chúc Ôn Thư nói kế hoạch cầu hôn của Chúc Khải Sâm cho Lệnh Sâm nghe, nghe xong, Lệnh Sâm lộ ra vẻ mặt được mở mang tầm mắt: “Còn có thể như này à?”
–
Buổi chiều ngày hôm sau, Chúc Ôn Thư cố ý lấy lý do dạy quá giờ để kéo dài thời gian, khi cô và Thi Tuyết Nhi tới, trong rạp chiếu đã tối thui không thấy đầu ngón tay.
Nhưng mà Thi Tuyết Nhi cũng không thích bộ phim điện ảnh này, cô nàng ủ rũ đi theo Chúc Ôn Thư đến chỗ ngồi, sau khi ngồi xuống còn nhỏ giọng trách móc.
Cô nàng ăn bỏng ngô nhồm nhoàm, giọng nói không quá rõ: “Hôm nay là ngày kỷ niệm một năm chúng tôi bên nhau! Vậy mà anh ấy không bên cạnh tôi, rõ ràng lúc trước nói là nhớ rõ, giờ lại cho leo cây.”
“Cậu ta cũng đâu muốn, đột nhiên trường có nhiệm vụ thôi.”
Chúc Ôn Thư vừa an ủi Thi Tuyết Nhi, vừa quan sát xung quanh, cô có thể loáng thoáng thấy rất nhiều người ở đây, nhưng cô lại không biết Lệnh Sâm ở chỗ nào.
Trong lúc Thi Tuyết Nhi lầm bầm, Chúc Ôn Thư lấy điện thoại ra, âm thầm gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.
【Chúc Ôn Thư: Anh ở đâu thế?】
【c: Sau em.】
Chúc Ôn Thư định quay đầu, nhưng cô đột nhiên va phải ánh mắt Thi Tuyết Nhi.
“Nhiệm vụ gì mà nhiệm vụ, giáo viên thể dục đâu phải chủ nhiệm lớp, lúc theo đuổi, anh ấy chơi bóng tới mức trẹo cả chân nhưng vẫn đi dạo cùng tôi đấy thôi”. Cô nàng thở dài: “Haizz, đàn ông trong thiên hạ ai cũng giống nhau, có rồi sẽ không biết quý trọng.”
Màn hình đột nhiên sáng lên, Chúc Ôn Thư hơi hồi hộp, căn bản cô không nghe thấy Thi Tuyết Nhi nói gì, chỉ gật đầu lấy lệ.
Lúc này điện thoại chợt rung lên.
【c:…】
【Chúc Ôn Thư:?】
【c: Em với bạn thân em suốt ngày nói mấy chuyện gì thế?】
【c: Đừng nhìn điện thoại, tập trung nhìn màn hình đi.】
【c: Anh muốn xem đoạn phim kia cảm động tới mức nào.】
Chúc Ôn Thư cười khẽ, cô ngẩng đầu lên.
Có lẽ vì muốn đánh lạc hướng, nên trên màn hình vẫn hiện quảng cáo như thường lệ.
Thi Tuyết Nhi thờ ơ ăn bỏng ngô, hơi mất kiên nhẫn.
Mãi đến khi biểu tượng rồng* xuất hiện, Thi Tuyết Nhi vẫn mất hứng như cũ, chỉ muốn tám chuyện: “Đúng rồi, cô giáo Chúc, hôm nay trong nhóm fan chúng tôi có chị em tìm tôi nói muốn…”
*Khi phim điện ảnh Trung Quốc chiếu, phần mở đầu để bắt đầu bộ phim sẽ có con rồng bay tới hoá thành biểu tượng rồng
Khoảnh khắc hình ảnh xuất hiện, Thi Tuyết Nhi chợt sững người.
Cô nàng há miệng ngạc nhiên, chăm chú nhìn từng tấm ảnh chụp mình xuất hiện trên màn hình lớn.
Sau đó là ảnh chụp chung với Chúc Khải Sâm.
“Cái, cái này…” Hình như Thi Tuyết Nhi hiểu ra gì đó, lập tức quay đầu nhìn người bên cạnh, thấy Chúc Ôn Thư mỉm cười, cô nàng lại nhìn màn hình một lần nữa.
Chiếc video này dài khoảng chừng 10 phút, ghi lại mọi khoảnh khắc của hai người họ trong một năm vừa qua.
Nước mắt Thi Tuyết Nhi bất giác chảy xuống, bỏng ngô vung vãi khắp sàn nhà.
Đoạn video kết thúc, đèn trong phòng sáng lên, khi Chúc Khải Sâm cầm theo đóa hoa hồng và nhẫn, quỳ một gối xuống trước mặt, lúc này cô nàng đã khóc tới mức trôi hết lớp trang điểm.
Chúc Khải Sâm cũng nghẹn ngào, lắp bắp nói: “Tuyết Nhi, em có đồng ý lấy anh không?”
“Em, em đương nhiên đồng…”, Thi Tuyết Nhi lau nước mắt, đột nhiên cô nàng nghĩ đến gì đó, lời nói trong miệng lại ngoặt về: “Em không đồng ý lắm.”
Chúc Khải Sâm: “?”
Tất cả bạn bè ở đây đều im lặng.
“Em không muốn kết hôn, kết hôn…”, Thi Tuyết Nhi quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư bằng đôi mắt đẫm lệ: “Kết hôn rồi, em không thể làm phù dâu cho cô giáo Chúc với Lệnh Sâm nữa.”
Chúc Ôn Thư: “…”
Lệnh Sâm: “…”
Ngoại trừ người không rõ tình hình là Thi Tuyết Nhi, ánh mắt mọi người trong toàn trường đều tập trung hết lên người Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm
Thật ra Chúc Ôn Thư hơi xấu hổ, cô và Lệnh Sâm hoàn toàn chưa từng đề cập đến chuyện kết hôn, sao đột nhiên lại bị điểm danh đưa vào thế khó rồi.
Cô hắng giọng, không biết nên nói thế nào, nên đành phải ném vấn đề này cho Lệnh Sâm.
Cô quay đầu nhìn Lệnh Sâm đứng sau lưng Thi Tuyết Nhi.
Hình như Thi Tuyết Nhi nhận ra gì đó, cô nàng ngoảng lại theo ánh mắt Chúc Ôn Thư.
Tiếng khóc nức nở chợt mắc trong cổ họng, khiến cô nàng suýt chút nữa nghẹn chết.
“Anh, anh…tôi…”
Lệnh Sâm mím môi, bất lực nhìn fan cứng số một của mình.
“Chúng tôi không ngại.”
Tiếng khóc vỡ oà lên, cuối cùng Thi Tuyết Nhi cũng khóc ra, cô nàng run rẩy vươn tay để Chúc Khải Sâm đeo nhẫn cho mình.
Bình thường Chúc Khải Sâm mạnh mẽ khoẻ như vâm, vậy mà lúc này lại chợt thành người mau nước mắt, run rẩy một lúc lâu vẫn không đeo được nhẫn vào ngón áp út của Thi Tuyết Nhi.
“Tuyết Nhi, Tuyết Nhi…Anh thề, anh nhất định sẽ đối tốt với em, anh cảm thấy mình rất hạnh phúc, tưởng tượng cả đời sau chúng ta có thể ở cạnh nhau, anh thấy gì cũng đáng giá, thật đấy, bây giờ anh cảm thấy rất hạnh phúc, đời này của anh tới hiện tại chưa bao giờ hạnh phúc như vậy.”
Mặc dù hôm qua Chúc Ôn Thư đã biết toàn bộ quá trình, nhưng thấy cảnh tượng này, cô vẫn đưa tay lau nước mắt.
Cùng lúc đó, cô nhìn Lệnh Sâm bên cạnh, anh yên lặng nhìn hai người kia, ánh mắt trầm lặng.
Cảm nhận được ánh mắt của Chúc Ôn Thư, Lệnh Sâm chợt quay đầu, bốn mắt nhìn nhau, ánh sáng trong mắt như nhảy múa, không ai nói gì.
–
Trên đường trở về.
Chúc Ôn Thư lúc nào cũng nhìn Lệnh Sâm, bị anh phát hiện, cô lại vội vàng nhìn đi nơi khác.
Từ khi Lệnh Sâm đồng ý với Thi Tuyết Nhi, câu nói kia luôn xoay vòng trong đầu cô.
Chúng tôi không ngại.
Dường như anh đã nhận định họ chắc chắn sẽ kết hôn.
Nhưng anh chưa từng nhắc tới.
Chúc Ôn Thư là người không giỏi che giấu tâm sự, thấy vẻ mặt Lệnh Sâm hơi đăm chiêu, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
“Anh sẽ không…cầu hôn em vào đúng ngày sinh nhật chứ?”
Lệnh sâm quay đầu nhìn cô, sau đó bình tĩnh nói: “Không đâu.”
Chúc Ôn Thư: “?”
“…”
“À.”
Cô gượng cười: “Em hỏi linh tinh thôi.”
“Sinh nhật phải làm cho ra sinh nhật”. Lệnh Sâm dừng lại, rồi nói tiếp: “Anh hy vọng cuộc sống của em có thể có nhiều hơn một ngày kỷ niệm.”
May mà hôm nay Chúc Ôn Thư không lái xe.
Nhịp tim của cô rõ ràng rất bình thường, nhưng lực chú ý lại không thể nào tập trung được.
“Hơn nữa”.
Đến khi chờ đèn giao thông, Lệnh Sâm nghiêng đầu nhìn Chúc Ôn Thư: “Anh không muốn đợi đến ngày đó.”
Ngọn đèn bên đường xuyên qua cửa kính xe, chiếu lên gương mặt hai người.
Lúc này, nhịp tim Chúc Ôn Thư chợt thay đổi tốc độ.
Cô rất hối hận vì đã hỏi câu hỏi này.
Kể từ bây giờ, có thể ngày nào cô cũng sẽ bị vây trong trạng thái vừa lo lắng lại vừa mong chờ.
“Đèn xanh rồi.”
Chúc Ôn Thư bất chợt nhắc nhở Lệnh Sâm: “Về nhà trước đi.”
Lệnh Sâm không nói gì, tiếp tục lái xe.
Trong bầu không khí tĩnh mịch, Chúc Ôn Thư nghiêng mình, nhìn thẳng vào Lệnh Sâm.
Ánh mắt cô di chuyển từng chút một trên khuôn mặt anh, cuối cùng dừng lại ở trước ngực.
“Sao anh không đeo đồng hồ?”
Vốn dĩ Lệnh Sâm rất bình tĩnh, nhưng khi nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt anh khẽ động, lúc lâu sau mới nói: “Lúc trước anh mang đi sửa rồi.”
“À.”
Chúc Ôn Thư cúi đầu, không tiếp tục hỏi vấn đề này nữa: “Anh cảm thấy màn cầu hôn hôm nay thế nào?”
Thanh âm Lệnh Sâm hơi uể oải.
“Tạm được.”
Có thể nghe thấy câu này từ miệng Lệnh Sâm, vậy chắc chắn là rất được.
Chúc Ôn Thư nhìn cửa sổ xe, thấp giọng nói: “Có thể khiến anh công nhận, thật không dễ mà.”
“Anh có bắt bẻ bao giờ đâu?”
Chúc Ôn Thư mím môi cười, không nói thêm gì.
Sau đó, hai người đều vì đề tài này mà im lặng, những cảm xúc khác nhau dần nổi lên trong xe.
Cho dù không ai mở miệng, nhưng dường như hai người đều biết, quan hệ của bọn họ sắp có sự thay đổi.
Về đến nhà, Lệnh Sâm cởi áo khoác, nói mình đi tắm.
Chúc Ôn Thư vẫn chưa thoát được cảm xúc ra khỏi chủ đề hôn nhân, cô đột nhiên ngượng ngùng, chỉ gật đầu sau đó đi tới ngồi ở ban công.
Trong khoảng thời gian này, cô dành rất nhiều thời gian để chăm sóc hoa cỏ ngoài đây, hoa nở rồi tàn, chỉ còn lại hai chậu hoa hồng và hoa cát cánh.
Chúc Ôn Thư ngồi trên xích đu, nhìn ngọn đèn vạn nhà, trong đầu cô chợt hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Thật ra cô cảm thấy có kết hôn hay không thì cũng không khác nhau.
Cuộc sống hiện tại căn bản cũng không thiếu một tấm giấy chứng nhận.
Nhưng hôm nay thấy bộ dạng khóc không thành tiếng của Chúc Khải Sâm, trong lòng Chúc Ôn Thư hơi xao động, dâng lên một cảm xúc khó tả.
Chuyện cô chưa từng lo nghĩ, lúc này lại chậm rãi mọc rễ nảy mầm trong lòng, qua phút chốc, chúng tươi tốt hệt như nhưng bông hồng và bông cát cánh bên cạnh.
Chúc Ôn Thư mím môi, nhìn về phía phòng tắm.
Tiếng nước nhỏ bé bên trong đã ngừng lại, không ngoài dự liệu, Lệnh Sâm ra ngoài ngay sau đó.
Ngồi dưới gió đêm một lúc, Chúc Ôn Thư đột nhiên nhận được tin nhắn của Thi Tuyết Nhi.
【Thi Tuyết Nhi: Cô giáo Chúc, suýt nữa tôi quên mất, tôi có người bạn có chuyện muốn nói với Lệnh Sâm, nên định phiền cô truyền lời giúp.】
【Thi Tuyết Nhi: À thì…Vốn dĩ tôi cũng không muốn làm phiền Lệnh Sâm, nhưng người bạn này…tôi không biết nói sao nữa, hay là cô đi xem trước đi?】
【Chúc Ôn Thư: Ừm, có thể.】
Thật ra qua thời gian dài như vậy, hơn nữa còn biết bao lần bị chụp ảnh, Chúc Ôn Thư biết thân phận của mình không còn là bí mật, chẳng là chưa bao giờ được công khai ra bên ngoài thôi.
Chỉ cần không làm phiền đến cuộc sống, cô sẽ không để ý.
【Thi Tuyết Nhi: Vậy tôi chuyển tiếp nhá, tin nhắn dài lắm.】
【Thi Tuyết Nhi:
Bạn học tằm nhỏ, xin lỗi vì đã quấy rầy cô, tôi là fan của Lệnh Sâm. Hôm nay là ngày đặc biệt, tôi có rất nhiều lời muốn nói với Lệnh Sâm. Tôi biết có lẽ anh ấy sẽ không nhìn thấy tin nhắn riêng của tôi, cho nên chỉ có thể làm phiền tới cô.
Trời sinh tôi là người “thiếu sót”, từ khi sinh ra đã không thể nói, quá trình trưởng thành cũng không quá thuận lợi, rơi vào đầm lầy sâu thẳm.
Vì là người câm, nên tôi rất tự ti, không có bạn bè, chịu đủ loại ánh mắt kỳ thị, trạng thái tinh thần từng rất đáng lo ngại.
Cho tới khi Lệnh Sâm xuất hiện, tôi trở thành fan cứng trong miệng mọi người.
Nhờ Lệnh Sâm mà tôi gặp được rất nhiều người bạn cùng chung chí hướng, họ không cần tôi mở miệng nói chuyện, chỉ cần tôi có thể gõ chữ là được.
Chúng tôi thường xuyên nói chuyện trên mạng, tụ tập offline, nhờ Lệnh Sâm, tôi phát hiện vậy mà bản thân cũng có thể hoà nhập với mọi người.
Có lẽ Lệnh Sâm vĩnh viễn sẽ không biết, có người giơ cao hai tay trong buổi biểu diễn là vì muốn vẫy lighstick, mà có người lại là kêu cứu.
Nhờ sự tồn tại của Lệnh Sâm, tôi đã được cứu.
Trước kia tôi là công nhân ở một dây chuyền trong nhà máy, tôi từng nghĩ cả đời mình sẽ như vậy, nhưng cuối cùng may mắn lại đến một cách lặng lẽ.
Vì thích Lệnh Sâm, tôi tự học photoshop, sau đó thiết kế rất nhiều poster cho anh ấy. Có lẽ anh ấy chưa từng thấy, nhưng bởi vậy mà tôi được nhận vào một công ty thiết kế.
Hôm nay tôi có tiệm thiết kế quảng cáo cho riêng mình.
Mặc dù rất nhỏ, có một mình tôi là nhân viên.
Chắc là Lệnh Sâm cũng không biết, sự tồn tại của anh ấy đã cứu rỗi một người chưa từng gặp mặt.
Tôi đã sống một cuộc sống mà mình mong muốn, nên tôi hy vọng những ngày tháng sắp tới Lệnh Sâm cũng có thể hạnh phúc.
Mặc dù tôi không thể nói chuyện, nhưng tôi có thể cảm giác những năm qua ánh ấy sống không tốt. Tôi rất muốn để Lệnh Sâm biết, dù tương lai có khó khăn trắc trở, nhưng vĩnh viễn luôn có rất nhiều người ở phía sau yêu thích và ủng hộ anh ấy, cho nên đừng bao giờ bỏ cuộc.
Lệnh Sâm là một người rất tốt, anh ấy xứng đáng có được những điều đẹp nhất tốt nhất trong cuộc sống.
Anh ấy nói trăng sẽ không mọc ban ngày, giữa hè cũng không có tuyết, nhưng chính anh ấy vẫn chờ đợi phép màu cho riêng mình, tôi cũng chờ đợi phép màu của riêng tôi.
Ban ngày ánh mặt trời sáng chói chiếu xuống, giữa hè mặt trời cũng toả nắng sáng rực rỡ, chúc cô và Lệnh Sâm vĩnh viễn hạnh phúc, vĩnh viễn đứng dưới ánh mặt trời xán lạn.】
–
Khi Lệnh Sâm tắm xong đi ra, Chúc Ôn Thư vẫn ngồi trên ban công, cô cúi đầu nhìn điện thoại, không biết đang nghĩ gì.
Anh đứng trong phòng khách chốc lát, trên tay cầm thứ gì đó, sau đó đi từng bước một tới.
“Em…”
“Anh…”
Hai người đồng thời lên tiếng.
Lệnh Sâm nở nụ cười: “Cô giáo Chúc nói trước đi.”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn.”
Thanh âm Chúc Ôn Thư hơi nghẹn ngào, cô nhỏ giọng nói: “Có fan của anh viết tặng anh một bức thư, cô giáo Tuyết Nhi gửi cho em, em đọc cho anh nghe nhá.”
“Ừm.”
Lệnh Sâm thuận thế ngồi xổm trước mặt cô.
Chúc Ôn Thư cầm điện thoại, tự động tay đổi xưng hô, chậm rãi đọc từng câu.
Lệnh Sâm vẫn không nói gì, anh chỉ cúi đầu trầm ngâm.
Nhưng Chúc Ôn Thư biết dưới hàng mi cụp xuống ấy, đôi mắt anh đang lộ vẻ xúc động.
“Em đã sống một cuộc sống mà mình mong muốn, nên em hy vọng những ngày tháng sắp tới anh cũng có thể hạnh phúc.”
“Mặc dù em không thể nói chuyện, nhưng em có thể cảm giác nhưng năm qua anh sống không tốt. Em rất muốn để anh biết, dù tương lai có khó khăn trắc trở, nhưng vĩnh viễn luôn có rất nhiều người ở phía sau yêu thích và ủng hộ anh, cho nên đừng bao giờ bỏ cuộc.”
“Anh là một người rất tốt, anh xứng đáng có được những điều đẹp nhất tốt nhất trong cuộc sống.”
Khi đọc đến đoạn này, Chúc Ôn Thư sụt sịt hít vào.
“Anh nói trăng sẽ không mọc ban ngày, giữa hè cũng không có tuyết, nhưng chính anh vẫn…”
Lúc đọc đến chữ “đợi”, Chúc Ôn Thư đột nhiên dừng lại.
Hình như cô thường xuyên nghe thấy Lệnh Sâm nói chữ này.
“Anh ở dưới lầu đợi em.”
“Đừng vội, cứ từ từ ăn, anh đợi em ăn xong.”
“Anh rất thích đợi em.”
“Anh đợi em ngủ rồi mới ngủ.”
“Ngày mai anh đến đợi em tan lớp.”
Dường như anh luôn đợi.
Cho nên tối nay anh nói anh không muốn đợi đến ngày đó.
Giờ phút này, trong lồng ngực Chúc Ôn Thư cuồn cuộn cảm xúc mà cô chưa bao giờ trải qua.
Ngay cả fan hâm mộ chưa từng gặp mặt cũng biết anh luôn đợi.
Cô không muốn để Lệnh Sâm đợi chờ thêm nữa.
“Lệnh Sâm”. Chúc Ôn Thư bất chợt ngước mắt nhìn anh: “Hay là chúng ta kết hôn đi.”
Vài giây sau Lệnh Sâm mới ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Chúc Ôn Thư, anh không phân biệt được lời này là do fan gửi hay là cô đột nhiên thêm vào.
Chúc Ôn Thư quay người, ngắt một bông hồng từ chậu hoa bên cạnh.
“Vì đột ngột nên em chưa chuẩn bị gì, định qua khoảng thời gian nữa”. Cô đưa bông hồng vào trong tay Lệnh Sâm: “Sẽ cho anh thêm một màn đầy đủ, được không? Giống như hôm nay ý.”
Lệnh Sâm vẫn ngửa đầu nhìn Chúc Ôn Thư, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin.
Trong thời gian chờ đợi đằng đẵng, Chúc Ôn Thư thấy hốc mắt anh phiếm hồng.
“Anh nói đi.”
Cô khom người ôm anh: “Em cầu hôn anh rồi, anh có đồng ý không?”
Lệnh sâm vẫn yên lặng, chỉ có bả vai hơi run rẩy.
Qua lúc lâu, tay Chúc Ôn Thư bị mở ra, chiếc đồng hồ quảy quýt quen thuộc lặng lẽ nằm trong tay cô.
“Đây là…”
Lệnh Sâm mở miệng nhưng mãi không thể nói ra thành lời.
Chúc Ôn Thư kiên nhẫn đợi, rất lâu sau mới nghe thấy anh nói: “Lúc trước chiếc đồng hồ này không chạy, anh nhờ người thay dây cót, bây giờ có thể vĩnh viễn chuyển động như cũ rồi.”
Lệnh Sâm ngước mắt nhìn vào mắt Chúc Ôn Thư, anh không nói thêm nữa.
“Tin anh, chiếc đồng hồ này sẽ mãi mãi chuyển động.”
“Vâng.”
Chúc Ôn Thư vùi đầu, che đi đôi mắt dần ngấn lệ.
“Đeo cho em đi.”
Giây phút chiếc đồng hồ được đeo lên cổ, Chúc Ôn Thư nghe thấy nhịp tim rõ ràng của Lệnh Sâm.
Ban ngày không có trăng, giữa hạ không có tuyết, giống như dây cót của chiếc đồng hồ sẽ vĩnh viễn không dừng lại.
Nhịp tim của anh và cô, cũng sẽ không tách rời.
——【Xong phần truyện chính】——