Cô Chủ Hào Môn Không Muốn Hot

Chương 19: Chương 19



Nhất phiên* trong phim Quý ngài khăn tay là Giang Thịnh Ngự, “Quý ngài khăn tay” ở tên phim là chỉ nhân vật mà Giang Thịnh Ngự sẽ diễn.
*Nhất phiên là chỉ diễn viên có vị trí cao nhất trong dàn diễn viên.
Anh là một kẻ kỳ quặc trong mắt những gia đình xung quanh, mua một căn nhà từng có người chết để sống, bình thường cứ ru rú trong nhà trông rất thần bí, không ai biết anh tên là gì, vì anh luôn cầm một cái khăn tay nên mọi người gọi anh là quý ngài khăn tay.
Nhân vật Chi Chi do Tần Lệ thủ vai là một cô tiểu thư nhà giàu bị sa sút tinh thần, là người đã từng sống trong căn nhà mà quý ngài khăn tay đang ở, bởi vì say rượu nên một ngày nọ đã bị người ta phát hiện đã chết tại nhà.
Có một hôm vùng lân cận xảy ra án mạng, quý ngài khăn tay trở thành đối tượng hoài nghi trong mắt mọi người, lúc cảnh sát tìm tới cửa thì mới dần tiết lộ chuyện cũ của anh.
Nói một cách đơn giản thì Chi Chi là người mà quý ngài khăn tay yêu nhưng không có được, anh tới đây để tìm kiếm nguyên nhân cái chết của Chi Chi.

Bởi vì diễn vai một người đã chết nên cảnh quay của Tần Lệ cũng không nhiều, tất cả đều chỉ xuất hiện trong hồi ức, tổng cổng chưa tới mười cảnh, lời thoại cũng rất ít.
Cô rất thích nhân vật Chi Chi này.

Hi Hi được chụp ảnh với Sầm Triệt nên cực kỳ vui vẻ, gửi ảnh chụp vào trong nhóm có cô ấy, Đới Quận và Tần Lệ.
Nhóm của bọn họ tên là: Lệ tổng và nhân viên của cô ấy.
Hi Hi: Anh Quận, em gặp được Giang Thịnh Ngự nè, đứng gần lắm đó!
Hi Hi: Hu hu hu, cực kỳ đẹp trai luôn!
Lúc Đới Quận nhìn thấy ảnh chụp cũng hâm mộ đến phát khóc.
Đới Quận: Lệ tổng, cô có xin chữ ký giúp tôi chưa?
Lúc này Tần Lệ đã đang trên đường về nhà, buổi đọc kịch bản đã kết thúc, nhóm đạo diễn vốn định cùng nhau ăn một bữa nhưng năm giờ chiều Tần Lệ còn một buổi họp nên không tham gia.
Lúc cô nhìn thấy tin nhắn thì hơi trầm mặc, cô quên mất rồi.
Quay về công ty, Tần Lệ vừa ra khỏi thang máy đã thấy Đới Quận thiết tha chờ đợi.
“Lệ tổng…”
“Lần sau.”
“Có phải cô quên không…” Đới Quận yếu ớt hỏi.
Hiếm khi Tần Lệ cảm thấy chột dạ, khẽ ho một tiếng: “Hay là tôi ký trước cho cậu một cái nhé? Vai diễn của tôi là nữ thần của nam thần của cậu đó.”
“Không cần.” Đới Quận khéo léo từ chối, hầu như ngày nào cậu cũng phải cầm tài liệu cho cô ký, hoàn toàn không có chút mong chờ gì với chữ ký của cô.
“Lệ tổng, lần sau cô phải nhớ đó.”
“Được được được, tôi đảm bảo sẽ nhớ rõ mà.”
Đới Quận cảm thấy không đáng tin tí nào, bởi vì mấy cô gái cặn bã toàn đảm bảo kiểu này.
Sau khi quay lại văn phòng, điện thoại Tần Lệ đã reo lên mấy lần, cô cầm lên xem thì phát hiện mình được Sầm Triệt thêm vào một nhóm chat.

Đây là nhóm làm phim Quý ngài khăn tay, trong đó có đạo diễn, bên sản xuất, biên kịch và cả mấy diễn viên chính nữa.
Tần Lệ tìm được Giang Thịnh Ngự trong mục thành viên nhóm.
Ảnh đại diện full đen, biệt danh là tên viết tắt của anh, phong cách ngắn gọn này rất giống khí chất lạnh nhạt trên con người anh.
Tần Lệ giơ điện thoại cho Đới Quận xem.
“Ảnh đế của cậu này.”
“Thật á?”
Đới Quận đang định nhìn kỹ một chút thì Tần Lệ rút điện thoại về: “Đương nhiên là thật rồi, làm việc cho tốt, nói không chừng không chỉ có chữ ký mà có cả Wechat luôn đấy.”
“Được…”
Đới Quận phát hiện Lệ tổng nhà họ ngày càng biết vẽ bánh.

Buổi họp đọc kịch bản của Quý ngài khăn tay được tiến hành tổng cộng bảy ngày, mặc dù cảnh diễn của Tần Lệ không nhiều nhưng cô vẫn tham gia từ đầu đến cuối.

Mỗi lần buổi đọc kịch bản kết thúc, Hi Hi sẽ cầm đồ giúp Tần Lệ, cô ấy nhìn thấy mấy ghi chép đầy ắp trên kịch bản đều sẽ có cảm giác như đang xem một quyển sách giáo khoa của học bá lúc còn đi học.

Thấy ghi chép trên kịch bản ngày càng nhiều, cuối cùng cũng có ngày Hi Hi không nhịn được mà hỏi: “Chị Lệ, sao chị nhớ cả phần của người khác luôn vậy?” Không chỉ nhớ vai diễn của người khác mà nhớ cả quay phim, ánh đèn gì đó luôn.
“Lúc nghe bọn họ nói thì thuận tay ghi nhớ lại thôi.” Tần Lệ tỏ vẻ đây là chuyện nhỏ: “Tôi không có kinh nghiệm, cũng nên tìm hiểu một chút.”
Hi Hi càng kính nể cô, quả nhiên học bá đại học TOP3 thế giới có khác, trông chị Lệ của mình không đáng tin nhưng thật ra người ta rất phấn đấu đó!
Sau khi họp đọc kịch bản xong thì sẽ khởi quay, hạng mục này vốn đã rất gấp rồi.
Trước khi vào đoàn, Tần Lệ còn một việc cần làm nữa, cô phải tìm Vinh Hải xin nghỉ phép.
Mặc dù phần diễn của cô không nhiều nhưng cũng phải quay hơn nửa tháng.
Nếu là trước kia thì Tần Lệ muốn biến mất là biến mất, muốn đi nghỉ phép là ngay hôm sau sẽ sắp xếp máy bay đi ngay, là một người không hề có vướng bận gì.

Có lần cô vừa đi là đi hơn ba tháng, chỉ có đám Tần Đào, Mễ Nghiên và Sầm Triệt là liên lạc với cô, ông già, Tần Thần Vũ hay Tần Thăng Dương gì đó hoàn toàn không biết chuyện này.
Nghe nói Tần Lệ muốn nghỉ hai mươi ngày, Vinh Hải hỏi: “Cô tính đi nghỉ phép à?”
“Tôi nhận một bộ phim, phải đi quay.” Tần Lệ không định giấu Vinh Hải.
Trong công ty này, bọn họ có thể coi là đồng đội của nhau, hơn nữa với cách làm người của anh ta thì chắc chắn sẽ không cười cợt cô như Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương.
Quả nhiên Vinh Hải không hề nói gì, chỉ rất bất ngờ: “Vậy nên lần trước cô đi thử vai là tính đi đóng phim thật à?”
Suy cho cùng cũng vì công ty, Tần Lệ không biết nên giải thích thế nào, anh ta nói sao thì là vậy đi, có lẽ đến lúc đó mọi người cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Vinh Hải cười nói: “Đi đi, cô vốn nên được tự do buông thả mà, khoảng thời gian này cô đã cực khổ lắm rồi.”
“Anh nói vậy làm tôi ngại quá.” Tần Lệ nháy mắt: “Rõ ràng toàn là anh làm thôi.”
Khoảng thời gian này Vinh Hải thật sự bận rất nhiều việc, cô chỉ đưa ra quyết định cắt bỏ hạng mục, còn lại đều do anh ta tiến hành.
“Đó là những việc tôi nên làm.”
Tần Lệ cảm thấy nếu như giữa Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương có một người giống như Vinh Hải là tốt rồi.
“À đúng vậy, anh giữ bí mật chuyện này giúp tôi trước nhé.”
Nếu để Tần Thần Vũ, Tần Thăng Dương và mấy ông già trong hội đồng quản trị kia biết thì e là không phải đến răn dạy cô mà là đến cười cợt cô mới đúng, cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ một cách bình yên thôi.
“Yên tâm, tôi sẽ nói Lệ tổng đi khảo sát hạng mục.” Giọng Vinh Hải rất ôn hòa, Tần Lệ cảm thấy Vinh Hải thật sự quá tốt.
“Tôi sẽ để Đới Quận ở lại công ty giúp đỡ anh, văn kiện cần ký tên thì anh cứ giao cho cậu ấy, có chuyện gì thì liên lạc với tôi, chúng ta có thể mở họp qua điện thoại.”
Chẳng mấy chốc Đới Quận đã biết mình lại bị xếp ở lại giúp đỡ công ty.
“Lệ tổng, tại sao tôi phải ở lại giúp đỡ? Hay cô nghĩ lại, dẫn tôi theo đi.”
“Chúng tôi toàn là nữ, một mình cậu là con trai vừa không tiện vừa không an toàn.

Con trai phải bảo vệ bản thân, sao có thể ở chung với nhiều cô gái như vậy được chứ?”
Đới Quận: “…”
Thật ra Tần Lệ để Đới Quận ở lại là có lý do.

Một là giới tính, hai là cậu hiểu rõ về công ty hơn, ở lại không chỉ giúp được Vinh Hải mà còn có thể xử lý được một vài tình huống bất ngờ, ở mặt này thì Hi Hi không sánh bằng cậu.
Dưới sự chú ý của fan hâm mộ và giới đồng nghiệp, cuối cùng Quý ngài khăn tay cũng khởi quay.
Đoàn phim phải di chuyển đến tổng cộng ba thành phố để quay phim, nhưng trước khi đổi sang những thành phố khác thì phần diễn của Tần Lệ đã kết thúc rồi.
Cảnh đầu tiên Tần Lệ sẽ diễn với Giang Thịnh Ngự.
Đêm trước ngày quay, Sầm Triệt đến tìm cô.
“Lệ Lệ, ngày mai cậu phải diễn chung với Giang Thịnh Ngự đó, có hồi hộp không?”
Tần Lệ không thèm quan tâm, ý của cô rất rõ ràng: Có gì mà chị đây chưa từng gặp đâu, tại sao phải hồi hộp?
Sầm Triệt “chậc” một tiếng: “Có cần tiền bối Sầm chỉ bảo cho cậu không?”
Tần Lệ nhíu mày đầy sâu xa: “Tiền bối làm mẫu cho mình phải ngồi trên đùi rồi ôm anh ta thế nào hả? Xem ra cậu có kinh nghiệm phết nhỉ?”
Ngày mai vừa quay đã phải quay cảnh thân mật nhất.
Sầm Triệt: “…”
Được rồi, cái này anh ta cũng không chỉ bảo được.

Sau khi tiền bối Sầm định đến chỉ bảo nhưng không thành thì trong nhóm bắt đầu ôn ào.
Sầm Triệt thì đồng nghĩa với việc Tần Đào, Mễ Nghiên và Hạ Phùng Xuyên cũng biết.
Mễ Nghiên: Lệ Lệ, mai quay phim cố lên nha!
Hạ Phùng Xuyên: Lệ Lệ cố lên.
Tần Đào: Chị giỏi nhất!
Mễ Nghiên: Lệ Lệ đừng căng thẳng, ngồi lên trêu tí là xong rồi.
Mễ Nghiên: Nhưng mà chắc là cậu không có kinh nghiệm ngồi trên đùi đâu, vậy thì mình sẽ dùng kinh nghiệm phong phú của mình nói cho cậu biết, nhớ phải tránh những bộ quan trọng, nếu không bốc lửa là xấu hổ lắm á.
Tần Đào:?? Có người ngang nhiên lái xe này!
Tần Lệ:…
Mễ Nghiên: Hu hu hu, được ngồi trên đùi Giang Thịnh Ngự luôn, hâm mộ quá đi mất, ngày mai nhớ phải nói cho mình biết đó là cảm giác gì đấy nhé!
Tần Lệ:…!Thì không phải chỉ là đùi thôi sao?
Mễ Nghiên: Vậy thì cũng là đùi của Giang Thịnh Ngự mà, người đàn ông cực phẩm đó!
Tần Lệ: Cậu khoác áo vào đi.
Sầm Triệt: Cậu khoác áo vào đi.

Vì để ngày mai có thể nghênh đón cảnh quay đầu tiên trong cuộc đời bằng trạng thái tốt nhất, tối đó Tần Lệ đi ngủ sớm, nhưng cô lại mất ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Hệ thống: “Đừng căng thẳng, cô làm được mà.”
Ai căng thẳng, có gì đâu mà phải căng thẳng chứ.
Nhưng Tần Lệ không ngủ được, trằn trọc hơn nửa buổi tối, tức tới mức muốn mắng người.
Hệ thống: “…” Rõ ràng là vì căng thẳng mà.

Sáng hôm sau thời tiết rất đẹp, lúc Giang Thịnh Ngự ăn sáng trong khách sạn thì tiện tay mở “Con đường ảnh hậu”.

Sau khi tải màn hình trong, tiến độ nhiệm vụ là 0, đại tiểu thư đứng đó trông rất hùng hồn.
Giang Thịnh Ngự phát hiện có một dấu chấm than mới ở cột bên phải.
【 Chúc mừng đăng nhập trò chơi 100 lần, mở khóa chức năng mới: Biểu cảm của đại tiểu thư.


Giang Thịnh Ngự không ngờ mình đã vô tình mở trò chơi được một trăm lần.
Anh tắt khung chat hệ thống, phát hiện nhân vật vốn chỉ biết chớp mắt đã có sự thay đổi.

Hai mắt của đại tiểu thư biến thành hai vạch ngang, khóe mắt vương nước mắt, dưới mắt là hai phần xanh đen mờ mờ trông rất uể oái.
Giang Thịnh Ngự mở xem tâm trạng hôm nay của đại tiểu thư.
【 Tâm trạng hôm nay: Mất ngủ, không vui.


Quả nhiên là vẻ mặt mất ngủ, không ngờ còn biết mất ngủ, không hiểu sao gương mặt bánh bao uể oải kia có chút đáng yêu.
Giang Thịnh Ngự chọt chọt, không lâu sau trợ lý đi tới.
“Chào buổi sáng anh Ngự, tâm trạng hôm nay của anh khá tốt nhỉ?”
Giang Thịnh Ngự: “Có ngày nào tâm trạng tôi không tốt à?”
Trợ lý: “…”

Đúng là không, nhưng mà vừa rồi nhìn thấy khóe môi anh cong lên, không giống bình thường cho lắm.
Ăn sáng xong cũng chẳng dư lại bao nhiêu thời gian, Giang Thịnh Ngự đi làm kiểu tóc.
Những diễn viên có địa vị cao như Giang Thịnh Ngự và Sầm Triệt đều có phòng trang điểm riêng và phòng nghỉ, người mới như Tần Lệ đương nhiên là không có, chỉ có thể dùng chung phòng với mọi người.
“Không ngờ cô chủ Tần này dùng chung phòng trang điểm với người khác mà không hề có ý kiến gì, chẳng lẽ cô ấy tới trải nghiệm cuộc sống sao ta?”
Lúc đi ngang qua hành lang, trợ lý bảo Giang Thịnh Ngự nhìn qua kia, chỉ thấy Tần Lệ đang lười biếng tựa vào ghế trong phòng trang điểm để thợ trang điểm cho mình.

Để tiện trang điểm nên tóc cô được kẹp lên lộ ra cái trán trơn bóng, trông cả gương mặt rất nhỏ, ngũ quan xinh đẹp.
Cô chợt ngáp một cái, khóe mắt nổi lên nước mắt, đôi mắt cụp xuống, không hiểu sao Giang Thịnh Ngự lại nhớ đến bộ dạng đáng yêu kiều diễm lúc mất ngủ của đại tiểu thư trong game.
Tần Lệ ngáp xong thì lờ mờ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, cô vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy một bóng người tuấn tú mạnh mẽ đi ngang qua cửa từ tấm gương trước mặt.
Là Giang Thịnh Ngự.
Tầm mắt hai người đúng lúc đối mặt trong gương.
Tần Lệ quay lại, đuôi mắt vẫn còn một chút buồn ngủ: “Chào buổi sáng, tiền bối Giang.”
Lúc này mấy người còn lại trong phòng trang điểm mới phát hiện Giang Thịnh Ngự đi qua, sôi nổi chào hỏi anh.
“Chào buổi sáng tiền bối Giang.”
Giang Thịnh Ngự khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp êm tai như sương sớm mùa thu: “Chào buổi sáng.”
Chờ anh đi rồi, trong phòng trang điểm đều là những tiếng thảo luận sôi nổi.
“Vừa rồi tôi hồi hộp lắm đó.”
“Giang Thịnh Ngự ngoài đời còn đẹp trai hơn cả video, đây là lần đầu tôi nhìn thấy anh ấy đó.”
“Giọng êm tai đến mức run cả chân.”
Mấy người khác bàn luận về Giang Thịnh Ngự, Tần Lệ cầm một cái gương nhỏ soi soi, thấy đôi mắt của mình thì nhíu mày lại.

Cũng may quầng thâm không sâu, có thể dùng phấn lót để che đi.

W????b‎ đọc‎ nhanh‎ tại‎ +‎ Tr????mTr????‎ ????????n.????N‎ +
“Chị Lệ, sao chị mất ngủ vậy? Em nhớ chất lượng giấc ngủ của chị khá tốt mà.” Hi Hi nghi ngờ hỏi.
Tần Lệ trả lời: “Chắc là hơi lạ giường.”
Hệ thống vạch trần: “Rõ ràng là căng thẳng.”
Tần Lệ cảm thấy hệ thống này hơi phiền: “Có hình thức cấm làm phiền không?”
Hệ thống: “…”

Trang điểm xong, Tần Lệ đến studio.
Mặc dù đã nhìn thấy tạo hình từ trước nhưng hai mắt mọi người vẫn sáng lên.
Tần Lệ mặc một cái váy hai dây màu đỏ sẫm, lớp trang điểm trên mặt không đậm, chỉ thoa một ít phất nót đơn giản trông khá giản dị, mái tóc xoăn cũng xõa tự nhiên.

Dù là vậy thì cô vẫn xinh đẹp động lòng người như một đóa tường vi nở rộ nơi cằn cỗi.
Đạo diễn Nghiêm rất hài lòng, mỉm cười nói: “Đây chính là Chi Chi.”
Mấy phút sau Giang Thịnh Ngự cũng tới.
Mọi thứ đã sẵn sàng, chuẩn bị khởi quay.
Địa điểm quay phim chính là căn phòng mà lần đầu Tần Lệ tới phỏng vấn, Giang Thịnh Ngự mặc áo sơ mi đen ngồi trên ghế sô pha, Tần Lệ đi qua cực kỳ hung hăng rút điện thoại của anh, sau đó ngồi lên đùi anh, làn váy đỏ sậm nhẹ nhàng che khuất đầu gối của Giang Thịnh Ngự.
Tần Lệ ngửi được hơi thở mát lạnh trên người Giang Thịnh Ngự, rất dễ chịu, còn có một chút quen thuộc như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Đạo diễn Nghiêm kêu ngừng: “Hai người thân mật thêm chút nữa đi, Tần Lực à, phải có cảm giác như cả người đều rúc trong ngực cậu ta ấy.”
Ông chợt nhớ ra thân phận của Giang Thịnh Ngự vẫn còn đó, Tần Lực là người mới, ít nhiều gì cũng sẽ có chút không thả lỏng và sợ hãi, vì vậy đạo diễn Nghiêm bổ sung: “Yên tâm, cậu ta cũng không phải làm bằng thủy tinh, cô không đè hỏng cậu ta được đâu.”
Sầm Triệt cố tình đến xem Tần Lệ quay phim để ủng hộ cô cũng nở nụ cười không hề phúc hậu.
Ánh mắt Giang Thịnh Ngự cũng có ý cười: “Đạo diễn Nghiêm nói đúng đó.”
Tần Lệ: “…” Ai sợ đè hỏng anh đâu!
Hệ thống: “Đừng căng thẳng, cố lên!”
Tần Lệ: “Tôi nói lại lần nữa, tôi không căng thẳng.”
“Vậy…!đừng ngại?”
“Chị đây không ngại!”
Tần Lệ sửa váy xong, thư ký trường quay đập bảng, bắt đầu lại lần nữa.

Cô rút điện thoại của Giang Thịnh Ngự, vừa mới ngồi lên đùi anh đã cảm nhận được một cái tay đặt trên eo mình.

Nhìn từ camera thì Giang Thịnh Ngự như sợ cô bị ngã, giúp đỡ cô một chút, người chủ động vẫn là Tần Lệ.

Còn thực tế là anh kéo cô vào lòng.
Tần Lệ cảm giác được Giang Thịnh Ngự đang giúp đỡ cô để trông hai người càng thân mật hơn, đạo diễn không hô cắt nên cô cũng tiếp tục.
Trong hơi thở bao trùm của anh, hai tay cô ôm cổ anh, cánh tay cũng cảm nhận được nhiệt độ từ trên người anh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Giang Thịnh Ngự, bắt đầu đọc lời thoại.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Lệ tiếp xúc thân mật như vậy với một người đàn ông nên nhịp tim đập hơi nhanh.

Trong camera, cô gái mặc váy dài màu đỏ sậm đang dùng sắc đẹp để tiến công.

Đừng nói là người mới, cho dù là nữ diễn viên có kinh nghiệm cũng hiếm khi không bị khí thế của Giang Thịnh Ngự chặn lại, đạo diễn Nghiêm cực kỳ hài lòng.
Sau khi đạo diễn Nghiêm hô “cắt”, Tần Lệ đứng dậy.
“Không tồi, quay lại lần nữa.”
Tần Lệ: “…”
Không tồi rồi sao còn phải quay lại lần nữa?
Quay đi quay lại, nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng thấy ganh tị không thôi.

Hình như Giang Thịnh Ngự chưa từng quay cảnh quá thân mật lần này, Tần Lực này nhân phẩm cỡ nào mà được ngồi lên đùi anh mãi vậy!
Bọn họ cũng muốn.
Đạo diễn Nghiêm cảm giác được trạng thái của Tần Lệ ngày càng tốt, ông luôn cảm thấy cảnh tiếp theo cô sẽ có biểu hiện xuất sắc hơn.

Sau khi quay mấy lần, Tần Lệ đã hoàn toàn làm quen được, hai cánh tay trắng nõn của cô vòng qua cổ anh, một lọn tóc xoăn dừng trên xương quai xanh, đen trắng đan xen.
“Anh thích em không?”
Một tay Giang Thịnh Ngự ôm vòng eo thon mềm mại của người đẹp trong ngực, anh cúi đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt ẩn tình của cô, hô hấp hai người quấn quýt, giọng anh rất trầm: “Còn cần phải nói nữa sao?”
Trong lúc lưu luyến, Tần Lệ chợt giơ tay nắm cằm anh, eo bàn tay kẹp cằm anh lại, người đứng bên ngoài nhìn thấy cũng hoảng hốt.
Cô to gan quá, đây là Giang Thịnh Ngự đó!
Lần trước có nữ diễn viên đóng phim cùng anh mà không thành thật, bây giờ tìm trong giới cũng chả thấy người này đâu.
Tần Lệ ngẩng đầu tiến đến gần, chóp mũi sắp chạm vào anh, giọng nói vừa dịu dàng vừa nguy hiểm: “Muốn chứng minh cho em thấy thế nào đây?”
Vừa đẹp vừa ngang tàng, ưu nhã quyến rũ, trong tình cảm còn có phần dò xét và bất an nồng đậm.
Hai người diễn rất chuẩn loại thân mật và ngăn cách kia.
“Cắt!”
“Tốt tốt tốt, cảnh này hoàn mỹ rồi.” Đạo diễn Nghiêm rất vui vẻ, động tác nắm cằm của Tần Lực là vừa mới thêm vào lần này, bóp cổ thì quá ác nhưng bóp cằm thì rất hợp, thật sự quá tuyệt, không còn gì tốt hơn được nữa!
Tần Lệ rời khỏi vòng tay của Giang Thịnh Ngự, đứng dậy sửa lại tóc rồi quay sang nói một tiếng “Xin lỗi” với Giang Thịnh Ngự.
Không thể không thừa nhận là anh rất cừ, vừa rồi cô nhích lại cần cũng thấy hầu kết của anh chợt nhúc nhích, hô hấp cũng trở nên nhanh hơn để phối hợp với cô, một chi tiết nhỏ này cũng đủ gây được sự chú ý tới cực hạn.
Nhờ anh mà cô mới nhập vai nhanh như vậy.
Cổ áo sơ mi của Giang Thịnh Ngự hơi lệch vì bị cọ xát lúc nãy, trông cả người anh có thêm một ít ngổ ngược: “Không sao, cũng vì để cảnh quay tốt hơn mà.”
Dừng một chút, anh lại bổ sung: “Biểu hiện không tồi.”

Tần Lệ ngồi xuống, Hi Hi lập tức đưa nước tới.
“Chị Lệ, lúc chị đóng phim vừa đẹp vừa ngầu!”
Tần Lệ cong môi, lúc nào cô chả đẹp.
Hi Hi nói tiếp: “Vừa rồi em thấy trên cằm của Giang Thịnh Ngự hơi đỏ lên đó.”
“…!Có à?”

Nay mình phải đi test covid xong về ngủ bù cả ngày, không kịp đăng chương nhiều, mai mình bù sau nha..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận