Ngày thứ hai, trò chơi lựa chọn lại tiếp tục.
Hệ thống: [Trái hay là phải?]
Tần Lệ chọn phải.
[Ngọt hay là cay?]
Tần Lệ chọn ngọt.
Hệ thống: [Số lượt chọn hôm nay dùng hết rồi nha.]
Tần Lệ: “…”
Toàn bộ đều sai.
Hệ thống: [Hiện tại cô đang nợ hai nhiệm vụ rồi đó nha.]
Sáng sớm ngày thứ ba, ánh nắng xuyên qua các khe hở trên rèm cửa chiếu vào phòng, một đường ánh sáng trải dài từ mặt đất lên trên giường.
Tần Lệ vừa tỉnh dậy đã trở mình, chăn bông tuột khỏi vai cô lộ ra bờ vai tròn trịa.
Bên trên là một dải đồ ngủ mỏng manh, muốn rơi cũng không thể rơi ra.
Một lọn tóc xoăn buông xuống xương quai xanh gần cổ.
Làn da của cô mỏng manh, sáng bừng trong ánh ban mai, đôi mắt phía dưới lông mày mang theo sự buồn ngủ và lười biếng.
Toàn thân toát ra vẻ gợi cảm và quyến rũ.
Giọng của hệ thống vang lên: [Chào buổi sáng, hôm nay có tiếp không?]
Tần Lệ đột nhiên tỉnh táo hơn rất nhiều.
Tiếp.
[Chắc chắn chứ?]
Tất nhiên là chắc chắn.
Lựa chọn từ bỏ vào lúc này không phải là chẳng thu hoạch được gì, lại còn lãng phí hai nhiệm vụ sao?
Từ bỏ là điều không thể nào, cô chỉ có thể tiếp tục mới xem như là không quá thiệt thòi.
Hệ thống: [Cô đây là đặt cược vào tâm tình của cún.]
Cược vào cún thì cược vào cún.
Hệ thống: [Núi hay là nước?]
Núi.
Hệ thống: [Chăn hay là gối?]
Tần Lệ dụi mặt vào gối, chọn gối.
Hệ thống: [Xin lỗi, xin mời ngày mai lại tiếp tục.]
Tần Lệ:…Ôi mẹ ơi!!
Đã nợ đến ba nhiệm vụ rồi, cô nghi ngờ có phải là đang cố ý làm ngược lại với cô hay không.
Nói ra thì tất cả đều do nhà họ Quý, tất cả đều tại Tịch Gia Nam.
Tần Lệ buổi sáng đã rất kìm nén, trong cuộc họp nhắc tới chuyện thu mua, cô càng nghĩ lại càng tức giận.
Trong phòng họp ở thành phố B, mọi người thông qua giọng nói đều có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Tần Lệ.
Những người luôn ra oai, đối đầu với cô bị dọa đến mức không dám mở miệng.
***
Ở một nơi khác.
Sau khi quay xong “Quý ngài khăn tay”, công việc tiếp theo vẫn chưa được sắp xếp, dạo gần đây Giang Thịnh Ngự tương đối rảnh rỗi, số lần mở Con đường của ảnh hậu cũng trở nên thường xuyên hơn.
Trong ba ngày tiếp theo, mỗi ngày cô chủ sẽ bật hộp thoại ở đầu lên để yêu cầu anh đưa ra hai lần lựa chọn.
Bất luận là chọn cái nào đều không có tiếp tục.
Giang Thịnh Ngự nhìn cô chủ trên màn hình.
Cô chủ mấy ngày nay luôn trong trạng thái đôi mắt tóe ra lửa, tâm trạng mỗi ngày chỉ có hai chữ — nổi điên.
Cũng không biết là bị làm sao.
Mỗi lần đến lúc chơi lựa chọn, Giang Thịnh Ngự nhìn thấy dáng vẻ nổi điên của cô chủ thì nhận thấy hình như mình nên thúc ép một chút.
Anh giống như đang nói: Cô chọn cẩn thận cho tôi.
Suýt chút nữa là cầm đao lên rồi, hung dữ quá đi.
Tính tình sao lại có thể tệ như vậy.
Giang Thịnh Ngự hờ hững, thờ ơ ấn vào mặt của cô chủ.
Lại một hộp thoại khác hiện lên: [Dâu tây hay vải thiều?]
Giang Thịnh Ngự không ưa thích hai loại hoa quả này cho lắm, vốn dĩ định chọn bừa dâu tây, tay cũng chuẩn bị ấn rồi.
Anh nhìn cô chủ, đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Cùng lúc đó ở phía Tần Lệ đang là ngày thứ tư của trò chơi lựa chọn.
Hệ thống: [Chuẩn bị bắt đầu đây.]
Tần Lệ hít sâu một hơi.
Tới đi.
Nợ đến mức không đè nổi thân nữa rồi.
Cô cũng sắp quen rồi.
Hệ thống: [Dâu tây hay vải thiều?]
Cái này mà cũng phải chọn sao? Tất nhiên là vải thiều rồi.
Hệ thống: [Wow, chúc mừng cô, trả lời đúng rồi.]
Lần này vậy mà lại đúng sao.
Phản ứng của Tần Lệ hơi chậm lại.
Tự nhiên lại đúng có hơi đột ngột.
Cô hỏi hệ thống: [Vậy lần này tính như thế nào? Một nhiệm vụ có hai cơ hội.]
Hệ thống: [Đây là…]
Đã dùng một cơ hội rồi, nếu như khiến Tần Lệ làm thêm nhiệm vụ nữa thì là điều không thể.
Lần này sẽ không tiêu hao số lượng của nhiệm vụ.
Hệ thống: [Được thôi.] Cô hung dữ, cô nói gì cũng được.
Hệ thống: [Tổng cộng cô nợ ba nhiệm vụ.]
Tần Lệ an ủi hệ thống yên tâm.
Bà đây nói được làm được.
Hệ thống: [Vậy bây giờ sử dụng quyền điều tra đúng không?]
Tần Lệ: [Sử dụng.
Ta muốn biết trong tay Tịch Gia Nam đang nắm giữ thứ gì.]
[Điều tra lần này diễn ra trong 30 giây, kết quả sẽ tự động được gửi đến email của cô.]
Ngay lập tức, Tần Lệ nhận được một email mới.
Đọc xong, Tần Lệ cuối cùng cũng hiểu, hóa ra là như vậy.
Tần Lệ gửi tin nhắn cho Đới Quận và yêu cầu cậu ta điều tra một người.
Đới Quận: Lệ tổng, người phụ nữ này là ai?
Tần Lệ: Vợ của chủ tịch tập đoàn Thần Viễn.
Tần Lệ: Trong tay Tịch Gia Nam có bằng chứng chủ tịch tập đoàn Thần Viễn ngoại tình.
Người này quyền cao chức trọng là nhờ nhà vợ, lúc kết hôn đã ký thỏa thuận trước, nếu như ngoại tình thì phải tay trắng rời đi.
Đới Quận:!!! Thì ra là như vậy!
Đới Quận: Lệ tổng, sao cô lại biết được vậy??
Tần Lệ: Lệ tổng của cậu tự có cách, mau tra đi.
Trong nửa ngày, Đới Quận đã gửi tài liệu mà cậu ấy tìm được tới cho Tần Lệ.
Đới Quận: Lệ tổng, cô định làm gì? Trực tiếp bàn bạc với anh ta sao?
Sau khi đọc tài liệu điều tra của Đới Quận, Tần Lệ yên tâm rồi, người vợ kia của đối phương không phải là người phụ nữ có thể nuốt giận trong lòng.
Tần Lệ: Là người sắp tay trắng rời đi rồi, còn có gì để bàn bạc chứ, đưa chứng cớ ngoại tình và con riêng của anh ta trực tiếp đến trước mặt vợ anh ta.
Đới Quận:!! Chiêu này thật là nhẫn tâm!
Đới Quận: Lệ tổng lợi hại!
Trước khi ngồi trang điểm và làm tóc, Tần Lệ và Vinh Hải đã gọi điện thoại cho nhau.
Cô đã gửi nội dung mà hệ thống tra được vào email của hắn.
Trong điện thoại Vinh Hải rất ngạc nhiên: “Lệ tổng, làm sao cô tra ra được?”
“Dùng một chút thủ đoạn.” Tần Lệ nói: “Tôi phải đi trang điểm và làm tóc rồi, hôm nay sẽ quay cảnh đêm.
Phần còn lại giao cho anh đó.”
***
Một buổi sáng của một tuần sau, trên trời có một tiếng ầm ầm rất lớn.
Các thương gia, đoàn làm ở gần phim trường chỉ nhìn thấy hai chiếc trực thăng xuất hiện ở đường chân trời, sau đó từ từ hạ cánh xuống một khoảng đất trống.
Cửa trực thăng mở ra, từ bên trên có vài người đi xuống, tất cả đều mặc vest và đi giày da, tao nhã, tinh tế, tràn đầy khí chất khiến người ta chú ý.
Không ít người còn tưởng là đoàn phim nào đang quay, bối cảnh lớn như vậy.
Một số người đã chụp ảnh và đăng lên Weibo.
Sau đó, đi dò hỏi mới biết được, những người đó đó đều là những thành viên cấp cao của tập đoàn Tần thị, từ thành phố B đến đây để họp.
Không hổ là tập đoàn Tần thị, họp thôi mà khí thế cũng lớn như vậy.
Tần Lệ từ sớm đã bảo Hi Hi đặt phòng họp ở khách sạn.
Hôm nay các vị lãnh đạo cấp cao này có mặt ở đây để thảo luận chi tiết về thương vụ mua lại.
Việc thu mua của tập đoàn Thần Viễn, hai bên đã đạt được thỏa thuận, bây giờ sẽ trực tiếp thương lượng với phu nhân của chủ tịch.
Nguyên chủ tịch sẽ rời khỏi tập đoàn.
Phu nhân của anh ta, chị Chu trước khi kết hôn cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ cương quyết, sau khi kết hôn thì hết lòng, chú tâm làm phu nhân, bây giờ xem như là tái xuất giang hồ.
Tần Lệ và Chu phu nhân đã gọi điện vài lần, thêm Wechat xong thì trở thành bạn bè.
Hai người họ hẹn nhau đợi Tần Lệ quay phim xong trở về thành phố B thì cùng nhau ăn cơm.
Buổi sáng Tần Lệ không có cảnh quay nào, liền họp cả một buổi sáng, rất nhiều chi tiết đã được thống nhất.
“Lát nữa tôi còn phải đi chuẩn bị cho công việc buổi chiều nên sẽ không mời mọi người ăn cơm ở phim trường nữa.
Nếu như mọi người có hứng thú với phim trường thì có thể ở lại thăm quan, coi như là tôi mời.” Họp xong Tần Lệ nói.
Những lãnh đạo cấp cao này bận rộn hơn mọi thứ, làm sao lại có thời gian rảnh rỗi được chứ?
Tần Lệ đưa Hi Hi theo, hộ tống mọi người lên máy bay quay về.
Tần Lệ trước khi quay phim còn giải quyết được vấn đề thu mua, lại còn giải quyết một cách đẹp mắt.
Những người khác ngồi trong văn phòng, chịu trách nhiệm về những vấn đề này đều chưa giải quyết được.
Không còn ai dám nói rằng cô ấy đóng phim là không đúng nghề nữa.
Những người phản đối việc cô đóng phim rất nhiều, bây giờ cũng không có chỗ nào để chỉ trích nữa.
Hôm nay họ vốn dĩ không cần tham gia cuộc họp này, nhưng Tần Lệ đã chỉ đích danh bọn họ đến.
Ngoài mặt coi họ là những cây đại cổ thụ của tập đoàn, rất quan trọng, cần phải tham gia vào các hạng mục quan trọng, nhưng có ai mà không biết rằng cô cố ý đưa bọn họ tới đây là để xem cô đóng phim chứ?
Trong cuộc họp hôm nay, Tần Lệ luôn hỏi bọn họ có ý kiến gì không, dường như rất tôn trọng họ.
Vài người trong số họ không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại tức đến nỗi âm thầm chửi rủa.
Thật quá kiêu ngạo! Quá l0~ mãng rồi!
Người trẻ bây giờ không giỏi làm, chỉ giỏi nói!
Nhìn những vị lớn tuổi ở phía xa xa đang đi lên máy bay, Tần Lệ cười với Vinh Hải: “Thời gian tiếp theo vất vả cho Vinh tổng rồi.”
“Chuyện nên làm.” Vinh Hải nhìn mái tóc dài của Tần Lệ, ánh mặt trời giữa trưa xua đi cái se lạnh của mùa thu, chiếu vào mái tóc của cô, phát ra ánh sáng vàng lóng lánh.
“Lệ tổng phải chăm sóc bản thân thật tốt khi quay phim, đừng để bản thân vất vả.”
“Đừng lo lắng, tôi sẽ chăm sóc tốt bản thân.
Thật sự quá vất vả tôi sẽ trở về quản lý công ty.”
Vinh Hải bật cười: “Đúng vậy.”
“À đúng rồi, còn một chuyện nữa.
Lần này, tin tức chồng chị Chu ngoại tình, nếu như có người nghe ngóng làm sao mà chúng ta biết thì cứ tung tin là tôi biết chuyện đó từ Tịch Gia Nam.”
Hệ thống: [Quá xấu xa rồi!]
Vẫn còn việc xấu xa hơn.
Một cơ hội tốt như vậy tại sao lại không gài bẫy Tịch Gia Nam chứ.
Vinh Hải mỉm cười, cảm thấy đề nghị này khá tốt: “Tôi rất tò mò, làm thế nào mà Lệ tổng có được tin tức này vậy.”
“Tôi có phương pháp của riêng mình, không thể tiết lộ.” Đôi mắt đẹp của Tần Lệ lóe lên một ánh nhìn gian xảo.
Vinh Hải cũng không hỏi nữa.
Sau khi đợi Vinh Hải lên trực thăng, Tần Thần Vũ từ phía sau đi tới.
Anh ta trong suốt cuộc họp gương mặt không cười chút nào, biểm cảm rất nghiêm túc.
Lại là một trận chiến đẹp mắt nữa, danh tiếng của Tần Lệ trong công ty ngày càng cao.
Một vài người vốn dĩ không coi trọng cô cũng ngày càng xem trọng cô hơn, đều nói rằng cô đủ tư cách để làm người kế của Tần thị.
Tần Lệ vô hình trung có rất nhiều người ủng hộ.
Đây là việc mà anh ta ở trong công ty lâu như vậy nhưng không hề làm được.
“Làm sao cô biết được chuyện nguyên chủ tịch của Thần Viễn ngoại tình và có con riêng?”
Tần Lệ đối với Tần Thần Vũ không có thái độ tốt như vậy.
Cô vén tóc quanh cổ, nâng cằm lên cười thật tươi: “Đương nhiên là vì tôi lợi hại rồi, anh trai à.”
Tần Thần Vũ bị dáng vẻ đắc ý của cô làm cho gương mặt tối sầm lại, trực tiếp đi lên trực thăng.
Vào buổi tối, những bức ảnh ở trực thăng được lên hot search với dòng chữ: Tần Lệ ở phim trường quay phim, không rời nửa bước.
Vì vậy các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tần thị đến tận nơi để họp.
“Tôi nhìn thấy rồi! Còn tưởng là đoàn phim nào đang quay, hóa ra thật sự là đến để họp??”
“Mời những vị đó tới đây tham khảo quay một bộ phim về hào môn.”
“Mặc dù trông một số người cũng ngoài bốn mươi năm mươi tuổi rồi, nhưng khí chất của họ rất tốt! Trong đó còn có hai người rất trẻ lại còn đẹp trai! Đây là đội nam của Tần thị sao?”
“Có phải là quay quảng cáo không? Đây là của thương hiệu lớn hay sao.”
“Đoàn phim cũng không có ai nói cô ấy không có thương hiệu lớn, cậu quản được nhiều vậy sao?”
Có người chặn các tin tức về hoạt động gần đây của tập đoàn Tần thị trong lĩnh vực tài chính.
Việc hot search và tin tức cùng nhau lộ ra thì càng gay go hơn.
“Người phụ nữ xấu xa đó đóng phim mà vẫn tham gia vào việc thu mua à?”
“Nữ doanh nhân thật là không giống người bình thường.”
“Thật ngầu quá đi! Tôi lập tức nghĩ ra một bộ phim truyền hình thương mại, có chút giật gân.”
“Không hổ là cô ấy, người phụ nữ xấu xa lại nỗ lực một cách lợi hại như vậy!”
“Vì vậy, rốt cuộc thì bộ phim này nói về cái gì? Có cần phải thần bí như vậy không!”
…
Nằm trong hot search còn có Giang Thịnh Ngự, loạt ảnh anh tham gia một hoạt động thương mại cũng bị lộ ra.
Tối nay Giang Thịnh Ngự mặc một bộ vest đen cổ phẳng, bên trong là chiếc áo sơ mi cổ trụ màu xám đậm của Pháp có sọc dọc, cổ áo được cài đến cúc thứ tư của chiếc áo sơ mi.
Thật là tinh tế, chững chạc, quyến rũ đến mê động lòng người.
Mỗi một hình ảnh đều vô cùng có sức hút.
Anh rất ít khi tham gia các hoạt động thương mại, những minh tinh khác muốn dành bao nhiêu thương hiệu phát ngôn nhưng anh không biết mình đã từ chối biết bao nhiêu lời mời.
Lần này đã ký một hợp đồng làm phát ngôn đại diện.
Người hâm mộ vô cùng phấn khích khi nhìn thấy anh tại hiện trường.
Sau khi hoạt động kết thúc, trên đường trở về, trợ lý lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Khi nhìn thấy một hot search, cậu liếc nhìn Giang Thịnh Ngự ở phía trước, nói: “Anh Ngự, anh đã xem hot search chưa.
Tần Lệ lại lên hot search rồi.”
Sau đó, trợ lý nhìn thấy anh Ngự của mình nhấc điện thoại lên và mở Weibo ra.
Trợ lý cảm thấy không có người trợ lý nào quan tâm và thấu hiểu hơn mình.
Cậu ấy thậm chí còn biết anh Ngự của mình quan tâm đến điều gì, lại còn có thể nhắc nhở anh một cách tâm huyết và không để lại một chút dấu vết nào.
Sau khi Giang Thịnh Ngự lướt qua Weibo thì mở Con đường của ảnh hậu lên.
Trò lựa chọn trong vài ngày tự nhiên kết thúc một cách không đầu không đuôi, có thể là do chức năng này chưa được phát triển hoàn thiện.
[Tâm trạng hôm nay: Vui vẻ.]
Cô chủ tuần này dường như tâm trạng khá tốt.
Nhìn vào đôi mắt cong cong của nhân vật phản diện trên màn hình, khóe miệng Giang Thịnh Ngự hiện lên một đường cong mơ hồ.
Trợ lý đúng lúc nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc.
Anh Ngự của cậu vậy mà lại cười một cách yêu chiều và mê mẩn như vậy á??
Trợ lý cảm thấy nhất định là anh Ngự của cậu tiếp xúc quá ít với game mới bị một trò chơi đơn giản, không đáng để chơi như vậy hấp dẫn.
Hơn nữa gần đây số lần mở Con đường của ảnh hậu ngày càng nhiều, sợ rằng là bị nghiện mất rồi.
Nếu bị người khác phát hiện ra vị ảnh đế lạnh lùng, kiêng dè của ba giải thưởng lại nghiện loại trò chơi này, lại còn nở nụ cười như thế kia, không phải sẽ lạc mất hồn vía mà ngất xỉu hay sao?
Ảnh hưởng bao nhiêu đến hình tượng chứ!
“Anh Ngự, chúng em gần đây đang chơi một trò chơi chiến đấu rất hay.
Anh có muốn chơi cùng với chúng em một trận không?” Trợ lý muốn giúp Giang Thịnh Ngự mở ra cánh cửa đến với thế giới game đối kháng.
Khi chơi một trò chơi mới sẽ biết Con đường của ảnh hậu nhàm chán đến mức nào.
“Thôi khỏi.” Giang Thịnh Ngự từ chối, “Gần đây thời gian mọi người chơi game khá nhiều.
Lần sau chú ý một chút, đừng để bị nghiện.”
Trợ lý nhìn Con đường của ảnh hậu trong điện thoại đang nằm trên tay anh: “…”
Rốt cuộc là ai đang nghiện game chứ, anh à!!
Là anh! Là anh đó!
***
Sau vụ thu mua, Tần Lệ cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cuối cùng cũng không cần vừa quay phim vừa họp video nữa.
Vừa đúng lúc Mễ Nghiên đến thăm phim trường và mang cho cô rất nhiều đồ.
Tần Lệ đưa cô đi tham quan đoàn phim một vòng, nói: “Lát nữa tôi có cảnh quay, cậu có thể đến tìm Thôi Tuân.
Chiều nay anh ấy hình như không có cảnh quay.”
Ai ngờ Mễ Nghiên nói: “Tôi với anh ấy chia tay rồi.
Lần này đặc biệt tới là để thăm cậu.”
Thảo nào lúc khai máy cô nói sẽ đến thăm phim trường nhưng mãi mà không thấy tới, cho đến hôm nay mới đến.
“Đang yên đang lành sao lại chia tay?” Tần Lệ hỏi.
“Chắc có lẽ là do hết cảm giác rồi.” Trong giọng nói của Mễ Nghiên không nghe thấy sự buồn bã khi chia tay, “Anh ấy ở bên tôi là vì tài nguyên, tôi cũng là vì ham mê…!nam sắc? Mỗi người đều vì thứ mà mình cần, vui vẻ qua đi là đủ rồi.”
Tần Lệ biết cô từ trước đến nay đều minh bạch như vậy.
“Vậy bộ phim này…”
Mễ Nghiên hào phóng nói: “Coi như là món quà chia tay dành cho anh ấy đi.”
Hi Hi ở bên ngoài nghe thấy mà kinh ngạc.
Không nghĩ ngợi gì mà đầu tư mấy nghìn vạn cho một bộ phim truyền hình lại được coi như là một món quà chia tay??
Quả nhiên nghèo đói đã hạn chế trí tưởng tượng của cô ấy rồi!
Cảm giác trở thành một người phụ nữ giàu có thật tuyệt! Cô cũng phải làm việc chăm chỉ và nỗ lực kiếm tiền thôi!
Mễ Nghiên đến đây mấy ngày đều ở trong phòng của Tần Lệ.
Khi Tần Lệ quay phim, cô ấy đã một mình đi tham quan phim trường.
Tần Lệ cũng đưa cô ấy đến tiệm lẩu ngon nhất ở phim trường.
Nhìn thấy Tần Lệ mỗi ngày ngoài việc quay phim còn phải giải quyết công việc của công ty, Mễ Nghiên cảm thán: “Lệ Lệ bảo bối, trước giờ đều không nghĩ cậu là người liều mạng vì công việc như vậy.”
Tần Lệ thấp giọng nói: “Tất cả đều là vì cuộc sống, cả nhà họ Tần chỉ có một mình bà đây chống đỡ tất cả.”
Thực ra cũng rất tốt.
Gần đây ở cuộc họp cô đều ngồi im nghe, thỉnh thoảng Ừm một tiếng thể hiện cô đang có mặt, chủ yếu là làm vật trang trí, còn lại đều là ký các văn kiện do Đới Quận gửi đến.
Mễ Nghiên nhớ lại năm đó Tần Lệ cũng là một người ham chơi, cùng với cô là khách quen của Wels, trong một thời gian ngắn lại thay đổi lớn như vậy.
“Lệ Lệ, cậu không thể để cuộc sống của mình nhàm chán như vậy được.
Tôi chắc chắn rằng cuộc sống của các vị lãnh đạo cấp cao trong công ty của cậu còn phong phú hơn cậu.
Đợi cậu quay phim xong trở về, tôi sẽ đưa cậu đi thư giãn thật vui vẻ.”
Mễ Nghiên bắt đầu lên kế hoạch ngay lập tức: “Để xem giới giải trí dạo này có chàng soái ca hay cậu em soái ca nào không.
Chúng ta mỗi người tìm một chàng mới nhé!”
Tần Lệ: “…Vậy thì không cần đâu, cậu tự tìm là được rồi.”
“Tôi thực sự muốn khuyên cậu nên thử, tìm một chàng trai, rất có tác dụng giải tỏa áp lực.” Mễ Nghiên nói.
“Tôi không có áp lực gì cả.”
Ngoài việc tiếp theo đây phải làm không công ba việc cho hệ thống.
***
Trải qua 2 tháng 19 ngày bấm máy, cuối cùng Thích anh đã thuận lợi đóng máy.
Ngoại trừ lúc đầu có chút không vui vẻ, sau này thì hợp tác rất tốt.
Trong thời gian Tần Lệ quay phim, báo cáo tài chính hàng quý của tập đoàn Tần thị cũng được công bố.
Doanh thu tuy có sụt giảm so với cùng kỳ năm ngoái, nhưng kể từ khi Tần Lệ tiếp quản công ty, hàng loạt hành động đã khiến cho mọi người nhìn ra được sự thay đổi của tập đoàn Tần thị.
Một số người lúc đầu không xem trọng cô, bây giờ thậm chí bắt đầu xem trọng cô, cảm thấy có thể trông mong được vào tương lai của tập đoàn Tần thị.
Ngày thứ hai sau khi trở về thành phố B, Tần Lệ không hiểu sao lại bị bệnh.
Sau khi gọi bác sĩ đến khám, cô ỉu xìu nằm ở nhà.
“Có lẽ là do ở trong đoàn phim quá mệt mỏi, một khi thư giãn liền không chị nổi.
Chị Lệ, chị vẫn ổn chứ?” Hi Hi lo lắng hỏi.
“Vẫn ổn.
Đã nói với Vinh Hải chưa?”
“Nói rồi.
Vinh Hải dặn cô nghỉ ngơi cho khỏe, sau đó sẽ đến thăm cô.”
Hi Hi mang nước tới, Tần Lệ sau khi uống thuốc thì ngủ rồi.
Hôm nay Giang Thịnh Ngự mở trò chơi lên thì nhìn thấy cô chủ đang gục đầu xuống, đôi mắt nhắm lại, dáng vẻ trông rất bơ phờ, ủ rũ.
[Tâm trạng hôm nay: Bị bệnh rồi, hu hu hu.
Thật là khó chịu.]
Hóa ra là bị bệnh rồi.
Giang Thịnh Ngự cau mày lại.
Hộp thoại trên đỉnh đầu tiểu nhân phản diện có một dòng chữ Bà đây đẹp nhất thế giới cũng không hề có sức lực, trái ngược lại so với bình thường, rất đáng thương.
Trợ lý nhận thấy tâm trạng của Giang Thịnh Ngự dường như có thay đổi, liền liếc nhìn màn hình điện thoại của anh.
Ồ, lại đang mở Con đường của ảnh hậu.
Lại còn có trò chơi giống như bái Phật ư? Tại sao mỗi ngày đều phải vào nhiều lần?
“Anh, chân ngắn bị sao vậy?” Cậu ấy hỏi.
“Bị bệnh rồi.” Giang Thịnh Ngự nhìn con người nhỏ bé đáng thương trên màn hình.
Trợ lý sửng sốt: “…!Là thú cưng điện tử ư? Có thể bị bệnh sao?”
“Vậy phải làm sao? Uống thuốc? Khám bác sĩ? Trong trò chơi có không?” Cậu ấy hỏi.
Giang Thịnh Ngự cảm thấy cậu khá ồn ào, mất kiên nhẫn: “Có phải cậu nói nhiều quá rồi không?”
Nhận thấy anh Ngự của mình tâm trạng đang không tốt, trợ lý liền ngậm miệng lại.
Mấy ngày sau, mỗi lần Giang Thịnh Ngự mở Con đường của ảnh hậu lên, cô chủ đều ở trạng thái bị bệnh, tâm trạng mỗi ngày đều rất đáng thương.
[Tâm trạng hôm nay: Chóng mặt, không vui.]
[Tâm trạng hôm nay: Vẫn rất khó chịu.]
Một ngày nọ vào khoảng hơn 12 giờ đêm, Giang Thịnh Ngự mở trò chơi lên, xem tâm trạng thường ngày của cô chủ: [Tâm trạng hôm nay: Muốn uống nước nhưng nước hết rồi.]
Nửa đêm, tâm trạng của anh cũng theo đó mà lo lắng không hiểu nổi.
Trợ lý có thể cảm nhận được tinh thần của Giang Thịnh Ngự mấy ngày nay rất kém, nhất là sau khi mở Con đường của ảnh hậu, tinh thần đều xuống thấp.
Phần lớn là vì bé chân ngắn ở trong game.
Trợ lý không dám nói gì, chỉ là trong lòng cứ hỏi đi hỏi lại: Có cần không? Có cần thiết không? Đây là tình cảm chân thật sao??
Nếu không phải biết rằng trò chơi linh tinh này không mang tính chất xã hội, cậu ấy đã nghi ngờ anh Ngự của mình yêu đương qua mạng rồi.
***
Bệnh tình của Tần Lệ kéo dài hơn mười ngày mới khỏi.
Trong thời gian bị bệnh, Tần Lệ nhận được một lá thư mời tham gia bữa tiệc trên du thuyền từ thiện.
Đây là hoạt động đầu tiên của cô sau khi khỏi bệnh.
Khách mời lần này đều là những hào môn vọng tộc, những người khác của nhà họ Tần cũng sẽ đi.
Vào buổi tối hôm bữa tiệc, trời mưa phùn, một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ở bến tàu, trông rất bắt mắt, an ninh xung quanh rất nghiêm ngặt.
Tần Lệ, người vừa khỏi bệnh bước xuống từ chiếc Phantom phiên bản giới hạn của mình.
Cô kéo áo khoác trên vai, người hỗ trợ với chiếc ô đen trên đầu tới đón cô lên du thuyền.
Mặt sông vào ngày mưa phảng phất hơi nước mờ ảo, cô mặc lễ phục là một chiếc váy nhung đen, làn da trắng, đôi mắt tinh nhanh.
Cả người như một bức tranh vẽ, trông quyến rũ vô cùng.
Vợ chồng Tần Thần Vũ và Tần Thăng Dương đều đã đến.
Tần Thần Vũ, Tần Lệ và Tần Thăng Dương nhìn nhau đầy dò xét.
Tối nay người nhà họ Quý cũng sẽ đến.
Tần Thần Vũ: “Hôm nay anh đi xe mới.”.
Truyện Khác
Tần Thăng Dương rất vênh váo nói: “Nhìn đồng hồ mới của em này.”
Tần Lệ vén tóc, khóe miệng cong lên: “Áo giáp của bà đây chưa từng thua bao giờ.
những người khác đều là em gái.”
Kể từ khi ba ngã bệnh, khắp nơi đều có người nói xấu nhà họ Tần, đặc biệt là mấy cậu chủ, cô chủ không hiểu chuyện, suốt ngày chỉ ăn uống vui chơi.
Nhà họ Quý vì thế ngày một đắc ý.
Hôm nay, mục tiêu của gia tộc họ Tần là đến đánh bom hiện trường, chính là khí thế bảo vệ thành lũy, hiếm khi thống nhất một lòng.
Khi Tần Thần Vũ, Tần Lệ và Tần Thăng Dương ba người họ đứng ở đó, đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Bốn anh em nhà họ Tần tuy được sinh ra bởi ba người mẹ, tính cách khác nhau nhưng mặt mũi của mỗi người đều là mặt mũi của cả bốn anh em.
Nhiều người nói rằng ông trời rất công bằng, đã ban cho bốn người họ vẻ ngoài đẹp đẽ, nhưng lại không cho họ đầu óc.
Bốn anh chị em nhà họ Tần đều xinh đẹp nhưng đầu óc chỉ để trang trí.
Tuy nhiên, kể từ khi Tần Lệ tiếp quản công ty, không ít người bắt đầu loại trừ Tần Lệ ra khỏi lời nói kia..