Hàn Đan* vẫn luôn cảm thấy, vận số tình yêu của mình không tốt có liên quan tới cái tên của cô.
*Đan (单): nghĩa là đơn độc, chỉ có một mình.
Trong lúc cô còn đang cô đơn chiếc bóng đi trên con đường dưỡng thành trạch nữ càng đi càng xa, thì cô em gái Hàn Song nhỏ hơn cô hai tuổi đã thuận lợi mọi bề, hơn nữa còn không ngừng xuất hiện các loại xì căng đan với những người đàn ông chất lượng tốt, thật sự là làm cho người ta rất hâm mộ.
Thật ra thì Hàn Đan cũng không phải là không có người nào thăm hỏi, mặc dù ngoại hình không được coi là hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng tối thiểu dáng dấp của cô cũng trên mức trung bình. Mắt thấy năm tháng như thoi đưa tuổi xuân phơi phới sắp trôi qua, hai vợ chồng già nhà họ Hàn gấp đến mức tìm cách lo liệu khắp nơi, ngay cả đường dây nóng làm quen trên ti vi cũng bị hai ông bà gọi tới mấy lần. Mỗi ngày cô về nhà là bên tai lại bị oạch tạc đến nỗi lỗ tai nổi lên vết chai, không phải là “Bạn học thời đại học của con gái thím X là một con rùa biển” thì cũng là “Dáng dấp con trai giáo sư S không tệ”, cho nên cô dứt khoát xách đồ trốn tới phòng trọ nhỏ của A Khiết tìm sự yên tĩnh.
Hai năm trước A Khiết và Hàn Đan đồng thời vào công ty KL cùng một lúc. A Khiết thẳng thắn giỏi giang, là điển hình của phái hào phóng, làm việc ở bộ phận tiêu thụ rất thuận buồm xuôi gió. Mà Hàn Đan thì lại có vẻ ngoài chậm chạp hiền như khúc gỗ, thuộc loại người sống ngày nào hay ngày ấy, an phận thủ thường làm việc ở bộ phận hành chính. Bây giờ A Khiết đã thành công thoát khỏi tường thành bao vây mang tên “Lịch sử hôn nhân của cô gái độc thân”, còn Hàn Đan từ đầu đến cuối vẫn đứng nhìn cửa thành từ xa không thể bước vào trong nửa bước.
“Giả bộ dè dặt chỉ thích hợp với những cô gái nhỏ mười sáu tuổi kia mà thôi, mà cậu thì đã sắp hai mươi tám tuổi rồi đấy. Nếu như thật sự thích anh ta, thì hãy đánh anh ta ngất xỉu rồi kéo về nhà, gạo nấu thành cơm rồi lại cắn ngược lại một cái bắt anh ta phụ trách, nếu không thể thành duyên thì ít nhất vẫn có thể lưu lại một đêm kích tình mãnh liệt.” A Khiết tức giận vì người nào đó không biết đấu tranh, cô trợn trắng mắt nhìn Hàn Đan.
Hàn Đan biết cô ấy đang chế nhạo mình yêu thầm Đỗ Tùng nên mới trở thành một câu chuyện bi kịch, nhưng cô chỉ ngồi trước máy vi tính giả vờ mắt điếc tai ngơ, một tay cầm bánh ngọt vị mật ong nhét vào miệng, một tay mở cửa sổ đăng ký game 《 Lục giới 》 .
Trên màn hình hiện ra một cô gái mặc áo đỏ, tay áo tung bay, ngọc bội kêu leng keng. Bên cạnh lóe lên một hàng giới thiệu vắn tắt về nhân vật.
Tên nhân vật: Liên Cơ
Nghề nghiệp: Hoa Yêu
Cấp bậc: Cấp 84
Vũ khí: Đằng tác (Dây mây), Gai độc
Đặc kỹ: Mị hoặc, Giảo sát (Thắt cổ)
Internet nối liền cuộc sống của ngàn vạn người, rồi lại khiến cuộc sống sinh ra ngàn vạn ảo tưởng không có thật. Trong game võng du Tiên hiệp lấy người cổ đại, thú, tiên, yêu, thần, ma, lục giới làm bối cảnh, tràn đầy người chơi muôn hình vạn trạng, chẳng ai biết người ngồi trước máy tính phía bên kia là người như thế nào. Giống như chẳng ai đoán được người điều khiển nhân vật Hoa Yêu có dung mạo quyến rũ này cũng chỉ là một người mặc áo sơ mi chữ T rộng rãi, tướng ăn không chút dè dặt, hơn nữa còn là một viên chức nho nhỏ không ai để mắt tới bởi vì chịu sự đả kích do thất tình nên xin nghỉ bệnh.
Mà lý do khiến Hàn Đan kết duyên với《 Lục giới 》, toàn bộ là bởi vì một người đàn ông tên là Đỗ Tùng.
Hai người là bạn học thời đại học. Lúc còn là sinh viên thì chỉ giống như người qua đường, nhưng sau đó lại bởi vì một buổi họp mặt bạn bè sau tốt nghiệp mà quen nhau. Hôm đó, tuy tửu lượng rất kém nhưng cô vẫn uống thêm mấy ly, lúc bước ra khỏi phòng ăn bị gió lạnh thổi trúng, nên đỡ cột đèn bên đường nôn ói đến nỗi đầu óc choáng váng. Đỗ Tùng đã đưa cô về nhà, hơn nữa vì lo lắng sau khi cô say rượu sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên đã liên tục chăm sóc cô suốt cả đêm mà không có nửa câu oán trách. Kể từ lúc đó Hàn Đan đã bắt đầu có ấn tượng tối đối với anh, cảm thấy anh không giống như những phú nhị đại* khác luôn chọc cho người ta chán ghét, về sau lại thường xuyên liên lạc dần dần thân thiết hơn, nên cô sinh lòng ái mộ. Tiếc rằng đối phương không hề phát hiện nửa phần tâm ý của cô. Cố tình cô lại là một người có tính tình ngại ngùng, sống chết cũng không nói lời tỏ tình ra khỏi miệng, vì vậy cứ kéo dài ngày này qua ngày khác, kéo thành tình yêu mọi người đều biết là “Yêu thầm” . Xuân đi xuân tới, một tình yêu kéo dài suốt hai năm. Cách đây không lâu cô lại nhận được thiệp cưới do chính tay anh mang tới, lúc Hàn Đan cầm tấm thiệp cưới đỏ rực trên tay, trong lòng cô dâng lên nỗi buồn thê lương như ngàn cánh buồm lướt qua. Nhất thời tinh thần uể oải, vì vậy đã nói dối là mình ngã bệnh, nói với vị chủ quản “Chu Bái Bì”** mình muốn xin nghỉ bệnh năm ngày, sau đó ru rú ở trong nhà A Khiết đến mốc meo.
*Phú nhị đại: Cách nói chỉ những cậu ấm cô chiêu.
**Chu Bái Bì: Là nhật vật địa chủ ác bá keo kiệt trong tác phẩm ‘Nửa đêm gà gáy’ của Cao Ngọc Bảo.
Game《 Lục giới 》này cũng là do ban đầu cô tình cờ nghe thấy từ trong miệng Đỗ Tùng. Hàn Đan thân là người ngu ngốc về game nhưng lại làm việc nghĩa không chùn bước, quyết dấn thân vào trong đó chỉ vì muốn mở rộng mối quan hệ với anh, nhưng sau đó lại phát hiện anh chỉ chơi mấy ngày đã xóa acc, mà cô thì lại từ từ bị cảnh tưởng đẹp đẽ và cách thiếp lập nhân vật mê hoặc, định tiếp tục nhờ vào đó giết thời gian.
Trước mắt tâm trạng vô cùng buồn chán, vì vậy cô lại leo lên trò chơi.
Bức thư nhỏ ở góc trên bên phải không ngừng lóe lên. Cô mở ra, là một tin nhắn được nhắn lại, được tửi tới từ phu quân trong trò chơi của cô —— Sở Vân Phi.
Tin nhắn rất dài, ý tứ ước chừng có thể giải thích rõ như sau.
—— Lúc đó kết hôn với em là vì yêu cầu của nhiệm vụ, nhưng em lại thường xuyên không online nên anh rất cô đơn, anh đã tình cờ gặp được một cô bé hơn nữa lại lâu ngày sinh tình. Vì muốn cho cô ấy một danh phận nên không thể không cưỡng ép ly hôn với em. Anh bỏ ra một trăm vạn nguyên bảo (Chú thích: là tiền ảo trong《 Lục giới 》) làm phí an ủi, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt, có chỗ nào không chu toàn mong em thứ lỗi.
Người viết thông báo này chọn lọc từ ngữ uyển chuyển, ngôn ngữ thỏa đáng.
Bởi vì không đầu tư tình cảm chân thật vào đó, gần đây lại thường xuyên không có thời gian rảnh rỗi vào trò chơi cho nên Hàn Đan cũng có chút rộng lượng với người đàn ông này, thật chí còn có chút xấu hổ. Cô nhìn đỉnh đầu Liên Cơ đã mất đi danh hiệu “Nương tử của Sở Vân Phi”, rồi lại thoáng nhìn qua trong túi bỗng có thêm 100 Vạn Nguyên bảo bỗng thở dài nói thầm, ai bảo kiếm tiền nhanh nhất là gian thương đầu cơ trục lợi, rõ ràng là khí phụ* “bị ly hôn”. . . . . .
*Khí phụ: Chỉ người vợ bị chồng ruồng bỏ
Trong lúc cô đang sắp xếp lại túi đồ chuẩn bị rời thành luyện cấp thì lại nhìn thấy có người Ngự kiếm* bay tới, dừng lại trước mặt cô.
*Phương thức di chuyển bằng cách đạp kiếm.
Trên màn hình, kênh trò chuyện [Bạn tốt] thoáng qua một hàng chữ.
“Trả lại tiền cho tôi.”
Người nói chuyện chính là “Chồng trước” của cô, Sở Vân Phi.